Chương 18: 17.Một thánh chỉ gây nên phản ứng dây chuyền (1)
Lạc Hòa
17/11/2016
"Thánh chỉ đến ——"
Chỉ nghe được giọng nói sắc bén truyền đến, một thái giám gầy gò trên người mặc cung trang, đầu đội mũ ô sa đi tới. Vừa nhìn thấy hắn đã ngẩng cao đầu, cất giọng nói lên: “Liễu Chấn Toàn tiếp chỉ.”
"Thần tiếp chỉ." Liễu Tịch Nhược và mọi người quỳ xuống theo Liễu Chấn Toàn.
Mặc dù nàng hết sức không thích giọng nói này, nhưng người dưới mái hiên không thể không cuối đầu, đành phải bất đắc dĩ quỳ xuống tiếp đục để cho giọng nói đáng sợ kia hành hạ.
Chỉ nghe thái giám này đọc rằng:
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết.
Ngày mười tám tháng tư này là đại thọ bốn mươi tuổi của Thành phi, trẫm mở gia yến mời các vị đại thần mang theo gia quyến đến nâng cốc chúc mừng, chia sẻ niềm vui. Bây giờ ban bố thánh chỉ, lệnh cho Liễu Chấn Toàn đưa theo ba nữ nhi cùng đi, nếu kháng chỉ không theo sẽ bị nghiêm trị.
Khâm thử."
"Thần. . . . . . Tiếp chỉ." Liễu Chấn Toàn có chút bất lực tiếp chỉ. Đại thọ của Thành phi, phải đưa cả ba nhi nữ theo cùng, lần này chỉ sợ là để ban hôn cho các hoàng tử. Nhưng vấn đề là Liễu Tịch Nhược vừa mới trở về phủ, làm sao Hoàng thượng lại biết hiện giờ trong Liễu phủ có đến ba tiểu thư chứ?
Chẳng lẽ là. . . . . . một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Chấn Toàn, không thể nào, nhưng ngoại trừ hắn ra thì không có ai biết chuyện này. Cho nên chỉ sợ người khiến đạo thánh chỉ này được ban xuống có khả năng nhất là——
Tứ hoàng tử.
Nhưng mà. . . . . . Liễu Chấn Toàn vẫn có chỗ nghi hoặc, động cơ mà Tứ hoàng tử muốn để Tịch Nhược tham gia yến hội là gì, chẳng lẽ lại muốn.. .
"Hoa Khê, bây giờ ngươi nhanh chóng đi làm một chuyện." Trong một tiểu viện đẹp đẽ, Liễu Tịch Nhược nửa nằm nửa ngồi trên đệm ghế, khép hờ đôi mắt miễn cưỡng nói với Hoa Khê.
"Vâng." Hoa Khê đáp một tiếng, nhìn bộ dạng lười biếng của Liễu Tịch Nhược rồi thầm thở dài, rất phối hợp ghé tai lại gần. Nàng nằm trên ghế khẽ nghiêng người nói một câu bên tai của Hoa Khê, rồi sau đó lại yếu ớt nằm xuống đệm.
Haizz! Không có cách nào khác cả, bởi vì mái nhà của gian phòng nàng ở đang được sửa chữa. Khiến nàng không còn cách nào khác hơn là đi tới lương đình này.
"Tiểu thư!" Vẻ mặt của Hoa Khê kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, nhớ tới lời nàng mới vừa nói bên tai của mình rồi hỏi, "Như vậy được sao ạ?"
"Yên tâm đi, cứ làm theo lời ta nói."
Hoa Khê do dự, vẫn không hề nhúc nhích.
"Lần này Hoàng thượng mở tiệc ngày mười tám tháng tư, nhưng bâ giờ mới là tháng ba, ngươi không cảm thấy rằng thánh chỉ này được ban xuống hơi sớm sao? Còn nữa, ta mới tới Liễu phủ chưa quá quá ba ngày, mặc dù trong kinh thành mọi người đều biết. Nhưng tin tức này nhất định không thể truyền đến tai tên Hoàng thượng ấy nhanh như vậy, bây giờ thánh chỉ cũng đã ban xuống, còn nói rõ bắt Liễu Chấn Toàn mang theo cả ba người chung ta cùng đi, điều này nói lên điều gì?"
Hoa Khê vẫn sững sờ như cũ, ngây người một lúc lâu mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử?"
"Phải." Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng gật đầu ra hiệu.
"Nhưng tại sao hắn lại muốn làm như vậy chứ?"
"Đây cũng chỗ ta không hiểu được, cho nên nhanh chóng đi làm việc kia đi. Còn nữa, lúc trở lại mang theo tư liệu của Tứ hoàng tử cho ta."
"Vâng ạ." Hoa Khê đáp một tiếng rồi biến mất trong nháy mắt. Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại rồi ngủ. Có tiếng bước chân nặng nề truyền đến khiến nàng khẽ cau mày lại.
Khi tiếng động đến gần, Liễu Tịch Nhược cảm thấy trước mặt tối sầm cả lại, hơn một nửa ánh sáng bị vật gì đó chắn lại.
"Thật xin lỗi, làm phiền." Đột nhiên Liễu Tịch Nhược mở miệng nói.
Liễu Tịch Nhiễm mới vừa đến trước mặt lại không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên tỉnh lại. Nghe thấy giọng nói của nàng, Liễu Tịch Nhiễm sợ đến mức đôi tay vừa đưa lên chợt run rẩy, vội vàng thu tay lại.
Nhưng Liễu Tịch Nhiễm thu bàn tay về một lúc lâu cũng chưa thấy nàng mở mắt hay nói câu gì. Chỉ nghe thấy hơi thở bình ổn của nàng, giống như đã ngủ thiếp đi.
"Này, Liễu Tịch Nhược." Liễu Tịch Nhiễm thử gọi nàng một tiếng, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Liễu Tịch Nhiễm mỉm cười, nghĩ thầm mới vừa rồi nhất định là nàng đã nói mớ, nếu không vì sao gọi lại không nghe thấy đây? Nghĩ như vậy, cánh tay lại đưa lên một lần nữa hung hăng nhắm đến mặt của người nằm trên ghế mà đánh xuống.
Nhưng trong phút chốc khi tay của Liễu Tịch Nhiễm đánh xuống khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược, thì nàng khẽ nghiêng người, bàn tay kia trượt qua không khí tạo thành một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua khuôn mặt của nàng.
"Không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi, mặc dù ngươi chỉ muốn giúp ta quạt gió. Đa tạ, nhưng mà. . . . . . Ta không nóng." Liễu Tịch Nhược mở miệng nói lần nữa, chẳng qua lần này nàng lại từ từ mở mắt ra. Ánh mắt lười biếng quét qua người Liễu Tịch Nhiễm một lượt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta còn rất mơ hồ. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, có một sức hút mê hoặc không nói thành lời, lại khiến cho một nữ nhân như Liễu Tịch Nhiễm cũng mất hồn trong vô thức
May mà dung mạo đã bị nàng ta hủy hoại, nếu không chỉ cần một ánh mắt đã mang phong thái như vậy, thì một khi lộ ra dung mạo chẳng phải sẽ gây nên náo động trong thiên hạ sao.
Liễu Tịch Nhiễm nghĩ thầm, lại nhất thời nhớ lại lời của nàng nói lúc nãy. Rõ ràng đã sắp đánh được mặt của nàng như vẫn tránh được, còn hờ hững mặt không biến sắc nói đó là quạt gió!
Lúc này rõ ràng là gió mùa xuân ấm áp đang thổi qua, nhưng Liễu Tịch Nhiễm lại cảm thấy sống lạnh sống lưng.
Nữ nhân này quá đáng sợ! Liễu Tịch Nhược cứ bình thản hờ hững nhắm mắt lại mà ngủ, nhưng dù vậy thì khóe mắt đầu mày vẫn mang theo một sự uy hiếp đáng sợ.
"Liễu. . . Tịch Nhược, ngươi là . . . . . . Đồ giả mạo, ngươi không cần phách lối, ta sẽ sớm tìm cơ hội xé rách mặt nạ của ngươi."
"Hả?" Liễu tịch nếu nhíu mày, hẹp dài khóe mắt đột nhiên cong cong, nàng cười, cười khiến liễu tịch nhiễm cảm thấy sợ.
"Ta là đồ giả mạo ư? Xé rách mặt nạ của ta sao? Ta nhớ rằng khi ngươi nói câu này lần đầu tiên ta cũng đã nói, làm sao ngươi xác định được ta là đồ giả mạo, trừ khi ngươi biết chắc Liễu Tịch Nhược thực sự đã chết? Đáng tiếc, ta không phải đồ giả mạo, ta chính là Liễu Tịch Nhược thật sự bị ngươi đẩy xuống vách đá suýt chút nữa đã chết đó. Có phải hay không, Nhiễm tỷ tỷ."
Liễu Tịch Nhiễm kinh ngạc biến săcs.
Nhiễm tỷ tỷ, Nhiễm tỷ tỷ, hình như chỉ có Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi đã gọi nàng ta như vậy. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, thời khắc Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi bị đẩy xuống vách đá kia, bàn tay đưa lên và ánh mắt tha thiết nhìn Liễu Tịch Nhiễm, cùng với câu nói đau lòng tuyệt vọng ấy——
Nhiễm tỷ tỷ. . . . . .
"Ngươi. . . Ngươi. . . ." Liễu Tịch Nhiễm giật mình lui về phía sau, đôi chân đã sớm bị dọa sợ đến mức run rẩy, nàng ấy lại còn còn sống, thật sự còn sống!
Không, nàng chết rồi, chính tại khoảnh khắc khi nàng bị Liễu Tịch Nhiễm đẩy xuống vách đá thì đã chết rồi, nhưng Liễu Tịch Nhược đến để báo thù cho nàng ấy. Nàng thầm nói trong lòng như vậy.
"Thế thì sao?" Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng cười, "Muốn xé mặt nạ thế nào đây, hay là.. . Để cho ta xé mặt nạ của ngươi trước?"
"Không...không được, Nhược Nhi, không được." Liễu Tịch Nhiễm đột nhiên quỳ xuống nắm lấy vạt áo của nàng rồi nói: "Lúc ấy tỷ tỷ nhất thời bị ma quỷ xui khiến, muội hãy bỏ qua tỷ tỷ đi, muội quên rồi sao? Năm đó tỷ tỷ đã mua kẹo đường cho muội mà?’’
"Nhớ, Nhược Nhi nhớ rõ Nhị phu nhân vô tình đánh rơi đồ trang sức còn ngươi thì nhẫn tâm chỉ vào người ta mà nói, “Là muội ấy lấy, còn bán lấy tiền mua kẹo đường ăn.” "
"Không phải vậy, Nhược Nhi, muội nhớ nhầm rồi." Liễu Tịch Nhiễm rất muốn nói, "Muội đã quên tỷ tỷ cho muội mặc y phục đep rồi sao?’’
"Nhớ, lúc ấy ta mới vừa mặc xong y phục, thì Nhị phu nhân đã tới, đến bây giờ ta còn nhớ chính bà ấy đã chỉ tay vào người ta nói rằng ta trộm y phục của ngươi. Còn làm hư tất cả y phục của ngươi nữa, còn ngươi lại chẳng hề nói một câu nào. Ngươi không nói thì thiếu chút nữa ta còn quên mất, ngươi đã nói, mấy bộ y phục tốt của ngươi cũng đều là do ta làm hư, có phải hay không nhỉ, tỷ tỷ tốt của ta. "
"Nhược Nhi, không phải như vậy, khi ấy tỷ tỷ bị bức bách, thật sự đấy, tỷ tỷ sai rồi." Liễu Tịch Nhiễm vừa khóc vừa nói
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không xé rách mặt nạ của ngươi đâu."Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm lấy vạt áo của nàng ra, chậm rãi nói, “ Bởi vì ta. . . Sợ bẩn.”
Bởi vì nàng sẽ trực tiếp dùng kiếm chém nát bộ mặt giả dối của Liễu Tịch Nhiễm ra.
Chỉ nghe được giọng nói sắc bén truyền đến, một thái giám gầy gò trên người mặc cung trang, đầu đội mũ ô sa đi tới. Vừa nhìn thấy hắn đã ngẩng cao đầu, cất giọng nói lên: “Liễu Chấn Toàn tiếp chỉ.”
"Thần tiếp chỉ." Liễu Tịch Nhược và mọi người quỳ xuống theo Liễu Chấn Toàn.
Mặc dù nàng hết sức không thích giọng nói này, nhưng người dưới mái hiên không thể không cuối đầu, đành phải bất đắc dĩ quỳ xuống tiếp đục để cho giọng nói đáng sợ kia hành hạ.
Chỉ nghe thái giám này đọc rằng:
"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết.
Ngày mười tám tháng tư này là đại thọ bốn mươi tuổi của Thành phi, trẫm mở gia yến mời các vị đại thần mang theo gia quyến đến nâng cốc chúc mừng, chia sẻ niềm vui. Bây giờ ban bố thánh chỉ, lệnh cho Liễu Chấn Toàn đưa theo ba nữ nhi cùng đi, nếu kháng chỉ không theo sẽ bị nghiêm trị.
Khâm thử."
"Thần. . . . . . Tiếp chỉ." Liễu Chấn Toàn có chút bất lực tiếp chỉ. Đại thọ của Thành phi, phải đưa cả ba nhi nữ theo cùng, lần này chỉ sợ là để ban hôn cho các hoàng tử. Nhưng vấn đề là Liễu Tịch Nhược vừa mới trở về phủ, làm sao Hoàng thượng lại biết hiện giờ trong Liễu phủ có đến ba tiểu thư chứ?
Chẳng lẽ là. . . . . . một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Chấn Toàn, không thể nào, nhưng ngoại trừ hắn ra thì không có ai biết chuyện này. Cho nên chỉ sợ người khiến đạo thánh chỉ này được ban xuống có khả năng nhất là——
Tứ hoàng tử.
Nhưng mà. . . . . . Liễu Chấn Toàn vẫn có chỗ nghi hoặc, động cơ mà Tứ hoàng tử muốn để Tịch Nhược tham gia yến hội là gì, chẳng lẽ lại muốn.. .
"Hoa Khê, bây giờ ngươi nhanh chóng đi làm một chuyện." Trong một tiểu viện đẹp đẽ, Liễu Tịch Nhược nửa nằm nửa ngồi trên đệm ghế, khép hờ đôi mắt miễn cưỡng nói với Hoa Khê.
"Vâng." Hoa Khê đáp một tiếng, nhìn bộ dạng lười biếng của Liễu Tịch Nhược rồi thầm thở dài, rất phối hợp ghé tai lại gần. Nàng nằm trên ghế khẽ nghiêng người nói một câu bên tai của Hoa Khê, rồi sau đó lại yếu ớt nằm xuống đệm.
Haizz! Không có cách nào khác cả, bởi vì mái nhà của gian phòng nàng ở đang được sửa chữa. Khiến nàng không còn cách nào khác hơn là đi tới lương đình này.
"Tiểu thư!" Vẻ mặt của Hoa Khê kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, nhớ tới lời nàng mới vừa nói bên tai của mình rồi hỏi, "Như vậy được sao ạ?"
"Yên tâm đi, cứ làm theo lời ta nói."
Hoa Khê do dự, vẫn không hề nhúc nhích.
"Lần này Hoàng thượng mở tiệc ngày mười tám tháng tư, nhưng bâ giờ mới là tháng ba, ngươi không cảm thấy rằng thánh chỉ này được ban xuống hơi sớm sao? Còn nữa, ta mới tới Liễu phủ chưa quá quá ba ngày, mặc dù trong kinh thành mọi người đều biết. Nhưng tin tức này nhất định không thể truyền đến tai tên Hoàng thượng ấy nhanh như vậy, bây giờ thánh chỉ cũng đã ban xuống, còn nói rõ bắt Liễu Chấn Toàn mang theo cả ba người chung ta cùng đi, điều này nói lên điều gì?"
Hoa Khê vẫn sững sờ như cũ, ngây người một lúc lâu mới bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử?"
"Phải." Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng gật đầu ra hiệu.
"Nhưng tại sao hắn lại muốn làm như vậy chứ?"
"Đây cũng chỗ ta không hiểu được, cho nên nhanh chóng đi làm việc kia đi. Còn nữa, lúc trở lại mang theo tư liệu của Tứ hoàng tử cho ta."
"Vâng ạ." Hoa Khê đáp một tiếng rồi biến mất trong nháy mắt. Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại rồi ngủ. Có tiếng bước chân nặng nề truyền đến khiến nàng khẽ cau mày lại.
Khi tiếng động đến gần, Liễu Tịch Nhược cảm thấy trước mặt tối sầm cả lại, hơn một nửa ánh sáng bị vật gì đó chắn lại.
"Thật xin lỗi, làm phiền." Đột nhiên Liễu Tịch Nhược mở miệng nói.
Liễu Tịch Nhiễm mới vừa đến trước mặt lại không nghĩ rằng nàng lại đột nhiên tỉnh lại. Nghe thấy giọng nói của nàng, Liễu Tịch Nhiễm sợ đến mức đôi tay vừa đưa lên chợt run rẩy, vội vàng thu tay lại.
Nhưng Liễu Tịch Nhiễm thu bàn tay về một lúc lâu cũng chưa thấy nàng mở mắt hay nói câu gì. Chỉ nghe thấy hơi thở bình ổn của nàng, giống như đã ngủ thiếp đi.
"Này, Liễu Tịch Nhược." Liễu Tịch Nhiễm thử gọi nàng một tiếng, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Liễu Tịch Nhiễm mỉm cười, nghĩ thầm mới vừa rồi nhất định là nàng đã nói mớ, nếu không vì sao gọi lại không nghe thấy đây? Nghĩ như vậy, cánh tay lại đưa lên một lần nữa hung hăng nhắm đến mặt của người nằm trên ghế mà đánh xuống.
Nhưng trong phút chốc khi tay của Liễu Tịch Nhiễm đánh xuống khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược, thì nàng khẽ nghiêng người, bàn tay kia trượt qua không khí tạo thành một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua khuôn mặt của nàng.
"Không nên quấy rầy ta nghỉ ngơi, mặc dù ngươi chỉ muốn giúp ta quạt gió. Đa tạ, nhưng mà. . . . . . Ta không nóng." Liễu Tịch Nhược mở miệng nói lần nữa, chẳng qua lần này nàng lại từ từ mở mắt ra. Ánh mắt lười biếng quét qua người Liễu Tịch Nhiễm một lượt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta còn rất mơ hồ. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, có một sức hút mê hoặc không nói thành lời, lại khiến cho một nữ nhân như Liễu Tịch Nhiễm cũng mất hồn trong vô thức
May mà dung mạo đã bị nàng ta hủy hoại, nếu không chỉ cần một ánh mắt đã mang phong thái như vậy, thì một khi lộ ra dung mạo chẳng phải sẽ gây nên náo động trong thiên hạ sao.
Liễu Tịch Nhiễm nghĩ thầm, lại nhất thời nhớ lại lời của nàng nói lúc nãy. Rõ ràng đã sắp đánh được mặt của nàng như vẫn tránh được, còn hờ hững mặt không biến sắc nói đó là quạt gió!
Lúc này rõ ràng là gió mùa xuân ấm áp đang thổi qua, nhưng Liễu Tịch Nhiễm lại cảm thấy sống lạnh sống lưng.
Nữ nhân này quá đáng sợ! Liễu Tịch Nhược cứ bình thản hờ hững nhắm mắt lại mà ngủ, nhưng dù vậy thì khóe mắt đầu mày vẫn mang theo một sự uy hiếp đáng sợ.
"Liễu. . . Tịch Nhược, ngươi là . . . . . . Đồ giả mạo, ngươi không cần phách lối, ta sẽ sớm tìm cơ hội xé rách mặt nạ của ngươi."
"Hả?" Liễu tịch nếu nhíu mày, hẹp dài khóe mắt đột nhiên cong cong, nàng cười, cười khiến liễu tịch nhiễm cảm thấy sợ.
"Ta là đồ giả mạo ư? Xé rách mặt nạ của ta sao? Ta nhớ rằng khi ngươi nói câu này lần đầu tiên ta cũng đã nói, làm sao ngươi xác định được ta là đồ giả mạo, trừ khi ngươi biết chắc Liễu Tịch Nhược thực sự đã chết? Đáng tiếc, ta không phải đồ giả mạo, ta chính là Liễu Tịch Nhược thật sự bị ngươi đẩy xuống vách đá suýt chút nữa đã chết đó. Có phải hay không, Nhiễm tỷ tỷ."
Liễu Tịch Nhiễm kinh ngạc biến săcs.
Nhiễm tỷ tỷ, Nhiễm tỷ tỷ, hình như chỉ có Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi đã gọi nàng ta như vậy. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ, thời khắc Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi bị đẩy xuống vách đá kia, bàn tay đưa lên và ánh mắt tha thiết nhìn Liễu Tịch Nhiễm, cùng với câu nói đau lòng tuyệt vọng ấy——
Nhiễm tỷ tỷ. . . . . .
"Ngươi. . . Ngươi. . . ." Liễu Tịch Nhiễm giật mình lui về phía sau, đôi chân đã sớm bị dọa sợ đến mức run rẩy, nàng ấy lại còn còn sống, thật sự còn sống!
Không, nàng chết rồi, chính tại khoảnh khắc khi nàng bị Liễu Tịch Nhiễm đẩy xuống vách đá thì đã chết rồi, nhưng Liễu Tịch Nhược đến để báo thù cho nàng ấy. Nàng thầm nói trong lòng như vậy.
"Thế thì sao?" Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng cười, "Muốn xé mặt nạ thế nào đây, hay là.. . Để cho ta xé mặt nạ của ngươi trước?"
"Không...không được, Nhược Nhi, không được." Liễu Tịch Nhiễm đột nhiên quỳ xuống nắm lấy vạt áo của nàng rồi nói: "Lúc ấy tỷ tỷ nhất thời bị ma quỷ xui khiến, muội hãy bỏ qua tỷ tỷ đi, muội quên rồi sao? Năm đó tỷ tỷ đã mua kẹo đường cho muội mà?’’
"Nhớ, Nhược Nhi nhớ rõ Nhị phu nhân vô tình đánh rơi đồ trang sức còn ngươi thì nhẫn tâm chỉ vào người ta mà nói, “Là muội ấy lấy, còn bán lấy tiền mua kẹo đường ăn.” "
"Không phải vậy, Nhược Nhi, muội nhớ nhầm rồi." Liễu Tịch Nhiễm rất muốn nói, "Muội đã quên tỷ tỷ cho muội mặc y phục đep rồi sao?’’
"Nhớ, lúc ấy ta mới vừa mặc xong y phục, thì Nhị phu nhân đã tới, đến bây giờ ta còn nhớ chính bà ấy đã chỉ tay vào người ta nói rằng ta trộm y phục của ngươi. Còn làm hư tất cả y phục của ngươi nữa, còn ngươi lại chẳng hề nói một câu nào. Ngươi không nói thì thiếu chút nữa ta còn quên mất, ngươi đã nói, mấy bộ y phục tốt của ngươi cũng đều là do ta làm hư, có phải hay không nhỉ, tỷ tỷ tốt của ta. "
"Nhược Nhi, không phải như vậy, khi ấy tỷ tỷ bị bức bách, thật sự đấy, tỷ tỷ sai rồi." Liễu Tịch Nhiễm vừa khóc vừa nói
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không xé rách mặt nạ của ngươi đâu."Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm lấy vạt áo của nàng ra, chậm rãi nói, “ Bởi vì ta. . . Sợ bẩn.”
Bởi vì nàng sẽ trực tiếp dùng kiếm chém nát bộ mặt giả dối của Liễu Tịch Nhiễm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.