Chương 8: Nữ tử áo trắng thần bí 2
Lạc Hòa
29/09/2016
Nhưng mà, mũi tên
của hắn còn chưa kịp bắn ra, trong rừng cây lại đột nhiên nổi lên tiếng
gió, nhánh cây lay động kịch liệt, cát đá tung bay, ngay cả ngựa cũng
không đứng được chuyển bước hí dài, Mục Thịnh vội vàng bỏ cung xuống,
một bên giữ chặt dây cương, một bên dùng cánh tay kia ngăn cát bay đầy
trời. Trong khung cảnh mịt mù trong giống như nghe thấy một tiếng cười
vang, nhưng khi mở to mắt lần nữa, trong rừng đã khôi phục lại sự yên
tĩnh, mà con hổ trán trắng nâng cặp mắt lười biếng khinh thường kia cũng theo kia trận gió biến mất không thấy.
Mục Thịnh kinh hãi(kinh ngạc+ sự hãi), vội vàng điều khiển ngựa đuổi theo, mới vừa đi vài bước đã thấy một bóng dáng màu trắng giống như bị kinh sợ, tựa vào bên cây run lẩy bẩy.
Bình thường hắn không gần nữ sắc, nữ tử bình thường vốn không gợi nổi hứng thú của hắn, nhưng bóng dáng màu trắng trước mặt kia lại giống như có ma lực từ từ hấp dẫn hắn đi qua.
Hắn từ từ thong dong tiến về phía nàng, mãi đến lúc đứng ở trước mặt nàng mới từ từ mở miệng, "Cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Nữ tử áo trắng kia nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, một gương mặt tuyệt thế cứ thế khiến trái tim vẫn tự nhận là lãnh khốc vô tình của Mục Thịnh run rẩy mạnh mẽ.
"Vừa mới có con hổ . . ." Làn môi gợi cảm của thiếu nữ khẽ mở, giọng nói dễ nghe giống như như hoàng oanh lại từ từ vang lên, nhưng mà trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần sợ hãi với lười biếng cho nên cũng chưa kịp nói xong đã dừng lại.
Mục Thịnh nhìn nữ tử trước mặt này, cảm thấy chỉ có mấy chữ này mà lại giống như một cây búa đập từng phát từng phát vào trong lòng hắn.
"Ặc... . . ." Hắn tự biết bình thường mình trầm mặc ít lời, nhưng hắn cũng biết rõ đó là bởi vì hắn không muốn nói cũng không cần phải nói, mà lúc đối mặt với nữ tử áo trắng này, hắn hơi há mồm, vậy mà nói cái gì cũng không nói nên lời.
"Cô nương, ngươi làm vương phi của ta đi!" Mục Thịnh thật không ngờ cuối cùng rốt cục hắn cũng nói ra được nhưng lời nói lại. . . Không thể tả như vậy. Nhưng lời đã nói ra, lại không thể thu hồi, dứt khoát cứ kiên trì tiếp tục nói hết, dù sao hắn tin tưởng không có nữ nhân nào sẽ từ chối làm vương phi của hắn.
Vì thế, hắn xoay người xuống ngựa, trong đi nữ tử còn đang kinh ngạc đến trước mặt nàng. Khoảng cách gần trong gang tấc để cho hắn có thể thấy rõ ràng ngũ quan xinh xắncủa nàng, làn da trắng nõn, càng gần đến mức có thể ngửi được từng trận mùi hương hoa mai tản mát ra từ trên người nàng.
Giống như là mê muội, hắn bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng dìu nữ tử với gương mặt kinh ngạc kéo vào đến trong ngực, cho nên không có nhìn thấy trong nháy mắt nữ tử áo trắng kia hiện lên ánh mắt gian xảo.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, say mê ở trong mùi hương hoa mai trên người nàng, cũng chưa hề nghĩ tới vì sao nữ tử trong lòng lại ở chỗ này, vì sao gặp lão hổ lại không có việc gì, vì sao ở trong lòng hắn lại không có phản kháng. Nhưng mà hắn cũng không cơ hội suy xét, bởi vì lúc hắn đang say mê, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực hơi chậm đã lập tức hoàn toàn mất đi ý thức.
Nghĩ tới đây, Mục Thịnh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thật không ngờ hắn lại có thể thua ở trong tay một nữ nhân, lại còn để cho nàng đùa bỡn mình ở trong lòng bàn tay, nhưng càng là như thế hắn càng thích. Hắn nhớ lại, khóe miệng không tự giác vòng ra nụ cười trêu tức thoáng qua.
Nữ nhân này, hắn muốn!
"Ám Ảnh" Mục Thịnh trầm thấp gọi một tiếng, bóng đen nhanh chóng vụt qua nhẹ nhàng tiến vào từ trong bóng đêm, "Tra được nữ nhân kia ở nơi nào chưa?"
Bóng đen kia khom lưng quì một gối cung kính nói: "Hồi bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã làm nhục sứ mệnh, không tra ra vị kia cô nương đi chỗ nào, lại càng không biết tên nàng, chỉ tra được đến giờ ngọ ngày hôm nay nàng đã từng xuất hiện ở chợ."
"Hử? Không có tra được?" Mục Thịnh hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lạnh đi, lạnh lùng nói, "Không tra được ngươi lại còn dám trở về, không tra được ta còn cần ngươi để làm chi?" Nói xong, ly trà trong tay lại nhanh chóng đánh tới trên đầu Ám Ảnh.
Bốp một tiếng, ly trà ở trên đầu Ám Ảnh cũng theo tiếng mà bể vỡ, rào rào rơi trên mặt đất.
Nhưng Ám Ảnh vẫn không hề nhúc nhích, mà là tiếp tục thấp giọng nói: "Hồi chủ thượng, người trong giáo của thuộc hạ ở Hà Tây với người của Thiên Cơ môn đã xảy ra tranh chấp, sau khi động thủ, thương vong cực kì nghiêm trọng, nhiệm vụ lần này của Hà Tây chỉ sợ không cách nào hoàn thành đúng hạn rồi. Cho nên thuộc hạ không thể không trở về bẩm báo."
"Thiên Cơ môn?" Mục Thịnh nhíu mày, "Sao lại là Thiên Cơ môn, trong hai năm qua bọn họ đối nghịch với giáo ta khắp nơi, nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, ta cũng không tin mỗi lần đều khéo như vậy, đều phát sinh tranh chấp vào thời điểm mấu chốt nhất."
"Tra được môn chủ của Thiên Cơ môn chưa? Ròng rã hai năm mà một chút cũng tra không được là sao?"
"Thuộc hạ vô năng, xin chờ chủ thượng trừng phạt."
"Phế vật, một đám phế vật." Mục Thịnh tức giận vung tay, trong không gian toả một loại không khí hết sức căng thẳng.
Nhưng mà, tại dưới bầu không khí căng thẳng như vậy, một bàn tay từ từ duỗi tiến vào từ sau cửa sổ.
Ám Ảnh lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhưng lúc thấy cái tay kia chụp vào chiếc giày màu xám đậm trên bệ cửa kia thì lại rất bình tĩnh cúi đầu rồi.
Rồi sau đó, bóng dáng luôn luôn trấn định có run rẩy rất nhỏ. Ám Ảnh cố gắng kìm nén nụ cười sắp xuất hiện ở trên mặt.
Rồi sau đó người đứng ở trên ghế ngoài cửa sổ vẫn không ngừng ra sức duỗi tay vào một bên mò mẫn giày, một bên cẩn thận không phát ra âm thanh để cho Vương gia nghe được, hồn nhiên không biết một cử động kia của hắn khiến gương mặt luôn luôn không chút thay đổi chưa bao giờ cười của Ám Ảnh sắp không nín được cười ra tiếng.
"Lui ra đi!" Cuối cùng, Mục Thịnh bất đắc dĩ phất phất tay về phía Ám Ảnh.
"Vâng" Ám Ảnh gật đầu lui ra, mới vừa thối lui đến cửa lập tức nhếch nhếch khóe miệng để cho gương mặt mình không đến mức biến hình, lại thu sắc mặt nín cười lại, quay đầu lại chắp tay nói: "Chủ thượng, Ngọc Diện La Sát phát La Sát thiếp cho vương phủ."
Nói xong, đã giơ tay lấy một khối bài bằng gỗ màu đen nạm vàng đưa lên trước mặt Mục Thịnh.
Đây là một khối thẻ bài chế tác từ gỗ thô màu đen, mặt trên dùng phấn bạc vẽ một con chim ưng vỗ cánh, mà cặp mắt ưng lại là một viên đậu vàng kích cỡ hạt gạo. Mặt sau thì điêu khắc một cái đầu lâu đỏ tươi ướt át như máu trên nền màu đen.
Màu đen quỷ dị, vàng tỏa sáng, đỏ làm cho lòng người kinh hoảng run sợ.
"Ngọc diện La Sát!" Mục Thịnh lấy la sát thiếp gắt gao vặn ở trong tay, sắp sửa bóp nát nó. Ban đêm, mấy bóng đen mạnh mẽ đi qua ở giữa các nóc nhà, giống như quỷ mị không có bất luận một âm thanh gì."Keng keng."
"Canh hai đã đến."
Người tuần đêm điểm canh đánh cái mõ, tiếng nói xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu có một trận gió xẹt qua, vội vàng vui sướng ngẩng đầu, đã thấy phòng ốc cửa hàng tối đen lẳng lặng đứng yên trong bóng đêm, không chút thay đổi, đành thất vọng cúi đầu than thở: "Vì sao ta nhận ca đã một năm, mà một lần cũng chưa từng nhìn thấy Ngọc Diện La Sát?"
Lại không biết Ngọc Diện La Sát đều có võ công siêu quần, nhất là khinh công đều là cao thủ đứng số một, thế gian ít có người thể địch, há lại có thể để cho người bình thường nhìn thấy.
"Ài!"
Người tuần đêm điểm canh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra tối nay sẽ không nhìn thấy Ngọc Diện La Sát rồi!
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến âm thanh nhỏ vụn, người tuần đêm điểm canh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài bóng người đứng nóc nhà trên, mơ hồ có thể thấy được mặt nạ đầu lâu làm bằng ngọc, bên hông buộc băng gấm xanh lơ có hoa văn thú vàng.
Người tuần đêm điểm canh mừng rỡ, vội vàng nhỏ giọng đi tới vài bước về phía bóng người.
Trên nóc nhà, hai người áo đen, mang mặt nạ theo gió mà đứng, mà đối diện bọn hắn lại đứng một người áo đen khác có dáng người hết sức nhỏ xinh, cũng đeo mặt nạ trên mặt giống với hai người áo đen, chẳng qua, ánh mắt của người mặt nạ trước mặt này rõ ràng khác với ánh mắt rét lạnh của hai người còn lại.
Đúng, nàng cũng mang mặt nạ làm từ ngọc, bên hông cũng buộc băng gấm xanh biếc có hoa văn thú vàng. Nhưng mà rõ ràng nhan sắc của cái mặt nạ này tối hơn một chút, hình dạng đầu lâu cũng méo lệch hơn rất nhiều, mang lên mặt có cảm giác như là bị đánh mấy quyền liên tiếp đến mức làm méo mặt. Mà vậy sợi đai lưng bên hông cũng rõ ràng thô sơ giản lược hơn một chút, ngay cả thú vàng mặt trên cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là do nhanh chóng làm ra trong thời gian cấp bách.
Mục Thịnh kinh hãi(kinh ngạc+ sự hãi), vội vàng điều khiển ngựa đuổi theo, mới vừa đi vài bước đã thấy một bóng dáng màu trắng giống như bị kinh sợ, tựa vào bên cây run lẩy bẩy.
Bình thường hắn không gần nữ sắc, nữ tử bình thường vốn không gợi nổi hứng thú của hắn, nhưng bóng dáng màu trắng trước mặt kia lại giống như có ma lực từ từ hấp dẫn hắn đi qua.
Hắn từ từ thong dong tiến về phía nàng, mãi đến lúc đứng ở trước mặt nàng mới từ từ mở miệng, "Cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Nữ tử áo trắng kia nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, một gương mặt tuyệt thế cứ thế khiến trái tim vẫn tự nhận là lãnh khốc vô tình của Mục Thịnh run rẩy mạnh mẽ.
"Vừa mới có con hổ . . ." Làn môi gợi cảm của thiếu nữ khẽ mở, giọng nói dễ nghe giống như như hoàng oanh lại từ từ vang lên, nhưng mà trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần sợ hãi với lười biếng cho nên cũng chưa kịp nói xong đã dừng lại.
Mục Thịnh nhìn nữ tử trước mặt này, cảm thấy chỉ có mấy chữ này mà lại giống như một cây búa đập từng phát từng phát vào trong lòng hắn.
"Ặc... . . ." Hắn tự biết bình thường mình trầm mặc ít lời, nhưng hắn cũng biết rõ đó là bởi vì hắn không muốn nói cũng không cần phải nói, mà lúc đối mặt với nữ tử áo trắng này, hắn hơi há mồm, vậy mà nói cái gì cũng không nói nên lời.
"Cô nương, ngươi làm vương phi của ta đi!" Mục Thịnh thật không ngờ cuối cùng rốt cục hắn cũng nói ra được nhưng lời nói lại. . . Không thể tả như vậy. Nhưng lời đã nói ra, lại không thể thu hồi, dứt khoát cứ kiên trì tiếp tục nói hết, dù sao hắn tin tưởng không có nữ nhân nào sẽ từ chối làm vương phi của hắn.
Vì thế, hắn xoay người xuống ngựa, trong đi nữ tử còn đang kinh ngạc đến trước mặt nàng. Khoảng cách gần trong gang tấc để cho hắn có thể thấy rõ ràng ngũ quan xinh xắncủa nàng, làn da trắng nõn, càng gần đến mức có thể ngửi được từng trận mùi hương hoa mai tản mát ra từ trên người nàng.
Giống như là mê muội, hắn bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng dìu nữ tử với gương mặt kinh ngạc kéo vào đến trong ngực, cho nên không có nhìn thấy trong nháy mắt nữ tử áo trắng kia hiện lên ánh mắt gian xảo.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng, say mê ở trong mùi hương hoa mai trên người nàng, cũng chưa hề nghĩ tới vì sao nữ tử trong lòng lại ở chỗ này, vì sao gặp lão hổ lại không có việc gì, vì sao ở trong lòng hắn lại không có phản kháng. Nhưng mà hắn cũng không cơ hội suy xét, bởi vì lúc hắn đang say mê, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực hơi chậm đã lập tức hoàn toàn mất đi ý thức.
Nghĩ tới đây, Mục Thịnh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thật không ngờ hắn lại có thể thua ở trong tay một nữ nhân, lại còn để cho nàng đùa bỡn mình ở trong lòng bàn tay, nhưng càng là như thế hắn càng thích. Hắn nhớ lại, khóe miệng không tự giác vòng ra nụ cười trêu tức thoáng qua.
Nữ nhân này, hắn muốn!
"Ám Ảnh" Mục Thịnh trầm thấp gọi một tiếng, bóng đen nhanh chóng vụt qua nhẹ nhàng tiến vào từ trong bóng đêm, "Tra được nữ nhân kia ở nơi nào chưa?"
Bóng đen kia khom lưng quì một gối cung kính nói: "Hồi bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã làm nhục sứ mệnh, không tra ra vị kia cô nương đi chỗ nào, lại càng không biết tên nàng, chỉ tra được đến giờ ngọ ngày hôm nay nàng đã từng xuất hiện ở chợ."
"Hử? Không có tra được?" Mục Thịnh hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lạnh đi, lạnh lùng nói, "Không tra được ngươi lại còn dám trở về, không tra được ta còn cần ngươi để làm chi?" Nói xong, ly trà trong tay lại nhanh chóng đánh tới trên đầu Ám Ảnh.
Bốp một tiếng, ly trà ở trên đầu Ám Ảnh cũng theo tiếng mà bể vỡ, rào rào rơi trên mặt đất.
Nhưng Ám Ảnh vẫn không hề nhúc nhích, mà là tiếp tục thấp giọng nói: "Hồi chủ thượng, người trong giáo của thuộc hạ ở Hà Tây với người của Thiên Cơ môn đã xảy ra tranh chấp, sau khi động thủ, thương vong cực kì nghiêm trọng, nhiệm vụ lần này của Hà Tây chỉ sợ không cách nào hoàn thành đúng hạn rồi. Cho nên thuộc hạ không thể không trở về bẩm báo."
"Thiên Cơ môn?" Mục Thịnh nhíu mày, "Sao lại là Thiên Cơ môn, trong hai năm qua bọn họ đối nghịch với giáo ta khắp nơi, nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, ta cũng không tin mỗi lần đều khéo như vậy, đều phát sinh tranh chấp vào thời điểm mấu chốt nhất."
"Tra được môn chủ của Thiên Cơ môn chưa? Ròng rã hai năm mà một chút cũng tra không được là sao?"
"Thuộc hạ vô năng, xin chờ chủ thượng trừng phạt."
"Phế vật, một đám phế vật." Mục Thịnh tức giận vung tay, trong không gian toả một loại không khí hết sức căng thẳng.
Nhưng mà, tại dưới bầu không khí căng thẳng như vậy, một bàn tay từ từ duỗi tiến vào từ sau cửa sổ.
Ám Ảnh lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhưng lúc thấy cái tay kia chụp vào chiếc giày màu xám đậm trên bệ cửa kia thì lại rất bình tĩnh cúi đầu rồi.
Rồi sau đó, bóng dáng luôn luôn trấn định có run rẩy rất nhỏ. Ám Ảnh cố gắng kìm nén nụ cười sắp xuất hiện ở trên mặt.
Rồi sau đó người đứng ở trên ghế ngoài cửa sổ vẫn không ngừng ra sức duỗi tay vào một bên mò mẫn giày, một bên cẩn thận không phát ra âm thanh để cho Vương gia nghe được, hồn nhiên không biết một cử động kia của hắn khiến gương mặt luôn luôn không chút thay đổi chưa bao giờ cười của Ám Ảnh sắp không nín được cười ra tiếng.
"Lui ra đi!" Cuối cùng, Mục Thịnh bất đắc dĩ phất phất tay về phía Ám Ảnh.
"Vâng" Ám Ảnh gật đầu lui ra, mới vừa thối lui đến cửa lập tức nhếch nhếch khóe miệng để cho gương mặt mình không đến mức biến hình, lại thu sắc mặt nín cười lại, quay đầu lại chắp tay nói: "Chủ thượng, Ngọc Diện La Sát phát La Sát thiếp cho vương phủ."
Nói xong, đã giơ tay lấy một khối bài bằng gỗ màu đen nạm vàng đưa lên trước mặt Mục Thịnh.
Đây là một khối thẻ bài chế tác từ gỗ thô màu đen, mặt trên dùng phấn bạc vẽ một con chim ưng vỗ cánh, mà cặp mắt ưng lại là một viên đậu vàng kích cỡ hạt gạo. Mặt sau thì điêu khắc một cái đầu lâu đỏ tươi ướt át như máu trên nền màu đen.
Màu đen quỷ dị, vàng tỏa sáng, đỏ làm cho lòng người kinh hoảng run sợ.
"Ngọc diện La Sát!" Mục Thịnh lấy la sát thiếp gắt gao vặn ở trong tay, sắp sửa bóp nát nó. Ban đêm, mấy bóng đen mạnh mẽ đi qua ở giữa các nóc nhà, giống như quỷ mị không có bất luận một âm thanh gì."Keng keng."
"Canh hai đã đến."
Người tuần đêm điểm canh đánh cái mõ, tiếng nói xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu có một trận gió xẹt qua, vội vàng vui sướng ngẩng đầu, đã thấy phòng ốc cửa hàng tối đen lẳng lặng đứng yên trong bóng đêm, không chút thay đổi, đành thất vọng cúi đầu than thở: "Vì sao ta nhận ca đã một năm, mà một lần cũng chưa từng nhìn thấy Ngọc Diện La Sát?"
Lại không biết Ngọc Diện La Sát đều có võ công siêu quần, nhất là khinh công đều là cao thủ đứng số một, thế gian ít có người thể địch, há lại có thể để cho người bình thường nhìn thấy.
"Ài!"
Người tuần đêm điểm canh bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra tối nay sẽ không nhìn thấy Ngọc Diện La Sát rồi!
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến âm thanh nhỏ vụn, người tuần đêm điểm canh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài bóng người đứng nóc nhà trên, mơ hồ có thể thấy được mặt nạ đầu lâu làm bằng ngọc, bên hông buộc băng gấm xanh lơ có hoa văn thú vàng.
Người tuần đêm điểm canh mừng rỡ, vội vàng nhỏ giọng đi tới vài bước về phía bóng người.
Trên nóc nhà, hai người áo đen, mang mặt nạ theo gió mà đứng, mà đối diện bọn hắn lại đứng một người áo đen khác có dáng người hết sức nhỏ xinh, cũng đeo mặt nạ trên mặt giống với hai người áo đen, chẳng qua, ánh mắt của người mặt nạ trước mặt này rõ ràng khác với ánh mắt rét lạnh của hai người còn lại.
Đúng, nàng cũng mang mặt nạ làm từ ngọc, bên hông cũng buộc băng gấm xanh biếc có hoa văn thú vàng. Nhưng mà rõ ràng nhan sắc của cái mặt nạ này tối hơn một chút, hình dạng đầu lâu cũng méo lệch hơn rất nhiều, mang lên mặt có cảm giác như là bị đánh mấy quyền liên tiếp đến mức làm méo mặt. Mà vậy sợi đai lưng bên hông cũng rõ ràng thô sơ giản lược hơn một chút, ngay cả thú vàng mặt trên cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là do nhanh chóng làm ra trong thời gian cấp bách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.