Chương 42: Đào hoa am
Nhất Diệp Bồ Đề
06/01/2023
Hôm ấy, tuyết bay đầy trời. Ta ngồi một mình ở sau núi, cầm lấy bông tuyết nhào nặn một hồi cuối cùng cũng thành một người tuyết có hình dáng đầy đủ. Ta thích lắm, liền lấy sợi tơ tằm buộc lên đầu nó, rồi vui vẻ chạy vào sân tìm sư phụ.
Sư phụ nói rằng, người ôm ta về trong một ngày tuyết rơi. Lúc đó, ta còn nhỏ, phút giây thấy người bỗng cất tiếng khóc òa.
Ta rất bám sư phụ. Lúc ăn cơm muốn sư phụ ôm ta, lúc ngủ, sư phụ phải kể chuyện cho ta nghe. Tính người ôn hòa nhã nhặn nên tới bây giờ chưa từng đánh mắng ta lần nào. Cho dù ta sai, người cũng chỉ nổi giận rồi trừng ta mấy cái.
Nhưng đến một hôm, sư phụ dẫn một bé trai năm sáu tuổi về rồi nói với ta rằng, đây là sư đệ của ta, vì vậy ta phải chiếu cố hắn thật tốt, không được bắt nạt hắn. Lúc đó, ta liền trợn mắt nhìn bé trai kia, người tuyết ta cầm trong tay không biết đã bị bóp vụn từ lúc nào..
Hắn rất đáng yêu, nhưng ta không thích hắn, bởi vì sư phụ đối với hắn rất đặc biệt. Người không ôm ta lúc ăn cơm, cũng không kể chuyện cho ta nghe nữa. Có một ngày, ta lại bám lấy sư phụ, người liền chỉ vào sư đệ đang siêng năng cần cù ở một bên rồi nói với ta, “Ngữ Nhi, bao giờ con mới hiểu chuyện như sư đệ con được đây?”
Ta cực kì ghét tiểu sư đệ này, bởi vì hắn hấp dẫn ánh mắt của sư phụ. Cũng vì hắn nên sư phụ không thích ta nữa. Vì vậy, ta luôn thừa dịp sư phụ đi vắng để bắt nạt hắn.
Ta cố ý đổ nước muối vào bắt cơm của hắn, nhìn hắn nhíu mày vì mặn rồi ủy khuất nhìn ta chằm chằm nhưng lại không dám nói câu nào. Lúc nhỏ, hắn sợ sâu nên ta cố ý bắt sâu thả trong chăn hắn. Sau đó, nghe hắn thét chói tai vì sợ hãi, ta liền ôm bụng cười to.
Ta vẫn luôn suy nghĩ, không biết ta ác ôn như thế, sư đệ có thể nhịn đến lúc nào. Ta đã uy hiếp hắn rằng, nếu hắn nói cho sư phụ, ta sẽ bảo sư phụ đuổi hắn đi, bởi vì sư phụ thích ta nhất. Vì thế, một hôm, hắn nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt ta, hỏi ta tại sao lại vứt chăn mền của hắn xuống nước, ta kinh ngạc lắm rồi tức giận ngay.. Hắn dựa vào cái gì mà chất vấn ta??
Chúng ta theo sư phụ học y thuật, vì vậy cả hai đều biết chút da lông về võ nghe. Hôm đó, chúng ta dùng tất cả sức lực để đánh đối phương. Sư đệ thấp hơn ta, sức lực cũng không bằng ta nên ta nhanh chóng chiếm ưu thế rồi đem hắn ấn xuống đất. Hắn tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, không nói một câu. Chẳng hiểu tại sao lúc đó ta lại thấy sư đệ hết sức đang yêu, bàn tay bất tri bất giác sờ lên, da dẻ sư đệ quả nhiên mềm mại vô cùng. Tiểu sư đệ đỏ mặt, há miệng cắn tay ta.
Ta xấu hổ đứng dậy. Lúc đó, còn nhỏ quá, ta cứ tưởng mình làm chuyện xấu rồi nên từ đó về sau ta không trêu chọc tiểu sư đệ này nữa.
Nhưng mà ta không hề nghĩ tới rằng.. sư phụ không phải chỉ thuộc về một mình ta. Ta luôn tự hỏi, người ôn hòa như sư phụ, mĩ nhân phương nào mới xứng..Rốt cuộc, sau hôm đó ta cũng được diện kiến chân nhân.
Ta ra sau núi 5 ngày mới bắt được một con hồ ly nên hào hừng muốn tặng nó cho sư phụ. Ta nhớ rất rõ, sư phụ luôn thích những loài động vật vừa khôn khéo vừa đáng yêu. Nhưng khi chạy đến trong sân, tiểu sư đệ ngăn ta lại, hắn nói sư phụ không cho ai đi vào.
Tất nhiên ta sẽ không nghe lời hắn. Đưa bé hồ ly cho hắn. ta nằm trên cửa nhìn xuyên qua khe cửa để xem thử sư phụ đang làm gì.
Ta thấy sư phụ đang ôm một nữ tử, nàng ta mặc bộ đồ màu xanh, hai người ôm nhau như keo như sơn. Trước giờ, sư phụ không thích thân cận với người khác. Ngay cả ta, người là bị ta quấn lấy ghê quá nên mới ôm ta một chút. Ta ghen tị muốn chết! Sau đó, ta thấy nữ tử kia đưa tay sờ mặt sư phụ rồi hôn lên, sư phụ cúi đầu, mặt không khỏi đỏ lên.
Sư phụ da mỏng, nếu người thấy ta đứng nhìn lén chắc chắn sẽ trách phạt ta. Vì thế, ta rất thức thời rời đi. Sư đệ thấy ta không vui liền đem bé hồ ly cho ta. Ta ôm hồ ly, bỗng nhiên thấy ủy khuất vạn phần. Sư đệ đứng bên cạnh luống cuống tay chân. Ta nằm trên bàn đó, không nhúc nhích nhìn phòng của sư phụ, đoán chắc rằng sau này sư phụ sẽ không thích ta nữa.
Sư phụ nói, người kia là thê tử của người, từ giờ nàng ấy sẽ ở lại đây. Người bảo chúng ta gọi nàng là sư nương.
Nữ tử đứng bên cạnh sư phụ, rất đương nhiên nắm tay người. Ánh mắt nàng cưng chiều, ôn nhu nhìn sư phụ, sư phụ không nhịn được nhìn nàng một cái, mặt lại đỏ lên.
Ta cảm thấy vô cùng kì quái, bởi vì sư phụ càng ngày càng hiền lành ôn như hơn. Người kia không hề động chạm đến việc cơm nước, ngay cả việc giặt đồ cũng không. Có lẽ nàng ta đã từng là một nhân vật cao cao tại thương nên mới như thế. Cơm sư phụ nấu ăn rất ngon. Sau khi nàng đến, tay nghề của sư phụ càng tốt hơn nữa. Sư nương bắt đầu dạy chúng ta võ nghệ, bạn ngày dẫn chúng ta ra ngoài lịch luyện, mặt trời lặn sẽ dẫn chúng ta trở về. Sư phụ sẽ đứng chờ trong sân, cầm khăn lau mồ hôi cho sư nương. Chỉ có lúc này, sư nương sẽ thu đi vẻ mặt hung tàn khi đứng với chúng ta, mà thay vào đó là gương mặt đầy ôn nhu nhìn sư phụ.
Lúc đó ta còn chưa thấy tuyệt vọng lắm, chỉ thấy nên đối với sư phụ thật tốt, cũng nên nói cho người biết rằng, thật ra sư nương rất tàn nhẫn. Chỉ là, lúc chúng ta hơi phân tâm một chút sẽ bị nàng đánh chửi thậm tê, sau đó, lúc đứng trước mặt sư phụ nàng ta sẽ là một người tốt, thật tốt.
Cho đến một ngày, có một người đến tiểu viện ấy. Người kia cầm thanh trường kiếm, ôm một bé gái 4 tuổi trong ngực. Bé gái kia liền i a chạy đếm chỗ sư phụ. Sư phụ kích động đến mức đứng không vững, cũng may có sư nương đỡ người. Sau đó, sư phụ ôm bé gái kia vào lòng, vui vẻ phát khóc. Sư nương hôn lên mắt người, một nhà ba người ôm nhau.
Mặt trời ngã về Tây, người đau đớn đứng nhìn chân trời xa xăm..
Sư phụ sẽ không thích ta nữa, vì người đã có sư nương, rồi bây giờ lại có con gái. Ta kéo tiểu sư đệ vào hang đá sau núi, nói với hắn rằng, sư phụ có nhi nữ rồi nên sau này sẽ không thích chúng ta nữa. Ta nói, sau này hai ta chính là đồng bệnh tương liên.
Cuối cùng, ta khóc đến mệt liền dựa vào người hắn, ta nói với hắn, “Sư đệ, sau này lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi.”
Sư đệ vẫn cứ như thế, đứng một bên ngây ngốc cười người, ta thấy không thú vị, cũng không muốn về bèn kéo sư đệ ra sau núi chơi đùa. Thường xuyên cùng nhau như thế, trong lòng ta liền sinh ra mấy phần tình cảm đặc biệt với hắn.
Ta đã không nhớ mình giận tiểu sư đệ lúc nào.. Chỉ biết rằng, hôm ấy, sư phụ gọi sư đệ vào phòng khen hắn y thuật tiến bộ thần tốc, rồi đưa cho sư đệ một đơn thuốc mới để đệ ấy điều chế. Lúc đó, ta núp ngoài cửa, sau đó nghe thấy sư muội nói rằng, “Sư huynh thông minh như thế, sư muội thấy mình sắp yêu huynh rồi.”
Trong lòng ta vô cùng khẩn trương, rồi nghe thấy sư nương giống như đang đùa giỡn hỏi, “Đoan Mộc Triệt, con gái ta xinh không?”
Xinh. Sư đệ do dự một hồi, cuối cùng cũng nói ra.
Ta hốt hoảng chạy ra ngoài, thấy sự phụ mặc một thân bạch y đứng trong sân, đột nhiên cảm giác được rằng, ta không hề có cái gì hết. Sư phụ không thích ta, ngay cả tiểu sư đệ ngày thường lẽo đẽo sau lưng bị ta bắt nạt cũng không cần ta nữa.
Ta rời khỏi tiểu viện ấy, rồi lưu lạc giang hồ mấy năm trời. Ta bắt đầu dùng độc nhưng lúc đầu chỉ giết kẻ đang chết. Nhưng sau đó, ta phát hiện rằng, trong giang hồ tiểu sư đệ cũng có chút danh tiếng, vì vậy ta liền làm địch thủ với hắn. Người hắn cứu, ta sẽ hại. Hắn biết là ta làm nhưng không hề tìm ta hỏi tại sao, lần nào cũng suy nghĩ cách giải độc. Vì thế, danh tiếng của hắn ngày càng vang xa, mà cái tên “Độc thánh” chuyên dụng của ta cũng ngày càng vang dội.
Ta phát hiện mình thích hắn. Trong đêm, số lần nghĩ đến tiểu sư đệ dần dần vượt qua sư phụ. Ta cứ nghĩ rằng, người ta nhớ mong nhất là sư phụ nên vô cùng luốn cuống. Ta không biết sư đệ có thích ta hay không… cũng có khi, hắn đã chẳng còn nhớ ta nữa rồi.
Ta dốc lòng chế tạo Si hoa nhập mộng, thăm hỏi vô số danh y, chiêm ngưỡng vô số chuyện tình ái trên đời, có yêu có hận, có buông có níu.. Lúc ta càng ngày càng nhớ hắn thì ta cũng thành công chế ra Si hoa nhập mộng. Chỉ là chuyenj đó bị một nha hoàn tiết lộ, ta bèn giết nha hoàn đó nhưng vẫn không ngăn chặn được miệng lưỡi người đời.
Ngày gặp lại sư đệ là một ngày tuyết rơi, ta đứng trong tuyết dùng ánh mắt vừa cao ngao vừa đắc ý nhìn hắn. Hắn nhất định cho rằng ta vì muốn sư phụ khen ngợi mới chịu bao cay đắng để chế tạo Si hoa nhập mộng, vì thế ta không hề giải thích lời nào. Sư phụ nhìn Si hoa nhập mộng trong tay tay, ánh mắt người vẫn ôn nhu như nước, nhưng ta lại dành ánh nhìn hướng đến tiểu sư đệ đần độn kia.
Ta chưa nói cho hai người biết Si hoa nhập mộng rốt cuộc là cái gì, ta chỉ để họ tự suy nghĩ. Sau đó, sư phụ đem nó cho một nam nhân.
Ta vẫn luôn chú ý đến nam nhân nọ, hắn đưa Si hoa nhập mộng cho người hắn yêu mến. Sau đó, lúc nữ tử tỉnh lại, thấy nam nhân nọ đầu tiên bèn đem lòng yêu hắn. Hai người họ song tức song phi, tình cảm mặn nồng như chim liền cành. Sư đệ và sư phụ vô cùng ngạc nhiên, bọn họ không thể nào tin được thế gian này lại có loại thần dược như thế. Nhưng ta chỉ đắc ý không được bao lâu liền cảm giác như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Nữ tử kia chết, nữ tử ăn phải Si hoa nhập mộng chết. Lúc nghiệm thi, ta mới biết nàng chết vì trúng độc. Sư phụ chất vấn ta, sư đệ khó tin nhìn ta, lúc đó ta mới hiểu được rằng, Si hoa nhập mộng vốn là một viên thuốc độc. Ta cứ nghĩ nó sẽ khiến người ta yêu đối phương sâu đậm, nhưng ta thật sự không ngờ được rằng, tình càng thâm tâm càng đau đớn.
Ta vô lực giải thích. Ta thất bại rồi. Si hoa nhập mộng chẳng qua chỉ là một hàng thất bại. Trên cõi đời này, sẽ chẳng có loại thần dược nào khiến người ta yêu nhau say đắm.
Cái gọi là Si hoa nhập mộng bất quá chỉ là một giấc mộng buồn cười!
Ta lần nữa rời đi, sư đệ đứng trước mặt ta không nói một lời.
Chúng ta xa nhau rất lâu, hắn từ đó đến giờ vẫn không chịu tha thứ cho ta.. Ta không dám tìm hắn, sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn.
Nhưng ta vẫn mãi nhớ một chuyện, năm ấy, trời đông rét buốt, bàn tay ấm áp của hắn bao lấy bàn tay lạnh như băng của ta, ngây ngốc nhìn ta rồi cười, “Viên Ngữ, sư phụ không cần nàng, nhưng ta cần.”
————-Tuyến phân cách—————-
Đào hoa ổ lý đào hoa am, [1]
Đào hoa am hạ đào hoa tiên;
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa mại tửu tiễn.
Tửu tỉnh chích tại hoa tiền tọa,
Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên;
Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.Một chiếc bàn đá.
Một bàn cờ.
Một cây hoa đào.
Tô Thất Thất mặc một thân đỏ, Phượng Diêu lấp lánh ánh quang. Nàng cầm quân cờ đen, con ngươi như ngọc, trầm tư một hồi rồi hạ cờ xuống.
Đoan Mộc Triệt cầm quân cờ trắng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, “Thân thể con yêu ớt, nếu giờ đem Long Hỏa châu cho hắn, con còn chịu được không?”
Một tay Tô Thất Thất chống đầu, tay kia vỗ về bông hoa, da thịt nàng tái nhợt mà trong suốt, hơn nửa sức nặng thân thể đều dựa lên bàn đá, giọng nói yếu ớt vô cùng, giống như hai chữ “Không sao.” đã lấy hết khí lực của nàng.
Lúc Nguyễn Lương Ngọc giải độc, hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể, nếu không có Long Hỏa châu bảo hộ tâm mạch sợ rằng hắn sẽ không chống đỡ nổi.
“Nha đầu…” Đoan Mộc Triệt hạ cờ, ánh mắt chất chứa sự lo lắng vô bờ.
“Đoan Mộc thúc thúc..” Tô Thất Thất nhắm mắt nằm trên bàn đá, giọng nói nhẹ như cơn gió nhẹ sắp bị thổi bay. Đoan Mộc Triệt không dám lên tiếng, hắn nghiêm túc ngồi nghe.
“Nếu hắn quên, vậy cứ để hắn quên đi.. Còn nếu nhớ… người.. cứ nói với hắn rằng,.. con không cần hắn.. hắn..”
Nàng yếu ớt cười, sau đó đưa tay ra cầm một quân cờ nhưng lại phát hiện cánh ta chẳng còn chút khí lực nào nên không thể nâng lên được. Nàng thử một hồi cũng không biết làm sao, Đoan Mộc Triệt nhìn đến khó chịu bèn lấy một quân cờ đưa vào tay nàng, cố nén bi thống nói, “Nha đầu, con xem đi, chỉ cần con hạ một quân nhất thì sẽ thắng rồi.”
Tô Thất Thất tựa hồ không mở nổi mắt nữa.. Nàng thật vất vả mở được một khe hở nhỏ liền thấy Nguyễn Lương Ngọc tươi cười đứng trước mặt nàng, nàng cũng muốn cười với hắn nhưng làm cách nào cũng không cười được.
“Nha đầu… nha đầu…. ” Đoan Mộc Triệt lay lay thân thể nàng, muốn đánh thức nàng.
Đột nhiên phát hiện ảo cảnh biến mất, Tô Thất Thất hoảng hốt đưa tay ta nhưng không tài nào làm được. Không chống đỡ được bao lâu, nàng té xuống đất, quân cờ trong tay rớt xuống làm rối loạn một thế cờ hay.
“Đoan Mộc thúc, con mệt quá…” Nàng nhìn bàn tay không ngừng lay động trước mắt, giống như nhìn xuyên thấu qua nó rồi thấy được chính mình của trước kia.
“Nha đầu, con cố gắng lên, hắn sắp tỉnh rồi..” Đoan Mộc Triệt cố gắng đánh thức Tô Thất Thất, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhân được cảm giác đau đớn thế này. Lần này, thật sự không nhịn được, ánh mắt đã có chút mông lung..
“Con.. con không cố được nữa.. Mẹ.. mẹ.. Loan Nhi mệt quá… Loan Nhi không chống đỡ được nữa..”Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, [2]
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc quý giả thú,
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.
Nhược tương phú quý tỉ bần giả,
Nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã,
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.
[1]: Đây là phần đầu bài thơ Đào hoa am ca của nhà thơ Đường Dần
[2]: Còn đây là phần còn lại của bài thơ.
Sư phụ nói rằng, người ôm ta về trong một ngày tuyết rơi. Lúc đó, ta còn nhỏ, phút giây thấy người bỗng cất tiếng khóc òa.
Ta rất bám sư phụ. Lúc ăn cơm muốn sư phụ ôm ta, lúc ngủ, sư phụ phải kể chuyện cho ta nghe. Tính người ôn hòa nhã nhặn nên tới bây giờ chưa từng đánh mắng ta lần nào. Cho dù ta sai, người cũng chỉ nổi giận rồi trừng ta mấy cái.
Nhưng đến một hôm, sư phụ dẫn một bé trai năm sáu tuổi về rồi nói với ta rằng, đây là sư đệ của ta, vì vậy ta phải chiếu cố hắn thật tốt, không được bắt nạt hắn. Lúc đó, ta liền trợn mắt nhìn bé trai kia, người tuyết ta cầm trong tay không biết đã bị bóp vụn từ lúc nào..
Hắn rất đáng yêu, nhưng ta không thích hắn, bởi vì sư phụ đối với hắn rất đặc biệt. Người không ôm ta lúc ăn cơm, cũng không kể chuyện cho ta nghe nữa. Có một ngày, ta lại bám lấy sư phụ, người liền chỉ vào sư đệ đang siêng năng cần cù ở một bên rồi nói với ta, “Ngữ Nhi, bao giờ con mới hiểu chuyện như sư đệ con được đây?”
Ta cực kì ghét tiểu sư đệ này, bởi vì hắn hấp dẫn ánh mắt của sư phụ. Cũng vì hắn nên sư phụ không thích ta nữa. Vì vậy, ta luôn thừa dịp sư phụ đi vắng để bắt nạt hắn.
Ta cố ý đổ nước muối vào bắt cơm của hắn, nhìn hắn nhíu mày vì mặn rồi ủy khuất nhìn ta chằm chằm nhưng lại không dám nói câu nào. Lúc nhỏ, hắn sợ sâu nên ta cố ý bắt sâu thả trong chăn hắn. Sau đó, nghe hắn thét chói tai vì sợ hãi, ta liền ôm bụng cười to.
Ta vẫn luôn suy nghĩ, không biết ta ác ôn như thế, sư đệ có thể nhịn đến lúc nào. Ta đã uy hiếp hắn rằng, nếu hắn nói cho sư phụ, ta sẽ bảo sư phụ đuổi hắn đi, bởi vì sư phụ thích ta nhất. Vì thế, một hôm, hắn nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt ta, hỏi ta tại sao lại vứt chăn mền của hắn xuống nước, ta kinh ngạc lắm rồi tức giận ngay.. Hắn dựa vào cái gì mà chất vấn ta??
Chúng ta theo sư phụ học y thuật, vì vậy cả hai đều biết chút da lông về võ nghe. Hôm đó, chúng ta dùng tất cả sức lực để đánh đối phương. Sư đệ thấp hơn ta, sức lực cũng không bằng ta nên ta nhanh chóng chiếm ưu thế rồi đem hắn ấn xuống đất. Hắn tức giận, cả khuôn mặt đỏ bừng, không nói một câu. Chẳng hiểu tại sao lúc đó ta lại thấy sư đệ hết sức đang yêu, bàn tay bất tri bất giác sờ lên, da dẻ sư đệ quả nhiên mềm mại vô cùng. Tiểu sư đệ đỏ mặt, há miệng cắn tay ta.
Ta xấu hổ đứng dậy. Lúc đó, còn nhỏ quá, ta cứ tưởng mình làm chuyện xấu rồi nên từ đó về sau ta không trêu chọc tiểu sư đệ này nữa.
Nhưng mà ta không hề nghĩ tới rằng.. sư phụ không phải chỉ thuộc về một mình ta. Ta luôn tự hỏi, người ôn hòa như sư phụ, mĩ nhân phương nào mới xứng..Rốt cuộc, sau hôm đó ta cũng được diện kiến chân nhân.
Ta ra sau núi 5 ngày mới bắt được một con hồ ly nên hào hừng muốn tặng nó cho sư phụ. Ta nhớ rất rõ, sư phụ luôn thích những loài động vật vừa khôn khéo vừa đáng yêu. Nhưng khi chạy đến trong sân, tiểu sư đệ ngăn ta lại, hắn nói sư phụ không cho ai đi vào.
Tất nhiên ta sẽ không nghe lời hắn. Đưa bé hồ ly cho hắn. ta nằm trên cửa nhìn xuyên qua khe cửa để xem thử sư phụ đang làm gì.
Ta thấy sư phụ đang ôm một nữ tử, nàng ta mặc bộ đồ màu xanh, hai người ôm nhau như keo như sơn. Trước giờ, sư phụ không thích thân cận với người khác. Ngay cả ta, người là bị ta quấn lấy ghê quá nên mới ôm ta một chút. Ta ghen tị muốn chết! Sau đó, ta thấy nữ tử kia đưa tay sờ mặt sư phụ rồi hôn lên, sư phụ cúi đầu, mặt không khỏi đỏ lên.
Sư phụ da mỏng, nếu người thấy ta đứng nhìn lén chắc chắn sẽ trách phạt ta. Vì thế, ta rất thức thời rời đi. Sư đệ thấy ta không vui liền đem bé hồ ly cho ta. Ta ôm hồ ly, bỗng nhiên thấy ủy khuất vạn phần. Sư đệ đứng bên cạnh luống cuống tay chân. Ta nằm trên bàn đó, không nhúc nhích nhìn phòng của sư phụ, đoán chắc rằng sau này sư phụ sẽ không thích ta nữa.
Sư phụ nói, người kia là thê tử của người, từ giờ nàng ấy sẽ ở lại đây. Người bảo chúng ta gọi nàng là sư nương.
Nữ tử đứng bên cạnh sư phụ, rất đương nhiên nắm tay người. Ánh mắt nàng cưng chiều, ôn nhu nhìn sư phụ, sư phụ không nhịn được nhìn nàng một cái, mặt lại đỏ lên.
Ta cảm thấy vô cùng kì quái, bởi vì sư phụ càng ngày càng hiền lành ôn như hơn. Người kia không hề động chạm đến việc cơm nước, ngay cả việc giặt đồ cũng không. Có lẽ nàng ta đã từng là một nhân vật cao cao tại thương nên mới như thế. Cơm sư phụ nấu ăn rất ngon. Sau khi nàng đến, tay nghề của sư phụ càng tốt hơn nữa. Sư nương bắt đầu dạy chúng ta võ nghệ, bạn ngày dẫn chúng ta ra ngoài lịch luyện, mặt trời lặn sẽ dẫn chúng ta trở về. Sư phụ sẽ đứng chờ trong sân, cầm khăn lau mồ hôi cho sư nương. Chỉ có lúc này, sư nương sẽ thu đi vẻ mặt hung tàn khi đứng với chúng ta, mà thay vào đó là gương mặt đầy ôn nhu nhìn sư phụ.
Lúc đó ta còn chưa thấy tuyệt vọng lắm, chỉ thấy nên đối với sư phụ thật tốt, cũng nên nói cho người biết rằng, thật ra sư nương rất tàn nhẫn. Chỉ là, lúc chúng ta hơi phân tâm một chút sẽ bị nàng đánh chửi thậm tê, sau đó, lúc đứng trước mặt sư phụ nàng ta sẽ là một người tốt, thật tốt.
Cho đến một ngày, có một người đến tiểu viện ấy. Người kia cầm thanh trường kiếm, ôm một bé gái 4 tuổi trong ngực. Bé gái kia liền i a chạy đếm chỗ sư phụ. Sư phụ kích động đến mức đứng không vững, cũng may có sư nương đỡ người. Sau đó, sư phụ ôm bé gái kia vào lòng, vui vẻ phát khóc. Sư nương hôn lên mắt người, một nhà ba người ôm nhau.
Mặt trời ngã về Tây, người đau đớn đứng nhìn chân trời xa xăm..
Sư phụ sẽ không thích ta nữa, vì người đã có sư nương, rồi bây giờ lại có con gái. Ta kéo tiểu sư đệ vào hang đá sau núi, nói với hắn rằng, sư phụ có nhi nữ rồi nên sau này sẽ không thích chúng ta nữa. Ta nói, sau này hai ta chính là đồng bệnh tương liên.
Cuối cùng, ta khóc đến mệt liền dựa vào người hắn, ta nói với hắn, “Sư đệ, sau này lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi.”
Sư đệ vẫn cứ như thế, đứng một bên ngây ngốc cười người, ta thấy không thú vị, cũng không muốn về bèn kéo sư đệ ra sau núi chơi đùa. Thường xuyên cùng nhau như thế, trong lòng ta liền sinh ra mấy phần tình cảm đặc biệt với hắn.
Ta đã không nhớ mình giận tiểu sư đệ lúc nào.. Chỉ biết rằng, hôm ấy, sư phụ gọi sư đệ vào phòng khen hắn y thuật tiến bộ thần tốc, rồi đưa cho sư đệ một đơn thuốc mới để đệ ấy điều chế. Lúc đó, ta núp ngoài cửa, sau đó nghe thấy sư muội nói rằng, “Sư huynh thông minh như thế, sư muội thấy mình sắp yêu huynh rồi.”
Trong lòng ta vô cùng khẩn trương, rồi nghe thấy sư nương giống như đang đùa giỡn hỏi, “Đoan Mộc Triệt, con gái ta xinh không?”
Xinh. Sư đệ do dự một hồi, cuối cùng cũng nói ra.
Ta hốt hoảng chạy ra ngoài, thấy sự phụ mặc một thân bạch y đứng trong sân, đột nhiên cảm giác được rằng, ta không hề có cái gì hết. Sư phụ không thích ta, ngay cả tiểu sư đệ ngày thường lẽo đẽo sau lưng bị ta bắt nạt cũng không cần ta nữa.
Ta rời khỏi tiểu viện ấy, rồi lưu lạc giang hồ mấy năm trời. Ta bắt đầu dùng độc nhưng lúc đầu chỉ giết kẻ đang chết. Nhưng sau đó, ta phát hiện rằng, trong giang hồ tiểu sư đệ cũng có chút danh tiếng, vì vậy ta liền làm địch thủ với hắn. Người hắn cứu, ta sẽ hại. Hắn biết là ta làm nhưng không hề tìm ta hỏi tại sao, lần nào cũng suy nghĩ cách giải độc. Vì thế, danh tiếng của hắn ngày càng vang xa, mà cái tên “Độc thánh” chuyên dụng của ta cũng ngày càng vang dội.
Ta phát hiện mình thích hắn. Trong đêm, số lần nghĩ đến tiểu sư đệ dần dần vượt qua sư phụ. Ta cứ nghĩ rằng, người ta nhớ mong nhất là sư phụ nên vô cùng luốn cuống. Ta không biết sư đệ có thích ta hay không… cũng có khi, hắn đã chẳng còn nhớ ta nữa rồi.
Ta dốc lòng chế tạo Si hoa nhập mộng, thăm hỏi vô số danh y, chiêm ngưỡng vô số chuyện tình ái trên đời, có yêu có hận, có buông có níu.. Lúc ta càng ngày càng nhớ hắn thì ta cũng thành công chế ra Si hoa nhập mộng. Chỉ là chuyenj đó bị một nha hoàn tiết lộ, ta bèn giết nha hoàn đó nhưng vẫn không ngăn chặn được miệng lưỡi người đời.
Ngày gặp lại sư đệ là một ngày tuyết rơi, ta đứng trong tuyết dùng ánh mắt vừa cao ngao vừa đắc ý nhìn hắn. Hắn nhất định cho rằng ta vì muốn sư phụ khen ngợi mới chịu bao cay đắng để chế tạo Si hoa nhập mộng, vì thế ta không hề giải thích lời nào. Sư phụ nhìn Si hoa nhập mộng trong tay tay, ánh mắt người vẫn ôn nhu như nước, nhưng ta lại dành ánh nhìn hướng đến tiểu sư đệ đần độn kia.
Ta chưa nói cho hai người biết Si hoa nhập mộng rốt cuộc là cái gì, ta chỉ để họ tự suy nghĩ. Sau đó, sư phụ đem nó cho một nam nhân.
Ta vẫn luôn chú ý đến nam nhân nọ, hắn đưa Si hoa nhập mộng cho người hắn yêu mến. Sau đó, lúc nữ tử tỉnh lại, thấy nam nhân nọ đầu tiên bèn đem lòng yêu hắn. Hai người họ song tức song phi, tình cảm mặn nồng như chim liền cành. Sư đệ và sư phụ vô cùng ngạc nhiên, bọn họ không thể nào tin được thế gian này lại có loại thần dược như thế. Nhưng ta chỉ đắc ý không được bao lâu liền cảm giác như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Nữ tử kia chết, nữ tử ăn phải Si hoa nhập mộng chết. Lúc nghiệm thi, ta mới biết nàng chết vì trúng độc. Sư phụ chất vấn ta, sư đệ khó tin nhìn ta, lúc đó ta mới hiểu được rằng, Si hoa nhập mộng vốn là một viên thuốc độc. Ta cứ nghĩ nó sẽ khiến người ta yêu đối phương sâu đậm, nhưng ta thật sự không ngờ được rằng, tình càng thâm tâm càng đau đớn.
Ta vô lực giải thích. Ta thất bại rồi. Si hoa nhập mộng chẳng qua chỉ là một hàng thất bại. Trên cõi đời này, sẽ chẳng có loại thần dược nào khiến người ta yêu nhau say đắm.
Cái gọi là Si hoa nhập mộng bất quá chỉ là một giấc mộng buồn cười!
Ta lần nữa rời đi, sư đệ đứng trước mặt ta không nói một lời.
Chúng ta xa nhau rất lâu, hắn từ đó đến giờ vẫn không chịu tha thứ cho ta.. Ta không dám tìm hắn, sợ nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn.
Nhưng ta vẫn mãi nhớ một chuyện, năm ấy, trời đông rét buốt, bàn tay ấm áp của hắn bao lấy bàn tay lạnh như băng của ta, ngây ngốc nhìn ta rồi cười, “Viên Ngữ, sư phụ không cần nàng, nhưng ta cần.”
————-Tuyến phân cách—————-
Đào hoa ổ lý đào hoa am, [1]
Đào hoa am hạ đào hoa tiên;
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa mại tửu tiễn.
Tửu tỉnh chích tại hoa tiền tọa,
Tửu túy hoàn lai hoa hạ miên;
Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật,
Hoa lạc hoa khai niên phục niên.Một chiếc bàn đá.
Một bàn cờ.
Một cây hoa đào.
Tô Thất Thất mặc một thân đỏ, Phượng Diêu lấp lánh ánh quang. Nàng cầm quân cờ đen, con ngươi như ngọc, trầm tư một hồi rồi hạ cờ xuống.
Đoan Mộc Triệt cầm quân cờ trắng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, “Thân thể con yêu ớt, nếu giờ đem Long Hỏa châu cho hắn, con còn chịu được không?”
Một tay Tô Thất Thất chống đầu, tay kia vỗ về bông hoa, da thịt nàng tái nhợt mà trong suốt, hơn nửa sức nặng thân thể đều dựa lên bàn đá, giọng nói yếu ớt vô cùng, giống như hai chữ “Không sao.” đã lấy hết khí lực của nàng.
Lúc Nguyễn Lương Ngọc giải độc, hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể, nếu không có Long Hỏa châu bảo hộ tâm mạch sợ rằng hắn sẽ không chống đỡ nổi.
“Nha đầu…” Đoan Mộc Triệt hạ cờ, ánh mắt chất chứa sự lo lắng vô bờ.
“Đoan Mộc thúc thúc..” Tô Thất Thất nhắm mắt nằm trên bàn đá, giọng nói nhẹ như cơn gió nhẹ sắp bị thổi bay. Đoan Mộc Triệt không dám lên tiếng, hắn nghiêm túc ngồi nghe.
“Nếu hắn quên, vậy cứ để hắn quên đi.. Còn nếu nhớ… người.. cứ nói với hắn rằng,.. con không cần hắn.. hắn..”
Nàng yếu ớt cười, sau đó đưa tay ra cầm một quân cờ nhưng lại phát hiện cánh ta chẳng còn chút khí lực nào nên không thể nâng lên được. Nàng thử một hồi cũng không biết làm sao, Đoan Mộc Triệt nhìn đến khó chịu bèn lấy một quân cờ đưa vào tay nàng, cố nén bi thống nói, “Nha đầu, con xem đi, chỉ cần con hạ một quân nhất thì sẽ thắng rồi.”
Tô Thất Thất tựa hồ không mở nổi mắt nữa.. Nàng thật vất vả mở được một khe hở nhỏ liền thấy Nguyễn Lương Ngọc tươi cười đứng trước mặt nàng, nàng cũng muốn cười với hắn nhưng làm cách nào cũng không cười được.
“Nha đầu… nha đầu…. ” Đoan Mộc Triệt lay lay thân thể nàng, muốn đánh thức nàng.
Đột nhiên phát hiện ảo cảnh biến mất, Tô Thất Thất hoảng hốt đưa tay ta nhưng không tài nào làm được. Không chống đỡ được bao lâu, nàng té xuống đất, quân cờ trong tay rớt xuống làm rối loạn một thế cờ hay.
“Đoan Mộc thúc, con mệt quá…” Nàng nhìn bàn tay không ngừng lay động trước mắt, giống như nhìn xuyên thấu qua nó rồi thấy được chính mình của trước kia.
“Nha đầu, con cố gắng lên, hắn sắp tỉnh rồi..” Đoan Mộc Triệt cố gắng đánh thức Tô Thất Thất, đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhân được cảm giác đau đớn thế này. Lần này, thật sự không nhịn được, ánh mắt đã có chút mông lung..
“Con.. con không cố được nữa.. Mẹ.. mẹ.. Loan Nhi mệt quá… Loan Nhi không chống đỡ được nữa..”Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian, [2]
Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.
Xa trần mã túc quý giả thú,
Tửu trản hoa chi bần giả duyên.
Nhược tương phú quý tỉ bần giả,
Nhất tại bình địa nhất tại thiên.
Nhược tương bần tiện tỉ xa mã,
Tha đắc khu trì ngã đắc nhàn.
Biệt nhân tiếu ngã thái phong điên,
Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.
Bất kiến Ngũ Lăng hào kiệt mộ,
Vô hoa vô tửu sừ tác điền.
[1]: Đây là phần đầu bài thơ Đào hoa am ca của nhà thơ Đường Dần
[2]: Còn đây là phần còn lại của bài thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.