Chương 11: Hai đoạn phim ghi hình
Trác Nhiễm Bản Tôn
30/12/2020
Thấy tôi và Tần Tuyết có hứng thú, Trương Soái dứt khoát lái chiếc xe Alto cũ xì của cậu ấy tấp vào lề đường, lấy ra điện thoại, mở lên hai
đoạn ghi hình trong thư mục đưa cho chúng tôi xem.
"Tiểu Tuyết, mình đã hack vào giám sát xung quanh biệt thự của cậu và tìm ra hai đoạn ghi hình. Các cậu xem xem, chị ta có phải là người mà các cậu muốn tìm không?", Trương Soái đưa điện thoại cho Tần Tuyết, mong mỏi chờ đợi cô nàng khen ngợi.
Tần Tuyết nhận lấy điện thoại của Trương Soái, bấm vào đoạn ghi hình đầu tiên.
Trong đoạn phim, một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám, trùm khăn trên đầu, đeo kính râm to bản, đang đứng dựa vào chiếc ô tô MINI màu đỏ, nhìn ngó xung quanh một cách thận trọng dè dặt.
"Chính là chị ta!", mắt tôi sáng lên.
Trương Soái này trông có vẻ lôi thôi lếch thếch, không ngờ lại rất được việc, nhanh như vậy mà đã tìm ra manh mối rồi.
Nghe tôi khẳng định người cần tìm chính là người phụ nữ trong đoạn ghi hình, Tần Tuyết liền khen Trương Soái một câu.
“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Trương Soái vuốt mái tóc bù xù như ổ gà với vẻ mặt tự hào, thuận tiện ghi thêm điểm cho bản thân, “Chuyện Tiểu Tuyết nhờ cậy, mình sao dám không làm tốt cho được? Cho dù cậu có bảo mình lên núi đao xuống biển lửa, mình cũng sẽ không nhăn mày một chút, nói chi đến mấy chuyện cỏn con này... "
Cậu chàng lải nhải khoe khoang.
Tần Tuyết mặc kệ cậu ta, trực tiếp nhấn xem đoạn ghi hình đầu tiên.
Một phút đầu của đoạn phim, người phụ nữ trẻ dựa vào cửa xe, thường xuyên ngó quanh bốn phía hoặc là ngoảnh đầu nhìn sang hướng biệt thự.
Suốt một phút đồng hồ, cảnh quay về cơ bản không hề thay đổi. Nếu không phải thỉnh thoảng chị ta cử động tay chân, tôi còn hoài nghi rằng đoạn phim này đã bị đứng hình.
Ngay khi tôi bị mài mòn gần hết kiên nhẫn, đoạn phim chạy đến một phút một giây, cảnh quay đột ngột xảy ra biến đổi.
Người phụ nữ trẻ vốn đang dựa vào cửa xe bỗng nhiên cuống cuồng cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu, tức giận vứt đi chiếc kính râm đang đeo, nóng nảy đi vòng quanh chiếc xe.
Một vòng.
Hai vòng.
...
Chị ta cứ lòng vòng như vậy, quay tới quay lui không biết chóng mặt. Đi mãi cho đến hai phút hai mươi giây sau, đoạn phim kết thúc.
“Chị ta làm sao vậy?” Tần Tuyết mở đoạn phim xem lại lần nữa, cũng không phát hiện có gì lạ, ngẩng đầu nhìn tôi thắc mắc hỏi, “Đại sư, thầy có nhìn thấy điểm gì dị thường không?”
Tôi lắc đầu.
Vì đoạn phim quay ở quá xa nên tôi không thể nhìn rõ biểu hiện của người phụ nữ kia, cũng như không thể cảm nhận được có âm khí trong người chị ta hay không hoặc nhìn thấy điều gì dị thường ở chị ta.
Tôi hỏi Tần Tuyết: "Cô có quen biết chị ta không?"
Tần Tuyết lắc lắc đầu: "Trong ấn tượng của tôi, chưa từng gặp qua người như vậy."
Sắc mặt của Tần Tuyết bây giờ rất kém, một người phụ nữ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, hành vi cử chỉ kỳ quái khó hiểu, khiến tâm trạng cô ấy tiêu cực hẳn đi.
"Các cậu hãy xem tiếp đoạn video thứ hai đi."
Thấy sự chú ý của Tần Tuyết đều đặt lên người tôi, Trương Soái có chút ghen tị, bèn tranh giành mở ra đoạn phim thứ hai.
Thời gian hiển thị trong đoạn phim ở phía trên góc phải màn hình là 8:10 tối, thời điểm sau khi tôi và Tần Tuyết rời khỏi căn biệt thự.
Lần này, địa điểm được chiếu trong đoạn phim là ngay trước cửa nhà của Tần Tuyết.
"Cậu dám quay trước cửa nhà mình..." , Tần Tuyết trừng mắt nhìn Trương Soái.
Trong giây tiếp theo, lời nói của cô đột nhiên dừng lại.
Bởi vì người phụ nữ trẻ kia thình lình xuất hiện trong đoạn video, chị ta đứng ngay cửa nhà Tần Tuyết, dè dặt cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa đi vào biệt thự.
Đoạn video này chỉ dài mấy chục giây.
Sau khi người phụ nữ đi vào biệt thự, không còn gì xảy ra nữa.
Khuôn mặt Tần Tuyết bỗng chốc biến sắc: "Chị ta, chị ta đến nhà tôi làm gì? Chị ta lấy chìa khóa nhà tôi ở đâu?"
Tôi cũng thầm kinh ngạc: Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu chìa khóa nhà của Tần Tuyết? Chị ta đã đưa tôi một chiếc, vậy mà vẫn còn một chiếc khác?
“Sau đó thì sao?” , tôi hỏi Trương Soái, “Chị ta rời khỏi biệt thự khi nào?”
Vẻ mặt Trương Soái kỳ lạ, giọng nói trầm hẳn xuống: "Tôi đã lục tung tất cả video giám sát của đêm qua và ngày hôm nay. Chị ta, chị ta chưa từng ra khỏi nhà của Tiểu Tuyết..."
Trong xe im phăng phắc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuyết vốn đã trắng, bây giờ lại càng thêm trắng bệch không còn một giọt máu.
Từ tối hôm qua đến giờ, không hề quay được cảnh người phụ nữ kia ra khỏi nhà, vậy bây giờ chị ta vẫn còn ở trong nhà Tần Tuyết sao?
"Đi, về biệt thự!"
Tôi suy ngẫm một chút, lập tức giục Trương Soái lái xe.
Người phụ nữ này không thể vô duyên vô cớ nhờ tôi giúp đỡ Tần Tuyết, cũng không thể đến nhà Tần Tuyết mà không có nguyên do, hiện tại chúng tôi vội vàng trở về, nói không chừng có thể lần ra manh mối nào đó.
"Nhanh lên!"
Tần Tuyết cũng thúc giục Trương Soái.
Trương Soái nhiều lần nhận thấy Tần Tuyết chỉ nghe theo lời tôi, trong lòng có chút không vui, miệng lẩm bẩm một câu gì đó, cuối cùng cũng ngoan ngoãn khởi động xe, mau chóng trở về nhà Tần Tuyết càng nhanh càng tốt.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi về đến nhà Tần Tuyết.
Cửa nhà Tần Tuyết khóa chặt, dường như không có gì bất thường.
“Tôi vào trước, hai người theo sau tôi.” Mặc dù bây giờ thể chất suy nhược, tôi vẫn gắng gượng vượt lên đi trước Tần Tuyết và Trương Soái, mở cửa biệt thự rồi bước vào.
Sau đó, Tần Tuyết và Trương Soái cẩn thận bước vào theo.
Căn biệt thự vắng lặng, hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì xung quanh kéo rèm cửa che lại, đồ gia dụng đều phủ dưới một quầng sáng u ám tăm tối, vô tình tạo cho người khác một cảm giác âm u khó tả.
Tôi lấy ra gương bát quái, ngắm thẳng bốn phía căn biệt thự xoay một vòng.
Gương bát quái không có bất cứ dấu hiệu dị thường nào.
Trái tim treo lơ lửng của tôi lúc này mới bình thường trở lại, tính toán bước lên tầng một xem xét một lần nữa.
Vào lúc tôi chuẩn bị đi lên lầu một, Trương Soái bỗng trợn mắt nhìn tôi: "Cậu xem cậu này, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, sức lực yếu ớt, đã ra nông nổi này còn gắng gượng làm gì! Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Sau khi ném cho tôi một câu xong, cậu ta liền dẫn đầu đi lên lầu lục soát.
Tần Tuyết cũng khuyên tôi cứ nghỉ ngơi trước, cô sẽ đi một vòng quanh tầng trệt kiểm tra.
Tôi đứng yên trong căn biệt thự, điều khí ngưng thần cảm nhận một lượt, tuy rằng biệt thự vẫn lạnh lẽo âm u, nhưng âm khí nặng nề trước đó đã biến mất, hẳn là không có gì nghiêm trọng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi thả mình ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách và bắt đầu điều chỉnh khí tức.
Lần này cơ thể tôi trở nên suy nhược như thế, một là vì tôi thiếu nội lực, trong khoảng thời gian ngắn mà tôi phóng ra hai lá bùa Dẫn Lôi nên khiến thể lực tiêu hao quá độ; hai là vì linh lực trong pháp khí bút vẽ bùa của tôi quá thấp, dẫn đến không phát huy hết uy lực của bùa Dẫn Lôi, lần thứ nhất không trấn áp nổi tà linh, mới khiến tà linh công kích lần thứ hai.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải gia tăng linh lực của pháp khí thêm chút nữa.
Trong lúc tôi điều chỉnh khí tức, Trương Soái và Tần Tuyết kiểm tra căn biệt thự một lượt từ trên xuống dưới.
Tuy nhiên, không tìm được gì hết!
Trong biệt thự ngoại trừ ba chúng tôi ra, không còn ai khác!
Kể từ khi người phụ nữ kia vào biệt thự tối hôm qua, tựa hồ như chị ta đã tan biến vào không khí, không rời khỏi biệt thự, cũng không ở trong biệt thự.
Thậm chí, một chút dấu vết khả nghi cũng không hề lưu lại.
Sắc mặt Tần Tuyết càng ngày càng tái nhợt, toàn thân run lên trong vô thức.
Người phụ nữ trẻ này thật sự quá quỷ dị rồi.
“Chẳng lẽ, chị ta đến để tham quan nhà Tần Tuyết?”, Trương Soái sốt ruột vò đầu bứt bứt mấy sợi tóc quăn tít như tổ chim, gãi tai sờ cằm, mà vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, “Một người sống sờ sờ, làm sao có thể biến mất một cách vô lí khó hiểu như vậy được?"
Tôi cũng nghĩ không ra chuyện này là thế nào.
Tôi đã từng tiếp xúc với người phụ nữ trẻ đó, chị ta tuyệt đối là người không sai.
Nhưng một người lớn như thế, còn có thể trốn đi đâu?
Reng reng reng...
Vừa lúc đó, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ba người chúng tôi đều giật thót, Tần Tuyết hốt hoảng đứng dậy, ngó xung quanh tìm điện thoại của cô, "Có người đang gọi cho tôi... Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Trong lúc cô hoang mang tìm điện thoại thì tiếng chuông điện thoại đã tắt.
Tần Tuyết vụng về trượt màn hình điện thoại lên xem, rồi thình lình ngẩng đầu nhìn tôi, "Đại sư, chị ta, chị ta để lại cho tôi một thứ..."
“Ai?”
Trong một thoáng, tôi chưa kịp phản ứng lại.
“Là, là người phụ nữ đó..." , Tần Tuyết lắp ba lắp bắp nói.
Trương Soái sốt ruột, thấy Tần Tuyết nói một hồi vẫn không làm sáng tỏ chuyện gì, cậu ta liền bước tới cầm lấy điện thoại trong tay Tần Tuyết.
Quét mắt nhìn một lượt xong, sắc mặt của Trương Soái cũng lập tức thay đổi.
“Người phụ nữ này, cũng quá, quá biến thái rồi đó?”, Trương Soái y như bị điện thoại làm bỏng tay, ném phứt điện thoại qua cho tôi.
"Tiểu Tuyết, mình đã hack vào giám sát xung quanh biệt thự của cậu và tìm ra hai đoạn ghi hình. Các cậu xem xem, chị ta có phải là người mà các cậu muốn tìm không?", Trương Soái đưa điện thoại cho Tần Tuyết, mong mỏi chờ đợi cô nàng khen ngợi.
Tần Tuyết nhận lấy điện thoại của Trương Soái, bấm vào đoạn ghi hình đầu tiên.
Trong đoạn phim, một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám, trùm khăn trên đầu, đeo kính râm to bản, đang đứng dựa vào chiếc ô tô MINI màu đỏ, nhìn ngó xung quanh một cách thận trọng dè dặt.
"Chính là chị ta!", mắt tôi sáng lên.
Trương Soái này trông có vẻ lôi thôi lếch thếch, không ngờ lại rất được việc, nhanh như vậy mà đã tìm ra manh mối rồi.
Nghe tôi khẳng định người cần tìm chính là người phụ nữ trong đoạn ghi hình, Tần Tuyết liền khen Trương Soái một câu.
“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Trương Soái vuốt mái tóc bù xù như ổ gà với vẻ mặt tự hào, thuận tiện ghi thêm điểm cho bản thân, “Chuyện Tiểu Tuyết nhờ cậy, mình sao dám không làm tốt cho được? Cho dù cậu có bảo mình lên núi đao xuống biển lửa, mình cũng sẽ không nhăn mày một chút, nói chi đến mấy chuyện cỏn con này... "
Cậu chàng lải nhải khoe khoang.
Tần Tuyết mặc kệ cậu ta, trực tiếp nhấn xem đoạn ghi hình đầu tiên.
Một phút đầu của đoạn phim, người phụ nữ trẻ dựa vào cửa xe, thường xuyên ngó quanh bốn phía hoặc là ngoảnh đầu nhìn sang hướng biệt thự.
Suốt một phút đồng hồ, cảnh quay về cơ bản không hề thay đổi. Nếu không phải thỉnh thoảng chị ta cử động tay chân, tôi còn hoài nghi rằng đoạn phim này đã bị đứng hình.
Ngay khi tôi bị mài mòn gần hết kiên nhẫn, đoạn phim chạy đến một phút một giây, cảnh quay đột ngột xảy ra biến đổi.
Người phụ nữ trẻ vốn đang dựa vào cửa xe bỗng nhiên cuống cuồng cởi bỏ chiếc khăn trùm đầu, tức giận vứt đi chiếc kính râm đang đeo, nóng nảy đi vòng quanh chiếc xe.
Một vòng.
Hai vòng.
...
Chị ta cứ lòng vòng như vậy, quay tới quay lui không biết chóng mặt. Đi mãi cho đến hai phút hai mươi giây sau, đoạn phim kết thúc.
“Chị ta làm sao vậy?” Tần Tuyết mở đoạn phim xem lại lần nữa, cũng không phát hiện có gì lạ, ngẩng đầu nhìn tôi thắc mắc hỏi, “Đại sư, thầy có nhìn thấy điểm gì dị thường không?”
Tôi lắc đầu.
Vì đoạn phim quay ở quá xa nên tôi không thể nhìn rõ biểu hiện của người phụ nữ kia, cũng như không thể cảm nhận được có âm khí trong người chị ta hay không hoặc nhìn thấy điều gì dị thường ở chị ta.
Tôi hỏi Tần Tuyết: "Cô có quen biết chị ta không?"
Tần Tuyết lắc lắc đầu: "Trong ấn tượng của tôi, chưa từng gặp qua người như vậy."
Sắc mặt của Tần Tuyết bây giờ rất kém, một người phụ nữ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, hành vi cử chỉ kỳ quái khó hiểu, khiến tâm trạng cô ấy tiêu cực hẳn đi.
"Các cậu hãy xem tiếp đoạn video thứ hai đi."
Thấy sự chú ý của Tần Tuyết đều đặt lên người tôi, Trương Soái có chút ghen tị, bèn tranh giành mở ra đoạn phim thứ hai.
Thời gian hiển thị trong đoạn phim ở phía trên góc phải màn hình là 8:10 tối, thời điểm sau khi tôi và Tần Tuyết rời khỏi căn biệt thự.
Lần này, địa điểm được chiếu trong đoạn phim là ngay trước cửa nhà của Tần Tuyết.
"Cậu dám quay trước cửa nhà mình..." , Tần Tuyết trừng mắt nhìn Trương Soái.
Trong giây tiếp theo, lời nói của cô đột nhiên dừng lại.
Bởi vì người phụ nữ trẻ kia thình lình xuất hiện trong đoạn video, chị ta đứng ngay cửa nhà Tần Tuyết, dè dặt cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa đi vào biệt thự.
Đoạn video này chỉ dài mấy chục giây.
Sau khi người phụ nữ đi vào biệt thự, không còn gì xảy ra nữa.
Khuôn mặt Tần Tuyết bỗng chốc biến sắc: "Chị ta, chị ta đến nhà tôi làm gì? Chị ta lấy chìa khóa nhà tôi ở đâu?"
Tôi cũng thầm kinh ngạc: Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu chìa khóa nhà của Tần Tuyết? Chị ta đã đưa tôi một chiếc, vậy mà vẫn còn một chiếc khác?
“Sau đó thì sao?” , tôi hỏi Trương Soái, “Chị ta rời khỏi biệt thự khi nào?”
Vẻ mặt Trương Soái kỳ lạ, giọng nói trầm hẳn xuống: "Tôi đã lục tung tất cả video giám sát của đêm qua và ngày hôm nay. Chị ta, chị ta chưa từng ra khỏi nhà của Tiểu Tuyết..."
Trong xe im phăng phắc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Tuyết vốn đã trắng, bây giờ lại càng thêm trắng bệch không còn một giọt máu.
Từ tối hôm qua đến giờ, không hề quay được cảnh người phụ nữ kia ra khỏi nhà, vậy bây giờ chị ta vẫn còn ở trong nhà Tần Tuyết sao?
"Đi, về biệt thự!"
Tôi suy ngẫm một chút, lập tức giục Trương Soái lái xe.
Người phụ nữ này không thể vô duyên vô cớ nhờ tôi giúp đỡ Tần Tuyết, cũng không thể đến nhà Tần Tuyết mà không có nguyên do, hiện tại chúng tôi vội vàng trở về, nói không chừng có thể lần ra manh mối nào đó.
"Nhanh lên!"
Tần Tuyết cũng thúc giục Trương Soái.
Trương Soái nhiều lần nhận thấy Tần Tuyết chỉ nghe theo lời tôi, trong lòng có chút không vui, miệng lẩm bẩm một câu gì đó, cuối cùng cũng ngoan ngoãn khởi động xe, mau chóng trở về nhà Tần Tuyết càng nhanh càng tốt.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi về đến nhà Tần Tuyết.
Cửa nhà Tần Tuyết khóa chặt, dường như không có gì bất thường.
“Tôi vào trước, hai người theo sau tôi.” Mặc dù bây giờ thể chất suy nhược, tôi vẫn gắng gượng vượt lên đi trước Tần Tuyết và Trương Soái, mở cửa biệt thự rồi bước vào.
Sau đó, Tần Tuyết và Trương Soái cẩn thận bước vào theo.
Căn biệt thự vắng lặng, hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì xung quanh kéo rèm cửa che lại, đồ gia dụng đều phủ dưới một quầng sáng u ám tăm tối, vô tình tạo cho người khác một cảm giác âm u khó tả.
Tôi lấy ra gương bát quái, ngắm thẳng bốn phía căn biệt thự xoay một vòng.
Gương bát quái không có bất cứ dấu hiệu dị thường nào.
Trái tim treo lơ lửng của tôi lúc này mới bình thường trở lại, tính toán bước lên tầng một xem xét một lần nữa.
Vào lúc tôi chuẩn bị đi lên lầu một, Trương Soái bỗng trợn mắt nhìn tôi: "Cậu xem cậu này, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi, sức lực yếu ớt, đã ra nông nổi này còn gắng gượng làm gì! Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Sau khi ném cho tôi một câu xong, cậu ta liền dẫn đầu đi lên lầu lục soát.
Tần Tuyết cũng khuyên tôi cứ nghỉ ngơi trước, cô sẽ đi một vòng quanh tầng trệt kiểm tra.
Tôi đứng yên trong căn biệt thự, điều khí ngưng thần cảm nhận một lượt, tuy rằng biệt thự vẫn lạnh lẽo âm u, nhưng âm khí nặng nề trước đó đã biến mất, hẳn là không có gì nghiêm trọng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi thả mình ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách và bắt đầu điều chỉnh khí tức.
Lần này cơ thể tôi trở nên suy nhược như thế, một là vì tôi thiếu nội lực, trong khoảng thời gian ngắn mà tôi phóng ra hai lá bùa Dẫn Lôi nên khiến thể lực tiêu hao quá độ; hai là vì linh lực trong pháp khí bút vẽ bùa của tôi quá thấp, dẫn đến không phát huy hết uy lực của bùa Dẫn Lôi, lần thứ nhất không trấn áp nổi tà linh, mới khiến tà linh công kích lần thứ hai.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải gia tăng linh lực của pháp khí thêm chút nữa.
Trong lúc tôi điều chỉnh khí tức, Trương Soái và Tần Tuyết kiểm tra căn biệt thự một lượt từ trên xuống dưới.
Tuy nhiên, không tìm được gì hết!
Trong biệt thự ngoại trừ ba chúng tôi ra, không còn ai khác!
Kể từ khi người phụ nữ kia vào biệt thự tối hôm qua, tựa hồ như chị ta đã tan biến vào không khí, không rời khỏi biệt thự, cũng không ở trong biệt thự.
Thậm chí, một chút dấu vết khả nghi cũng không hề lưu lại.
Sắc mặt Tần Tuyết càng ngày càng tái nhợt, toàn thân run lên trong vô thức.
Người phụ nữ trẻ này thật sự quá quỷ dị rồi.
“Chẳng lẽ, chị ta đến để tham quan nhà Tần Tuyết?”, Trương Soái sốt ruột vò đầu bứt bứt mấy sợi tóc quăn tít như tổ chim, gãi tai sờ cằm, mà vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, “Một người sống sờ sờ, làm sao có thể biến mất một cách vô lí khó hiểu như vậy được?"
Tôi cũng nghĩ không ra chuyện này là thế nào.
Tôi đã từng tiếp xúc với người phụ nữ trẻ đó, chị ta tuyệt đối là người không sai.
Nhưng một người lớn như thế, còn có thể trốn đi đâu?
Reng reng reng...
Vừa lúc đó, một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ba người chúng tôi đều giật thót, Tần Tuyết hốt hoảng đứng dậy, ngó xung quanh tìm điện thoại của cô, "Có người đang gọi cho tôi... Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Trong lúc cô hoang mang tìm điện thoại thì tiếng chuông điện thoại đã tắt.
Tần Tuyết vụng về trượt màn hình điện thoại lên xem, rồi thình lình ngẩng đầu nhìn tôi, "Đại sư, chị ta, chị ta để lại cho tôi một thứ..."
“Ai?”
Trong một thoáng, tôi chưa kịp phản ứng lại.
“Là, là người phụ nữ đó..." , Tần Tuyết lắp ba lắp bắp nói.
Trương Soái sốt ruột, thấy Tần Tuyết nói một hồi vẫn không làm sáng tỏ chuyện gì, cậu ta liền bước tới cầm lấy điện thoại trong tay Tần Tuyết.
Quét mắt nhìn một lượt xong, sắc mặt của Trương Soái cũng lập tức thay đổi.
“Người phụ nữ này, cũng quá, quá biến thái rồi đó?”, Trương Soái y như bị điện thoại làm bỏng tay, ném phứt điện thoại qua cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.