Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Chương 4: Rối hình người

Trác Nhiễm Bản Tôn

30/12/2020

Tần Tuyết lo lắng hỏi: “Nó là thứ gì vậy?”

“Là rối hình người.”

“Rối hình người là gì?”

“Rối hình người là thứ đồ vật nằm giữa ranh giới con người và yêu ma quỷ quái, do các thầy phong thủy dùng tà vật và bùa chú nuôi luyện mà thành. Nó vừa có hình hài vừa có ý niệm, không cùng loại với ma quỷ nhưng lại hung mãnh, xảo quyệt và khó đối phó hơn ma quỷ.”

Rối hình người là thứ hiếm gặp. Ngay cả tôi cũng chỉ tình cờ nghe ông nội nhắc qua một lần. Nào ngờ mới đến thành phố Hà Hải liền đụng phải thứ hàng hiếm này trong lần hành nghề đầu tiên.

Nếu đổi thành thầy phong thủy non kinh nghiệm nào khác, dù nhìn thấy thứ đồ vật kia giống hệt với Tần Tuyết lúc nhỏ thì vẫn hoàn toàn ngô nghê không hiểu gì, lập tức từ bỏ.

May mắn là ông nội tôi hồi ấy thường xuyên dạy trước mặt nhắc bên tai tôi nên khi vừa bắt gặp tấm hình Tần Tuyết lúc năm tuổi, tôi liền đoán chắc thứ đồ vật kia là rối hình người.

Nếu không, vì cớ gì đang yên đang lành, khi không Tần Tuyết hồi năm tuổi lại đi làm hại Tần Tuyết bây giờ?

“Vậy bụng của tôi và con rối hình người kia có liên quan thế nào? Là ai muốn hãm hại tôi?”, Tần Tuyết chau mày hỏi.

Tần Tuyết chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông, vì sao bụng lại to lên? Hơn nữa, cô ấy và thứ đồ vật kia còn có quan hệ sinh tử?

Thực ra, vào thời điểm tôi biết thứ đồ vật kia là gì, trong lòng đã có tính toán rồi. Tuy nhiên, trong chuyện này dính dáng đến rất nhiều khía cạnh nên hiện tại không thuận tiện nói hết cho cô ấy được.

Vì vậy, không đợi Tần Tuyết hỏi thêm, tôi liền chuyển đề tài.

Tôi nói: “Trước tiên, cô hãy đưa tôi đi xem xét bố cục phong thủy trong phòng ngủ của cô trước đã rồi hẵng tiếp chuyện.”

Có một số việc không nên nói nhiều với người bị hại. Nói nhiều cũng vô ích.

Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy.

Từ thuật xem tướng số mà nói thì Tần Tuyết mang mệnh phú quý, nhưng hiện giờ vầng trán cô ấy trắng xám nhợt nhạt, Điền Trạch Cung* hiện quầng đen, đôi tai bám bụi, đây là những điềm báo gặp vận rủi.

*Điền Trạch Cung: Trong nhân tướng học, vị trí này nằm ở giữa mắt và lông mày.

Mà thời điểm tôi đi vào căn biệt thự này, phòng ngủ của cô ấy là nơi có âm khí nặng nhất.

Cho nên tám chín phần trong phòng ngủ có thứ mờ ám, không tốt lành.

“Cậu còn hiểu thuật phong thủy nữa cơ à?”

Tần Tuyết lần nữa mở to đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc nhìn tôi. Ngoại trừ sự ngạc nhiên, đôi mắt cô ấy còn đong đầy niềm hy vọng.

Tần Tuyết vốn dĩ đang rơi vào tình huống tuyệt vọng, sự xuất hiện của tôi đã trở thành cọng rơm cuối cùng cứu mạng cô ấy. Năng lực của tôi càng mạnh thì xác suất giúp cô ấy giải quyết được chuyện khó khăn kia càng lớn.

“Phòng ngủ của tôi ở tầng một.”, cô ấy nhắc.

“Được.”

Tôi gật đầu, nhấc chân định bước lên cầu thang.

“Đợi đã!”

Tần Tuyết nôn nóng gọi tôi lại.

Tôi dừng bước, nhìn sang cô ấy: “Chuyện gì thế?”

“Tôi, tôi sợ...”, lúc nói câu này, cô ấy bất giác khẩn trương ngó nhìn xung quanh, hạ thấp giọng hết mức như thể sợ ai khác nghe được.

Tôi có thể thông cảm cho cô ấy. Bị thứ đồ vật kia vây khốn lâu như thế, nói không sợ là giả.

Tôi bảo: “Đừng sợ, cô cứ đi bên cạnh tôi.”

“Được.”, Tần Tuyết lập tức bước nhanh đến chỗ tôi, không hề do dự nắm lấy tay tôi, thở phào nhẹ nhõm nói, “Như vậy sẽ bảo đảm hơn.”

Lúc khởi đầu khi tôi ra tay trừng trị thứ đồ vật kia, cô ấy vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo, đương nhiên biết rằng tôi là người có năng lực, vậy nên mới tin tưởng tôi mà không hề e ngại cố kị.

Nhưng tôi thì ngược lại nhất thời đứng sững người.

Bàn tay cô ấy nhỏ nhắn, mềm mại. Nắm trong tay mà cứ như không hề có xương.



Đây đã lần thứ hai tôi nắm tay cô ấy rồi. Nhưng lúc cô ấy tỉnh và lúc không tỉnh, cảm giác đúng là hoàn toàn khác hẳn.

Thời khắc này, đầu óc tôi cứ kêu ong ong, nhịp tim cũng đột ngột tăng nhanh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Có thể đi rồi chứ?”, Tần Tuyết nghiêng nghiêng đầu hỏi tôi, “Ủa? Cậu làm sao thế? Sao mặt cậu lại ửng đỏ thế?”

“Tại trời nóng.”

Tôi nhàn nhạt đáp, mang theo phong thái của một bậc thầy cao ngạo lãnh đạm, “Bây giờ có thể đi lên được rồi.”

Tần Tuyết không hề nghi ngờ gì, lập tức kéo tay tôi bước lên lầu một.

Chiếc đầm đỏ đung đưa. Làn da trắng mịn.

Lòng bàn tay tôi bắt đầu túa mồ hôi.

Rất nhanh sau đó, Tần Tuyết dẫn tôi đến phòng ngủ của cô ấy trên lầu một.

Căn phòng này rất rộng, rộng hơn cửa tiệm ọp ẹp của tôi gấp mấy lần, có một gian tủ quần áo, một gian nhà tắm, cần thứ gì đều có đủ, khiến người xem phải hoa mắt chóng mặt.

Có điều, bố cục của căn phòng ngủ này có điểm dị thường.

Phòng ngủ của một người vốn là nơi riêng tư nhất và chân thực nhất, có quan hệ mật thiết và tác động qua lại với chủ nhân của căn phòng.

Vì vậy, bất kỳ một bố cục phong thủy tinh vi nào đều có ảnh hưởng rất lớn đến người sống trong căn phòng ngủ đó.

Theo lẽ thông thường, trong phòng ngủ không nên bày trí những loại đồ vật như vũ khí, đồ cổ. Tục ngữ có câu "Vật có hình, tất có dáng", bày trí đồ cổ hoặc vũ khí sẽ khiến người ngủ trong phòng gặp ác mộng, tinh thần bất ổn, thậm chí có thể dẫn đến thân thể mắc phải các loại bệnh tật.

Nếu như bị sư thầy phong thủy nào có ý đồ bất chính lợi dụng, càng có thể biến thành hung khí giết người.

Mà trong phòng ngủ của Tần Tuyết hiện tại, thực sự có bày trí một bức tượng điêu khắc bằng ngọc cao hơn nửa mét.

Bức tượng ngọc này ngoài đặc trong rỗng, dạng rỗng bên trong tạo thành hình dáng, tạo hình tương tự một đứa trẻ.

Vừa bước tới cửa phòng ngủ, tôi liền cảm nhận được luồng âm khí và tà khí nhàn nhạt tản ra từ bức tượng ngọc.

Không khí trong phòng ngủ của Tần Tuyết cũng rất ngột ngạt bí bách, mới tiến vào một lát đã khiến người ta hít thở không thông.

“Bức tượng ngọc này là...”

Tôi quay sang hỏi Tần Tuyết.

Cô ấy liền giới thiệu: “Bức tượng ngọc này vốn dĩ để ở nhà cũ của tôi nhiều năm rồi. Sau khi tôi từ nước ngoài về, không muốn sống cùng một chỗ với bố tôi nữa nên bố mới mua cho tôi căn biệt thự này, rồi tôi đem bức tượng ngọc qua luôn một thể. Chẳng lẽ bức tượng ngọc này có vấn đề gì sao?”

“Loại đồ vật này về sau đừng nên đặt ở phòng ngủ, như thế sẽ không tốt với cô.”

Tôi nhàn nhạt căn dặn cô ấy một câu, lại nói tiếp: “Bây giờ hãy đi ăn cơm trước, ngày mai cô đưa tôi đến nhà cũ của cô xem xét một vòng.”

Bức tượng ngọc trong phòng ngủ của Tần Tuyết rõ ràng có chứa tà khí, thứ đồ vật đó chắc chắc không đơn giản chỉ muốn ám hồn là xong, đằng sau chuyện này e rằng còn ẩn chứa một âm mưu to lớn hơn.

Tất cả những điều này chỉ có thể đợi sang ngày mai đến nhà cũ của Tần Tuyết thì mới xác định được.

Vừa rồi khi tinh thần căng thẳng thì không cảm thấy gì, bây giờ được thả lỏng tôi mới cảm thấy bụng đói cồn cào, thân thể mệt mỏi rã rời không còn một chút sức lực nào.

Đây chính là hậu quả của việc tiêu hao quá nhiều tinh - khí - thần.

Tôi phải dành thời gian ăn uống, nghỉ ngơi cho khỏe mới lại sức điều tra tiếp tục.

Nghe bảo tôi còn chưa cơm nước gì, Tần Tuyết một mặt áy náy, lập tức nói: “Vậy bây giờ tôi cần trả cho cậu bao nhiêu?”

Mặc dù sự tình chưa được giải quyết dứt điểm, nhưng con rối hình người kia đã bị tôi đánh trọng thương, trong thời gian ngắn ngủi không xuất hiện được, tối thiểu cũng giúp cô ấy dưỡng sức hồi phục nên cô ấy đối với tôi vô cùng biết ơn.

Tôi vốn dĩ định bụng từ chối.

Bởi vì ông nội từng dạy tôi rằng chỉ có giúp người bị hại giải quyết triệt để vấn đề mới được tính là hoàn thành công việc.

Nhưng hai mươi tệ trên người tôi tiêu suốt bốn ngày trời, hiện tại chỉ còn sót lại một tệ cuối cùng, đến bữa cơm cũng không đủ ăn nữa rồi.

Thật là một đồng tiền bóp nghẹt thân anh hùng mà!

Thế nên tôi đành gật đầu chấp nhận.



“Tôi đưa trước cho cậu năm vạn.”

Tần Tuyết vừa nói vừa lấy điện thoại ra định thanh toán bằng WeChat*.

*Một phần mềm ứng dụng đa năng của tập đoàn Tencent Trung Quốc: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội, thanh toán điện tử. (Kiểu giống ZaloPay bên mình nè!)

Tôi lập tức lắc lắc đầu, sau đó lấy ra từ trong túi Càn Khôn một ống tre, bên trong ống có mười que tre, tôi nói với Tần Tuyết: “Cô hãy rút một que.”

“Hả?”

Tần Tuyết không hiểu tại sao.

Tôi đói đến mức sắp thở không ra hơi rồi, mà vẫn cố khổ sở giải thích: “Rút một que đưa cho tôi... đây là quy tắc thu phí của tôi. Mười tùy hỷ lấy một, trên mười que tre có tương ứng mười giá cả, cô rút phải que nào cứ đưa bấy nhiêu tiền y vậy là được.”

Ánh mắt Tần Tuyết tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Kế đến, cô ấy hết sức cẩn thận rút một que tre. Sau đó, cô ấy từ từ lật giở que tre...

Tôi ghé người qua xem thử. Trong lúc nghiêng mình qua, tôi thầm cầu khấn số tiền rút được lần này của Tần Tuyết nhiều nhiều một tí, để giải quyết êm đẹp vấn đề phí sinh hoạt dạo gần đây của tôi.

Thế nhưng, đợi đến lúc que tre trong tay Tần Tuyết dần lật ra, tôi như bị rơi tận xuống đáy: Con số trên que tre là 6,66.

“Đây là...”, Tần Tuyết hết nhìn xuống que tre lại ngó qua tôi, “Sáu vạn sáu ngàn sáu trăm tệ?”

Tôi thật sự hy vọng cô ấy rút phải sáu vạn sáu ngàn sáu trăm lắm, như thế thì tối thiểu tiền sinh hoạt cả năm này của tôi không cần phải sầu não rồi.

“Là sáu đồng lẻ sáu mươi sáu hào.”

Tôi chua chát nói.

Thiệt tình ông nội ơi là ông nội, khi không đi đặt cái quy tắc tào lao này làm gì không biết!

Thời buổi bây giờ sáu đồng lẻ sáu mươi sáu hào còn chẳng mua nổi một bát cơm, trước khi tìm thấy cô gái trong bức ảnh, tôi có thể từ một người sống sờ sờ bị chết đói luôn rồi.

Tần Tuyết mở to đôi mắt xinh đẹp, kinh ngạc hỏi lại: “Sáu tệ lẻ sáu mươi sáu xu.”

Nhìn thấy dáng vẻ khó tin sự thật của cô ấy, tôi cũng đành bất lực. Vấn đề ở chỗ quy tắc là do ông nội đặt ra, tôi đâu thể nào tìm ông mà tính sổ chứ!

“Đúng thế, chính là sáu tệ lẻ sáu mươi sáu xu.”, tôi kiên nhẫn chống lại âm thanh gào thét trong lòng, kiêu ngạo lãnh đạm gật đầu, bày ra một phong thái thế ngoại cao nhân, không màng danh lợi.

“Sáu vạn sáu nghìn sáu trăm tệ là thành ý của tôi, xin đại sư yên tâm nhận lấy.”, Tần Tuyết làm sao có thể chịu đưa cho tôi chỉ vẻn vẹn sáu đồng sáu mươi sáu hào được, nên trực tiếp từ năm vạn trước đó nâng lên thành sáu vạn sáu nghìn sáu trăm.

Còn nữa, xưng hô với tôi cũng từ “cậu” đổi luôn thành “đại sư”.

Tôi rất cảm động. Nhưng cuối cùng cũng nghiêm nghị từ chối.

Đây là quy tắc truyền thừa! Tôi không thể phá vỡ quy tắc được.

Ông nội từng dạy tôi rằng, tiền dễ kiếm nhưng luật lệ khó lập. Nếu lỡ phá vỡ quy tắc một lần tất sẽ có lần thứ hai, về sau sẽ không còn kiêng kị, mãi mãi cũng không thể trở thành một bậc thầy phong thủy chân chính.

Vốn dĩ tôi chẳng hề quan tâm liệu có trở thành bậc thầy phong thủy chân chính hay không, tôi chỉ theo lời ông nội dạy mà làm.

Tần Tuyết lật tung nguyên cả căn biệt thự, tìm cho bằng được sáu đồng sáu mươi sáu hào, sau đó nhiệt tình muốn cùng tôi đi ăn.

Thực ra, tôi biết cô ấy còn sợ.

Bây giờ chỉ có ở chung một chỗ với tôi, cô ấy mới có cảm giác an toàn.

Sau khi bước ra khỏi nhà Tần Tuyết, tôi chủ ý nhìn về nơi đậu xe của người phụ nữ trẻ. Vừa rồi làm chậm trễ quá nhiều thời gian, chị ta chắc là chờ đợi đến nóng lòng rồi.

Ai ngờ, chỗ đậu xe của người chị họ trống huơ trống huếch, bà chị đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu!

“Chị họ của cô đi nhanh thật! Tôi đoán chừng chị ấy đợi vội quá nên rời đi trước rồi.”, tôi nói với Tần Tuyết rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm với mình, “Còn tưởng chị ta sẽ chờ mình đi ra chứ!”

“Chị họ? Chị họ nào thế?”, Tần Tuyết chau mày hỏi, “Nhà bên cậu và bên cô tôi đều chỉ có anh họ, không có chị họ!”

Tôi sửng sốt.

Một cảm giác ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Phong Thủy Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook