Chương 18: Sở trường mê hoặc
Trác Nhiễm Bản Tôn
30/12/2020
Tôi ghé sát vào điện thoại, lớn giọng hỏi Lưu Quốc Lương rằng có nhớ được các bước tôi vừa dặn không.
Phì phò phì phò...
Lưu Quốc Lương không nói gì thêm, nhưng phát ra một tràng tiếng thở hổn hển nặng nề và ngưng trọng.
Trương Soái và Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào điện thoại, căng thẳng đến mức quên luôn hít thở.
“Lưu Quốc Lương!” Tôi bất chợt lại hét lên.
"Ta, ta nhớ rồi..." Một hồi lâu sau, giọng nói yếu ớt của Lưu Quốc Lương cuối cùng cũng vang lên ở đầu dây bên kia.
Chỉ một vài từ ngắn gọn, mà giống như ông chú phải khạc từng tiếng ra khỏi cổ họng, nghe dồn nén và cổ quái không thể tả.
Tần Tuyết giựt phăng điện thoại di động từ trong tay Trương Soái, gấp gáp thúc giục: "Chú Lưu, chú ngàn lần phải..."
Cạch!
Đầu dây điện thoại bên kia không đợi Tần Tuyết nói xong, đã cúp điện thoại.
Tút tút tút...
Điện thoại vang lên âm báo gác máy.
Trong phòng khách thoáng chốc rơi vào trạng thái im lặng.
Ai cũng không thể đoán được tình hình hiện tại của Lưu Quốc Lương rốt cuộc ra sao.
Trương Soái và Tần Tuyết liếc mắt nhau, sau đó cùng quay sang nhìn tôi, Trương Soái thì thầm với tôi: "Đại sư, nếu chú Lưu thoát được khỏi biệt thự, chúng ta có phải nên đi đón chú ấy hay không?"
Cậu ấy vừa nói vừa âm thầm nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, tìm cớ đi theo cậu ấy đến một chỗ cách xa Tần Tuyết, lúc này Trương Soái mới lấy điện thoại ra, mở một tấm hình và nói với tôi: “Đại sư, lúc cậu nói muốn tìm Lưu Quốc Lương hỏi chuyện, tôi có lên mạng tra một chút, phát hiện ra một bậc thầy điêu khắc ngọc thời nhà Thanh tên là Vương Nghiêu Đường đã từng điêu khắc ra pho tượng ngọc này. Mà pho tượng ngọc ông ta tạc, đã được Lưu Quốc Lương mua lại với giá cao."
Cậu ấy ép giọng nói xuống rất thấp, biểu cảm bất thường, hoàn toàn khác với dáng vẻ qua loa xuề xòa hằng ngày.
Tôi nhìn lướt qua bức ảnh trên điện thoại di động của cậu ấy, thoáng chốc sửng sốt: Pho tượng ngọc điêu khắc trên bức hình rõ ràng chính là pho tượng ngọc hồi trước từng đặt trong phòng ngủ của Tần Tuyết.
Chỉ có điều, tượng ngọc trong hình là hoàn chỉnh, còn tượng ngọc trong phòng ngủ của Tần Tuyết thì bị chia thành hai phần.
“Lúc trước đến nhà cổ chơi, tôi cảm thấy pho tượng ngọc điêu khắc rất tinh xảo, vì thế đã hỏi bố Tần Tuyết mua nó ở đâu.” Trương Soái ngập ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào tôi, “Bố Tần Tuyết nói rằng, pho tượng ngọc đó là do Dịch Căn Kim mua lại từ... Lưu Quốc Lương."
Tôi nhận ra, trước đây Trương Soái luôn miệng gọi là chú Lưu, nhưng bây giờ cậu ấy gọi thẳng là Lưu Quốc Lương.
Rõ ràng, cậu ấy đã bắt đầu nghi ngờ Lưu Quốc Lương.
Tôi cũng kinh ngạc không kém, sau đó trở nên kích động: Nếu kẻ chủ mưu đằng sau là Lưu Quốc Lương, một lát nữa chú ta sẽ đến nhà Tần Tuyết, vậy chẳng phải vừa hay...
Chỉ là, Dịch Căn Kim ngoài nhắc tới điêu khắc còn đề cập đến phụ nữ? Chuyện này thì có liên quan gì đến phụ nữ?
“Đại sư, sao thầy vẫn chưa đi đón chú Lưu?” Ý nghĩ này vừa lóe lên, sau lưng tôi đột nhiên truyền đến giọng nói thận trọng dè dặt của Tần Tuyết, “Là có chuyện gì không đúng sao?”
Trương Soái giật thót, nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không, không, mình đang thảo luận với đại sư, việc này phải làm sao mới an toàn thỏa đáng...”
Cậu ấy lại lén la lén lút nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ý tứ của Trương Soái: Tần Tuyết luôn xem vợ chồng Lưu Quốc Lương như người thân trong nhà, nếu cô ấy biết Lưu Quốc Lương có khả năng là kẻ giết mẹ cô ấy, cô ấy chắc chắn không chịu đựng nổi.
“Đúng vậy.” Tôi bèn giúp cậu ấy làm tròn lời nói dối, trước tiên nhờ Tần Tuyết đưa cho tôi chìa khóa của két sắt cất hình nộm xương cốt và tà vật, sau đó để Trương Soái và Tần Tuyết đi vào căn phòng tận trong cùng ở tầng trệt, vào phòng rồi nhanh chóng dán lên vài lá bùa trừ tà xung quanh cửa ra vào và cửa sổ, cuối cùng tôi mới trầm giọng nói với họ: “Hai người đi theo tôi rất nguy hiểm, cũng dễ khiến tôi phân tâm. Như vậy đi, hai người ở trong phòng này, còn tôi sẽ đi đón Lưu Quốc Lương. Nhớ kỹ, trừ tôi ra, bất luận kẻ nào gọi hai người cũng không được đáp lại, càng không được rời khỏi căn phòng này nửa bước, ngàn lần phải nhớ kỹ!"
Hiện tại Lưu Quốc Lương có quá nhiều điểm nghi ngờ, tôi phải đích thân kiểm tra tình hình, nhưng tôi không thể để Trương Soái và Tần Tuyết xảy ra chuyện.
Bằng cách này mới là biện pháp an toàn nhất.
“Đại sư, cậu đừng lo!” Trương Soái lại nháy mắt với tôi, vỗ ngực đầy tự mãn khí phách, “Có tôi chăm sóc cho Tiểu Tuyết, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trong lúc Trương Soái đấm ngực vỗ bùm bụp, tôi vô thức liếc nhìn qua sống mũi cậu ấy.
Trên sống mũi cậu ấy hồi trước thấp thoáng những đường gân đỏ, màu sắc càng ngày càng hiện rõ, báo hiệu tai họa đổ máu đã cận kề.
Nhưng hiện tại khi tôi nhìn lại mũi Trương Soái, những đường gân đỏ vốn sậm màu trên sống mũi cậu ấy bỗng mờ đi rất nhiều, màu sắc cũng nhạt bớt gần như đồng đều với màu da.
Kỳ lạ!
Theo lý mà nói, trên sống mũi xuất hiện đường gân đỏ, nhất định sẽ gặp tai họa đổ máu. Sau khi trải qua hoạn nạn, đường gân đỏ mới biến mất. Nhưng Trương Soái chưa trải qua chuyện gì, làm sao màu sắc của đường gân đỏ đó lại phai nhạt?
Tôi nhìn sang Tần Tuyết, sắc mặt của Tần Tuyết vẫn không hề biến đổi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng .
"Đại sư, thầy mau đi đi! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi căn phòng này đâu!” Tần Tuyết lo lắng Lưu Quốc Lương xảy ra chuyện, liền thúc giục tôi.
Tôi nhẩm tính thời gian, hiện tại có lẽ Lưu Quốc Lương cũng sắp đi ra rồi, không kịp nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa, tôi lập tức lấy hình nộm xương cốt và tà vật ra trước, đặt chúng ở một nơi bí mật trong phòng khách ở tầng trệt, sau đó đi thẳng đến nhà của Lưu Quốc Lương.
Biệt thự của gia đình Lưu Quốc Lương cách mặt tiền biệt thự của Tần Tuyết hai dãy nhà, khoảng cách đường thẳng giữa hai căn nhà chưa đầy ba trăm mét. Nhưng khi tôi đi bộ từ nhà Tần Tuyết đến ngã tư trước nhà Lưu Quốc Lương, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng Lưu Quốc Lương đâu.
Tôi chú ý liếc nhìn xung quanh.
Lúc này, đã khoảng mười giờ tối.
Trước khu biệt thự của Lưu Quốc Lương có một hàng đèn đường cao cao, phát ra quầng ánh sáng mờ ảo, kéo cái bóng của tôi dài ngoằng ra. Quầng sáng không chiếu tới thảm cỏ xanh nằm hai bên vỉa hè, làm ẩn hiện thấp thoáng những bóng đen loang lổ mờ nhạt, thoạt trông như những con dã thú đang núp mình trong bóng tối, khiến toàn thân tôi căng thẳng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đèn đường trước nhà Lưu Quốc Lương đang sáng.
Trầm ngâm hồi lâu, tôi bèn rút ra chuông Tam Thanh từ trong túi Càn Khôn và cầm nó trong tay, cảnh giác nhìn về phía cửa nhà của Lưu Quốc Lương.
Chuông Tam Thanh là pháp khí cơ bản mà các thầy phong thủy đều có: Một khi tiếp cận tà ma, chuông Tam Thanh sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, điều này giúp thầy phong thủy xác định được sự tồn tại và vị trí của tà ma.
Kể từ khi ông nội bảo rằng tôi có thể xuất sư, đã rất lâu rồi tôi không còn sử dụng chuông Tam Thanh nữa, hoàn toàn đều dựa vào kiến thức và kinh nghiệm để tìm ra sự tồn tại của tà ma; nhưng sau khi Trương Soái nói những chuyện vừa rồi với tôi, tôi đột nhiên nảy sinh tâm lý phòng bị với Lưu Quốc Lương.
Huống chi, trên người chú ta còn có ký thân linh, rất dễ dàng mê hoặc lòng người, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Một hai một, một hai một..."
Vừa mới cầm chuông Tam Thanh trong tay, trước nhà Lưu Quốc Lương đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, vừa đi lùi về phía cửa vừa lầm bầm trong miệng, giống như đọc một loại khẩu lệnh nào đó.
Nhìn dáng người, ắt hẳn là Lưu Quốc Lương!
Tôi nắm chặt chuông Tam Thanh, chầm chậm tiến lại gần chú ta thêm vài bước.
"Ta là Lưu Quốc Lương, ta là Lưu Quốc Lương!"
Lưu Quốc Lương không ngừng lẩm bẩm câu nói này, nói mấy câu liền lui về sau mấy bước, đi thẳng một mạch từ cửa nhà ra tới ngoài đường lộ.
Đêm khuya vắng lặng.
Bốn bề không một bóng người.
Cảnh tượng trước mắt này thoạt trông rất quỷ dị.
Tôi đứng ở phía xa xa, lặng lẽ chờ đợi.
Chuông Tam Thanh trong tay vẫn im lìm, không có bất cứ cảnh báo nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Lưu Quốc Lương?"
Tiếng lẩm bẩm đột ngột dừng lại, Lưu Quốc Lương người vốn đang đi thụt lùi về sau, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Từ tốn.
Chầm chậm.
Cổ của Lưu Quốc Lương giống như bị gỉ sét, vặn vẹo rất chậm một cách quỷ dị.
Hồi lâu sau, cuối cùng ông chú cũng xoay cổ và thân người xong, đứng thẳng đối diện với tôi, lúc này tôi có thể nhìn rõ bộ dạng của chú ta.
Lưu Quốc Lương có vóc người cao trung bình, mặt trắng trẻo thư sinh, đeo một cặp kính gọng màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất trí thức bác học. Khi quay lại nhìn tôi, chú ta đã hồi phục bình thường, so với dáng vẻ cứng ngắc đờ đẫn trước đây hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
Chỉ là dù đứng nhìn từ xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng âm khí dày đặc tỏa ra từ người chú ta!
Tim tôi nhảy dựng báo động!
Lưu Quốc Lương này không hề đơn giản, nhất định phải đề phòng!
“Cậu là?” Lưu Quốc Lương cau mày hỏi tôi, trong mắt có chút âm hiểm.
“Cháu là bạn của Tần Tuyết, vừa nãy có gọi điện thoại qua, cháu đến đây để đón chú." Tuy tôi sinh lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh tự giới thiệu, “Tần Tuyết đang đợi chú ở nhà, chúng ta đi thôi!”
Nghe tôi nhắc tới Tần Tuyết, Lưu Quốc Lương mới cười lịch sự với tôi: "Hóa ra là bạn của Tiểu Tuyết, vậy chúng ta đi thôi!"
Nói xong, chú ta liền xoay người đi thụt lùi về phía nhà của Tần Tuyết như trước.
“Ta là Lưu Quốc Lương, ta là Lưu Quốc Lương!” Khi đi lùi, chú ta vẫn thấp giọng lầm bầm trong miệng những câu này.
Tôi cau mày, lịch sự nhắc nhở: “Lưu tiên sinh, hiện tại chú đã hồi phục ý thức, tạm thời thoát khỏi sự khống chế của cô ta, chú cứ việc đi đứng bình thường."
Lưu Quốc Lương đột nhiên dừng bước, ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi.
Sau đó, chú ta đưa ngón tay rít lên với tôi, rồi hạ giọng: "Suỵt! Im lặng, đừng để cô ta nghe thấy!"
"Một, hai, một..."
Chú ta tiếp tục đi ngược về phía nhà của Tần Tuyết.
Ngay lúc đó, lưng tôi chợt ớn lạnh, tôi liền nhìn quanh quất theo phản xạ.
Đã bao nhiêu năm rồi, tôi chưa bao giờ nhận thấy cảm giác rùng rợn như thế này ...
Sau khi quét mắt khắp xung quanh một vòng, tôi bất giác nhìn xuống bóng của Lưu Quốc Lương dưới ngọn đèn đường: Một người một bóng, không có gì bất thường.
Mà chuông Tam Thanh trong tay tôi, trước sau đều không kêu lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đều bước bên cạnh Lưu Quốc Lương đi về phía nhà Tần Tuyết.
Tần Tuyết và Trương Soái thực sự ở suốt trong phòng, chưa từng đi ra ngoài, cho đến khi tôi và Lưu Quốc Lương bước vào.
Tôi đích thân mở cửa phòng, bọn họ mới từ trong phòng đi ra.
“Đại sư, chú Lưu bây giờ thế nào rồi, chú ấy có sao không?” Sau khi đi ra, Tần Tuyết đưa mắt nhìn Lưu Quốc Lương đang ngồi trong phòng khách, nhỏ giọng hỏi tôi.
Leng keng...
Tôi đang định nhắc nhở Tần Tuyết một câu, tránh cho sau này xác minh Lưu Quốc Lương là kẻ chủ mưu đằng sau hãm hại mẹ con họ thì tâm tình Tần Tuyết sẽ sụp đổ, bỗng tiếng chuông Tam Thanh trong tay tôi vang lên.
Leng keng...
Tôi quay phắt sang nhìn Lưu Quốc Lương: Chú ta vẫn yên lặng tĩnh tại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không có gì bất thường.
Leng keng...
Chuông Tam Thanh rõ ràng vẫn đang ngân vang.
Tôi quay đầu nhìn về Trương Soái ở phía sau tôi.
Liền nhìn thấy sau lưng Trương Soái, một bóng người mảnh mai từ từ xuất hiện, nở một nụ cười quái dị với tôi ...
Phì phò phì phò...
Lưu Quốc Lương không nói gì thêm, nhưng phát ra một tràng tiếng thở hổn hển nặng nề và ngưng trọng.
Trương Soái và Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào điện thoại, căng thẳng đến mức quên luôn hít thở.
“Lưu Quốc Lương!” Tôi bất chợt lại hét lên.
"Ta, ta nhớ rồi..." Một hồi lâu sau, giọng nói yếu ớt của Lưu Quốc Lương cuối cùng cũng vang lên ở đầu dây bên kia.
Chỉ một vài từ ngắn gọn, mà giống như ông chú phải khạc từng tiếng ra khỏi cổ họng, nghe dồn nén và cổ quái không thể tả.
Tần Tuyết giựt phăng điện thoại di động từ trong tay Trương Soái, gấp gáp thúc giục: "Chú Lưu, chú ngàn lần phải..."
Cạch!
Đầu dây điện thoại bên kia không đợi Tần Tuyết nói xong, đã cúp điện thoại.
Tút tút tút...
Điện thoại vang lên âm báo gác máy.
Trong phòng khách thoáng chốc rơi vào trạng thái im lặng.
Ai cũng không thể đoán được tình hình hiện tại của Lưu Quốc Lương rốt cuộc ra sao.
Trương Soái và Tần Tuyết liếc mắt nhau, sau đó cùng quay sang nhìn tôi, Trương Soái thì thầm với tôi: "Đại sư, nếu chú Lưu thoát được khỏi biệt thự, chúng ta có phải nên đi đón chú ấy hay không?"
Cậu ấy vừa nói vừa âm thầm nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ý, tìm cớ đi theo cậu ấy đến một chỗ cách xa Tần Tuyết, lúc này Trương Soái mới lấy điện thoại ra, mở một tấm hình và nói với tôi: “Đại sư, lúc cậu nói muốn tìm Lưu Quốc Lương hỏi chuyện, tôi có lên mạng tra một chút, phát hiện ra một bậc thầy điêu khắc ngọc thời nhà Thanh tên là Vương Nghiêu Đường đã từng điêu khắc ra pho tượng ngọc này. Mà pho tượng ngọc ông ta tạc, đã được Lưu Quốc Lương mua lại với giá cao."
Cậu ấy ép giọng nói xuống rất thấp, biểu cảm bất thường, hoàn toàn khác với dáng vẻ qua loa xuề xòa hằng ngày.
Tôi nhìn lướt qua bức ảnh trên điện thoại di động của cậu ấy, thoáng chốc sửng sốt: Pho tượng ngọc điêu khắc trên bức hình rõ ràng chính là pho tượng ngọc hồi trước từng đặt trong phòng ngủ của Tần Tuyết.
Chỉ có điều, tượng ngọc trong hình là hoàn chỉnh, còn tượng ngọc trong phòng ngủ của Tần Tuyết thì bị chia thành hai phần.
“Lúc trước đến nhà cổ chơi, tôi cảm thấy pho tượng ngọc điêu khắc rất tinh xảo, vì thế đã hỏi bố Tần Tuyết mua nó ở đâu.” Trương Soái ngập ngừng một chút, sau đó nhìn thẳng vào tôi, “Bố Tần Tuyết nói rằng, pho tượng ngọc đó là do Dịch Căn Kim mua lại từ... Lưu Quốc Lương."
Tôi nhận ra, trước đây Trương Soái luôn miệng gọi là chú Lưu, nhưng bây giờ cậu ấy gọi thẳng là Lưu Quốc Lương.
Rõ ràng, cậu ấy đã bắt đầu nghi ngờ Lưu Quốc Lương.
Tôi cũng kinh ngạc không kém, sau đó trở nên kích động: Nếu kẻ chủ mưu đằng sau là Lưu Quốc Lương, một lát nữa chú ta sẽ đến nhà Tần Tuyết, vậy chẳng phải vừa hay...
Chỉ là, Dịch Căn Kim ngoài nhắc tới điêu khắc còn đề cập đến phụ nữ? Chuyện này thì có liên quan gì đến phụ nữ?
“Đại sư, sao thầy vẫn chưa đi đón chú Lưu?” Ý nghĩ này vừa lóe lên, sau lưng tôi đột nhiên truyền đến giọng nói thận trọng dè dặt của Tần Tuyết, “Là có chuyện gì không đúng sao?”
Trương Soái giật thót, nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không, không, mình đang thảo luận với đại sư, việc này phải làm sao mới an toàn thỏa đáng...”
Cậu ấy lại lén la lén lút nháy mắt với tôi.
Tôi hiểu ý tứ của Trương Soái: Tần Tuyết luôn xem vợ chồng Lưu Quốc Lương như người thân trong nhà, nếu cô ấy biết Lưu Quốc Lương có khả năng là kẻ giết mẹ cô ấy, cô ấy chắc chắn không chịu đựng nổi.
“Đúng vậy.” Tôi bèn giúp cậu ấy làm tròn lời nói dối, trước tiên nhờ Tần Tuyết đưa cho tôi chìa khóa của két sắt cất hình nộm xương cốt và tà vật, sau đó để Trương Soái và Tần Tuyết đi vào căn phòng tận trong cùng ở tầng trệt, vào phòng rồi nhanh chóng dán lên vài lá bùa trừ tà xung quanh cửa ra vào và cửa sổ, cuối cùng tôi mới trầm giọng nói với họ: “Hai người đi theo tôi rất nguy hiểm, cũng dễ khiến tôi phân tâm. Như vậy đi, hai người ở trong phòng này, còn tôi sẽ đi đón Lưu Quốc Lương. Nhớ kỹ, trừ tôi ra, bất luận kẻ nào gọi hai người cũng không được đáp lại, càng không được rời khỏi căn phòng này nửa bước, ngàn lần phải nhớ kỹ!"
Hiện tại Lưu Quốc Lương có quá nhiều điểm nghi ngờ, tôi phải đích thân kiểm tra tình hình, nhưng tôi không thể để Trương Soái và Tần Tuyết xảy ra chuyện.
Bằng cách này mới là biện pháp an toàn nhất.
“Đại sư, cậu đừng lo!” Trương Soái lại nháy mắt với tôi, vỗ ngực đầy tự mãn khí phách, “Có tôi chăm sóc cho Tiểu Tuyết, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trong lúc Trương Soái đấm ngực vỗ bùm bụp, tôi vô thức liếc nhìn qua sống mũi cậu ấy.
Trên sống mũi cậu ấy hồi trước thấp thoáng những đường gân đỏ, màu sắc càng ngày càng hiện rõ, báo hiệu tai họa đổ máu đã cận kề.
Nhưng hiện tại khi tôi nhìn lại mũi Trương Soái, những đường gân đỏ vốn sậm màu trên sống mũi cậu ấy bỗng mờ đi rất nhiều, màu sắc cũng nhạt bớt gần như đồng đều với màu da.
Kỳ lạ!
Theo lý mà nói, trên sống mũi xuất hiện đường gân đỏ, nhất định sẽ gặp tai họa đổ máu. Sau khi trải qua hoạn nạn, đường gân đỏ mới biến mất. Nhưng Trương Soái chưa trải qua chuyện gì, làm sao màu sắc của đường gân đỏ đó lại phai nhạt?
Tôi nhìn sang Tần Tuyết, sắc mặt của Tần Tuyết vẫn không hề biến đổi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng .
"Đại sư, thầy mau đi đi! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi căn phòng này đâu!” Tần Tuyết lo lắng Lưu Quốc Lương xảy ra chuyện, liền thúc giục tôi.
Tôi nhẩm tính thời gian, hiện tại có lẽ Lưu Quốc Lương cũng sắp đi ra rồi, không kịp nghĩ nhiều về vấn đề đó nữa, tôi lập tức lấy hình nộm xương cốt và tà vật ra trước, đặt chúng ở một nơi bí mật trong phòng khách ở tầng trệt, sau đó đi thẳng đến nhà của Lưu Quốc Lương.
Biệt thự của gia đình Lưu Quốc Lương cách mặt tiền biệt thự của Tần Tuyết hai dãy nhà, khoảng cách đường thẳng giữa hai căn nhà chưa đầy ba trăm mét. Nhưng khi tôi đi bộ từ nhà Tần Tuyết đến ngã tư trước nhà Lưu Quốc Lương, tôi không hề nhìn thấy bóng dáng Lưu Quốc Lương đâu.
Tôi chú ý liếc nhìn xung quanh.
Lúc này, đã khoảng mười giờ tối.
Trước khu biệt thự của Lưu Quốc Lương có một hàng đèn đường cao cao, phát ra quầng ánh sáng mờ ảo, kéo cái bóng của tôi dài ngoằng ra. Quầng sáng không chiếu tới thảm cỏ xanh nằm hai bên vỉa hè, làm ẩn hiện thấp thoáng những bóng đen loang lổ mờ nhạt, thoạt trông như những con dã thú đang núp mình trong bóng tối, khiến toàn thân tôi căng thẳng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đèn đường trước nhà Lưu Quốc Lương đang sáng.
Trầm ngâm hồi lâu, tôi bèn rút ra chuông Tam Thanh từ trong túi Càn Khôn và cầm nó trong tay, cảnh giác nhìn về phía cửa nhà của Lưu Quốc Lương.
Chuông Tam Thanh là pháp khí cơ bản mà các thầy phong thủy đều có: Một khi tiếp cận tà ma, chuông Tam Thanh sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, điều này giúp thầy phong thủy xác định được sự tồn tại và vị trí của tà ma.
Kể từ khi ông nội bảo rằng tôi có thể xuất sư, đã rất lâu rồi tôi không còn sử dụng chuông Tam Thanh nữa, hoàn toàn đều dựa vào kiến thức và kinh nghiệm để tìm ra sự tồn tại của tà ma; nhưng sau khi Trương Soái nói những chuyện vừa rồi với tôi, tôi đột nhiên nảy sinh tâm lý phòng bị với Lưu Quốc Lương.
Huống chi, trên người chú ta còn có ký thân linh, rất dễ dàng mê hoặc lòng người, nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Một hai một, một hai một..."
Vừa mới cầm chuông Tam Thanh trong tay, trước nhà Lưu Quốc Lương đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, vừa đi lùi về phía cửa vừa lầm bầm trong miệng, giống như đọc một loại khẩu lệnh nào đó.
Nhìn dáng người, ắt hẳn là Lưu Quốc Lương!
Tôi nắm chặt chuông Tam Thanh, chầm chậm tiến lại gần chú ta thêm vài bước.
"Ta là Lưu Quốc Lương, ta là Lưu Quốc Lương!"
Lưu Quốc Lương không ngừng lẩm bẩm câu nói này, nói mấy câu liền lui về sau mấy bước, đi thẳng một mạch từ cửa nhà ra tới ngoài đường lộ.
Đêm khuya vắng lặng.
Bốn bề không một bóng người.
Cảnh tượng trước mắt này thoạt trông rất quỷ dị.
Tôi đứng ở phía xa xa, lặng lẽ chờ đợi.
Chuông Tam Thanh trong tay vẫn im lìm, không có bất cứ cảnh báo nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Lưu Quốc Lương?"
Tiếng lẩm bẩm đột ngột dừng lại, Lưu Quốc Lương người vốn đang đi thụt lùi về sau, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Từ tốn.
Chầm chậm.
Cổ của Lưu Quốc Lương giống như bị gỉ sét, vặn vẹo rất chậm một cách quỷ dị.
Hồi lâu sau, cuối cùng ông chú cũng xoay cổ và thân người xong, đứng thẳng đối diện với tôi, lúc này tôi có thể nhìn rõ bộ dạng của chú ta.
Lưu Quốc Lương có vóc người cao trung bình, mặt trắng trẻo thư sinh, đeo một cặp kính gọng màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất trí thức bác học. Khi quay lại nhìn tôi, chú ta đã hồi phục bình thường, so với dáng vẻ cứng ngắc đờ đẫn trước đây hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
Chỉ là dù đứng nhìn từ xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng âm khí dày đặc tỏa ra từ người chú ta!
Tim tôi nhảy dựng báo động!
Lưu Quốc Lương này không hề đơn giản, nhất định phải đề phòng!
“Cậu là?” Lưu Quốc Lương cau mày hỏi tôi, trong mắt có chút âm hiểm.
“Cháu là bạn của Tần Tuyết, vừa nãy có gọi điện thoại qua, cháu đến đây để đón chú." Tuy tôi sinh lòng cảnh giác, nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh tự giới thiệu, “Tần Tuyết đang đợi chú ở nhà, chúng ta đi thôi!”
Nghe tôi nhắc tới Tần Tuyết, Lưu Quốc Lương mới cười lịch sự với tôi: "Hóa ra là bạn của Tiểu Tuyết, vậy chúng ta đi thôi!"
Nói xong, chú ta liền xoay người đi thụt lùi về phía nhà của Tần Tuyết như trước.
“Ta là Lưu Quốc Lương, ta là Lưu Quốc Lương!” Khi đi lùi, chú ta vẫn thấp giọng lầm bầm trong miệng những câu này.
Tôi cau mày, lịch sự nhắc nhở: “Lưu tiên sinh, hiện tại chú đã hồi phục ý thức, tạm thời thoát khỏi sự khống chế của cô ta, chú cứ việc đi đứng bình thường."
Lưu Quốc Lương đột nhiên dừng bước, ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi.
Sau đó, chú ta đưa ngón tay rít lên với tôi, rồi hạ giọng: "Suỵt! Im lặng, đừng để cô ta nghe thấy!"
"Một, hai, một..."
Chú ta tiếp tục đi ngược về phía nhà của Tần Tuyết.
Ngay lúc đó, lưng tôi chợt ớn lạnh, tôi liền nhìn quanh quất theo phản xạ.
Đã bao nhiêu năm rồi, tôi chưa bao giờ nhận thấy cảm giác rùng rợn như thế này ...
Sau khi quét mắt khắp xung quanh một vòng, tôi bất giác nhìn xuống bóng của Lưu Quốc Lương dưới ngọn đèn đường: Một người một bóng, không có gì bất thường.
Mà chuông Tam Thanh trong tay tôi, trước sau đều không kêu lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đều bước bên cạnh Lưu Quốc Lương đi về phía nhà Tần Tuyết.
Tần Tuyết và Trương Soái thực sự ở suốt trong phòng, chưa từng đi ra ngoài, cho đến khi tôi và Lưu Quốc Lương bước vào.
Tôi đích thân mở cửa phòng, bọn họ mới từ trong phòng đi ra.
“Đại sư, chú Lưu bây giờ thế nào rồi, chú ấy có sao không?” Sau khi đi ra, Tần Tuyết đưa mắt nhìn Lưu Quốc Lương đang ngồi trong phòng khách, nhỏ giọng hỏi tôi.
Leng keng...
Tôi đang định nhắc nhở Tần Tuyết một câu, tránh cho sau này xác minh Lưu Quốc Lương là kẻ chủ mưu đằng sau hãm hại mẹ con họ thì tâm tình Tần Tuyết sẽ sụp đổ, bỗng tiếng chuông Tam Thanh trong tay tôi vang lên.
Leng keng...
Tôi quay phắt sang nhìn Lưu Quốc Lương: Chú ta vẫn yên lặng tĩnh tại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, không có gì bất thường.
Leng keng...
Chuông Tam Thanh rõ ràng vẫn đang ngân vang.
Tôi quay đầu nhìn về Trương Soái ở phía sau tôi.
Liền nhìn thấy sau lưng Trương Soái, một bóng người mảnh mai từ từ xuất hiện, nở một nụ cười quái dị với tôi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.