Đệ Nhất Sủng Hôn Quân Thống Đại Soái
Chương 15: Ngủ Với Bổn Thiếu Gia Xong Liền Muốn Chạy (3)
Lương Phi Nhi
04/01/2024
Kiều Vãn không nói lời nào, chỉ kiên quyết dùng đôi con ngươi lạnh lẽo như có sương mù bao quanh đó nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Cảnh Đình.
Cô ghi nhớ kỹ người đàn ông này.
Người đàn ông này chính là một tên thổ phỉ, tên thủ lĩnh quân phiệt tà ác!
“Cô hận tôi như vậy cũng được, thế thì cô luôn nhớ kỹ tôi. Hãy nhớ rõ cho tôi, ai mới là người đàn ông của cô.” Cố Cảnh Đình vừa nói, lại vừa gia tăng sức lực và tốc độ.
Kiều Vãn cảm nhận được xương cốt của mình đều rã rời, nhưng hết lần này đến lần khác, bên trong nỗi đau đớn đến cùng cực còn kèm theo một loại cảm giác sung sướng khiến cho cô cảm thấy nhục nhã, làm cô xấu hổ không còn chỗ dung thân.
Yên lặng chịu đựng sự cưỡng đoạt của người đàn ông đang đè ở phía trên, từ đầu tới cuối lông mày đẹp của Kiều Vãn đều nhíu lại, rõ ràng là rất đau, nhưng trước sau cô lại không chịu phát ra nửa tiếng rên khóc.
“Xin tha đi, nếu bây giờ cô chịu cầu xin, tôi sẽ nhẹ lại một chút? Sao hả?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình rất muốn được nhìn thấy chịu thua xin tha của cô.
Biết rõ đây là tâm lý thích chinh phục của đàn ông càn quấy, làm sao Kiều Vãn có thể để cho Cố Cảnh Đình được như ý nguyện? Cái miệng anh đào nhỏ dường như đang mím chặt lại, cũng không chịu kêu lên một tiếng.
Thấy cô quật cường như thế, Cố Cảnh Đình vì phí công đâm ra có chút tức giận.
Dường như là anh dùng hết toàn bộ sức lực hung hăng đi vào, thật sự một chút ôn nhu cũng không có.
Không khí nóng bỏng bên trong thùng xe, người đàn ông trung niên canh giữ ở ngoài thấy xe hơi đong đưa, không cần nghĩ nhiều cũng biết là tiết mục gì đang trình diễn ở bên trong, gương mặt anh ta có chút đỏ ửng.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc mãnh liệt rốt cuộc cũng qua đi.
“Văn phó quan, tới cửa hàng trang phục gần đây mua cho Kiều tiểu thư vài bộ quần áo đi.” Giọng nói lãnh đạm của Cố Cảnh Đình từ bên trong xe truyền tới.
“Vâng, tứ gia.” Văn phó quan không dám chậm trễ, lập tức đi làm.
Kiều Vãn nghe tiếng bước chân của Văn phó quan rời đi, trong lòng hiểu ra vừa rồi Văn phó quan vẫn luôn canh giữ ở bên xe, cảm giác bị sỉ nhục lại dâng lên trong lòng cô.
Kiều Vãn khoác trên người chiếc áo khoác của Cố Cảnh Đình, miễn cưỡng cũng chỉ che được bộ phận tư mật của cô. Cô ôm lấy đầu gối, cuộn tròn mình như một đứa trẻ ngồi ở ghế sau, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Cảnh Đình lấy một cái.
Lúc này Cố Cảnh Đình cũng đã mặc xong quần áo, phía trên là áo sơ mi màu trắng, phía dưới lại là quần quân nhân màu xanh lục đậm, trang phục đơn giản như thế nhưng được mặc trên dáng người thon dài cường tráng của anh, lại toát lên một loại khí chất phóng khoáng tự nhiên.
Khí chất của Cố Cảnh Đình vốn dĩ đã rất tốt, như một chàng công tử quý tộc được nuôi dưỡng trong cung đình. Lúc này anh thoải mái dựa lưng vào ghế sau xe, bộ dạng lười biếng lại lộ ra vài phần vô lại nhưng không hề thô tục, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc bay lượn lờ.
“Vãn Vãn.” Cố Cảnh Đình bỗng nhiên gọi.
Kiều Vãn làm bộ không nghe thấy, vẫn trầm mặc như cũ.
Tính cách của cô từ nhỏ rất quật cường, đụng tới người mà mình ghét, nói nhiều hơn một chữ cũng cảm thấy lãng phí.
Bây giờ, người cô cực kỳ chán ghét chính là Cố Cảnh Đình.
Bây giờ, cho dù trước đó Cố Cảnh Đình đã có ơn cứu cô một mạng, cô chấp nhận.
Thấy cô không nói lời nào, Cố Cảnh Đình thật ra cũng không giận, tự một mình nói tiếp: “Cô đừng tưởng rằng bây giờ cô đã có thể trả hết nợ cho bổn thiếu gia, trinh tiết của tôi đã cho cô rồi, cả đời cô cũng trả không hết.”
Lông mày Kiều Vãn dựng thẳng lên, con ngươi đen bóng nhìn về phía Cố Cảnh Đình: “Trinh tiết? Có ý gì chứ?”
Ý từ này cũng rất đơn giản, nhưng khi nó được phát ra từ trong miệng của Cố Cảnh Đình, bỗng nhiên cô lại không thể hiểu nổi.
“Trinh tiết chính là, cô là người phụ nữ đầu tiên của bổn thiếu gia, hiểu chưa?” Khoảnh khắc Cố Cảnh Đình nói ra lời này, trên khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên một chút ửng hồng cực kì khả nghi.
Kiều Vãn “…”
Làm sao lại thành ra thế này?
Người đàn ông này không phải đang nói dối đó chứ?
Tuy rằng cô cũng chỉ vừa mới trải qua chuyện nam nữ, nhưng Cố Cảnh Đình làm ra đủ loại tư thế thoạt nhìn không khác gì một chiến binh dày dặn kinh nghiệm cả.
Cô ghi nhớ kỹ người đàn ông này.
Người đàn ông này chính là một tên thổ phỉ, tên thủ lĩnh quân phiệt tà ác!
“Cô hận tôi như vậy cũng được, thế thì cô luôn nhớ kỹ tôi. Hãy nhớ rõ cho tôi, ai mới là người đàn ông của cô.” Cố Cảnh Đình vừa nói, lại vừa gia tăng sức lực và tốc độ.
Kiều Vãn cảm nhận được xương cốt của mình đều rã rời, nhưng hết lần này đến lần khác, bên trong nỗi đau đớn đến cùng cực còn kèm theo một loại cảm giác sung sướng khiến cho cô cảm thấy nhục nhã, làm cô xấu hổ không còn chỗ dung thân.
Yên lặng chịu đựng sự cưỡng đoạt của người đàn ông đang đè ở phía trên, từ đầu tới cuối lông mày đẹp của Kiều Vãn đều nhíu lại, rõ ràng là rất đau, nhưng trước sau cô lại không chịu phát ra nửa tiếng rên khóc.
“Xin tha đi, nếu bây giờ cô chịu cầu xin, tôi sẽ nhẹ lại một chút? Sao hả?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình rất muốn được nhìn thấy chịu thua xin tha của cô.
Biết rõ đây là tâm lý thích chinh phục của đàn ông càn quấy, làm sao Kiều Vãn có thể để cho Cố Cảnh Đình được như ý nguyện? Cái miệng anh đào nhỏ dường như đang mím chặt lại, cũng không chịu kêu lên một tiếng.
Thấy cô quật cường như thế, Cố Cảnh Đình vì phí công đâm ra có chút tức giận.
Dường như là anh dùng hết toàn bộ sức lực hung hăng đi vào, thật sự một chút ôn nhu cũng không có.
Không khí nóng bỏng bên trong thùng xe, người đàn ông trung niên canh giữ ở ngoài thấy xe hơi đong đưa, không cần nghĩ nhiều cũng biết là tiết mục gì đang trình diễn ở bên trong, gương mặt anh ta có chút đỏ ửng.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc mãnh liệt rốt cuộc cũng qua đi.
“Văn phó quan, tới cửa hàng trang phục gần đây mua cho Kiều tiểu thư vài bộ quần áo đi.” Giọng nói lãnh đạm của Cố Cảnh Đình từ bên trong xe truyền tới.
“Vâng, tứ gia.” Văn phó quan không dám chậm trễ, lập tức đi làm.
Kiều Vãn nghe tiếng bước chân của Văn phó quan rời đi, trong lòng hiểu ra vừa rồi Văn phó quan vẫn luôn canh giữ ở bên xe, cảm giác bị sỉ nhục lại dâng lên trong lòng cô.
Kiều Vãn khoác trên người chiếc áo khoác của Cố Cảnh Đình, miễn cưỡng cũng chỉ che được bộ phận tư mật của cô. Cô ôm lấy đầu gối, cuộn tròn mình như một đứa trẻ ngồi ở ghế sau, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cố Cảnh Đình lấy một cái.
Lúc này Cố Cảnh Đình cũng đã mặc xong quần áo, phía trên là áo sơ mi màu trắng, phía dưới lại là quần quân nhân màu xanh lục đậm, trang phục đơn giản như thế nhưng được mặc trên dáng người thon dài cường tráng của anh, lại toát lên một loại khí chất phóng khoáng tự nhiên.
Khí chất của Cố Cảnh Đình vốn dĩ đã rất tốt, như một chàng công tử quý tộc được nuôi dưỡng trong cung đình. Lúc này anh thoải mái dựa lưng vào ghế sau xe, bộ dạng lười biếng lại lộ ra vài phần vô lại nhưng không hề thô tục, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc bay lượn lờ.
“Vãn Vãn.” Cố Cảnh Đình bỗng nhiên gọi.
Kiều Vãn làm bộ không nghe thấy, vẫn trầm mặc như cũ.
Tính cách của cô từ nhỏ rất quật cường, đụng tới người mà mình ghét, nói nhiều hơn một chữ cũng cảm thấy lãng phí.
Bây giờ, người cô cực kỳ chán ghét chính là Cố Cảnh Đình.
Bây giờ, cho dù trước đó Cố Cảnh Đình đã có ơn cứu cô một mạng, cô chấp nhận.
Thấy cô không nói lời nào, Cố Cảnh Đình thật ra cũng không giận, tự một mình nói tiếp: “Cô đừng tưởng rằng bây giờ cô đã có thể trả hết nợ cho bổn thiếu gia, trinh tiết của tôi đã cho cô rồi, cả đời cô cũng trả không hết.”
Lông mày Kiều Vãn dựng thẳng lên, con ngươi đen bóng nhìn về phía Cố Cảnh Đình: “Trinh tiết? Có ý gì chứ?”
Ý từ này cũng rất đơn giản, nhưng khi nó được phát ra từ trong miệng của Cố Cảnh Đình, bỗng nhiên cô lại không thể hiểu nổi.
“Trinh tiết chính là, cô là người phụ nữ đầu tiên của bổn thiếu gia, hiểu chưa?” Khoảnh khắc Cố Cảnh Đình nói ra lời này, trên khuôn mặt tuấn tú lại hiện lên một chút ửng hồng cực kì khả nghi.
Kiều Vãn “…”
Làm sao lại thành ra thế này?
Người đàn ông này không phải đang nói dối đó chứ?
Tuy rằng cô cũng chỉ vừa mới trải qua chuyện nam nữ, nhưng Cố Cảnh Đình làm ra đủ loại tư thế thoạt nhìn không khác gì một chiến binh dày dặn kinh nghiệm cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.