Chương 1
Nani
03/10/2016
Hoàng thượng, nếu ngài là một vị thần thì cũng là vị thần cô mịch nhất.*****“Hộc…hộc…”
Trong một khu rừng rậm đầy huyền bí, thân ảnh nhỏ bé thoắt ẩn thoát hiện lao về một hướng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường gần như không thể nhìn thấy. Nửa tiếng sau, một đoàn người trang bị kín mít từ trên xuống dưới, mỗi người đều cưỡi ngựa, tay cầm thanh gươm sáng loáng hung hãn vội vã phóng theo phương hướng đạo lục quang trước đó, cả đoàn toát ra trận trận sát khí kinh người.Thân ảnh phóng đi trước đó không lâu, lúc này tốc độ càng ngày càng chậm, dần hiện rõ bản thể của nó. Đó là một nam tử gần hai mươi tuổi, một thân bạch y, đang ra sức phóng hết tốc lực chạy về trước.Gương mặt bạch y trở nên tái nhợt không còn một tia huyết sắc, hơi thở nặng nề, cùng với tốc độ chạy ngày càng giảm, có thể thấy sức lực đang dần cạn kiệt, nhưng đôi mắt đen trong suốt của cậu lại toát lên ý chí kiên định“Không thể, không thể gục lúc này, ta phải thông báo cho Yunho. Có gian tế , nếu ta không thông báo thì huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm”Kim Jaejoong cắn chặt hàm răng, cố hết sức lực chạy thật nhanh. Cậu biết khoảng cách không còn xa nữa, chỉ hơn một dặm nữa mà thôi, cậu không thể bỏ cuộc lúc này. Hắn đang ở đó chuẩn bị khởi hành, nếu cậu không nhanh hơn nữa hắn sẽ gặp nguy hiểm, đó là điều cậu tuyệt không bao giờ muốn.Như để đáp lại sự kiên trì của Jaejoong, trước mặt cậu dần hiện ra nơi cậu cần đến. Tiếng thác nước ầm ầm truyền tới, cậu cuối cùng cũng dừng chân tại bờ đá cao hơn trăm thước bên cạnh thác nước.Jaejoong vội đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình quen thuộc, tâm trạng dần trở nên gấp gáp hơn.“Hắn đâu rồi? Chẳng phải là vị trí này hay sao? Tại sao không thấy…” Đột nhiên cậu lao nhanh tới, dùng tất cả sức lực còn lại của bản thân, trong đôi mắt to tròn ánh lên vẻ sợ hãi đến cùng cực.“Phụp!”Cảm nhận trước ngực một trận đau nhói, Jaejoong chỉ kịp nhìn sang bờ bên kia, nơi có thân người cậu đã dùng hết cả sinh mạng này để bảo hộ.Jung Yunho đứng ngay bên kia thác nước mở to đôi mắt nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn là sự ngỡ ngàng đến cùng cực, như không thể tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt. Trên nền áo màu trắng , lúc này đang dần lan tỏa một sắc màu khác, đỏ, chói mắt và rực rỡ, nhuộm dần bộ áo mà hắn luôn yêu thích ngắm nhìn mỗi khi cậu khoác lên mình.Jaejoong nhẹ ngẩng đầu, ánh mắt khóa vào gương mặt anh tuấn của Yunho, gương mặt cậu đã nhìn không biết bao nhiêu lần, gương mặt luôn vui cười đáng yêu cậu thấy từ khi còn bé, khuôn mặt luôn rạng rỡ khi ở bên cạnh cậu, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc khi nói về tương lai của hai người.“Tách…tách…”Những giọt máu đỏ tươi cuối cùng cũng chạm đất, Jaejoong nhìn sâu trong mắt Yunho, phát hiện tia bi thương nơi đáy mắt hắn đang dần lan tỏa, cậu khẽ cười, hai mắt dần khép lại, chậm rãi ngã về phía sau, đôi môi mấp máy dùng hết hơi sức cuối cùng để nói….“Yunho…đợi ta…đợi ta…..chờ ta….luân hồi…ta sẽ đến gặp ngươi….”Tiếng gió gào thét bên tai, một bóng hình bé nhỏ màu trắng nhuốm máu buông mình từ trên vách đá hơn trăm thước, cuối cùng biến mất trong làn hơi nước trắng xóa….Yunho ánh mắt ngây dại nhìn thân ảnh nhuốm máu rơi mình xuống vực sâu vạn trượng, lời thì thầm vẫn còn thoang thoảng bên tai, là mũi dao khoét rỗng trái tim vốn an yên thiện lương của hắn.“JAEJOONG……….JAEJOONG A………….’’Hắn tận mắt thấy thân ảnh bên kia thác nước đã lao ra che chắn mũi lao phóng tới phía mình, tận mắt thấy thân ảnh hắn yêu thương hơn mạng sống trong tích tắc nhuốm đỏ huyết sắc, đôi mắt yêu thương nhìn về phía hắn, đôi môi cất lên lời cuối cùng rồi rơi xuống vách đá, hắn không thể làm gì, không kịp làm bất cứ điều gì, bất lực nhìn cậu cứ thế rơi xuống. Khi thoát khỏi cơn mộng mị trước mắt, hắn gào thét, hắn cào cấu những kẻ ngăn hắn muốn lao xuống dưới đó…Khi trực tỉnh, Yunho vội vàng mang người dọc theo đường dốc chạy nhanh xuống dưới, để rồi , hắn thấy thân thể người mà hắn yêu thương đã nát tan nơi đáy vực, bên cạnh thác nước hùng vĩ, bên tai còn nguyên lời hẹn ước. “Jaejoong….ta chờ…ta nhất định chờ…chờ đệ quay về bên ta…’’
“Jaejoong….Jaejoong….Jaejoong của ta…”Yunho ôm thi thể đã nát bấy của cậu thì thầm, rồi gào khóc, tiếng khóc thê lương của hắn chìm trong tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống.Đông Bang quốc, năm Jung đế thứ mười tám, tam thái tử Jung Yunho mất tích, toàn triều rối loạn. Ba ngày sau, người trở về, ánh mắt bi thương xen lần thống hận tột cùng. Chưa đầy nửa năm, Jung đế Jung Kyung Ho băng hà, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đột nhiên bỏ mình nơi tẩm cung, tam hoàng tử lên kế vị khi hai mươi tuổi.Ngay sau đó không lâu , Jang Dong Gun, người đứng đầu của thế lực Phượng Hoàng, một trong tam đại thế lực của Đông Bang đế quốc đương thời, bí ẩn mất tích.Tả Thừa tướng Kim Jae Won là người tâm cao khí ngạo, thống lĩnh của hơn một trăm vạn quân, không nói hai lời trao lại binh phù cho Jung đế.Vương gia Jung Woo Sung, bác của Jung đế, người sau bức màn của thế lực cuối cùng trong tam đại thế lực đương thời, trên đường thắp hương ở Thiền Lâm Tự, bị ám sát, toàn quân diệt.Chỉ trong vòng một năm sau khi Jung đế đăng cơ, các thế lực hắc ám trước đây đồng loạt tan rã, gây kinh hoàng cho toàn thể triều đình quan lại. Jung Yunho từ tam hoàng tử thiện lương ưu nhã trở thành hoàng đế băng lãnh nhất được ghi vào sử sách đế quốc Đông Bang.Hậu cung của Yunho thì vô vàn, tất cả không là công chúa hòa thân thì cũng là con gái của những vị quan gia danh tiếng, đức cao vọng trọngtự tay dâng cho hắn. Duy chỉ có ngôi vị hoàng hậu còn bỏ trống với lý do, chỉ có người sinh được thái tử nối dõi cho hoàng tộc mới xứng với danh vị này, bởi vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ,nhưng phượng ấn vẫn chưa có chủ.Số lần Yunho vào hậu cung quá ít ỏi, hơn phân nửa là đi một đoạn thì chuyển hướng trở về tẩm cung của mình. Nữ nhân như hoa như ngọc vẫn không níu được bước chân của hắn.Lần đầu tiên Thái hậu tính kế sau lưng bệ hạ. Đêm đó là yến thọ Thái hậu, thái giám bên cạnh hắn vâng lệnh bỏ chút “vật lạ” vào rượu, rồi sau đó dẫn tới tẩm phòng của Hiền phi, thái giám đứng trực bên ngoài, cứ nghĩ đến sáng mai hoàng đế mới ra, ai ngờ nửa đêm Yunho một thân trung y xuất hiện. Ánh mắt lay láy sát ý.“Ngươi! Từ hôm nay đừng để trẫm thấy mặt. Gọi người chuẩn bị nước sau đó cút!”Giọng nói băng lãnh cất lên rồi chìm nhanh vào bóng tối. Sau đêm đầu tiên, Yunho bị cảm nặng, cung nhân nói hắn đã ngâm mình trong nước mấy ngày liền. Sau này mỗi khi chạm vào cung phi, hắn đều tắm lại ba bốn lần nước. Thái giám kề cận thấy rất sợ, nhất là lúc Yunho trần trụi nằm trong thùng tắm, vừa cười vừa lẩm bẩm:“Jaejoong… ta mãi mãi không thể dành mọi thứ cho đệ, không thể toàn vẹn mà đến với đệ… vì… ta là hoàng đế… hoàng đế… hoàng đế… haha…’’
“Jae Jae, tại sao đệ vẫn chưa chịu quay lại, ta đợi lâu, lâu lắm rồi….”Yunho yên lặng, chung quanh yên tĩnh lại, hắn vẫn không tài nào ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại mơ thấy những chuyện đã qua, kí ức vụn vỡ, không liền mạch, không rõ ràng. Thế nhưng, bất cứ điều gì liên quan đến cậu thì vẫn tinh khôi trong tâm khảm. Yunho thở dài, chầm chậm khép hàng mi. Giờ phút này, không biết Jaejoong của hắn đã đầu thai đến nơi nào, có còn nhớ lời hẹn ước với hắn không? Chỉ có những giấc mộng mới đem cậu trở lại với hắn. Nếu mộng cũng là một không gian có thực, hắn nguyện được ngủ không cần tỉnh nữa. Được một nén hương, hắn từ từ mở mắt, rồi bước ra, lấy chiếc áo choàng quấn quanh người, đi về phía tẩm điện.Hắn ôm tay, từ từ ngồi xuống long sàng, thều thào hỏi Han thái giám:“Ngươi có thấy… trẫm giống như con quỷ dữ không?Han công công ngây dại, lúc sau ngồi xuống đối mặt bệ hạ, thành thật đáp:“Hoàng thượng… nô tài đi theo ngài nhiều năm, nô tài nghĩ… bệ hạ quả có chút đáng sợ nhưng mà… ngài không hề giống quỷ”Yunho chầm chậm nâng mắt nhìn, sự thâm độc đã qua đi, chỉ còn lại một vùng tịch mịch“Han công công, trẫm cảm thấy… rất khó chịu, rất muốn giết ai đó cho hả dạ. Người như vậy không phải quỷ khát máu thì là gì? Đệ ấy từng nói… sẽ không bao giờ yêu một người độc ác. Đệ ấy nói người như thế không đáng để ai thương xót. Đệ còn nói… mong trẫm sẽ không giống những người khác, độc ác, tàn bạo… nhưng, trẫm đã trở thành như vậy, từ khi đệ ấy ra đi. Han công công, trẫm rất tồi tệ, rất dơ duốc phải không?”Han công công cố gắng không để giọt nước mặt rơi xuống trên khuôn mặt già nưa của mình. Ông đã ở đây qua hai đời vua, chứng kiến hoàng thượng được sinh ra, trưởng thành rồi kế nhiệm ngai vàng. Có bản lĩnh làm cho Jung Yunho cũng phải nghi ngờ bản chất của chính mình? Han công công nhìn bệ hạ của ông ngồi xổm cúi mặt, tự nhiên ông muốn giơ tay an ủi ngài. Tấm long bào ngài mặc là biểu trưng cho một đấng nam nhân trị vì thiên hạ, sao ngài có thể giống như năm ba tuổi bị Thái hậu đánh mà tủi thân khóc lóc thế này?Hoàng thượng, nếu ngài thực là quỷ thì chính là con quỷ cô đơn nhất.Hoàng thượng, nếu ngài là một vị thần thì cũng là thần cô mịch nhất.Hoàng thượng, nô tài chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể thấyngài bình yên ngả vào lòng ai đó, một người có thể xoa dịu linh hồn của ngài, chấp nhận con người của ngài, cho dù nó đen tối và u ám đến dường nào! Đến bao giờ người con trai kia mới có thể quay lại, ôm lấy con tim nhức nhối những nhịp đập tang thương của ngài!
Trong một khu rừng rậm đầy huyền bí, thân ảnh nhỏ bé thoắt ẩn thoát hiện lao về một hướng, tốc độ nhanh đến mức mắt thường gần như không thể nhìn thấy. Nửa tiếng sau, một đoàn người trang bị kín mít từ trên xuống dưới, mỗi người đều cưỡi ngựa, tay cầm thanh gươm sáng loáng hung hãn vội vã phóng theo phương hướng đạo lục quang trước đó, cả đoàn toát ra trận trận sát khí kinh người.Thân ảnh phóng đi trước đó không lâu, lúc này tốc độ càng ngày càng chậm, dần hiện rõ bản thể của nó. Đó là một nam tử gần hai mươi tuổi, một thân bạch y, đang ra sức phóng hết tốc lực chạy về trước.Gương mặt bạch y trở nên tái nhợt không còn một tia huyết sắc, hơi thở nặng nề, cùng với tốc độ chạy ngày càng giảm, có thể thấy sức lực đang dần cạn kiệt, nhưng đôi mắt đen trong suốt của cậu lại toát lên ý chí kiên định“Không thể, không thể gục lúc này, ta phải thông báo cho Yunho. Có gian tế , nếu ta không thông báo thì huynh ấy sẽ gặp nguy hiểm”Kim Jaejoong cắn chặt hàm răng, cố hết sức lực chạy thật nhanh. Cậu biết khoảng cách không còn xa nữa, chỉ hơn một dặm nữa mà thôi, cậu không thể bỏ cuộc lúc này. Hắn đang ở đó chuẩn bị khởi hành, nếu cậu không nhanh hơn nữa hắn sẽ gặp nguy hiểm, đó là điều cậu tuyệt không bao giờ muốn.Như để đáp lại sự kiên trì của Jaejoong, trước mặt cậu dần hiện ra nơi cậu cần đến. Tiếng thác nước ầm ầm truyền tới, cậu cuối cùng cũng dừng chân tại bờ đá cao hơn trăm thước bên cạnh thác nước.Jaejoong vội đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình quen thuộc, tâm trạng dần trở nên gấp gáp hơn.“Hắn đâu rồi? Chẳng phải là vị trí này hay sao? Tại sao không thấy…” Đột nhiên cậu lao nhanh tới, dùng tất cả sức lực còn lại của bản thân, trong đôi mắt to tròn ánh lên vẻ sợ hãi đến cùng cực.“Phụp!”Cảm nhận trước ngực một trận đau nhói, Jaejoong chỉ kịp nhìn sang bờ bên kia, nơi có thân người cậu đã dùng hết cả sinh mạng này để bảo hộ.Jung Yunho đứng ngay bên kia thác nước mở to đôi mắt nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn là sự ngỡ ngàng đến cùng cực, như không thể tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt. Trên nền áo màu trắng , lúc này đang dần lan tỏa một sắc màu khác, đỏ, chói mắt và rực rỡ, nhuộm dần bộ áo mà hắn luôn yêu thích ngắm nhìn mỗi khi cậu khoác lên mình.Jaejoong nhẹ ngẩng đầu, ánh mắt khóa vào gương mặt anh tuấn của Yunho, gương mặt cậu đã nhìn không biết bao nhiêu lần, gương mặt luôn vui cười đáng yêu cậu thấy từ khi còn bé, khuôn mặt luôn rạng rỡ khi ở bên cạnh cậu, khuôn mặt ánh lên niềm hạnh phúc khi nói về tương lai của hai người.“Tách…tách…”Những giọt máu đỏ tươi cuối cùng cũng chạm đất, Jaejoong nhìn sâu trong mắt Yunho, phát hiện tia bi thương nơi đáy mắt hắn đang dần lan tỏa, cậu khẽ cười, hai mắt dần khép lại, chậm rãi ngã về phía sau, đôi môi mấp máy dùng hết hơi sức cuối cùng để nói….“Yunho…đợi ta…đợi ta…..chờ ta….luân hồi…ta sẽ đến gặp ngươi….”Tiếng gió gào thét bên tai, một bóng hình bé nhỏ màu trắng nhuốm máu buông mình từ trên vách đá hơn trăm thước, cuối cùng biến mất trong làn hơi nước trắng xóa….Yunho ánh mắt ngây dại nhìn thân ảnh nhuốm máu rơi mình xuống vực sâu vạn trượng, lời thì thầm vẫn còn thoang thoảng bên tai, là mũi dao khoét rỗng trái tim vốn an yên thiện lương của hắn.“JAEJOONG……….JAEJOONG A………….’’Hắn tận mắt thấy thân ảnh bên kia thác nước đã lao ra che chắn mũi lao phóng tới phía mình, tận mắt thấy thân ảnh hắn yêu thương hơn mạng sống trong tích tắc nhuốm đỏ huyết sắc, đôi mắt yêu thương nhìn về phía hắn, đôi môi cất lên lời cuối cùng rồi rơi xuống vách đá, hắn không thể làm gì, không kịp làm bất cứ điều gì, bất lực nhìn cậu cứ thế rơi xuống. Khi thoát khỏi cơn mộng mị trước mắt, hắn gào thét, hắn cào cấu những kẻ ngăn hắn muốn lao xuống dưới đó…Khi trực tỉnh, Yunho vội vàng mang người dọc theo đường dốc chạy nhanh xuống dưới, để rồi , hắn thấy thân thể người mà hắn yêu thương đã nát tan nơi đáy vực, bên cạnh thác nước hùng vĩ, bên tai còn nguyên lời hẹn ước. “Jaejoong….ta chờ…ta nhất định chờ…chờ đệ quay về bên ta…’’
“Jaejoong….Jaejoong….Jaejoong của ta…”Yunho ôm thi thể đã nát bấy của cậu thì thầm, rồi gào khóc, tiếng khóc thê lương của hắn chìm trong tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống.Đông Bang quốc, năm Jung đế thứ mười tám, tam thái tử Jung Yunho mất tích, toàn triều rối loạn. Ba ngày sau, người trở về, ánh mắt bi thương xen lần thống hận tột cùng. Chưa đầy nửa năm, Jung đế Jung Kyung Ho băng hà, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đột nhiên bỏ mình nơi tẩm cung, tam hoàng tử lên kế vị khi hai mươi tuổi.Ngay sau đó không lâu , Jang Dong Gun, người đứng đầu của thế lực Phượng Hoàng, một trong tam đại thế lực của Đông Bang đế quốc đương thời, bí ẩn mất tích.Tả Thừa tướng Kim Jae Won là người tâm cao khí ngạo, thống lĩnh của hơn một trăm vạn quân, không nói hai lời trao lại binh phù cho Jung đế.Vương gia Jung Woo Sung, bác của Jung đế, người sau bức màn của thế lực cuối cùng trong tam đại thế lực đương thời, trên đường thắp hương ở Thiền Lâm Tự, bị ám sát, toàn quân diệt.Chỉ trong vòng một năm sau khi Jung đế đăng cơ, các thế lực hắc ám trước đây đồng loạt tan rã, gây kinh hoàng cho toàn thể triều đình quan lại. Jung Yunho từ tam hoàng tử thiện lương ưu nhã trở thành hoàng đế băng lãnh nhất được ghi vào sử sách đế quốc Đông Bang.Hậu cung của Yunho thì vô vàn, tất cả không là công chúa hòa thân thì cũng là con gái của những vị quan gia danh tiếng, đức cao vọng trọngtự tay dâng cho hắn. Duy chỉ có ngôi vị hoàng hậu còn bỏ trống với lý do, chỉ có người sinh được thái tử nối dõi cho hoàng tộc mới xứng với danh vị này, bởi vậy, hậu cung ba ngàn giai lệ,nhưng phượng ấn vẫn chưa có chủ.Số lần Yunho vào hậu cung quá ít ỏi, hơn phân nửa là đi một đoạn thì chuyển hướng trở về tẩm cung của mình. Nữ nhân như hoa như ngọc vẫn không níu được bước chân của hắn.Lần đầu tiên Thái hậu tính kế sau lưng bệ hạ. Đêm đó là yến thọ Thái hậu, thái giám bên cạnh hắn vâng lệnh bỏ chút “vật lạ” vào rượu, rồi sau đó dẫn tới tẩm phòng của Hiền phi, thái giám đứng trực bên ngoài, cứ nghĩ đến sáng mai hoàng đế mới ra, ai ngờ nửa đêm Yunho một thân trung y xuất hiện. Ánh mắt lay láy sát ý.“Ngươi! Từ hôm nay đừng để trẫm thấy mặt. Gọi người chuẩn bị nước sau đó cút!”Giọng nói băng lãnh cất lên rồi chìm nhanh vào bóng tối. Sau đêm đầu tiên, Yunho bị cảm nặng, cung nhân nói hắn đã ngâm mình trong nước mấy ngày liền. Sau này mỗi khi chạm vào cung phi, hắn đều tắm lại ba bốn lần nước. Thái giám kề cận thấy rất sợ, nhất là lúc Yunho trần trụi nằm trong thùng tắm, vừa cười vừa lẩm bẩm:“Jaejoong… ta mãi mãi không thể dành mọi thứ cho đệ, không thể toàn vẹn mà đến với đệ… vì… ta là hoàng đế… hoàng đế… hoàng đế… haha…’’
“Jae Jae, tại sao đệ vẫn chưa chịu quay lại, ta đợi lâu, lâu lắm rồi….”Yunho yên lặng, chung quanh yên tĩnh lại, hắn vẫn không tài nào ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại mơ thấy những chuyện đã qua, kí ức vụn vỡ, không liền mạch, không rõ ràng. Thế nhưng, bất cứ điều gì liên quan đến cậu thì vẫn tinh khôi trong tâm khảm. Yunho thở dài, chầm chậm khép hàng mi. Giờ phút này, không biết Jaejoong của hắn đã đầu thai đến nơi nào, có còn nhớ lời hẹn ước với hắn không? Chỉ có những giấc mộng mới đem cậu trở lại với hắn. Nếu mộng cũng là một không gian có thực, hắn nguyện được ngủ không cần tỉnh nữa. Được một nén hương, hắn từ từ mở mắt, rồi bước ra, lấy chiếc áo choàng quấn quanh người, đi về phía tẩm điện.Hắn ôm tay, từ từ ngồi xuống long sàng, thều thào hỏi Han thái giám:“Ngươi có thấy… trẫm giống như con quỷ dữ không?Han công công ngây dại, lúc sau ngồi xuống đối mặt bệ hạ, thành thật đáp:“Hoàng thượng… nô tài đi theo ngài nhiều năm, nô tài nghĩ… bệ hạ quả có chút đáng sợ nhưng mà… ngài không hề giống quỷ”Yunho chầm chậm nâng mắt nhìn, sự thâm độc đã qua đi, chỉ còn lại một vùng tịch mịch“Han công công, trẫm cảm thấy… rất khó chịu, rất muốn giết ai đó cho hả dạ. Người như vậy không phải quỷ khát máu thì là gì? Đệ ấy từng nói… sẽ không bao giờ yêu một người độc ác. Đệ ấy nói người như thế không đáng để ai thương xót. Đệ còn nói… mong trẫm sẽ không giống những người khác, độc ác, tàn bạo… nhưng, trẫm đã trở thành như vậy, từ khi đệ ấy ra đi. Han công công, trẫm rất tồi tệ, rất dơ duốc phải không?”Han công công cố gắng không để giọt nước mặt rơi xuống trên khuôn mặt già nưa của mình. Ông đã ở đây qua hai đời vua, chứng kiến hoàng thượng được sinh ra, trưởng thành rồi kế nhiệm ngai vàng. Có bản lĩnh làm cho Jung Yunho cũng phải nghi ngờ bản chất của chính mình? Han công công nhìn bệ hạ của ông ngồi xổm cúi mặt, tự nhiên ông muốn giơ tay an ủi ngài. Tấm long bào ngài mặc là biểu trưng cho một đấng nam nhân trị vì thiên hạ, sao ngài có thể giống như năm ba tuổi bị Thái hậu đánh mà tủi thân khóc lóc thế này?Hoàng thượng, nếu ngài thực là quỷ thì chính là con quỷ cô đơn nhất.Hoàng thượng, nếu ngài là một vị thần thì cũng là thần cô mịch nhất.Hoàng thượng, nô tài chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể thấyngài bình yên ngả vào lòng ai đó, một người có thể xoa dịu linh hồn của ngài, chấp nhận con người của ngài, cho dù nó đen tối và u ám đến dường nào! Đến bao giờ người con trai kia mới có thể quay lại, ôm lấy con tim nhức nhối những nhịp đập tang thương của ngài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.