Chương 38: CHƯƠNG 38
Nani
03/10/2016
Đối thoại mà dường như là độc thoạiNgười nghe chỉ là hồi ức quá khứ vọng vềChẳng thể thấy được hồi kết ra sao…——————
“Sư phụ, con muốn đi tìm người ấy!’’Tịch Tề lẳng lặng vuốt nhẹ gương mặt đồ đệ mình, nhẹ nói:“Yoochun, nếu là duyên sẽ là duyên, không phải duyên thì sẽ không là nợ. Mọi việc cứ theo tự nhiên, đừng cưỡng cầu. Con là thái tử một nước, tương lai còn gánh trên vai trọng trách giang sơn xã tắc, phải biết cầm lên nâng xuống, hiểu chứ?’’Yoochun trầm mặc nhìn sư phụ mình, thật lâu sau mới cất tiếng:“Sư phụ, đồ nhi hiểu, chỉ là hy vọng không phải nghiệt duyên!’’Tịch Tề không nói gì, ông chỉ mỉm cười rồi phất tay để đồ đệ của mình rời khỏi. Yoochun thuận ý, nâng chân cất bước, hắn phi thân lên con ngựa đứng đợi sẵn, giữ lấy dây cương, quay đầu lại nói:“Sư phụ, xong việc đồ nhi lại trở về bồi người chơi cờ, đi dạo!’’“Được!’’ Tịch Tề sảng khoái đáp lại, nhìn Yoochun bật cười rồi phi ngựa rời đi, chỉ còn lại bóng hình lão nhân in trên nền đất đầy cô tịch, ông nhắm mắt ngửa mặt lên trời xanh thì thầm: “Yoochun, chỉ cần con bình yên trở lại!’’.Một mình Yoochun cưỡi ngựa trên đường, bỏ lại phía sau từng bóng cây xanh hòa cùng cỏ dại, thân hình hắn phiêu dật như không nhiễm bụi khói lửa nhân gian, thân là một hoàng đế tương lai nhưng trên gương mặt kia lại không có vẻ cương nghị cứng ngắc, thay vào đó là sự mềm mại ấm áp khó tả. Cả người Yoochun không thấy được bị ràng buộc bởi quyền thế hay sự ưu thương của cuộc tranh quyền đoạt vị , hắn cứ như vậy phong nhã tuấn dật tựa thiên tiên. Tịch Tề đã từng nói, chỉ cần ấn ký trong người hắn không khai mở, tuyệt nhiên hắn vẫn cứ sẽ vân đạm phong kinh như vậy, chỉ e lần hội ngộ này, mọi thứ nghịch chuyển, cán cốt phân rời, thiên linh thoát vị! Ngồi một mình trước bàn cơ, Tịch Tề ngẩn người, đáng lẽ ra lần trước ở Đông Bang quốc, khi nhận thấy lương duyên của Jaejoong với Yoochun, ông phải xác định được mối quan hệ giữa họ, như vậy có chăng ngăn chặn được tất cả, ông thở dài, nghĩ, nói gì thì giờ cũng đã muộn! Đưa tay cầm lấy một quân cờ trắng đặt vào vị trí, lại bất ngờ thấy thế vị trên bàn cờ thay đổi, Tịch Tề khẽ bấm ngón tay, lại đứng lên lấy giấy bút nhẹ viết vài nét, ông kinh ngạc, rồi hoảng hốt buông cây bút lông rơi xuống nghiên mực, một màu đen lan tràn cả khuôn giấy trắng, nhiễm cả một vùng. Tịch Tề vỗi vã đứng dậy, xuyên qua đám hương thảo nhìn về phía xa xa, nơi Đông Bang quốc ngự trị, ông run rẩy không thốt lên lời, chỉ khuỵu xuống, ánh mắt ngây dại nhìn vào khoảng không vô định lẩm bẩm:“Yo…Yooo…Chun…! Jae…Jae…Joong…Đế ma!’’Nói xong thân ảnh giật mình đứng dậy, gào lên:“K..H…Ô..N…G….YOOCHUN, QUAY LẠI!’’Tiếng nói vang vọng cả một vùng núi đến tê tâm liệt phế, ông ngã xuống, giọt nước mắt già nua rơi xuống ướt đẫm hai bên má vốn hồng hào nay lại tái nhợt cùng những vết nhăn xô vào nhau. Yoochun đang dừng lại nghỉ ngơi bên bờ suối, tay vẫn để thõng xuống dòng nước mát lạnh thư thái, chợt thân hình cứng lại, ngước đầu nhìn lên, lại cúi xuống cười nhẹ.“Chắc do nhớ sư phụ quá sinh ra ảo vọng rồi, sao mà nghe được tiếng sư phụ gọi chứ!’’Lẩm nhẩm xong, hắn lại nghịch nghịch nước dưới suối, không hề phát hiện, giữa mi tâm của mình như ẩn như hiện một nốt chu sa đỏ rực như một đóa hoa đang từ từ nở rộ mang dáng hình tựa lửa tam sinh nơi thiên giới!Lúc này, ở trong Tuyết Nguyệt cung, Jaejoong đang giằng co với Yunho, lẩm bẩm:“Yunnie…dừng lại…ta hiện tại không được!’’“Không sao, ta sẽ nhẹ nhàng!’’Yunho nói dứt khoát, mới có một lần thành toàn, còn chưa thỏa thích thì cậu có thai, nhịn một thời gian rồi , dù không đến bước cuối cùng cũng nên để hắn thỏa mãn chút chứ!Jaejoong vừa buồn cười vừa bực, để hắn sờ loạn trên người mình một lúc. Đến khi cả hai ổn định hơi thở, Yunho chỉ nằm yên ôm cậu, vùi đầu hắn vào cổ cậu dụi dụi. Jaejoong đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn, nói:“Yunnie, ta đói, muốn ăn chút gì đó!’’Yunho giật mình nhổm người dậy, hỏi:“Đệ giờ muốn ăn gì, cũng sắp đến bữa trưa rồi, hay ăn chút điểm tâm cùng hoa quả nhé!’’“Ừm, vậy xem có quả gì chua chua một chút cũng được!’’Yunho véo nhẹ bên má Jaejoong cưng chiều, lại xoay ra cửa gọi người, lát sau, Han công công khom người tiến vào.“Hoàng thượng!’’“Han công công, cho người làm ít điểm tâm mang lên đây, thêm mấy loại quả chua chua nữa!’’“Dạ!’’Ông lui bước ra ngoài phân phó công việc. Lại điều đám cung nhân trở về phòng. Chưa đầy một khắc sau, điểm tâm cùng hoa quả đã được mang lên, Jaejoong vui vẻ lấy ăn, Yunho ngồi bên cạnh đợi cậu ăn xong, lại bồi cậu đi dạo một vòng, xong dìu cậu quay lại tẩm phòng nằm nghỉ ngơi mới rời đi giải quyết chính sự.Còn một mình Jaejoong, cậu phất tay cho tất cả ra ngoài, một mình nằm trên giường hiu hiu buồn ngủ, lim dim chìm vào giấc mộng, chợt bên tai văng vẳng tiếng nói:“Ngài là một loại bệnh! Bệnh vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn không bị bệnh, vĩnh viễn dùng vỏ bọc cứng rắn để bọc lấy nội tâm yếu ớt, cho dù trái tim rỉ máu cũng vẫn sừng sững tỉnh bơ. Bệnh không kiêng kỵ, vĩnh viễn không lùi bước, giữ vững lý tưởng, dốc sức tới cùng! Hung hãn không sợ chết nhưng lại yêu quý mạng sống. Dù có thương tổn thì sẽ liếm vết thương cho phai dần đi. Mà đối mặt với kẻ địch, ngài là chiến thần bất bại. Ngài sẽ chết chứ không thua! Ngài là sự tồn tại vững chắc.’’“Với riêng ta, Ngài là tín ngưỡng, là tín ngưỡng của ta !’’Jaejoong nhíu mày, không còn tiếng nói đó nữa, thay vào đó là lại là một lời thủ thỉ nhẹ nhàng khác, thâm tình lại ưu thương:“Kiếp này ta không thể, cho nên, kiếp sau ta nhất định đợi đệ, đợi đệ sớm hơn tất cả những người khác, gặp đệ sớm hơn một chút!’’Lời nói cứ lặp đi lặp lại đến khi Jaejoong thấy một mùi hương nhẹ dịu phảng phất bao quanh, sau đó là một thân ảnh khác mơ hồ không rõ đi lại gần mình, ánh mắt đau thương tuyệt vọng ngước nhìn cậu, Jaejoong đứng ngây ngốc nhìn người xa lạ, cảm thấy mình như đang lạc vào mây mù. Gió thổi nhẹ màn ngọc tạo nên tiếng vang thanh thúy, màn trướng ngược lại phấp phới trôi tuột ra ngoài, cơn gió lướt nhẹ qua gương mặt tuyệt mĩ của Jaejoong, chợt thấy nốt chu sa nhỏ từ mờ nhạt dần lan tỏa, dưới ánh mặt trời phản chiếu vào lại thấy giống như cánh hoa bung khỏi nụ để khoe sắc, cuối cùng hiện lên một đóa bỉ ngạn chói lọi tựa huyết y rực rỡ yêu mị trên mi tâm của Jaejoong!Ở ngự thư phòng, Yunho đang phê duyệt tấu chương, cảm thấy huyệt thái dương đau nhói, hắn đưa tay giữ lấy, Han công công thấy vậy vội bước lên.“Hoàng thượng, người không sao chứ?’’“Ta không sao, không có việc gì!’’Hắn khoát tay nói, khi cảm thấy ổn định như cũ, liền cầm lấy tấu chương lên xem, nghĩ có lẽ do mình dạo gần đây suy nghĩ quá nhiều chăng?Han công công lui lại phía sau, nghi hoặc lẩm nhẩm, chẳng lẽ ông nhìn nhầm, vừa nãy khi tiến lên, rõ ràng ông nhìn thấy ở mi tâm của hoàng thượng ẩn hiện nốt chu sa như giọc nước nhưng lại đỏ rực, không phải như máu mà lại như giọt ngọc băng thanh, ngước lại nhìn, lại không thấy nữa, rốt cuộc là vì sao?Bỗng một thị vệ vội vàng chạy vào quỳ thụp xuống lắp bắp thưa:“Ho..à.ng…thượ…ng, Hwang …phi….Hwang…phi…xảy ra chuyện rồi ạ!’’Yunho bỏ tấu chương xuống nhìn thị vệ gương mặt tái mét, hắn nhíu mày, chắc lại mấy chuyện nữ nhân vô bổ, hắn cất giọng nhàn nhạt:“Có chuyện gì?’’Thị vệ được hỏi lúc này trên mặt trắng bệch không còn giọt máu, cảm thấy sức lực như sắp cạn kiệt, chuyện như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy, quả thực quá khủng khiếp, lấy hết dũng khí gào lên:“HOÀNG THƯỢNG, HWANG PHI XẢ RA CHUYỆN RỒI Ạ!’’Nói xong trực tiếp ngất đi!
“Sư phụ, con muốn đi tìm người ấy!’’Tịch Tề lẳng lặng vuốt nhẹ gương mặt đồ đệ mình, nhẹ nói:“Yoochun, nếu là duyên sẽ là duyên, không phải duyên thì sẽ không là nợ. Mọi việc cứ theo tự nhiên, đừng cưỡng cầu. Con là thái tử một nước, tương lai còn gánh trên vai trọng trách giang sơn xã tắc, phải biết cầm lên nâng xuống, hiểu chứ?’’Yoochun trầm mặc nhìn sư phụ mình, thật lâu sau mới cất tiếng:“Sư phụ, đồ nhi hiểu, chỉ là hy vọng không phải nghiệt duyên!’’Tịch Tề không nói gì, ông chỉ mỉm cười rồi phất tay để đồ đệ của mình rời khỏi. Yoochun thuận ý, nâng chân cất bước, hắn phi thân lên con ngựa đứng đợi sẵn, giữ lấy dây cương, quay đầu lại nói:“Sư phụ, xong việc đồ nhi lại trở về bồi người chơi cờ, đi dạo!’’“Được!’’ Tịch Tề sảng khoái đáp lại, nhìn Yoochun bật cười rồi phi ngựa rời đi, chỉ còn lại bóng hình lão nhân in trên nền đất đầy cô tịch, ông nhắm mắt ngửa mặt lên trời xanh thì thầm: “Yoochun, chỉ cần con bình yên trở lại!’’.Một mình Yoochun cưỡi ngựa trên đường, bỏ lại phía sau từng bóng cây xanh hòa cùng cỏ dại, thân hình hắn phiêu dật như không nhiễm bụi khói lửa nhân gian, thân là một hoàng đế tương lai nhưng trên gương mặt kia lại không có vẻ cương nghị cứng ngắc, thay vào đó là sự mềm mại ấm áp khó tả. Cả người Yoochun không thấy được bị ràng buộc bởi quyền thế hay sự ưu thương của cuộc tranh quyền đoạt vị , hắn cứ như vậy phong nhã tuấn dật tựa thiên tiên. Tịch Tề đã từng nói, chỉ cần ấn ký trong người hắn không khai mở, tuyệt nhiên hắn vẫn cứ sẽ vân đạm phong kinh như vậy, chỉ e lần hội ngộ này, mọi thứ nghịch chuyển, cán cốt phân rời, thiên linh thoát vị! Ngồi một mình trước bàn cơ, Tịch Tề ngẩn người, đáng lẽ ra lần trước ở Đông Bang quốc, khi nhận thấy lương duyên của Jaejoong với Yoochun, ông phải xác định được mối quan hệ giữa họ, như vậy có chăng ngăn chặn được tất cả, ông thở dài, nghĩ, nói gì thì giờ cũng đã muộn! Đưa tay cầm lấy một quân cờ trắng đặt vào vị trí, lại bất ngờ thấy thế vị trên bàn cờ thay đổi, Tịch Tề khẽ bấm ngón tay, lại đứng lên lấy giấy bút nhẹ viết vài nét, ông kinh ngạc, rồi hoảng hốt buông cây bút lông rơi xuống nghiên mực, một màu đen lan tràn cả khuôn giấy trắng, nhiễm cả một vùng. Tịch Tề vỗi vã đứng dậy, xuyên qua đám hương thảo nhìn về phía xa xa, nơi Đông Bang quốc ngự trị, ông run rẩy không thốt lên lời, chỉ khuỵu xuống, ánh mắt ngây dại nhìn vào khoảng không vô định lẩm bẩm:“Yo…Yooo…Chun…! Jae…Jae…Joong…Đế ma!’’Nói xong thân ảnh giật mình đứng dậy, gào lên:“K..H…Ô..N…G….YOOCHUN, QUAY LẠI!’’Tiếng nói vang vọng cả một vùng núi đến tê tâm liệt phế, ông ngã xuống, giọt nước mắt già nua rơi xuống ướt đẫm hai bên má vốn hồng hào nay lại tái nhợt cùng những vết nhăn xô vào nhau. Yoochun đang dừng lại nghỉ ngơi bên bờ suối, tay vẫn để thõng xuống dòng nước mát lạnh thư thái, chợt thân hình cứng lại, ngước đầu nhìn lên, lại cúi xuống cười nhẹ.“Chắc do nhớ sư phụ quá sinh ra ảo vọng rồi, sao mà nghe được tiếng sư phụ gọi chứ!’’Lẩm nhẩm xong, hắn lại nghịch nghịch nước dưới suối, không hề phát hiện, giữa mi tâm của mình như ẩn như hiện một nốt chu sa đỏ rực như một đóa hoa đang từ từ nở rộ mang dáng hình tựa lửa tam sinh nơi thiên giới!Lúc này, ở trong Tuyết Nguyệt cung, Jaejoong đang giằng co với Yunho, lẩm bẩm:“Yunnie…dừng lại…ta hiện tại không được!’’“Không sao, ta sẽ nhẹ nhàng!’’Yunho nói dứt khoát, mới có một lần thành toàn, còn chưa thỏa thích thì cậu có thai, nhịn một thời gian rồi , dù không đến bước cuối cùng cũng nên để hắn thỏa mãn chút chứ!Jaejoong vừa buồn cười vừa bực, để hắn sờ loạn trên người mình một lúc. Đến khi cả hai ổn định hơi thở, Yunho chỉ nằm yên ôm cậu, vùi đầu hắn vào cổ cậu dụi dụi. Jaejoong đưa tay ôm ngang thắt lưng hắn, nói:“Yunnie, ta đói, muốn ăn chút gì đó!’’Yunho giật mình nhổm người dậy, hỏi:“Đệ giờ muốn ăn gì, cũng sắp đến bữa trưa rồi, hay ăn chút điểm tâm cùng hoa quả nhé!’’“Ừm, vậy xem có quả gì chua chua một chút cũng được!’’Yunho véo nhẹ bên má Jaejoong cưng chiều, lại xoay ra cửa gọi người, lát sau, Han công công khom người tiến vào.“Hoàng thượng!’’“Han công công, cho người làm ít điểm tâm mang lên đây, thêm mấy loại quả chua chua nữa!’’“Dạ!’’Ông lui bước ra ngoài phân phó công việc. Lại điều đám cung nhân trở về phòng. Chưa đầy một khắc sau, điểm tâm cùng hoa quả đã được mang lên, Jaejoong vui vẻ lấy ăn, Yunho ngồi bên cạnh đợi cậu ăn xong, lại bồi cậu đi dạo một vòng, xong dìu cậu quay lại tẩm phòng nằm nghỉ ngơi mới rời đi giải quyết chính sự.Còn một mình Jaejoong, cậu phất tay cho tất cả ra ngoài, một mình nằm trên giường hiu hiu buồn ngủ, lim dim chìm vào giấc mộng, chợt bên tai văng vẳng tiếng nói:“Ngài là một loại bệnh! Bệnh vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn không bị bệnh, vĩnh viễn dùng vỏ bọc cứng rắn để bọc lấy nội tâm yếu ớt, cho dù trái tim rỉ máu cũng vẫn sừng sững tỉnh bơ. Bệnh không kiêng kỵ, vĩnh viễn không lùi bước, giữ vững lý tưởng, dốc sức tới cùng! Hung hãn không sợ chết nhưng lại yêu quý mạng sống. Dù có thương tổn thì sẽ liếm vết thương cho phai dần đi. Mà đối mặt với kẻ địch, ngài là chiến thần bất bại. Ngài sẽ chết chứ không thua! Ngài là sự tồn tại vững chắc.’’“Với riêng ta, Ngài là tín ngưỡng, là tín ngưỡng của ta !’’Jaejoong nhíu mày, không còn tiếng nói đó nữa, thay vào đó là lại là một lời thủ thỉ nhẹ nhàng khác, thâm tình lại ưu thương:“Kiếp này ta không thể, cho nên, kiếp sau ta nhất định đợi đệ, đợi đệ sớm hơn tất cả những người khác, gặp đệ sớm hơn một chút!’’Lời nói cứ lặp đi lặp lại đến khi Jaejoong thấy một mùi hương nhẹ dịu phảng phất bao quanh, sau đó là một thân ảnh khác mơ hồ không rõ đi lại gần mình, ánh mắt đau thương tuyệt vọng ngước nhìn cậu, Jaejoong đứng ngây ngốc nhìn người xa lạ, cảm thấy mình như đang lạc vào mây mù. Gió thổi nhẹ màn ngọc tạo nên tiếng vang thanh thúy, màn trướng ngược lại phấp phới trôi tuột ra ngoài, cơn gió lướt nhẹ qua gương mặt tuyệt mĩ của Jaejoong, chợt thấy nốt chu sa nhỏ từ mờ nhạt dần lan tỏa, dưới ánh mặt trời phản chiếu vào lại thấy giống như cánh hoa bung khỏi nụ để khoe sắc, cuối cùng hiện lên một đóa bỉ ngạn chói lọi tựa huyết y rực rỡ yêu mị trên mi tâm của Jaejoong!Ở ngự thư phòng, Yunho đang phê duyệt tấu chương, cảm thấy huyệt thái dương đau nhói, hắn đưa tay giữ lấy, Han công công thấy vậy vội bước lên.“Hoàng thượng, người không sao chứ?’’“Ta không sao, không có việc gì!’’Hắn khoát tay nói, khi cảm thấy ổn định như cũ, liền cầm lấy tấu chương lên xem, nghĩ có lẽ do mình dạo gần đây suy nghĩ quá nhiều chăng?Han công công lui lại phía sau, nghi hoặc lẩm nhẩm, chẳng lẽ ông nhìn nhầm, vừa nãy khi tiến lên, rõ ràng ông nhìn thấy ở mi tâm của hoàng thượng ẩn hiện nốt chu sa như giọc nước nhưng lại đỏ rực, không phải như máu mà lại như giọt ngọc băng thanh, ngước lại nhìn, lại không thấy nữa, rốt cuộc là vì sao?Bỗng một thị vệ vội vàng chạy vào quỳ thụp xuống lắp bắp thưa:“Ho..à.ng…thượ…ng, Hwang …phi….Hwang…phi…xảy ra chuyện rồi ạ!’’Yunho bỏ tấu chương xuống nhìn thị vệ gương mặt tái mét, hắn nhíu mày, chắc lại mấy chuyện nữ nhân vô bổ, hắn cất giọng nhàn nhạt:“Có chuyện gì?’’Thị vệ được hỏi lúc này trên mặt trắng bệch không còn giọt máu, cảm thấy sức lực như sắp cạn kiệt, chuyện như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy, quả thực quá khủng khiếp, lấy hết dũng khí gào lên:“HOÀNG THƯỢNG, HWANG PHI XẢ RA CHUYỆN RỒI Ạ!’’Nói xong trực tiếp ngất đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.