Chương 3: CHƯƠNG 3
Nani
03/10/2016
Lại một lần nữa hồi sinh, là họa hay là phúc ?Nếu là phúc, vì sao vẫn muốn rơi vào vòng tranh đấu, vì hắn không ngại đau khổ, tâm lực hao mòn?Nếu là họa, không hồi sinh, sao có thể gặp được hắn, người thật sự yêu bản thân mình?Này huyễn phượng khúc, cất lên loạn nhân gian, đến tột cùng ít hay nhiều gợn lên những đợt sóng?
“Hoàng đế Đông Bang là người như thế nào?”Jaejoong ngồi trên xe ngựa hỏi Min Hae. Cậu cùng đoàn người rời Shinki cũng đã mấy ngày, chuẩn bị tiến vào Đông Bang. Bởi vậy, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết.“Nô tỳ nghe nói, ngài ấy là một người tàn ác, lạnh lùng, hậu cung tuy vô số nhưng ngài ấy chưa thực sự sủng ái một ai cả”Nghe vậy, Jaejoong nhếch miệng cười. Cậu nhìn Min Hae, đây là nữ tỳ cậu mang theo khỏi Kim gia, một cô bé tầm tuổi cậu, cũng chỉ mười lăm, nhưng qua đôi mắt, cậu biết, ẩn trong đó là sự gan dạ và kiên quyết tới nhường nào. Ngày đó, cô bé quyết định ở lại cùng cậu là để báo đáp vì cậu đã giúp đỡ Junki.“Min Hae”Nghe thấy tên mình được gọi, Min Hae tự động ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cụp xuống. Thấy vậy, Jaejoong nói tiếp:“Hiện tại, ngươi đi theo ta, là thân cận duy nhất của ta. Sắp tới, chúng ta tiến vào hoàng cung Đông Bang, ngươi cũng biết đó sẽ là nơi gió tanh mưa máu như thế nào. Không cần biết dùng thủ đoạn gì, chúng ta phải đứng thật vững.”Dừng lại một lúc, Jaejoong dùng tay nâng cằm cô bé lên, để khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với mình, giọng cậu nhẹ nhàng vang lên:“Ta lăn lộn bên ngoài, là người không đơn giản, ta cũng biết ngươi có suy nghĩ và sự cẩn thận ra sao. Ta chỉ nói duy nhất lần này. Ngươi, từ lần sau chỉ gọi ta là chủ tử, không cần quá cậu lệ những lễ nghi rườm rà khi chỉ có ta và ngươi. Đặc biệt, ngươi phải tuyệt đối trung thành, không những nói phải nghe, mà cần nhanh nhẹn, phải biết ứng biến, nói cách khác, cần phải biết lươn lẹo. Khi nào cần mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, khi nào muốn nhu nhược, có nhu nhược, khi nào cần độc ác, dứt khoát phải độc ác. Trên mặt luôn có một chiếc mặt nạ đa nhân, biết xoay sở trong những tình huống cần thiết. Nghe theo ta, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngươi hiểu rồi chứ?!”Đôi mắt to tròn nhìn Jaejoong thật lâu, đôi môi nhỏ nhắn cất tiếng:“Đã rõ, thưa chủ tử!”Mỉm cười, Jaejoong biết, Min Hae lựa chọn theo cậu là tuyệt đối trung thành, cậu chỉ cần bồi dưỡng thêm chút ít kỹ xảo nữa. Hậu cung Đông Bang, cậu sẽ đứng vững. Hoàng cung Đông Bang“Shinki đưa người hòa thân là ngày mai sẽ đến đúng không?’’Yunho nhàn nhạt hỏi người đang quỳ phía dưới. Thật thú vị, lại có kẻ dâng người đến hậu cung của hắn.“Đúng vậy thưa hoàng thượng, theo thông tin đó là con một vị quan, nhưng là nam nhi, chính xác hơn là một nam hài.’’“Nam hài sao?” Yunho nhíu mày,lại cất gọng nhàn nhạt:“Bọn chúng nghĩ rằng chỉ cần đưa người tới sẽ tránh khỏi việc bị thôn tính sao? Quá ngây thơ và ấu trĩ rồi”Nhếch khóe miệng, hắn cười thầm. Con người, chung quy cũng chỉ quay quanh những thứ vô vị đến tầm thường như thế.Vị quan già ở bên dưới nén nhìn con người đang ngồi phía trên. Một nam nhân anh tuấn , cả người toát ra vẻ băng lạnh, ngay cả hơi thở cũng tản mát cái gì đó khiến người đối diện không rét mà run. Vậy thì ai mới có thể nắm giữ được trái tim đang đập mạnh mẽ trong bộ ngực cường tráng kia?Ngày hôm sau, Jaejoong cùng đoàn người chính thức bước vào Đông Bang, đi đến đại điện, nơi có vị hoàng đế cao cao tại thượng cùng quan thần ngồi đấy. Vì cậu mới mười lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nên trước lúc tiến cung, Jaejoong chọn cho mình bộ đồ màu trắng, bên ngoài cũng khoác một áo choàng màu trắng, nơi cổ áo là một ít lông vũ, nhìn đơn giản nhưng mang lại cho người nhìn cảm giác cậu tựa như liên tuyết không vướng bụi trần. Khi gần đến nơi, cậu để sứ giả vào báo trước tình hình, dù sao mấy ngôn từ quan hệ hai nước, cậu không muốn nói cũng không muốn nghe, khuôn mặt lộ vẻ bình thản vô cùng.Yunho ngôi trên ngai vàng, nghe vị sứ giả thao thao bất tuyệt một tràng dài, không kiên nhẫn, hắn phất tay ra hiệu dừng, cất giọng:“Ta không có hứng thú với những ngôn từ sáo rỗng ấy, dẹp bỏ mấy nghi thức rườm rà ấy đi, trực tiếp dẫn người vào rồi nghe phân phó là được rồi.’’Nghe vậy, vị sứ giả lau mồ hôi trên trán, thầm than, liếc mắt ra ngoài ý bảo cung nhân đưa người vào.Yunho tựa cả người trên long ý, một tay gác lên thành, một tay nhịp nhịp, đôi mắt lơ đãng, ai nhìn vào cũng chỉ có duy nhất một hình dung: chán nản.Mắt thờ ơ liếc nhìn một cái, hắn lập tức phát hiện bóng dáng nho nhỏ lấp ló ở góc cửa chuẩn bị tiến vào. Mắt hắn mở to, đôi môi mấp máy không thành lời. Thân ảnh ấy vẫn y như vậy, một thân trắng tuyết đơn điệu mà thanh tao, màu trắng tinh khiết luôn xuất hiện trong cơn mộng mị mỗi khi hắn chập chờn, cảm giác làm mắt hắn mờ đi khi nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần tiến tiến vào.Bước chân Jaejong dừng lại, cậu ngước nhìn nam nhân cao lớn đang quan sát mình, qua ánh mắt kia, cậu thấy được trong đó là vô vàn yêu thương, có mừng rỡ, có hoan hỉ, có cả thứ gì đó như kiên định. Cậu nhẹ nhàng quỳ xuống, cất giọng:“Jaejoong tham kiến hoàng thượng”Yunho không đáp, tầm mắt không chuyển. Cậu một mình đứng ở đó, sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt, là cậu mệt sao, hay cậu lạnh? Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nghi vấn.Không ai biết hoàng đế tại sao lại như vậy, bộ dạng như bị điểm huyệt ngồi đơ một chỗ. Han công công ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán, cố gọi lần nữa. Yunho hoàn tỉnh, là thật, không phải mộng, hoàn toàn không phải mộng, cậu đã trở lại, quay về bên hắn, mười lăm năm, vậy là hắn đợi được. Yunho lao nhanh xuống dưới, chạy lại, đỡ Jaejoong đứng dậy, khuôn mặt này, đôi mắt này nữa, là cậu, hoàn toàn là cậu, chính xác là cậu.“Jaejoong, đệ rốt cuộc đã trở về bên ta rồi!”Yunho ôm chầm lấy Jaejoong, lẩm bẩm câu nói vừa rồi, chỉ duy nhất cậu nghe thấy. Quan thần cùng sứ giả trợn tròn mắt nhìn, không dám tin vào điều trước mắt. Han công công mỉm cười, vậy là ngài đã chờ được, hoàng đế của thần.Jaejoong ngạc nhiên chốc lát, nhưng, với sự tinh nhanh của mình, cậu biết, chắc chắn ở cậu có dáng hình mà vị hoàng đế này thương yêu, và chắc chắn, người kia đã không còn. Khẽ nhếch khóe môi, thú vị, quả là thú vị, vậy tại sao không để nó thú vị hơn nữa? Liếc nhìn Min Hae bên cạnh còn đang ngạc nhiên, cậu híp mắt, mà bên này, Min Hae nhận được tín hiệu của Jaejoong, biết là mình sắp có dịp “trổ tài”, ầm thầm gật đầu.Nhắm mắt, buông lỏng toàn thân, hai bàn tay từ từ trượt xuống đôi môi màu anh đào khẽ động, câu để toàn thân vô lực mềm nhũn, dựa cả vào người đang ôm mình lúc này, khuôn mặt tự chủ phụ họa theo mang một màu trắng bệch nhợt nhạt. Cảm nhận người trong lòng mình nhẹ bẫng, Yunho giật mình, nhẹ lay cơ thể mỏng manh, khuôn mặt tái mét, đôi môi không chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền, cả người cậu giờ mềm oạt trên tay hắn.“JAEJOONG, JAEJOONG, SAO LẠI THẾ NÀY?”Mọi người đều giật mình, Min Hae quỳ xuống, khóc lóc nói:“Hoàng thượng, chủ tử trước khi lên đường cơ thể vốn không khỏe, lại đi đường dài gặp mưa gặp gió, sợ là không chống đỡ được. Hoàng thượng, cầu người hãy cứu lấy chủ tử”“KHỐN KIẾP!”“MAU TRUYỀN NGỰ Y TỚI CHO TRẪM, TẤT CẢ!”Yunho vội vàng bế Jaejoong lên, ôm cậu rồi lao nhanh về tẩm cung của mình, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:“Không…ta không thể để đệ rời xa ta lần nữa….Jaejoong, ta chờ đợi đệ như vậy, đệ không thể phụ ta như thế….”
“Hoàng đế Đông Bang là người như thế nào?”Jaejoong ngồi trên xe ngựa hỏi Min Hae. Cậu cùng đoàn người rời Shinki cũng đã mấy ngày, chuẩn bị tiến vào Đông Bang. Bởi vậy, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết.“Nô tỳ nghe nói, ngài ấy là một người tàn ác, lạnh lùng, hậu cung tuy vô số nhưng ngài ấy chưa thực sự sủng ái một ai cả”Nghe vậy, Jaejoong nhếch miệng cười. Cậu nhìn Min Hae, đây là nữ tỳ cậu mang theo khỏi Kim gia, một cô bé tầm tuổi cậu, cũng chỉ mười lăm, nhưng qua đôi mắt, cậu biết, ẩn trong đó là sự gan dạ và kiên quyết tới nhường nào. Ngày đó, cô bé quyết định ở lại cùng cậu là để báo đáp vì cậu đã giúp đỡ Junki.“Min Hae”Nghe thấy tên mình được gọi, Min Hae tự động ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cụp xuống. Thấy vậy, Jaejoong nói tiếp:“Hiện tại, ngươi đi theo ta, là thân cận duy nhất của ta. Sắp tới, chúng ta tiến vào hoàng cung Đông Bang, ngươi cũng biết đó sẽ là nơi gió tanh mưa máu như thế nào. Không cần biết dùng thủ đoạn gì, chúng ta phải đứng thật vững.”Dừng lại một lúc, Jaejoong dùng tay nâng cằm cô bé lên, để khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với mình, giọng cậu nhẹ nhàng vang lên:“Ta lăn lộn bên ngoài, là người không đơn giản, ta cũng biết ngươi có suy nghĩ và sự cẩn thận ra sao. Ta chỉ nói duy nhất lần này. Ngươi, từ lần sau chỉ gọi ta là chủ tử, không cần quá cậu lệ những lễ nghi rườm rà khi chỉ có ta và ngươi. Đặc biệt, ngươi phải tuyệt đối trung thành, không những nói phải nghe, mà cần nhanh nhẹn, phải biết ứng biến, nói cách khác, cần phải biết lươn lẹo. Khi nào cần mạnh mẽ, phải mạnh mẽ, khi nào muốn nhu nhược, có nhu nhược, khi nào cần độc ác, dứt khoát phải độc ác. Trên mặt luôn có một chiếc mặt nạ đa nhân, biết xoay sở trong những tình huống cần thiết. Nghe theo ta, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ngươi hiểu rồi chứ?!”Đôi mắt to tròn nhìn Jaejoong thật lâu, đôi môi nhỏ nhắn cất tiếng:“Đã rõ, thưa chủ tử!”Mỉm cười, Jaejoong biết, Min Hae lựa chọn theo cậu là tuyệt đối trung thành, cậu chỉ cần bồi dưỡng thêm chút ít kỹ xảo nữa. Hậu cung Đông Bang, cậu sẽ đứng vững. Hoàng cung Đông Bang“Shinki đưa người hòa thân là ngày mai sẽ đến đúng không?’’Yunho nhàn nhạt hỏi người đang quỳ phía dưới. Thật thú vị, lại có kẻ dâng người đến hậu cung của hắn.“Đúng vậy thưa hoàng thượng, theo thông tin đó là con một vị quan, nhưng là nam nhi, chính xác hơn là một nam hài.’’“Nam hài sao?” Yunho nhíu mày,lại cất gọng nhàn nhạt:“Bọn chúng nghĩ rằng chỉ cần đưa người tới sẽ tránh khỏi việc bị thôn tính sao? Quá ngây thơ và ấu trĩ rồi”Nhếch khóe miệng, hắn cười thầm. Con người, chung quy cũng chỉ quay quanh những thứ vô vị đến tầm thường như thế.Vị quan già ở bên dưới nén nhìn con người đang ngồi phía trên. Một nam nhân anh tuấn , cả người toát ra vẻ băng lạnh, ngay cả hơi thở cũng tản mát cái gì đó khiến người đối diện không rét mà run. Vậy thì ai mới có thể nắm giữ được trái tim đang đập mạnh mẽ trong bộ ngực cường tráng kia?Ngày hôm sau, Jaejoong cùng đoàn người chính thức bước vào Đông Bang, đi đến đại điện, nơi có vị hoàng đế cao cao tại thượng cùng quan thần ngồi đấy. Vì cậu mới mười lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, nên trước lúc tiến cung, Jaejoong chọn cho mình bộ đồ màu trắng, bên ngoài cũng khoác một áo choàng màu trắng, nơi cổ áo là một ít lông vũ, nhìn đơn giản nhưng mang lại cho người nhìn cảm giác cậu tựa như liên tuyết không vướng bụi trần. Khi gần đến nơi, cậu để sứ giả vào báo trước tình hình, dù sao mấy ngôn từ quan hệ hai nước, cậu không muốn nói cũng không muốn nghe, khuôn mặt lộ vẻ bình thản vô cùng.Yunho ngôi trên ngai vàng, nghe vị sứ giả thao thao bất tuyệt một tràng dài, không kiên nhẫn, hắn phất tay ra hiệu dừng, cất giọng:“Ta không có hứng thú với những ngôn từ sáo rỗng ấy, dẹp bỏ mấy nghi thức rườm rà ấy đi, trực tiếp dẫn người vào rồi nghe phân phó là được rồi.’’Nghe vậy, vị sứ giả lau mồ hôi trên trán, thầm than, liếc mắt ra ngoài ý bảo cung nhân đưa người vào.Yunho tựa cả người trên long ý, một tay gác lên thành, một tay nhịp nhịp, đôi mắt lơ đãng, ai nhìn vào cũng chỉ có duy nhất một hình dung: chán nản.Mắt thờ ơ liếc nhìn một cái, hắn lập tức phát hiện bóng dáng nho nhỏ lấp ló ở góc cửa chuẩn bị tiến vào. Mắt hắn mở to, đôi môi mấp máy không thành lời. Thân ảnh ấy vẫn y như vậy, một thân trắng tuyết đơn điệu mà thanh tao, màu trắng tinh khiết luôn xuất hiện trong cơn mộng mị mỗi khi hắn chập chờn, cảm giác làm mắt hắn mờ đi khi nhìn thân ảnh nhỏ bé đang dần tiến tiến vào.Bước chân Jaejong dừng lại, cậu ngước nhìn nam nhân cao lớn đang quan sát mình, qua ánh mắt kia, cậu thấy được trong đó là vô vàn yêu thương, có mừng rỡ, có hoan hỉ, có cả thứ gì đó như kiên định. Cậu nhẹ nhàng quỳ xuống, cất giọng:“Jaejoong tham kiến hoàng thượng”Yunho không đáp, tầm mắt không chuyển. Cậu một mình đứng ở đó, sắc mặt có đôi chút nhợt nhạt, là cậu mệt sao, hay cậu lạnh? Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nghi vấn.Không ai biết hoàng đế tại sao lại như vậy, bộ dạng như bị điểm huyệt ngồi đơ một chỗ. Han công công ở bên cạnh lau mồ hôi trên trán, cố gọi lần nữa. Yunho hoàn tỉnh, là thật, không phải mộng, hoàn toàn không phải mộng, cậu đã trở lại, quay về bên hắn, mười lăm năm, vậy là hắn đợi được. Yunho lao nhanh xuống dưới, chạy lại, đỡ Jaejoong đứng dậy, khuôn mặt này, đôi mắt này nữa, là cậu, hoàn toàn là cậu, chính xác là cậu.“Jaejoong, đệ rốt cuộc đã trở về bên ta rồi!”Yunho ôm chầm lấy Jaejoong, lẩm bẩm câu nói vừa rồi, chỉ duy nhất cậu nghe thấy. Quan thần cùng sứ giả trợn tròn mắt nhìn, không dám tin vào điều trước mắt. Han công công mỉm cười, vậy là ngài đã chờ được, hoàng đế của thần.Jaejoong ngạc nhiên chốc lát, nhưng, với sự tinh nhanh của mình, cậu biết, chắc chắn ở cậu có dáng hình mà vị hoàng đế này thương yêu, và chắc chắn, người kia đã không còn. Khẽ nhếch khóe môi, thú vị, quả là thú vị, vậy tại sao không để nó thú vị hơn nữa? Liếc nhìn Min Hae bên cạnh còn đang ngạc nhiên, cậu híp mắt, mà bên này, Min Hae nhận được tín hiệu của Jaejoong, biết là mình sắp có dịp “trổ tài”, ầm thầm gật đầu.Nhắm mắt, buông lỏng toàn thân, hai bàn tay từ từ trượt xuống đôi môi màu anh đào khẽ động, câu để toàn thân vô lực mềm nhũn, dựa cả vào người đang ôm mình lúc này, khuôn mặt tự chủ phụ họa theo mang một màu trắng bệch nhợt nhạt. Cảm nhận người trong lòng mình nhẹ bẫng, Yunho giật mình, nhẹ lay cơ thể mỏng manh, khuôn mặt tái mét, đôi môi không chút huyết sắc, mắt nhắm nghiền, cả người cậu giờ mềm oạt trên tay hắn.“JAEJOONG, JAEJOONG, SAO LẠI THẾ NÀY?”Mọi người đều giật mình, Min Hae quỳ xuống, khóc lóc nói:“Hoàng thượng, chủ tử trước khi lên đường cơ thể vốn không khỏe, lại đi đường dài gặp mưa gặp gió, sợ là không chống đỡ được. Hoàng thượng, cầu người hãy cứu lấy chủ tử”“KHỐN KIẾP!”“MAU TRUYỀN NGỰ Y TỚI CHO TRẪM, TẤT CẢ!”Yunho vội vàng bế Jaejoong lên, ôm cậu rồi lao nhanh về tẩm cung của mình, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:“Không…ta không thể để đệ rời xa ta lần nữa….Jaejoong, ta chờ đợi đệ như vậy, đệ không thể phụ ta như thế….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.