Chương 47: CHƯƠNG 47
Nani
03/10/2016
“JESSICA…….!!!!!!!!!!!’’Jaejoong gào lên ôm lấy Jessica. Cậu nhìn thân thể loang lổ máu trong tay mình, lúc này sợi dây vẫn nằm im lòng thòng trùng xuống lại giật mạnh căng lên, rút thứ vô tri vô giác đang ghim chặt kia ra khỏi cơ thể mỏng manh, xẹt qua một bên má của Jaejoong để lại một vệt dài như đường kiếm đi qua, cậu đưa tay giữ chặt đầu dây, dùng sức kéo mạnh, sợi dây không chịu nổi sức giằng co từ hai bên nhanh chóng “phựt’’ một tiếng liền rơi xuống.“K.e.n.g……’’
Tiếng kim loại rơi xuống lạnh lẽo vang vọng một góc dục trì. Yunho đang tìm kiếm bên ngoài nghe tiếng động, vội lao đến. Từ xa xa thấy Jaejoong quỳ xuống,vạt áo thấm đẫm máu, màn trướng rơi bên cạnh xơ xác nằm im lìm, đến khi lại gần hắn mới nhận thức được rõ tình hình ngay trước mắt. Jaejoong đang ôm ai đó thân đầy máu trong lòng, hắn lại gần nhẹ nhàng hỏi:“Jaejoong, Jaejoong à, đệ có sao không? Jaejoong?’’Không thấy cậu lên tiếng trả lời, Yunho nghi hoặc chạm vào bả vai cậu, nhưng Jaejoong vẫn ngồi đó im lặng, lại nhìn đến gương mặt cậu, Yunho liền giật mình. Ánh mắt vô hồn, khuôn mặt đờ đẫn, cả cơ thể cậu cứng ngắt, đôi mắt to tròn thường ngày nhìn hắn giờ chỉ chăm chăm vào khối thân thể đang ôm. Là ai? Ai có thể khiến Jaejoong của hắn chấn động mạnh đến vậy? Yunho run run tay gạt chỗ tóc tai tán loạn che đi gần hết khuôn mặt, đến khi thấy rõ thì ngón tay hắn khựng lại!Jaejoong như thoát khỏi cõi u mê, cậu giật mình ngẩng đầu nhìn người ở cạnh mình. Là Yunho! Jaejoong lại cúi xuống nhìn người trong tay, cả cơ thể giờ chỉ có máu và máu. Giọt nước mắt rơi xuống, cậu run rẩy:“Je…Jess…sica, nghe…thấy không…muội….m..u..ộ..icó…nghe…ta…g.ọ.i …kh…ông..?’’Không có tiếng đáp lại, xung quanh lửa vẫn cháy lan rộng, nghiến theo những mảnh gỗ thượng hạng, tiếng tí tách cứ vậy lan dần ra, sức nóng dồn lại đè ép ba thân thể đang sát cạnh nhau như muốn họ nổ tung. Dù như vậy, Jaejoong vẫn ngây ngốc ôm Jessica, Yunho ở bên cạnh, hắn cũng không biết phải nói như thế nào. Rõ ràng hắn không ưa người này, nhưng khi nhìn thấy thân thể kia nhuốm máu tươi thì từ những khớp xương hắn lại run rẩy, rõ ràng đôi tay hắn đã dìm chết vô số mạng người, nhưng trước cái chết này, hắn lại run, không phải do hắn sợ, mà là lo lắng. Cảm giác tội lỗi len lỏi khắp các mạch máu. Vì sao hắn lại có cảm giác ấy với một thị nữ nhỏ bé?Chil Hyun xông xáo khắp các ngõ ngách để tìm kiếm cũng không thấy bất kỳ một dấu hiệu nào của Jaejoong. Đứng giữa trận lửa, hắn quan sát xung quanh, lại nhíu mày rồi dãn ra.“Dục trì, nhất định là ở dục trì!’’Đến khi hắn chạy đến lại thấy cả Yunho và Jaejoong đều nhìn trân trân vào một người cả thân đầy máu. Mùi khói lửa xen lẫn mùi huyết tinh khiến Chil Hyun có cảm giác khó chịu, hắn lao đến lay tỉnh hai người:“Hoàng thượng, Kim quân, chúng ta phải ra khỏi đây, thời gian không còn nhiều nữa!’’Yunho giật mình nhìn Chil Hyun lại nhìn xung quanh, Jaejoong lại ngơ ngác nhìn hắn. Cậu nắm chặt tay, gương mặt băng lãnh:“Yunho, chúng ta ra khỏi đây, nhưng phải mang cả Jessica theo!’’“Được!’’ Yunho không suy nghĩ liền đáp ứng, trước mắt cần thoát khỏi nơi nguy hiểm này trước.’’Nghe Jaejoong nói vậy, Chil Hyun liền bước đến đưa tay ra:“Kim quân, để thần đỡ vị thị nữ này, Hoàng thượng sẽ đưa người ra ngoài, người đang mang long thai, không thể bị va chạm!’’Jaejoong nhìn hai bàn tay trước mắt lại nhìn Jessica trong tay mình, đắn đo một lúc cũng đưa người cho Chil Hyun, còn mình đứng dậy bám vào người Yunho. Chỉ đợi có thể, Yunho một tay lấy tấm màn trướng nhanh chóng nhúng xuống nước dưới dục trì khoác trùm qua cả người cậu, một tay vòng qua bả vai giữ đến eo nhằm cố định cơ thể, xác định đã an toàn liền nhấc người phi thân ra ngoài. Chil Huyn cũng ôm lấy Jessica theo sau.Cả Tuyết Nguyệt cung chỉ còn phần phía trên nóc là lỗ hổng lớn nhất, lại ít chịu ảnh hưởng của lửa, Yunho và Chil Huyn nương theo cột trụ phi người lên trên cao. Đến khi thoát hoàn toàn khỏi biển lửa, hai người chưa kịp xác định xung quanh thì bất ngờ một kẻ lao đến hướng Yunho và Jaejoong tấn công, Yunho đỡ lấy Jaejoong xoay nhanh người để tránh, đường kiếm xẹt qua bả vai hắn, tạo một đường cắt nhỏ trên long bào. Chil Hyun thấy vậy muốn lao đến ứng cứu nhưng hiện tại tay hắn đang giữ một cơ thể mềm oặt, không thể phi người qua bên đó. Bất ngờ xung quanh các móc sắt lại được tung ra, nhắm thẳng hướng họ lao đến, Chi Hyun dùng khinh công vụt đến bên cạnh Yunho, áp lưng vào người hắn, nói:“Hoàng thượng, điều động được đội cao thủ này thì không phải kẻ tầm thường !’’“Hừ, như thế này có được tính là mưu hại vua, làm phản không?’’ Yunho một tay ôm Jaejoong một tay dùng kiếm chặt đứt các móc sắt đang phi về phía mình nói lạnh.Jaejoong vòng tay qua ôm cả người Yunho, cả cơ thể dán chặt vào hắn, cậu im lặng nhìn xung quanh, số lượng này không đơn giản chỉ để mưu hại cậu, bên trong nó còn cả một kế hoạch khác, giết cậu chỉ là cái cớ, bên trong thực chất chính là tạo phản lật đổ ngôi vua. Kẻ đứng sau vụ này quá ảo tưởng đi, Yunho chính là rồng trong rồng, muốn kéo hắn xuống chỉ là mơ mộng viển vông, mơ mộng ngai vị cũng chỉ là si tâm vọng tưởng của kẻ ấu trĩ.Ở dưới, Han công công nhìn lên thấy tình hình không ổn, liền phất tay cho đội Cẩm Y vệ và Ám vệ xông lên ứng cứu. Nhất loạt cao thủ hai đội xông lên, hàng chục móc sắt bị chém đứt văng tứ tán, thậm chí rơi xuống móc cả vào thân thể của những người còn đnag mải chém giết phía dưới. Xung quanh Tuyết Nguyệt cung cả một vùng cây cỏ xiêu vẹo trong đao kiếm, loài thảo mộc vốn dung hợp với nắng sương nay nhuốm huyết tinh, mùi tanh của máu nương theo gió đêm phân tán khắp tam cung lục viện, mang theo mùi vị chết chóc bao trùm khắp lối trong ngõ ngoài hoàng cung Đông Bang.Tòa kiến trúc nơi chính điện Tuyết Nguyệt cung trải qua hàng giờ dưới sức nóng và sự hủy diệt của lửa cuối cùng cũng không trụ vững, oằn mình khuỵu xuống nhanh chóng, gây ra tiếng “Ầm’’ vang dội, rung chuyển cả một phía hoàng cung, cả kinh thành chìm trong âm thanh như tiếng chuông đồng khổng lồ bị gõ mạnh lan tỏa, vang vọng tứ phía. Lúc này trong hậu cung, khắp nơi là tro bụi, tại chính nơi diễn ra cuộc thảm chiến, tàn lửa theo sức nóng phân tán khắp nơi. Yunho đang cùng kẻ bịt mặt giằng co chợt mảnh than nóng ở đâu văng đến, qua lớp vải ghim vào bả vai hắn, Jaejoong đang ngay bên cũng ngửi thấy mùi da thịt cháy.“Khốn kiếp!’’Yunho nghiến răng gằn từng chữ, nhẹ xoay người ôm chặt Jaejoong, tay cầm kiếm vung mạnh một đường chém ngang mặt kẻ đối diện, khăn đen đứt đôi rơi xuống, lộ ra mảng da thịt bị kiếm chém, máu đỏ chảy dọc theo đường kiếm. Jaejoong ngạc nhiên nhìn người trước mắt, thân thủ nhanh như vậy lại là đàn bà? Chính xác là một người phụ nữ trung niên?Yunho cười khẩy:“Quận chúa tiền triều, chào bà, nhớ ta chứ?’’
Tiếng kim loại rơi xuống lạnh lẽo vang vọng một góc dục trì. Yunho đang tìm kiếm bên ngoài nghe tiếng động, vội lao đến. Từ xa xa thấy Jaejoong quỳ xuống,vạt áo thấm đẫm máu, màn trướng rơi bên cạnh xơ xác nằm im lìm, đến khi lại gần hắn mới nhận thức được rõ tình hình ngay trước mắt. Jaejoong đang ôm ai đó thân đầy máu trong lòng, hắn lại gần nhẹ nhàng hỏi:“Jaejoong, Jaejoong à, đệ có sao không? Jaejoong?’’Không thấy cậu lên tiếng trả lời, Yunho nghi hoặc chạm vào bả vai cậu, nhưng Jaejoong vẫn ngồi đó im lặng, lại nhìn đến gương mặt cậu, Yunho liền giật mình. Ánh mắt vô hồn, khuôn mặt đờ đẫn, cả cơ thể cậu cứng ngắt, đôi mắt to tròn thường ngày nhìn hắn giờ chỉ chăm chăm vào khối thân thể đang ôm. Là ai? Ai có thể khiến Jaejoong của hắn chấn động mạnh đến vậy? Yunho run run tay gạt chỗ tóc tai tán loạn che đi gần hết khuôn mặt, đến khi thấy rõ thì ngón tay hắn khựng lại!Jaejoong như thoát khỏi cõi u mê, cậu giật mình ngẩng đầu nhìn người ở cạnh mình. Là Yunho! Jaejoong lại cúi xuống nhìn người trong tay, cả cơ thể giờ chỉ có máu và máu. Giọt nước mắt rơi xuống, cậu run rẩy:“Je…Jess…sica, nghe…thấy không…muội….m..u..ộ..icó…nghe…ta…g.ọ.i …kh…ông..?’’Không có tiếng đáp lại, xung quanh lửa vẫn cháy lan rộng, nghiến theo những mảnh gỗ thượng hạng, tiếng tí tách cứ vậy lan dần ra, sức nóng dồn lại đè ép ba thân thể đang sát cạnh nhau như muốn họ nổ tung. Dù như vậy, Jaejoong vẫn ngây ngốc ôm Jessica, Yunho ở bên cạnh, hắn cũng không biết phải nói như thế nào. Rõ ràng hắn không ưa người này, nhưng khi nhìn thấy thân thể kia nhuốm máu tươi thì từ những khớp xương hắn lại run rẩy, rõ ràng đôi tay hắn đã dìm chết vô số mạng người, nhưng trước cái chết này, hắn lại run, không phải do hắn sợ, mà là lo lắng. Cảm giác tội lỗi len lỏi khắp các mạch máu. Vì sao hắn lại có cảm giác ấy với một thị nữ nhỏ bé?Chil Hyun xông xáo khắp các ngõ ngách để tìm kiếm cũng không thấy bất kỳ một dấu hiệu nào của Jaejoong. Đứng giữa trận lửa, hắn quan sát xung quanh, lại nhíu mày rồi dãn ra.“Dục trì, nhất định là ở dục trì!’’Đến khi hắn chạy đến lại thấy cả Yunho và Jaejoong đều nhìn trân trân vào một người cả thân đầy máu. Mùi khói lửa xen lẫn mùi huyết tinh khiến Chil Hyun có cảm giác khó chịu, hắn lao đến lay tỉnh hai người:“Hoàng thượng, Kim quân, chúng ta phải ra khỏi đây, thời gian không còn nhiều nữa!’’Yunho giật mình nhìn Chil Hyun lại nhìn xung quanh, Jaejoong lại ngơ ngác nhìn hắn. Cậu nắm chặt tay, gương mặt băng lãnh:“Yunho, chúng ta ra khỏi đây, nhưng phải mang cả Jessica theo!’’“Được!’’ Yunho không suy nghĩ liền đáp ứng, trước mắt cần thoát khỏi nơi nguy hiểm này trước.’’Nghe Jaejoong nói vậy, Chil Hyun liền bước đến đưa tay ra:“Kim quân, để thần đỡ vị thị nữ này, Hoàng thượng sẽ đưa người ra ngoài, người đang mang long thai, không thể bị va chạm!’’Jaejoong nhìn hai bàn tay trước mắt lại nhìn Jessica trong tay mình, đắn đo một lúc cũng đưa người cho Chil Hyun, còn mình đứng dậy bám vào người Yunho. Chỉ đợi có thể, Yunho một tay lấy tấm màn trướng nhanh chóng nhúng xuống nước dưới dục trì khoác trùm qua cả người cậu, một tay vòng qua bả vai giữ đến eo nhằm cố định cơ thể, xác định đã an toàn liền nhấc người phi thân ra ngoài. Chil Huyn cũng ôm lấy Jessica theo sau.Cả Tuyết Nguyệt cung chỉ còn phần phía trên nóc là lỗ hổng lớn nhất, lại ít chịu ảnh hưởng của lửa, Yunho và Chil Huyn nương theo cột trụ phi người lên trên cao. Đến khi thoát hoàn toàn khỏi biển lửa, hai người chưa kịp xác định xung quanh thì bất ngờ một kẻ lao đến hướng Yunho và Jaejoong tấn công, Yunho đỡ lấy Jaejoong xoay nhanh người để tránh, đường kiếm xẹt qua bả vai hắn, tạo một đường cắt nhỏ trên long bào. Chil Hyun thấy vậy muốn lao đến ứng cứu nhưng hiện tại tay hắn đang giữ một cơ thể mềm oặt, không thể phi người qua bên đó. Bất ngờ xung quanh các móc sắt lại được tung ra, nhắm thẳng hướng họ lao đến, Chi Hyun dùng khinh công vụt đến bên cạnh Yunho, áp lưng vào người hắn, nói:“Hoàng thượng, điều động được đội cao thủ này thì không phải kẻ tầm thường !’’“Hừ, như thế này có được tính là mưu hại vua, làm phản không?’’ Yunho một tay ôm Jaejoong một tay dùng kiếm chặt đứt các móc sắt đang phi về phía mình nói lạnh.Jaejoong vòng tay qua ôm cả người Yunho, cả cơ thể dán chặt vào hắn, cậu im lặng nhìn xung quanh, số lượng này không đơn giản chỉ để mưu hại cậu, bên trong nó còn cả một kế hoạch khác, giết cậu chỉ là cái cớ, bên trong thực chất chính là tạo phản lật đổ ngôi vua. Kẻ đứng sau vụ này quá ảo tưởng đi, Yunho chính là rồng trong rồng, muốn kéo hắn xuống chỉ là mơ mộng viển vông, mơ mộng ngai vị cũng chỉ là si tâm vọng tưởng của kẻ ấu trĩ.Ở dưới, Han công công nhìn lên thấy tình hình không ổn, liền phất tay cho đội Cẩm Y vệ và Ám vệ xông lên ứng cứu. Nhất loạt cao thủ hai đội xông lên, hàng chục móc sắt bị chém đứt văng tứ tán, thậm chí rơi xuống móc cả vào thân thể của những người còn đnag mải chém giết phía dưới. Xung quanh Tuyết Nguyệt cung cả một vùng cây cỏ xiêu vẹo trong đao kiếm, loài thảo mộc vốn dung hợp với nắng sương nay nhuốm huyết tinh, mùi tanh của máu nương theo gió đêm phân tán khắp tam cung lục viện, mang theo mùi vị chết chóc bao trùm khắp lối trong ngõ ngoài hoàng cung Đông Bang.Tòa kiến trúc nơi chính điện Tuyết Nguyệt cung trải qua hàng giờ dưới sức nóng và sự hủy diệt của lửa cuối cùng cũng không trụ vững, oằn mình khuỵu xuống nhanh chóng, gây ra tiếng “Ầm’’ vang dội, rung chuyển cả một phía hoàng cung, cả kinh thành chìm trong âm thanh như tiếng chuông đồng khổng lồ bị gõ mạnh lan tỏa, vang vọng tứ phía. Lúc này trong hậu cung, khắp nơi là tro bụi, tại chính nơi diễn ra cuộc thảm chiến, tàn lửa theo sức nóng phân tán khắp nơi. Yunho đang cùng kẻ bịt mặt giằng co chợt mảnh than nóng ở đâu văng đến, qua lớp vải ghim vào bả vai hắn, Jaejoong đang ngay bên cũng ngửi thấy mùi da thịt cháy.“Khốn kiếp!’’Yunho nghiến răng gằn từng chữ, nhẹ xoay người ôm chặt Jaejoong, tay cầm kiếm vung mạnh một đường chém ngang mặt kẻ đối diện, khăn đen đứt đôi rơi xuống, lộ ra mảng da thịt bị kiếm chém, máu đỏ chảy dọc theo đường kiếm. Jaejoong ngạc nhiên nhìn người trước mắt, thân thủ nhanh như vậy lại là đàn bà? Chính xác là một người phụ nữ trung niên?Yunho cười khẩy:“Quận chúa tiền triều, chào bà, nhớ ta chứ?’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.