Chương 51: CHƯƠNG 51
Nani
03/10/2016
“Hankyung huynh nói vậy?’’“Đúng thế ạ!’’Jessica khẽ nói, hiện tại cô bé mới hồi phục, chưa thể đi lại nhưng ngồi dậy nói chuyện ít nhiều vẫn được. Lúc đến Jessica chưa tỉnh, vẫn nằm mê man, Yunho khuyên cậu quay về để lần sau đến thăm, Jaejoong không nói gì chỉ ngồi ở ghế chờ đợi, phải một lúc lâu mới đợi được người tỉnh, Yunho nán lại chốc lại cũng rời đi giải quyết chính sự, chỉ còn hai người Jessica mới đem lời Hankyung nói lại với cậu.
Jaejoong cầm chén trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt ra ngoài nói:“Trước mắt muội cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, yên tâm sẽ không có kẻ nào làm phiền! khi nào hoàn toàn hồi phục ta sẽ đón về!’’“Như vậy có tiện không ạ, hiện tại muội cũng có thể ở bên cạnh chủ tử, nhỡ như…’’ – Jessica lo lắng.“Thanh Cung điện là tẩm cung của hoàng đế, ai dám xằng bậy, muội đừng lo lắng quá. Thôi, ta trở về trước, hôm khác lại đến thăm muội!’’Dứt lời Jaejoong đứng dậy, trực tiếp rời khỏi Thái y viện trở về tẩm cung của Yunho, ngồi một mình trong tẩm phòng, nhìn lư hương tỏa ra từng làn khói mờ ảo, Jaejoong nheo mắt nhìn rồi đứng dậy tiến đến một chậu hoa nhỏ, đưa tay vân vê nghịch ngợm mấy phiến lá.“Han công công!’’“Có lão nô, Kim quân có gì sai bảo ạ?’’“Không có gì đâu, tự nhiên ta muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta đến ngự hoa viên được không?’’Han công công do dự:“Lão nô e lát nữa hoàng thượng trở về không thấy ngài sẽ lo lắng!’’Jaejoong mỉm cười:“Không sao đâu, cho người nhắn lại là được. Ở mãi trong này ta thấy không được thoải mái!’’Han công công thở dài, mấy ai suốt ngày ở đây lại thấy thoải mái bao giờ, từ trước đến nay nơi đây chỉ dành riêng cho bậc đế vương, sự uy nghiêm của nó không chỉ khiến cho thần tử e ngại mà ngay cả chủ nhân của nó cũng cảm thấy áp lực. Hiện tại Kim quân đang mang long thai, lại vừa trải qua biến cố, sao có thể thích ở trong này chứ. Nghĩ vậy ông cung kính:“Vậy để lão nô đi sắp xếp trước!’’Bước trên con đường lát gạch men láng mịn, xung quanh là hàng trăm thứ hoa, tuy không phải mùa xuân nhưng vẫn ung dung nở rộ khoe sắc, Jaejoong vui vẻ nhìn ngắm, Han công công đi bên cạnh thấy tâm tình cậu có vẻ tốt nên cũng mỉm cười. Lúc Yunho đến cậu vẫn đang mải nhìn khóm hoa đang đung đưa theo gió, nheo nheo mắt cười đưa ngón tay chạm vào những cánh hoa nhỏ li ti vui đùa không biết có người đứng cạnh tự nãy giờ, đám cung nhân cũng đã cho lui bớt, chỉ còn lại Han công công cùng một vài nội thị.“Đệ thích chúng sao?’’Yunho đưa tay sờ lên bông cẩm tú cầu rồi hơi nhích chạm nhẹ vào ngón tay Jaejoong khiến cậu giật mình lùi lại phía sau, chạm vào lồng ngực hắn.“Yunho, huynh xong việc rồi sao?’’ – Jaejoong ngạc nhiên.“Ừ, nghe thị vệ báo lại đệ ra ngự hoa viên ta liền tới đây. Sao rồi, có thấy vui hơn không?’’, hắn vòng tay ôm ngang ngực Jaejoong, để cằm mình dựa vào một bên vai cậu nói khẽ vào tai, Jaejoong thoải mái dựa về phía sau không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt khẽ khép lại. Han công công biết ý liền cùng nội thị lùi lại một khoảng cách.Yunho ôm nhu nhìn nghiêng khuôn mặt Jaejoong, ánh chiều cũng đã dịu hơn, hương hoa theo gió tản mạn khắp nơi trong không khí, vài sợi tóc của cậu cũng theo gió nhẹ bay mơn trớn bên gò má, ngón tay của hắn nhẹ lướt qua hàng lông mày, dọc theo sống mũi cao thẳng đến bờ môi mềm mịn khẽ vuốt ve. Jaejoong hưởng thụ sự dịu dàng của người bên cạnh, bất giác thả hồn trở về những năm tháng thơ ấu, khi cậu vẫn còn là một đứa bé vô tư lự chạy theo người đó khắp lối, vẫn nũng nịu đòi đồ chơi hay nhoẻn miệng cười thơm lên má ai đó khi nhận được một thứ gì thú vị. Nhắc lại người xưa, giờ có lẽ hắn đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, được người khác quỳ gối tung hô, hoặc có thể đang ở nơi xa vui vầy. Với hắn, cậu chỉ đơn giản cảm kích như một ca ca, không hơn không kém, nếu như không có sự việc kia, thì giờ này hẳn là cậu cùng hắn vẫn đang cưỡi ngựa vui đùa nô nghịch như ngày nào. Nhưng hiện tại, nghĩ đến người ấy, hắn giờ đây đã là cố nhân, xa xôi lắm rồi. Hồi ức dùng để tưởng nhớ, nhưng hồi ức cũng chỉ là hồi ức mà thôi! Trước mắt cậu đã có người bên cạnh thương yêu hết mực còn mong gì hơn, lúc đầu cũng chỉ là tò mò ham thích mới vào hoàng cung Đông Bang này, trải qua ngày tháng cùng chuyện vừa rồi, Jaejoong cảm nhận sâu sắc quả tim đang đập trong lồng ngực mình vì ai lại rộn ràng đến thế, vì ai mới có thể khiến cậu gạt bỏ tất cả quá khứ bắt đầu lại, cậu yêu người nam nhân này, yêu hơn cả sinh mạng của bản thân, chỉ cần giữ được hắn, giữ được tình yêu của hắn, dù có phải sử dụng thủ đoạn tàn độc cậu cũng có thể. Chỉ cần hắn không thay lòng đổi dạ, vẫn mãi ở bên cậu như lúc này! Bàn tay cậu nhuốm máu cũng chỉ đổi lại một tấm chân tình của hắn! Cậu đã từng cô độc trong những năm tháng nhạt màu trước kia, giờ cậu cũng có một người dưng mình thương nhất cuộc đời này.Jaejoong mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận mùi long tiên hương quanh quẩn bên mình, nhẹ xoay người lại nhìn Yunho.“Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một lúc được không?’’Yunho đang giật mình vì sự thay đổi của cậu, chỉ cười nói:“Ừ, chúng ta qua đó!’’Hắn cầm tay cậu qua con đường tắt có rặng liễu che phủ Jaejoong nghịch ngợm chạy trên chiếc cầu khúc khuỷu dẫn ra giữa hồ khiến Yunho vất vả theo sau canh chừng sợ cậu không may sảy chân.“Jaejoong à, chậm thôi, đừng chạy nhanh quá!’’“Ha ha, Yunho, huynh lại đây xem, rất nhiều cá!’’Jaejoong đu tay vịn nhìn xuống mặt nước nhìn những con cá chép xen lẫn đám cá vàng đuôi loe ra tản trong nước bơi theo đàn tươi cười gọi Yunho, không thấy tiếng trả lời, cậu tò mò ngẩng đầu lên thấy hắn đang đứng ở gần nhìn cậu đầy yêu thương. Gió lay động làn nước nhẹ lướt qua tà áo trắng của Jaejoong khiến nó khẽ bay theo, long bào màu vàng bên cạnh cũng bay phấp phới trong gió, cảnh liễu đung đưa va chạm vào nhau tạo nên tiếng xào xạc, đâu đó còn tiếng chim lanh lảnh vọng lại. Thứ âm thanh của tự nhiên hòa quện cùng bóng hình hai người kết hợp với ánh tà dương tạo thành bức tranh thủy mặc đầy sinh động lôi cuốn!Ở một nơi xa khác, Yoochun đang ngồi đọc một văn tự cổ, tiếng cửa kẽo kẹt đánh vỡ sự im lặng vô vị, hắn ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ mình và người bên cạnh, ngược ánh dương khiến hắn không nhìn rõ ngũ quan. Tịch Tề nhìn đệ tử của mình mỉm cười nói:“Yoochun, đây là Junsu, từ giờ sẽ là sư đệ của con!’’
Jaejoong cầm chén trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt ra ngoài nói:“Trước mắt muội cứ ở lại đây tĩnh dưỡng, yên tâm sẽ không có kẻ nào làm phiền! khi nào hoàn toàn hồi phục ta sẽ đón về!’’“Như vậy có tiện không ạ, hiện tại muội cũng có thể ở bên cạnh chủ tử, nhỡ như…’’ – Jessica lo lắng.“Thanh Cung điện là tẩm cung của hoàng đế, ai dám xằng bậy, muội đừng lo lắng quá. Thôi, ta trở về trước, hôm khác lại đến thăm muội!’’Dứt lời Jaejoong đứng dậy, trực tiếp rời khỏi Thái y viện trở về tẩm cung của Yunho, ngồi một mình trong tẩm phòng, nhìn lư hương tỏa ra từng làn khói mờ ảo, Jaejoong nheo mắt nhìn rồi đứng dậy tiến đến một chậu hoa nhỏ, đưa tay vân vê nghịch ngợm mấy phiến lá.“Han công công!’’“Có lão nô, Kim quân có gì sai bảo ạ?’’“Không có gì đâu, tự nhiên ta muốn ra ngoài đi dạo, chúng ta đến ngự hoa viên được không?’’Han công công do dự:“Lão nô e lát nữa hoàng thượng trở về không thấy ngài sẽ lo lắng!’’Jaejoong mỉm cười:“Không sao đâu, cho người nhắn lại là được. Ở mãi trong này ta thấy không được thoải mái!’’Han công công thở dài, mấy ai suốt ngày ở đây lại thấy thoải mái bao giờ, từ trước đến nay nơi đây chỉ dành riêng cho bậc đế vương, sự uy nghiêm của nó không chỉ khiến cho thần tử e ngại mà ngay cả chủ nhân của nó cũng cảm thấy áp lực. Hiện tại Kim quân đang mang long thai, lại vừa trải qua biến cố, sao có thể thích ở trong này chứ. Nghĩ vậy ông cung kính:“Vậy để lão nô đi sắp xếp trước!’’Bước trên con đường lát gạch men láng mịn, xung quanh là hàng trăm thứ hoa, tuy không phải mùa xuân nhưng vẫn ung dung nở rộ khoe sắc, Jaejoong vui vẻ nhìn ngắm, Han công công đi bên cạnh thấy tâm tình cậu có vẻ tốt nên cũng mỉm cười. Lúc Yunho đến cậu vẫn đang mải nhìn khóm hoa đang đung đưa theo gió, nheo nheo mắt cười đưa ngón tay chạm vào những cánh hoa nhỏ li ti vui đùa không biết có người đứng cạnh tự nãy giờ, đám cung nhân cũng đã cho lui bớt, chỉ còn lại Han công công cùng một vài nội thị.“Đệ thích chúng sao?’’Yunho đưa tay sờ lên bông cẩm tú cầu rồi hơi nhích chạm nhẹ vào ngón tay Jaejoong khiến cậu giật mình lùi lại phía sau, chạm vào lồng ngực hắn.“Yunho, huynh xong việc rồi sao?’’ – Jaejoong ngạc nhiên.“Ừ, nghe thị vệ báo lại đệ ra ngự hoa viên ta liền tới đây. Sao rồi, có thấy vui hơn không?’’, hắn vòng tay ôm ngang ngực Jaejoong, để cằm mình dựa vào một bên vai cậu nói khẽ vào tai, Jaejoong thoải mái dựa về phía sau không nói gì, chỉ mỉm cười, đôi mắt khẽ khép lại. Han công công biết ý liền cùng nội thị lùi lại một khoảng cách.Yunho ôm nhu nhìn nghiêng khuôn mặt Jaejoong, ánh chiều cũng đã dịu hơn, hương hoa theo gió tản mạn khắp nơi trong không khí, vài sợi tóc của cậu cũng theo gió nhẹ bay mơn trớn bên gò má, ngón tay của hắn nhẹ lướt qua hàng lông mày, dọc theo sống mũi cao thẳng đến bờ môi mềm mịn khẽ vuốt ve. Jaejoong hưởng thụ sự dịu dàng của người bên cạnh, bất giác thả hồn trở về những năm tháng thơ ấu, khi cậu vẫn còn là một đứa bé vô tư lự chạy theo người đó khắp lối, vẫn nũng nịu đòi đồ chơi hay nhoẻn miệng cười thơm lên má ai đó khi nhận được một thứ gì thú vị. Nhắc lại người xưa, giờ có lẽ hắn đã trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, được người khác quỳ gối tung hô, hoặc có thể đang ở nơi xa vui vầy. Với hắn, cậu chỉ đơn giản cảm kích như một ca ca, không hơn không kém, nếu như không có sự việc kia, thì giờ này hẳn là cậu cùng hắn vẫn đang cưỡi ngựa vui đùa nô nghịch như ngày nào. Nhưng hiện tại, nghĩ đến người ấy, hắn giờ đây đã là cố nhân, xa xôi lắm rồi. Hồi ức dùng để tưởng nhớ, nhưng hồi ức cũng chỉ là hồi ức mà thôi! Trước mắt cậu đã có người bên cạnh thương yêu hết mực còn mong gì hơn, lúc đầu cũng chỉ là tò mò ham thích mới vào hoàng cung Đông Bang này, trải qua ngày tháng cùng chuyện vừa rồi, Jaejoong cảm nhận sâu sắc quả tim đang đập trong lồng ngực mình vì ai lại rộn ràng đến thế, vì ai mới có thể khiến cậu gạt bỏ tất cả quá khứ bắt đầu lại, cậu yêu người nam nhân này, yêu hơn cả sinh mạng của bản thân, chỉ cần giữ được hắn, giữ được tình yêu của hắn, dù có phải sử dụng thủ đoạn tàn độc cậu cũng có thể. Chỉ cần hắn không thay lòng đổi dạ, vẫn mãi ở bên cậu như lúc này! Bàn tay cậu nhuốm máu cũng chỉ đổi lại một tấm chân tình của hắn! Cậu đã từng cô độc trong những năm tháng nhạt màu trước kia, giờ cậu cũng có một người dưng mình thương nhất cuộc đời này.Jaejoong mở mắt nhìn cảnh vật xung quanh, cảm nhận mùi long tiên hương quanh quẩn bên mình, nhẹ xoay người lại nhìn Yunho.“Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một lúc được không?’’Yunho đang giật mình vì sự thay đổi của cậu, chỉ cười nói:“Ừ, chúng ta qua đó!’’Hắn cầm tay cậu qua con đường tắt có rặng liễu che phủ Jaejoong nghịch ngợm chạy trên chiếc cầu khúc khuỷu dẫn ra giữa hồ khiến Yunho vất vả theo sau canh chừng sợ cậu không may sảy chân.“Jaejoong à, chậm thôi, đừng chạy nhanh quá!’’“Ha ha, Yunho, huynh lại đây xem, rất nhiều cá!’’Jaejoong đu tay vịn nhìn xuống mặt nước nhìn những con cá chép xen lẫn đám cá vàng đuôi loe ra tản trong nước bơi theo đàn tươi cười gọi Yunho, không thấy tiếng trả lời, cậu tò mò ngẩng đầu lên thấy hắn đang đứng ở gần nhìn cậu đầy yêu thương. Gió lay động làn nước nhẹ lướt qua tà áo trắng của Jaejoong khiến nó khẽ bay theo, long bào màu vàng bên cạnh cũng bay phấp phới trong gió, cảnh liễu đung đưa va chạm vào nhau tạo nên tiếng xào xạc, đâu đó còn tiếng chim lanh lảnh vọng lại. Thứ âm thanh của tự nhiên hòa quện cùng bóng hình hai người kết hợp với ánh tà dương tạo thành bức tranh thủy mặc đầy sinh động lôi cuốn!Ở một nơi xa khác, Yoochun đang ngồi đọc một văn tự cổ, tiếng cửa kẽo kẹt đánh vỡ sự im lặng vô vị, hắn ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ mình và người bên cạnh, ngược ánh dương khiến hắn không nhìn rõ ngũ quan. Tịch Tề nhìn đệ tử của mình mỉm cười nói:“Yoochun, đây là Junsu, từ giờ sẽ là sư đệ của con!’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.