Chương 66: CHƯƠNG 66
Nani
03/10/2016
Ngày đầu tiên trong chuỗi năm ngày Lễ hội săn bắt kết thúc là lúc vua – thần tề tựu, con mồi mang về được kiểm kê ghi sổ, tổng kết và công bố vào ngày cuối. Những ngày tiếp theo là hội võ, nói nhỏ thì là cả một đám người theo số thứ tự được phát đối ngẫu lao vào đánh nhau, trụ lại cuối cùng là kẻ chiến thắng, nói cho oai thì chính là thể hiện tinh thần thượng võ, mỗi người được nhận một số thự tự riêng, sau đó bốc thăm thi đấu theo cặp, người thắng vào vòng trong, cứ như vậy luân chuyển đến khi chọn ra những người ưu tú tham gia vào vòng chung kết, người thắng chung cuộc sẽ được hoàng thượng ban kim bài miễn tử, đáp ứng một thỉnh cầu, vinh dự chỉ dành cho kẻ xứng đáng nhất.Ngày hôm sau hội võ chính thức bắt đầu, không khí đấu trường tăng vọt, lần này quan văn không tham gia, nói săn bắn còn có thể to họng nhưng “chương trình” này không thể trở thành anh hùng rơm được, đùa sao, mấy người kia cơ bắp cuồn cuộn, một quyền của họ cũng đủ nằm liệt giường ít nhất nửa năm, có đầu óc bị nhúng nước mới chạy ra đó hứng đòn. Nhìn sang bên chỗ đám công thương, chậc, mấy người kia đang xúi hạ nhân mang các loại thuốc giảm đau, cầm máu đứng sẵn xung quanh đài thi đấu, thấy tên nào rớt xuống chạy lại ngay mời hàng, lúc nước sôi lửa bỏng như thế này cứ tăng giá gấp năm lần, không muốn cũng phải mua, khi Han công công biết thì suýt hộc máu, kiểu thừa nước đục thả câu như vậy có thể làm được sao? Không ngờ triều đình còn có những con người như thế! Nhưng mà, như vậy cũng hốt được nhiều bạc lắm nhỉ? Han công công đảo mắt nghĩ một hồi sau đó te tởn chạy lại chỗ Yunho, khai báo sự tình với hắn, lại hắng giọng:“Hoàng thượng, bây giờ nhàn rỗi lão nô cũng mang ít dược liệu qua đó kiếm chút đỉnh nhé!’’“Ta để cho ông đói khát lắm sao?’’“Hoàng thượng, ngài không biết đấy thôi, tính chất công việc hàng ngày buộc lão nô phải thường xuyên vận động, xương cốt giờ đã thoái hóa chẳng chịu được bao lâu nữa, giờ có cơ hội phải tranh thủ kiếm thêm, sau này còn có khoản dưỡng già nữa!’’“Bổng lộc của ông không đủ chắc?’’“Hoàng thượng, hàng ngày mặc dù lão nô bị bắt tăng ca không nói nhưng vẫn phải làm nhiều công việc trái ngành trái nghề song một chút tiền tăng ca cũng chẳng có, lương bổng thì ba cọc ba đồng, làm sao mà đủ nổi!’’Yunho: ►_◄Han công công: (╥﹏╥)Vẻ mặt này của hoàng thượng là sao? Ông chỉ ăn ngay nói thật thôi mà!“Được rồi, không phải bon chen với đám người kia làm gì, sau này trẫm đảm bảo ông nghỉ hưu vẫn có lương, được chưa?’’Han công công nghe vậy, mặt dày vòi vĩnh thêm:“Hoàng thượng, có nên thêm chút phụ cấp nữa không ạ?”“Được rồi, nể mặt ông tận tụy với công việc thưởng thêm phụ cấp nữa!”Han công công: ≧▽≦Nhưng nhìn ra ngoài thấy bọn người nào đó đang làm ăn phát đạt, ông vẫn thấy ngứa ngáy chân tay, quay ra mè nheo:“Hoàng thượng, hay cứ để lão nô kiếm thêm thu nhập!’’Yunho nhìn ông lại nhìn ra xa, liếc mắt nói:“Ông nhắm có sức xô đẩy tranh khách được mấy tên choi choi kia trẫm sẵn sằng cho đi!’’Nghe thế Han công công nhìn ra ngoài, một đám thanh niên vai u thịt bắp đang tranh nhau “chăm sóc” người bị thương, hết thuốc này đắp lên, lọ kia bôi vào, ôi dào, đến là náo nhiệt, người giằng kẻ co như thi hội kéo dây, thật là vui hết mức. Thôi, chỗ bọn trẻ vui chơi, già rồi chẳng bon chen làm gì, theo lời hoàng thượng ở lại nghỉ cho khỏe.Kết thúc ngày thi võ đầu tiên, từ tổng cộng có sáu trăm tám mươi người tham dự, trải qua bốn mươi cuộc tỉ thí, có mười bảy người thắng, song không biết trong lúc “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” một tên nào đo bị “ám hại’’ bị cho lên cáng nằm bẹp, xin rút khỏi cuộc thi, thành ra chỉ còn lại mười sáu người. Tất cả về nghỉ ngơi đợi đến ngày mai sẽ thi tiếp chọn ra bốn người giỏi nhất vào lượt chung kết. Han công công tốt bụng đến hỏi thăm người nọ, quanh co khúc khuỷu nửa ngày tên kia mới lí nhí nói bốn từ “Hầu tử thâu đào!”, nghe xong mặt ông nhăn nhúm rời đi. Ra ngoài, một tiểu thái giám tò mò hỏi ông mấy từ kia là sao, Han công công cảm thán:“Theo như dân gian truyền miệng, “hầu tử thâu đào” là tên một chiêu võ rất ác, bắt chước tư thế hái đào của Tôn Ngộ Không, thò tay bóp… Nghe nói nạn nhân trúng chiêu trong khoảnh khắc choáng váng mặt mày, trời đất đảo lộn. Ngẫm cũng đau thật!’’Tiểu thái giám nọ: 囧.Đến trưa ngày hôm sau, từ mười sáu người giờ chỉ trụ lại bốn người vào vòng chung kết, một là Thái tử Silla – Yoochun, một là Thất hoàng tử Shinki – Byung Hun, một nữa là Tam hoàng tử Joseon – Ji Hwan, còn lại là một người xuất thân từ dân gian – Hankyung. Với cục diện như vậy, ai ai nhìn vào cũng thấy khốn quẫn, thế này là sao? Có đến ba người ngoại quốc lọt vào vòng chung kết? Han công công tức đến râu cũng dựng ngược, Yunho lại bình thản không nói gì nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo vô cùng, Jaejoong vẫn nhàn nhã thưởng thức món mứt dừa ngọt lịm, Jessica thì bất mãn:“Hội võ của chúng ta, ba người kia đến để làm gì? Họ không phải con dân Đông Bang, kim bài miễn tử cũng chẳng dùng được, chẳng lẽ nước họ nghèo tới nỗi phải qua đây tỉ thí kiếm chút bạc vụn sao?’’Jaejoong, Yunho và Han công công: (╥﹏╥)Thật sự có lối suy nghĩ này sao?Thời gian diễn ra phần chung kết của hội thao là đầu giờ chiều, cả người thi lẫn người xem đều mong ngóng hoàng thượng trên ghế chủ tọa nói lời vàng ngọc tuyên bố cuộc thi bắt đầu, nhưng ngài lại thờ ơ chống cằm mắt khẽ khép hờ như đang chờ đợi điều gì đó. Chợt thấy binh lính ở đâu ồ ạt chạy tới, mà người dẫn đầu kia chẳng phải là An tướng quân thì là ai? Nhưng sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Người đến xem thì ngơ ngác, kẻ dự thi cũng ngẩn người mà nhìn, mấy vị quan gia lại âm thầm lau mồ hôi, tại sao giờ này hoàng thượng lại điều động Ngự lâm quân đến đây? Cả sân đất rộng rãi bỗng chốc chật hẹp vì số lượng người kéo đến đông nghìn nghịt, người nối tiếp người mãi vẫn chưa thấy hết, ấy dà, thật là đông vui hết mức.Theo sau lại là long liễn của hoàng thượng? Nhưng hoàng thượng đang ngồi ở trên cao kia, trời ạ, có ai nói cho bọn họ biết đang có việc gì xảy ra được không? Ở dưới ai cũng phải nhao nhao lên nhưng ở trên Yunho lại bình tĩnh kỳ lạ, hắn vừa cười vừa đứng dậy thong thả đi xuống, ai nhìn vào cũng phải trợn mắt, ai lại có thể ngồi trên long liễn của hoàng thượng, hơn nữa khiến ngài đích thân xuống đón? Chẳng lẽ lại là Kim quân?Xe dừng lại thì theo sau lại có một đội quân chạy lên trên dàn thành hai hàng bảo vệ, theo sau lại là một đội Cấm Vệ quân, khách mời quan dân đồng loạt trố mắt ra nhìn, những binh lính này được tuyển chọn rất khắt khe và rèn luyện kỹ năng hơn hẳn những đội quân khác, là lực lượng quân đội có nhiệm vụ bảo vệ vua và kinh thành, quản lý chặt chẽ và được luyện tập với sự tinh nhuệ, có khả năng chiến đấu cao, phép quân chế khắt khe, nay được trưng dụng để bảo vệ một người không phải hoàng đế.Lúc này Yunho đã đứng trước long liễn, rèm được vén lên, Jaejoong được Jessica đỡ bước ra ngoài, cậu đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của người phía dưới và bước xuống. Đến khi chân chạm đất Jaejoong nhìn Yunho mỉm cười, đôi mắt phượng cong lên, núm đồng tiền bên má như ẩn như hiện chứng tỏ tâm tình của cậu hiện tại vô cùng tốt. Hai người từng bước, từng bước đi lên ghế chủ tọa, mọi ánh mắt đổ dồn về dõi theo từng bước chân của Jaejoong, cuối cùng, vị Kim quân khuynh đảo long tâm, độc sủng hậu cung cũng đã xuất hiện.Lúc Jaejoong vừa ngồi xuống thì một đội quân khác từ phía sau vòng lên hòa cùng với đội Cấm Vệ quân bảo vệ cậu ở bên trong. Nhìn những người đang đứng nghiêm cẩn canh gác kia, ai lấy cũng cũng phải hít một ngụm khí lạnh, chưa từng nghĩ đến hoàng thượng lại mạnh tay điều động đội quân được coi là thứ “vũ khí” vĩ đại và nguy hiểm hơn bất kỳ thứ gì khác – đội Cẩm Y Vệ – đội thị vệ vô cùng có thanh thế.Đội Cẩm Y Vệ này thu gom và bí mật huấn luyện những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa ngoài đường. Chúng được dạy dỗ từ nhỏ, và trở thành những tay sát thủ sử dụng thông thạo 14 Lưỡi dao – 8 lưỡi dùng cho việc tra tấn kẻ thù, 5 lưỡi dùng để giết và lưỡi dao cuối cùng dùng để tự sát khi nhiệm vụ không thành. Đội Cẩm Y Vệ không phải tuân theo pháp luật, có quyền giết người mà không cần hỏi trước, và hiến dâng cả cuộc đời của mình để phục vụ Hoàng đế.Phải nói từ khi lập quốc đến nay, Kim quân là người duy nhất được cả ba đội quân tinh nhuệ bảo vệ cùng một lúc, trừ hoàng đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.