Đệ Nhất Sủng

Chương 34: ANH ẤY LÀ MỘT NGƯỜI RẤT ĐÁNG SỢ

Sơ Cửu

02/12/2020

Cô cứ như thế bị đưa đi, không có một chút phản kháng nào.

Sau khi lên xe, Cố Cơ Uyển mới nhớ ra là phải dặn dò với Tô Tử Lạp chút chuyện, lập tức gọi điện thoại cho cô ấy.

“Tử Lạp, lời tớ chuẩn bị nói, cậu nhất định phải nghe!”

“Ngày mốt cậu làm gì cũng không được rời khỏi trường, chỉ ở trong kí túc xá thôi, không được đi đâu hết, nghe thấy chưa?”

“Ngày mốt? Không phải là ngày đính hôn của cậu à?”

Tô Tử Lạp ở đầu dây bên kia hơi bất mãn: “Cố Cơ Uyển cậu được lắm! Đính hôn mà không muốn mời bọn tớ sao?”

Trước đó không biết cũng không sao, nhưng giờ biết rồi, làm sao có thể ở nhà được?

“Tớ...” Cố Cơ Uyển nghĩ một chút, lại nói: “Không được, các cậu không thể đến, cậu chủ Mộ là người như thế nào, không phải cậu đã gặp rồi sao? Anh ta đáng sợ như vậy, cậu đến làm gì?”

Tại sao lại thấy cổ hơi lạnh nhỉ? Có điều, vì sự an toàn của Tô Tử Lạp, Cô Cơ Uyển không quá để ý.

Gia đình nhà họ Mộ lớn như vậy, đính hôn cũng không tới lượt tớ làm chủ, tớ cũng không mời bất kì ai cả, bao gồm các cậu.”

“Việc này cậu phải nghe tớ, ngày kia cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể rời khỏi trường học, nghe thấy chưa?”

Tô Tử Lạp vẫn hơi oán giận, Cố Cơ Uyển càng nhấn mạnh: “Tô Tử Lạp, cậu không nghe lời, chúng ta tuyệt giao!”

“Được rồi được rồi, tớ nghe lời cậu, ở trong trường không đi đâu hết, được chưa?”

Có lẽ là cậu chủ Mộ không thích sinh viên nghèo nàn như bọn họ, không cho phép chiêu đãi những nhân vật không khét tiếng như bọn họ.

Thật ra mọi người đều hiểu, gả vào trong gia đình hào môn, Cơ Uyển có thể có địa vị gì?

Bọn họ cũng không muốn làm khó cô.

“Tớ nghe lời cậu, đợi ít ngày nhớ mời bọn tớ ăn cơm đó, bọn tớ lại chúc mừng cậu lần nữa." Tô tử Lạp cười nói.

Cố Cơ Uyển biết cô ấy hiểu lầm rồi, cho rằng cậu chủ Mộ không cho phép cô mời bạn bè của mình.

Nhưng, trong thời điểm quan trọng này, thà để Tử Lạp hiểu lầm còn hơn để cô ấy gặp nguy hiểm.

“Được.” Cô gật đầu, rồi mới cúp máy.

Chỉ cần ngày mốt Tử Lạp không rời khỏi trường, thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Cô không thể để cho Tử Lạp lặp lại bi kịch của đời trước được, tuyệt đối không được!

Cúp điện thoại, mới cảm thấy điều hòa trên xe mở quá thấp, Cố Cơ Uyển theo bản năng kéo quần áo, quay đầu nhìn, thiếu chút nữa bị dọa chết!

Cậu chủ Mộ đang nhìn chằm chằm cô làm cái gì? Đáng sợ hơn là đôi mắt của anh lại rất lạnh lùng?

Trong đó còn mang theo một tia không vui? Cô đã làm gì sai sao?

“Tôi là một người rất đáng sợ, đến nỗi cô muốn mời bạn bè của mình, tôi cũng không cho phép?” Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang bất an của cô: “Hửm”

“Tôi, tôi đùa thôi.”

Đây không phải là để cho Tô Tử Lạp không được rời khỏi trường hay sao? Thật sự không có ý nói xấu anh như vậy.



Tầm mắt của Mộ Tu Kiệt ngừng lại trên mặt cô trong chốc lát, sau đó mới khế nhắm mắt lại: “Lái xe.”

“Vâng, cậu cả.” Lâm Duệ đạp chân ga.

Chiếc xe đi khỏi gara của khách sạn, trong kính chiếu hậu, Tô Tử Lạp đứng giữa Đàm Kiệt và Mộ Hạo Phong, lộ ra vóc dáng đặc biệt nhỏ bé và tỉnh tế.

Tử Lạp...

Cố Cơ Uyển nắm chặt quả đấm.

Kiếp trước, là tớ hại cậu, kiếp này, nhất định sẽ không để cho cậu xảy ra chuyện! Tuyệt đối không!

“Chị họ, lần này chị phải giúp em, Cố Cơ Uyển thật sự rất quá đáng!”

Dương Băng Băng đứng ở mép giường, tức giận đến nỗi hai mắt trừng lớn.

Tức hơn nữa đó là thẻ của cô ta bị quẹt mất mấy trăm triệu, mấy trăm triệu đó

“Mộ Dạ Hàn cũng là tên khốn kiếp, mời em ra ngoài ăn cơm, mà đến cuối cùng lại bắt em thanh toán, đồ thần kinh!”

Cố Vị Y nằm ở trên giường, đang đắp mặt nạ hồi phục do bác sĩ kê đơn.

Hôm nay bị tát hai mươi cái, khuôn mặt sưng lên như cái đầu heo.

May mắn đó là, ngoài khóe môi hơi bị rách thì những chỗ khác không sao.

Điều trị cả một ngày, hiện giờ các vết sưng tấy và mẩn đỏ cũng đã biến mất.

Có điều, để sau này có thể gặp người ta trong bữa tiệc, Cố Vị Y vì để an toàn mà tiếp tục đắp mặt nạ hồi phục.

Dương Băng Băng khóc sướt mướt: “Sau này mà tên khốn kiếp kia mời em nữa, thì em cũng sẽ không thèm đi! Cũng

không để ý đến anh ta luôn!”

“Ừ” Cố Vị Y gật đầu, vẫn không nói gì nữa.

“Chị họ, bọn họ đối xử với chị như vậy, lại ăn hiếp em, chị thật sự không tức giận sao?” Dương Băng Băng dậm chân vì tức giận.

“Bác bị đưa ra nước ngoài, bây giờ vẫn không biết như thế nào rồi! Đều do Cố Cơ Uyển hại, chị sao có thể bình tĩnh như vậy?”

“Nếu không thì sao?” Cố Vị Y bị cô ta làm phiền, kéo mặt nạ giấy xuống, vứt vào trong sọt rác.

Cô ta đi đến trước bàn trang điểm, khẽ mát xa gương mặt của mình.

Hiện giờ khuôn mặt này đã lấy lại vẻ tươi tắn, trắng hồng, tinh tế không tì vết, vẫn đẹp lóa mắt như cũ.

Cố Vị Y thật sự rất đẹp, ngay cả Dương Băng Băng nhìn thấy gương mặt của cô ta trong gương, cũng nhịn không được mà tán thưởng.

“Chị họ, chị thật xinh đẹp..."

Cô ta nghĩ một chút, lại cắn răng nói: “Chỉ có người con gái xinh đẹp như chị họ mới xứng với cậu chủ Mộ, Cố Cơ Uyển là cái thá gì chứ?”

“Cơ Uyển là vợ sắp cưới của cậu chủ Mộ ,, Băng Băng, thức ăn có thể ăn nhầm, nhưng nói chuyện thì không được nói bậy.''

Cố Vị Y nhìn chăm chăm bản thân mình trong gương, đáy mắt thoáng qua một tia hận ý.



Nhưng nụ cười ấm áp trên gương mặt của cô ta vẫn không giảm: “Cơ Uyển là em gái của chị, chị làm sao có thể tơ tưởng đến chồng sắp cưới của nó được?”

“Cô ta chỉ là gặp may thôi, nếu không phải bà cụ Mộ muốn cậu chủ Mộ cưới nó, thì anh ấy sẽ cưới một ả xấu xí như nó sao?”

“Chị họ, chị quá lương thiện, mới bị Cố Cơ Uyển ăn hiếp như vậy, chị xem, hiện giờ ngay cả bác cũng bị đưa ra nước ngoài rồi!”

“Chị họ của em tài nghệ không như người ta, không biết dùng thủ đoạn, thì phải làm sao?” Cố Vị Y than thở nói.

“Chị...haiz! Chẳng lẽ bị cô ta ức hiếp mãi sao?” Dương Băng Băng không phục nói.

“Thôi bỏ đi, Băng Băng, thật ra Cơ Uyển không phải là đứa con gái xấu, có lẽ là bị đám bạn bè của nó làm cho nhiễm thói xấu."

Cố Vị Y quay đầu nhìn cô ta, cười nói: “Nhưng, tình cảm giữa bọn họ tốt thật, trước đây Cơ Uyển còn nói rằng, vì bạn bè, đến cả mạng sống nó cũng không cần."

“Vì mấy người đó mà đến cả mạng sống cô ta cũng không cần?” Dương Băng Băng nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Cố Vị Y lại cười nói: “Đúng vậy, nếu như mấy người đó mà xảy ra chuyện, có lẽ đến cả buổi đính hôn nó cũng bỏ, trực tiếp đi cứu họ.”

“Lễ đính hôn lần trước nó đã chơi trò mất tích rồi, nếu như lần này lại mất tích, không biết cậu chủ Mộ còn cần nó không."

Ngón tay dài của Cố Vị Y nhẹ nhàng lướt trên má của cô ta, quay đầu qua, nhìn bộ dạng đăm chiêu của Dương Băng Băng qua gương.

Cô ta cười: “Ngày mai phải đi nhắc nhở nó lần nữa, chứ lần này tuyệt đối không thể để xảy ra sơ xuất, nếu không, cậu chủ Mộ nhất định sẽ đá nó, đến lúc đó, sẽ rất đáng thương.”

“Cậu chủ Mộ đá cô ta không tốt hay sao?” Dương Băng Băng nắm chặt quả đấm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Hay Online

Cố Vị Y liếc nhìn cô ta: “Dù sao cũng là em gái của chị, chị mong nó sẽ được hạnh phúc.”

Cô ta đi đến bên cạnh, lấy một tấm thẻ ra khỏi ngăn kéo, nhét vào trong tay của Dương Băng Băng.

“Được rồi, không phải mấy trăm triệu hay sao? Trong này có đủ, cầm mà tiêu đi.”

“Chị họ, chị...”

“Chị họ thương em nhất, cầm đi đi”

Cố Vị Y vỗ vỗ tay của cô ta: “Trở về nhà sớm chút, ngày mai đi ra ngoài chơi, tâm trạng cũng sẽ tốt lên.”

“Chị họ, chị thật tốt.” Dương Băng Băng cầm tấm thẻ, gương mặt kích động: “Em sẽ không để cho người khác ức hiếp chị, nhất định sẽ không!”

Chị họ hiền lành như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho Cố Cơ Uyển ức hiếp!

Cố Cơ Uyển, cô đợi đó, tôi nhất định sẽ chỉnh chết cô! Nhất định sẽ không để cho cô có cơ hội làm hại chị họ!

“Được rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."

Khoảnh khắc cửa phòng bị đóng lại, ý cười trên khóe môi của Cố Vị Y nhất thời biến mất.

Cô ta muốn để Cố Cơ Uyển hạnh phúc?

Ha, Cố Cơ Uyển được hạnh phúc, vậy còn cô ta thì sao?

Mối hận hai mươi cái tát hôm nay, vẫn chưa trả mà?

Cố Cơ Uyển, sau khi hãm hại cô ta, còn muốn đính hôn với cậu chủ Mộ, nằm mơ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook