Chương 188: BỌN HỌ ĐANG LÀM GÌ
Sơ Cửu
05/12/2020
Không có chuyện gì là ngủ một giấc không thể giải quyết được, nếu như không thể, vậy thì ngủ thêm hai giấc.
Đương nhiên, là đang nói đến giấc ngủ nghiêm chỉnh.
Nhưng mà tối nay, không phải là Cố Cơ Uyển gối đầu lên cánh tay anh, mà ngược lại, anh ngủ trong lòng của cô.
Cánh tay của cô xuyên qua cổ anh, cũng may là cánh tay quá mảnh khảnh, về cơ bản không có chịu quá nhiều áp lực.
Tuy bị anh gối lâu rồi cũng có chút tê, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng.
Điều quan trọng nhất, để cậu cả Mộ ngủ trong vòng tay của mình, tình yêu của mẹ lập tức lan tràn.
Tâm trạng của anh không tốt, cô có thể dễ dàng cảm nhận được.
Nhưng tâm trạng của cô cũng không tốt, cho nên cả hai đều không nói ra được những lời an ủi.
Bây giờ như vậy, yên tĩnh mà ngủ cùng nhau.
Không làm gì cả, cũng không có suy nghĩ, chỉ là cô để cho anh ngủ trong lòng mình, anh vươn tay ôm lấy eo của cô.
Động tác đơn giản, anh rất nhanh đã ngủ thiếp đi, cô cũng rất nhanh cảm thấy buồn ngủ.
Cho dù biết rõ rằng, có rất nhiêu vấn đề thực ra vẫn chưa giải quyết, ngày mai tỉnh dậy, mọi người có lẽ lại quay về mối quan hệ nửa xa lạ.
Nhưng ít nhất, tối hôm nay, có thể an ổn ngủ một giấc, không phải sao?
Bàn tay rơi trên khuôn mặt anh, ngón tay dài men theo sống mũi của anh, đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng lướt qua.
Cô rất muốn hôn anh, chỉ là, không dám.
Cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên một cái ở dưới cằm của anh, Cổ Cơ Uyển nhắm mắt lại, ôm lấy cánh tay của anh.
..Chúc ngủ ngon.
Nửa đêm, Lâm Duệ đột nhiên gõ cửa phòng. “Cậu cả, cô Cố tỉnh rồi."
Khi Mộ Tu Kiệt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đã là lần thứ ba Lâm Duệ gõ cửa rồi.
Nếu như không phải cậu cả đã căn dặn, người tỉnh lại là lập tức thông báo cho anh, thì lúc này Lâm Duệ cũng không dám đến quấy rầy.
Mộ Tu Kiệt mở mắt ra, mới phát hiện mình còn ngủ trong lòng của Cố Cơ Uyển.
Vậy mà lại gối đầu lên cánh tay cô, gối đến mấy tiếng đồng hồ!
Anh to lớn như vậy, kể từ khi có ký ức, còn chưa từng thử ngủ như vậy qua.
Vậy mà, giống như một đứa con nít chưa lớn.
Mí mắt Cố Cơ Uyển động đậy, lúc mở mắt ra, cậu cả Mộ lập tức ngồi dậy, quay mặt đi không nhìn cô.
Hồi nãy cái nhìn đó có phải lâm rôi không? Cậu cả Mộ vậy mà lại...đỏ mặt?
Cô có chút ngạc nhiên, nghĩ lại một chút, lập tức hiểu rồi.
Cậu cả Mộ đây là đang vì tư thế ngủ tối qua của mình, mà cảm thấy “xẩu hổ sao?
Lúc ngủ, thì không có chút mất tự nhiên gì cả, cô thấy anh ngủ rất ngon. “Khụ.” Cố Cơ Uyển khẽ ho một tiếng, muốn ngôi dậy.
Động đậy một cái, mới phát hiện cánh tay mình vừa nhức vừa tê, suýt chút nữa không nhúc nhích nổi.
“Ưm...' Cô nhịn không được mà khẽ rên lên, mi tâm nhíu chặt.
“Khó chịu à?” Mộ Tu Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của cô, rồi lại nhìn cánh tay đã bị mình gối cả nửa đêm.
Mảnh khảnh như vậy, giống như là chỉ cần bẻ nhẹ một chút thôi thì cũng gãy rồi.
Cánh tay yếu ớt như vậy, vậy mà lại bị cái đầu to của anh đè lên, có thể không khó chịu sao?
“Sao không đẩy tôi ra?” Lúc kéo cánh tay cô tới, còn có thể dễ dàng nhìn thấy sự đau đớn loé qua trong đáy mắt cô nữa.
“Anh ngủ như chết vậy, có đẩy cũng đẩy không ra.” Cố Cơ Uyển lẩm bẩm.
Nhưng thực ra, thấy anh ngủ ngon như vậy, không nỡ.
Mộ Tu Kiệt đặt cánh tay của cô lên đùi mình, nhẹ nhàng nắn nắn cho cô.
Tuy động tác có chút cứng đờ, vừa nhìn là biết hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng, bị đè lâu như vậy, bây giờ chỉ cần được thoải mái chút thôi, cũng đã khiến Cố Cơ Uyển dễ chịu không ngớt rồi.
Không cẩn thận, nhịn không được mà khẽ rên lên: “Ưm..."
Ngón tay Mộ Tu Kiệt chợt khựng lại, trong tâm mắt, chiếc chăn trên người của cô gái đã bị động tác của anh làm vén lên.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bảo thủ, nhưng vì đã lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, bây giờ đâm ngủ vô cùng lộn xộn.
Đặc biệt là cái tư thế này, nằm trên giường, chỗ mềm mại yếu đuối khẽ nhô lên.
Chỉ một cái nhìn, liên khiến máu huyết của anh sôi sục.
Cổ họng khô khốc, thanh âm của cậu cả Mộ khàn khàn: “Rên ở trên giường của tôi, muốn làm cái gì?”
Muốn làm cái gì?
Cô Cơ Uyến chớp chớp mắt, nhìn anh, nhưng nhìn thấy anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình.
Men theo tâm mắt của anh, cúi đầu nhìn một cái, Cố Cơ Uyển hoảng loạn mà nhấc tay tay lên bảo vệ mình, muốn quay người lại, nhưng một cánh tay bị anh kéo lấy, không thể xoay được.
Cô chỉ có thể quay người về hướng của anh, để cho mình đừng phô ra tư thế nằm thẳng cho anh nhìn suồng sã như vậy.
Cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ bừng, cô vội vàng nói: “Không muốn làm gì hết, anh làm tôi có chút không thoải mái.”
Cô muốn rút cánh tay ra, nhưng Mộ Tu Kiệt vẫn giữ chặt, không buông.
“Không thoải mái sao?” Anh còn tưởng rên rỉ trên giường của anh là vì quá thoải mái chứ.
Nhưng mà cánh tay này rất mềm mại, cảm giác sờ rất tốt, muốn buông ra, hình như có chút không nỡ.
“Cậu cả Mộ, Lâm Duệ vẫn đang đợi anh.” Cố Cơ Uyển nhắc nhở.
Lâm Duệ quả thực đang đợi anh.
Sau khi nghe thấy chút tiếng động ở bên trong phòng, Lâm Duệ không tiếp tục gõ của nữa, biết bọn họ đã dậy rồi, liên yên lặng đợi ở bên ngoài.
Mộ Tu Kiệt nắn nắn mi tâm, giống như có chút bực bội.
Nhưng anh vẫn trở mình xuống giường, tuỳ ý tìm một bộ quần áo mặc lên, mở cửa phòng.
“Cậu cả, cô Cố tỉnh rôi, cứ mãi kêu tên của cậu.” Lâm Duệ thấp giọng nói.
Tuy thanh âm rất thấp, nhưng cùng ở trong một căn phòng, Cố Cơ Uyển vẫn còn đang ngồi trên giường vẫn có thể nghe thấy.
Cô giả vờ như không quan tâm, kéo chăn ngã xuống giường lân nữa, giống như vốn không có ý định quan tâm.
Mộ Tu Kiệt muốn quay đầu nhìn cô một cái, nhưng lại không biết mình muốn nhìn cái gì nữa.
Lúc đi ra ngoài, anh vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn bóng ảnh mảnh khảnh ở trên giường.
“Đợi tôi về.”
Đợi anh vê...
Khi Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn vê phía cửa, cửa phòng đã bị đóng lại rôi.
Mộ Tu Kiệt và Lâm Duệ cùng rời khỏi, hiệu quả cách âm của căn phòng tốt như vậy, tiếng bước chân ở hành lang cũng rất nhanh liên biến mất hoàn
toàn.
Đợi anh về...sao? Không biết, có phải có ý nghĩa chờ đợi không.
Cố Cơ Uyển quyết định tin cậu cả Mộ một lân, ngã xuống giường, tiếp tục ngủ, tiếp tục, đợi.
Nhưng cô căn bản không ngủ được.
Cố Vị Y vừa tỉnh lại thì cứ gọi tên của cậu cả Mộ, đây không phải là điêu có thể ngờ tới.
Bây giờ, bọn họ đang làm gì?
Cậu cả Mộ đang an ủi cô ta, khích lệ cô ta dũng cảm sống tiếp sao?
Hay là Cổ Vị Y đang khóc lóc kể lể với cậu cả Mộ, nói bản thân mình bây giờ thảm đến thế nào, cân sự thương xót của anh biết bao nhiêu?
Đã nói là không nghĩ nữa, nhưng bây giờ, trong đầu toàn là hình ảnh Cổ Vị Y và Mộ Tu Kiệt dựa vào nhau.
Tình chàng ý thiếp... hừ!
Kéo chăn phủ qua đầu của mình, hoàn toàn nhét cả người vào trong chăn bông.
Cô nghĩ mình có thể ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng khi gần không thở nổi nữa, vẫn là ngủ không được.
Cô thực sự không ngủ được!
Trước khi khiến bản thân mình ngạt chết, Cố Cơ Uyển vén chăn ra, ngồi dậy.
Không đợi nữa!
Nhưng mà nhìn thời gian, cũng chỉ mới mười phút thôi.
Thì ra mười phút cũng có thể dài như vậy, cô còn tưởng ít nhất đã trôi qua một tiếng rồi chứ.
Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Muốn rời đi, nhưng lại không cam tâm, cậu cả Mộ kêu cô đợi anh vê.,
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển lại ngã xuống giường, nhìn lên trân nhà màu trắng.
Đêm càng ngày càng sâu, nhưng tinh thần lại càng ngày càng tốt, cơn buôn ngủ cũng đã không còn từ lâu.
Sau nửa giờ, cô xuống giường, mở laptop dự phòng của cậu cả Mộ ra, tạo tài liệu mới, tiếp tục viết kịch bản gốc.
Chỉ là, trái tim cứ không được yên.
Bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?
Đương nhiên, là đang nói đến giấc ngủ nghiêm chỉnh.
Nhưng mà tối nay, không phải là Cố Cơ Uyển gối đầu lên cánh tay anh, mà ngược lại, anh ngủ trong lòng của cô.
Cánh tay của cô xuyên qua cổ anh, cũng may là cánh tay quá mảnh khảnh, về cơ bản không có chịu quá nhiều áp lực.
Tuy bị anh gối lâu rồi cũng có chút tê, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng.
Điều quan trọng nhất, để cậu cả Mộ ngủ trong vòng tay của mình, tình yêu của mẹ lập tức lan tràn.
Tâm trạng của anh không tốt, cô có thể dễ dàng cảm nhận được.
Nhưng tâm trạng của cô cũng không tốt, cho nên cả hai đều không nói ra được những lời an ủi.
Bây giờ như vậy, yên tĩnh mà ngủ cùng nhau.
Không làm gì cả, cũng không có suy nghĩ, chỉ là cô để cho anh ngủ trong lòng mình, anh vươn tay ôm lấy eo của cô.
Động tác đơn giản, anh rất nhanh đã ngủ thiếp đi, cô cũng rất nhanh cảm thấy buồn ngủ.
Cho dù biết rõ rằng, có rất nhiêu vấn đề thực ra vẫn chưa giải quyết, ngày mai tỉnh dậy, mọi người có lẽ lại quay về mối quan hệ nửa xa lạ.
Nhưng ít nhất, tối hôm nay, có thể an ổn ngủ một giấc, không phải sao?
Bàn tay rơi trên khuôn mặt anh, ngón tay dài men theo sống mũi của anh, đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng lướt qua.
Cô rất muốn hôn anh, chỉ là, không dám.
Cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên một cái ở dưới cằm của anh, Cổ Cơ Uyển nhắm mắt lại, ôm lấy cánh tay của anh.
..Chúc ngủ ngon.
Nửa đêm, Lâm Duệ đột nhiên gõ cửa phòng. “Cậu cả, cô Cố tỉnh rồi."
Khi Mộ Tu Kiệt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đã là lần thứ ba Lâm Duệ gõ cửa rồi.
Nếu như không phải cậu cả đã căn dặn, người tỉnh lại là lập tức thông báo cho anh, thì lúc này Lâm Duệ cũng không dám đến quấy rầy.
Mộ Tu Kiệt mở mắt ra, mới phát hiện mình còn ngủ trong lòng của Cố Cơ Uyển.
Vậy mà lại gối đầu lên cánh tay cô, gối đến mấy tiếng đồng hồ!
Anh to lớn như vậy, kể từ khi có ký ức, còn chưa từng thử ngủ như vậy qua.
Vậy mà, giống như một đứa con nít chưa lớn.
Mí mắt Cố Cơ Uyển động đậy, lúc mở mắt ra, cậu cả Mộ lập tức ngồi dậy, quay mặt đi không nhìn cô.
Hồi nãy cái nhìn đó có phải lâm rôi không? Cậu cả Mộ vậy mà lại...đỏ mặt?
Cô có chút ngạc nhiên, nghĩ lại một chút, lập tức hiểu rồi.
Cậu cả Mộ đây là đang vì tư thế ngủ tối qua của mình, mà cảm thấy “xẩu hổ sao?
Lúc ngủ, thì không có chút mất tự nhiên gì cả, cô thấy anh ngủ rất ngon. “Khụ.” Cố Cơ Uyển khẽ ho một tiếng, muốn ngôi dậy.
Động đậy một cái, mới phát hiện cánh tay mình vừa nhức vừa tê, suýt chút nữa không nhúc nhích nổi.
“Ưm...' Cô nhịn không được mà khẽ rên lên, mi tâm nhíu chặt.
“Khó chịu à?” Mộ Tu Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm của cô, rồi lại nhìn cánh tay đã bị mình gối cả nửa đêm.
Mảnh khảnh như vậy, giống như là chỉ cần bẻ nhẹ một chút thôi thì cũng gãy rồi.
Cánh tay yếu ớt như vậy, vậy mà lại bị cái đầu to của anh đè lên, có thể không khó chịu sao?
“Sao không đẩy tôi ra?” Lúc kéo cánh tay cô tới, còn có thể dễ dàng nhìn thấy sự đau đớn loé qua trong đáy mắt cô nữa.
“Anh ngủ như chết vậy, có đẩy cũng đẩy không ra.” Cố Cơ Uyển lẩm bẩm.
Nhưng thực ra, thấy anh ngủ ngon như vậy, không nỡ.
Mộ Tu Kiệt đặt cánh tay của cô lên đùi mình, nhẹ nhàng nắn nắn cho cô.
Tuy động tác có chút cứng đờ, vừa nhìn là biết hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng, bị đè lâu như vậy, bây giờ chỉ cần được thoải mái chút thôi, cũng đã khiến Cố Cơ Uyển dễ chịu không ngớt rồi.
Không cẩn thận, nhịn không được mà khẽ rên lên: “Ưm..."
Ngón tay Mộ Tu Kiệt chợt khựng lại, trong tâm mắt, chiếc chăn trên người của cô gái đã bị động tác của anh làm vén lên.
Cô mặc một chiếc váy ngủ bảo thủ, nhưng vì đã lăn qua lăn lại trên giường mấy lần, bây giờ đâm ngủ vô cùng lộn xộn.
Đặc biệt là cái tư thế này, nằm trên giường, chỗ mềm mại yếu đuối khẽ nhô lên.
Chỉ một cái nhìn, liên khiến máu huyết của anh sôi sục.
Cổ họng khô khốc, thanh âm của cậu cả Mộ khàn khàn: “Rên ở trên giường của tôi, muốn làm cái gì?”
Muốn làm cái gì?
Cô Cơ Uyến chớp chớp mắt, nhìn anh, nhưng nhìn thấy anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào cơ thể của mình.
Men theo tâm mắt của anh, cúi đầu nhìn một cái, Cố Cơ Uyển hoảng loạn mà nhấc tay tay lên bảo vệ mình, muốn quay người lại, nhưng một cánh tay bị anh kéo lấy, không thể xoay được.
Cô chỉ có thể quay người về hướng của anh, để cho mình đừng phô ra tư thế nằm thẳng cho anh nhìn suồng sã như vậy.
Cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ bừng, cô vội vàng nói: “Không muốn làm gì hết, anh làm tôi có chút không thoải mái.”
Cô muốn rút cánh tay ra, nhưng Mộ Tu Kiệt vẫn giữ chặt, không buông.
“Không thoải mái sao?” Anh còn tưởng rên rỉ trên giường của anh là vì quá thoải mái chứ.
Nhưng mà cánh tay này rất mềm mại, cảm giác sờ rất tốt, muốn buông ra, hình như có chút không nỡ.
“Cậu cả Mộ, Lâm Duệ vẫn đang đợi anh.” Cố Cơ Uyển nhắc nhở.
Lâm Duệ quả thực đang đợi anh.
Sau khi nghe thấy chút tiếng động ở bên trong phòng, Lâm Duệ không tiếp tục gõ của nữa, biết bọn họ đã dậy rồi, liên yên lặng đợi ở bên ngoài.
Mộ Tu Kiệt nắn nắn mi tâm, giống như có chút bực bội.
Nhưng anh vẫn trở mình xuống giường, tuỳ ý tìm một bộ quần áo mặc lên, mở cửa phòng.
“Cậu cả, cô Cố tỉnh rôi, cứ mãi kêu tên của cậu.” Lâm Duệ thấp giọng nói.
Tuy thanh âm rất thấp, nhưng cùng ở trong một căn phòng, Cố Cơ Uyển vẫn còn đang ngồi trên giường vẫn có thể nghe thấy.
Cô giả vờ như không quan tâm, kéo chăn ngã xuống giường lân nữa, giống như vốn không có ý định quan tâm.
Mộ Tu Kiệt muốn quay đầu nhìn cô một cái, nhưng lại không biết mình muốn nhìn cái gì nữa.
Lúc đi ra ngoài, anh vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn bóng ảnh mảnh khảnh ở trên giường.
“Đợi tôi về.”
Đợi anh vê...
Khi Cố Cơ Uyển ngẩng đầu nhìn vê phía cửa, cửa phòng đã bị đóng lại rôi.
Mộ Tu Kiệt và Lâm Duệ cùng rời khỏi, hiệu quả cách âm của căn phòng tốt như vậy, tiếng bước chân ở hành lang cũng rất nhanh liên biến mất hoàn
toàn.
Đợi anh về...sao? Không biết, có phải có ý nghĩa chờ đợi không.
Cố Cơ Uyển quyết định tin cậu cả Mộ một lân, ngã xuống giường, tiếp tục ngủ, tiếp tục, đợi.
Nhưng cô căn bản không ngủ được.
Cố Vị Y vừa tỉnh lại thì cứ gọi tên của cậu cả Mộ, đây không phải là điêu có thể ngờ tới.
Bây giờ, bọn họ đang làm gì?
Cậu cả Mộ đang an ủi cô ta, khích lệ cô ta dũng cảm sống tiếp sao?
Hay là Cổ Vị Y đang khóc lóc kể lể với cậu cả Mộ, nói bản thân mình bây giờ thảm đến thế nào, cân sự thương xót của anh biết bao nhiêu?
Đã nói là không nghĩ nữa, nhưng bây giờ, trong đầu toàn là hình ảnh Cổ Vị Y và Mộ Tu Kiệt dựa vào nhau.
Tình chàng ý thiếp... hừ!
Kéo chăn phủ qua đầu của mình, hoàn toàn nhét cả người vào trong chăn bông.
Cô nghĩ mình có thể ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng khi gần không thở nổi nữa, vẫn là ngủ không được.
Cô thực sự không ngủ được!
Trước khi khiến bản thân mình ngạt chết, Cố Cơ Uyển vén chăn ra, ngồi dậy.
Không đợi nữa!
Nhưng mà nhìn thời gian, cũng chỉ mới mười phút thôi.
Thì ra mười phút cũng có thể dài như vậy, cô còn tưởng ít nhất đã trôi qua một tiếng rồi chứ.
Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Muốn rời đi, nhưng lại không cam tâm, cậu cả Mộ kêu cô đợi anh vê.,
Cuối cùng, Cố Cơ Uyển lại ngã xuống giường, nhìn lên trân nhà màu trắng.
Đêm càng ngày càng sâu, nhưng tinh thần lại càng ngày càng tốt, cơn buôn ngủ cũng đã không còn từ lâu.
Sau nửa giờ, cô xuống giường, mở laptop dự phòng của cậu cả Mộ ra, tạo tài liệu mới, tiếp tục viết kịch bản gốc.
Chỉ là, trái tim cứ không được yên.
Bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.