Đệ Nhất Sủng

Chương 177: CHẲNG LẼ HIỂU LẦM BẮT ĐẦU TỪ ĐÂY?

Sơ Cửu

05/12/2020

Lời này của Mộ Quán Lan quả thật là láo xược.

Đám người hầu đều đang thì thâm nói chuyện, mặc dù không có ai dám nói lung tung, nhưng ánh mắt nhìn Cố Cơ Uyển cũng có chút khác biệt.

Cố Cơ Uyển không biểu cảm nhìn Mộ Tuyết, thản nhiên nói: "Hóa ra cô sáu cảm thấy anh cả của cô là thứ đàn ông cặn bã, ngay cả chị tôi cũng muốn, đúng không?”

"Tôi, tôi chưa từng nói như vậy, cô đừng có nói oan cho người khác!”

Thấy Cố Cơ Uyển lấy điện thoại di động ra, Mộ Quán Lan tối sầm mặt lại, vẻ mặt phòng bị: "Cô muốn làm gì?"

"Không có gì, gửi tin nhắn cho anh cả của cô, hỏi anh ấy một chút xem, ngay cả Cố Vị Y anh ấy cũng muốn từ lúc nào?”

"Cô... Cô dám tổ cáo tôi trước mặt anh cả?” Tố cáo chuyện thể này, thật sự quá xấu hổ.

Người phụ nữ này, thật sự quá xấu ra rồi.

"Không, tôi không phải muốn tố cáo, tôi muốn hỏi anh ấy, dù sao tôi cũng là vị hôn thê của anh ấy, tôi có quyên này!”

Cố Cơ Uyển nhìn cô ta, vẻ mặt rất nghiêm túc, cũng không có bất cứ vẻ mặt khiêu khích gì.

"Tôi cũng không biết chuyện của anh ấy và chị gái của tôi, nếu bây giờ cô nói, tôi đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.”

Dựa vào thân phân của cô, muốn hỏi là chuyện bình thường, nếu không hỏi mới là có chuyện giấu diếm trong đó.

"Không được! Không cho cô hỏi!" Thấy cô thật sự muốn gọi điện thoại, Mộ Quán Lan hoảng hốt, lập tức ngăn cản.

"Vì sao không thể hỏi?" Cố Cơ Uyển trừng mắt cô ta, vẻ mặt không vui.

"Cô sáu, nếu như vị hôn phụ của cô tốt với người phụ nữ khác, cô cũng có thể không thèm quan tâm sao?”

"Tôi... Tôi... Mộ Quán Lan bị cô lườm một cái, vô thức lùi vê phía sau.

"Cô sáu, cô không dám hỏi, không có nghĩa là người khác cũng không dám, đừng đưa ý nghĩ của mình áp đặt lên người người khác."

Cõ Cơ Uyển lại tiến lên một bước, khiến cho Mộ Quán Lan lại lui hai bước.

"Tôi không giống cô, cho dù vị hôn phu của tôi rất lợi hại, có thể một tay che trời, nhưng chỉ cần một ngày anh ấy vẫn là người đàn ông của tôi, thì sẽ phải hết lòng với tôi, nếu không, người đàn ông như vậy, không cần cũng được!"

Mộ Quán Lan bỗng nhiên lùi lại lân nữa, lần này trực tiếp đâm vào người Mộ Kỳ Âm. Khí thế của Cố Cơ Uyển khiến mấy người hầu và vệ sĩ ở xung quanh phải ngạc nhiên.

Cái gì mà hai chị em cùng nhau hâu hạ một người đàn ông, bây giờ thấy dáng vẻ thế này của mợ chủ, ai còn dám nói những lời như vậy?

Người ta cũng đã nói, trừ phi cậu cả không phải người đàn ông của cô, nếu không, vĩnh viễn sẽ không cho phép anh chạm vào những người phụ nữ khác!

Đây mới là lời mà một người phụ nữ nên nói, cái gì mà hai chị em cùng hầu hạ, lời nói hoang đường thể này, thật có chút quá đáng.

Lập tức, mọi người đối chuyện Mộ Quán Lan tung tin đồn nhảm, đều có chút phản cảm.

Cho dù thế nào cũng đều là anh chị em.

Ngay cả anh cả chị dâu cũng không buông tha, tung tin đồn nhảm thể này, thật sự là mất hết nhân cách.



Nhà giàu nhiều thị phi, quả nhiên là thật, những người sinh ra trong gia đình giàu có, thật sự không có nhiều tình cảm anh em.

Mộ Quán Lan muốn nói câu gì đó để giải thích cho mình, nhưng lại không tìm được lời nào để nói.

Trong lúc nhất thời, lại bị làm cho không có lời nào để nói.

Mộ Kỳ Âm nhàn nhạt cười một tiếng, kéo Mộ Quán Lan ra phía sau mình.

Cô ta nhìn Cố Cơ Uyển, cười nói: "Nghe nói chị cô vẫn luôn ở Vọng Giang Các, còn gọi anh cả ái muội như vậy, Quán Lan tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nên mới hiểu lâm rằng bọn họ có quan hệ gì đó không bình thường.”

"Đây cũng không phải là tung tin đồn nhảm gì đó, đến hỏi anh cả giống như có vẻ có chút châm ngòi quan hệ, gây xích mích”

Cô Cơ Uyển nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: "Tôi không quan tâm ai tung tin đồn nhảm, tôi chỉ quan tâm, người đàn ông của tôi có phải hết lòng với tôi hay không.”

"Tôi đương nhiên là hết lòng với cô!” Bỗng nhiên, một giọng nói trâm thấp từ cửa truyền đến.

Mọi người ngẩng đầu lên, mới phát hiện bác sĩ đã mở cửa phòng ra, bóng dáng cậu cả Mộ đã bước ra.

Anh đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển, nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy? Có nghi ngờ gì không?”

"Đương nhiên tôi không nghi ngờ, chỉ có điều...

"Cố Cơ Uyển, cô đừng nói lung tung!" Mộ Quán Lan hoảng hốt trong lòng, bị dọa đến mức suýt chút nữa run chân.

Lệnh cấm túc mà anh cả đưa ra cho cô ta đến bây giờ vẫn chưa hủy bỏ.

Nếu khiến cho anh cả tức giận, lại cho cô ta thêm một tuần thì phải làm sao bây giờ?

Mộ Kỳ Âm cũng nhìn chằm chằm vào Cố Cơ Uyển, nếu người phụ nữ này dám nói lung tung, sau này nhất định sẽ khiến cô ta không có một ngày nào

yên ổn ở nhà họ Mộ.

Đừng tưởng rằng có anh cả che chở, là có thể hoành hành bá đạo ở nhà họ Mộ, nói cho cô ta biết, luôn có những lúc anh cả không có ở đây.

Nếu cô ta dám châm ngòi ly gián, cô ta nhất định phải chết!

Cõ Cơ Uyển cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn Mộ Tu Kiệt, nói: "Không có gì, chúng tôi chỉ đang thảo luận chuyện về mối quan hệ nam nữ!”

"Tâm sự của các cô gái, anh cũng muốn tham gia sao?”

Mộ Tu Kiệt rõ ràng là không có hứng thú, anh nói: “Tôi đi xem Cố Vị Y một chút, cùng đi không?”

"Được"

Cố Vị Y đang ở trong phòng điều trị ngay bên cạnh, có bác sĩ và y tá khác đang chăm sóc.

Cẩn Mai cũng ở đó, mang theo hai người hầu gái, đang chăm sóc tỉ mỉ.

Nhìn thấy Cẩn Mai, lời nói của Dương Băng Băng lập tức trở lại trong tâm trí. Cổ Cơ Uyển không khỏi nhìn bà ta nhiêu một cái.

Bà cả nhà họ Mộ dịu dàng hiền lành này, rốt cuộc là thật sự tốt bụng, hay là, tất cả chỉ đều là giả tao?

Hai chị em nhà họ Mộ giống như vô cùng chán ghét bà ta, vì bà ta cướp mất vị trí của mẹ bọn họ, hay là bà ta thật sự đã làm việc gì đó khiến cho người ta chán ghét?



"Uyển Uyển, cô cũng tới."

Nhìn thấy Cố Cơ Uyển đi tới, sau khi Cẩn Mai chào hỏi Mộ Tu Kiệt, lập tức kéo Cố Cơ Uyển tới.

Bà ta hạ giọng, khẽ nói: 'Uyển Uyển, chị của cô... Mặt có thể sẽ có chút... Vấn đề nhỏ."

Bà ta buông tiếng thở dài, giống như rất tiếc hận.

"Cô ấy thật sự là một cô gái xinh đẹp, không ngờ, lại bị bỏng mặt...”

"Cái gì?" Cố Cơ Uyển vô cùng ngạc nhiên: "Cố Vị Y bị hủy khuôn mặt?”

"Không không không, vẫn chưa đến mức hủy dung, nhưng để lại một vết sẹo trên cằm!”

Đối với một cố gái có dáng dấp hoàn mỹ như vậy, một chút vết sẹo ấy cũng đủ để khiến cho người ta tuyệt vọng.

Cẩn Mai nói: "Chờ chị gái cô tỉnh lại, cô phải an ủi cô ấy một chút, lần này vì bà cụ, cô ta thật sự đã chịu thiệt rồi!”

Cố Cơ Uyển không nói chuyện, Mộ Tu Kiệt đi qua bên người cô, đi đến bên cạnh giường bệnh nhìn Cố Vị Y đang hôn mê bất tỉnh.

Trên cằm quả thực là có một vết thương, bị bỏng.

Trong tương lai có thể làm phẫu thuật thẩm mỹ một chút, nhưng đã từng bị thương, dù sao cũng không được tự nhiên như lúc trước.

"Cô ta cứu được bà nội?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, cậu cả, đều là công lao của cô Vị Y, cô ấy đã liêu chết cứ bà cụ ra, nếu không...

Bác sĩ lắc đầu, trong lòng còn sợ hãi.

"Anh cũng biết cơ thể của bà cụ, nếu như tối nay cứu người, chỉ sợ..."

Bác sĩ dừng lại, không dám nói thêm gì nữa.

Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm vào Cổ Vị Y, mặt không có biểu cảm gì, nhưng sự lạnh lùng quen thuộc trong mắt của anh lại tan đi một chút.

Với anh mà nói, bất cứ ai tốt với bà cụ, đều là người trong nhà.

Huống chị, bây giờ Cố Vị Y còn cứu được một mạng của bà cụ.

Anh thương hại Cố Vị Y, cũng là chuyện bình thường.

Cố Cơ Uyển cố gắng thuyết phục mình, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Mộ Tu Kiệt nhìn Vị Y có chút ấm áp, trong lòng cô vẫn có vài phần khó chịu.

Kiếp trước Cố Vị Y vì để có được Mộ Tu Kiệt, đã cho người lái xe đâm chết mình.

Kiếp này, Mộ Tu Kiệt vẫn muốn dây dưa với cô ta sao?

Cố Cơ Uyển không biết kiếp trước, Cố Vị Y là thế nào để có được sự tín nhiệm của cậu cả Mộ, khiến cậu cả Mộ từng bước thay đổi với cô ta.

Vậy kiếp này, chẳng lẽ bắt đầu từ tai nạn này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook