Đệ Nhất Sủng

Chương 24: CÒN NÓI LÀ NAM THÂN LẠNH LÙNG, HỪ!

Sơ Cửu

02/12/2020

Là ai ngồi lên người anh, chủ động...

Cố Cơ Uyển cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Đó là vì tôi bị hãm hại, không phải ý của tôi.”

“Nếu không phải tôi, cô cũng sẽ như vậy?” Màu mắt Mộ Tu Kiệt trầm xuống.

Cô rất muốn gật đầu nhưng sau khi nhìn thấy vẻ nguy hiểm nơi đáy mắt anh thì lại hoảng loạn lắc đầu.

Không muốn chết thì nói “đúng” thử xem, chắc hắn anh sẽ khiến cô trả giá đắt vì sự càn rỡ của mình!

Cố Cơ Uyển rất rõ sự bá đạo của người đàn ông này, đối với thứ mình muốn anh sẽ không bao giờ buông tay.

Đời trước cô đã thấy quá nhiều sự tàn nhẫn nhanh chuẩn của anh trên thương trường, nhưng anh chưa bao giờ đối xử với phụ nữ thế này, nhất là với cô.

Sao bây giờ ham muốn chiếm hữu hình như lại xuất hiện với cô? Là ảo giác sao?

Không thể nào, năm năm chung sống và lấy lòng đều không đổi lại được một ánh mắt để ý của anh, bây giờ chỉ mới bên nhau hai ngày đã để ý cô rồi?

Đùa gì vậy?!

“Cậu cả Mộ...” Cô bị ép hơi khó chịu, không nhịn được khẽ đẩy lồng ngực anh.

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau khiến Cố Cơ Uyển có cảm giác nóng lên khó hiểu.

Hơn nữa hình như càng ngày càng nóng.

Cố Cơ Uyển nhanh chóng phát hiện điểm không bình thường, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, tầm mắt di chuyển xuống dưới nhưng nửa đường lại mau lẹ thu lại, không dám nhìn lung tung!

“Anh..."

Trời ơi, nam thần núi băng trong truyền thuyết đâu? Chỉ đè cô như vậy thôi mà cơ thể lại nổi lên phản ứng... đây cũng gọi là lạnh nhạt?

“Thả tôi ra.” Cô dùng sức đẩy ra, bây giờ không đẩy, lát nữa sẽ không kịp.

“Đừng cử động linh tinh!” Trán Mộ Tu Kiệt đã chảy mồ hôi nóng, mi tâm khẽ nhíu.

Sự thay đổi của cơ thể bị cô phát hiện, Mộ Tu Kiệt cũng không định che giấu, chỉ là hơi không vui, vậy mà lại hết lần này đến lần khác mất khống chế vì cô!

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong hai mươi bảy năm qua, vì một người phụ nữ mà dễ dàng dao động!

“Cậu cả Mộ...” Cố Cơ Uyển không dám cử động lung tung, sợ lại khiến anh thêm nóng nảy.

Nhưng không phản kháng lại sợ anh thật sự tiếp tục làm.

“Cậu cả Mộ” Hai tay cô quờ quạng kéo cổ áo mình nhưng bị anh giữ lại.

Cô gái tâm hoảng ý loạn bỗng thấp giọng hô lên: “Đừng động vào tôi! Trừ khi anh thích tôi!”

Thích cô?

Một cô gái vì để đào hôn mà tình nguyện hạ độc chính mình, không chỉ hãm hại người khác mà còn liên tục từ chối anh?

Mộ Tu Kiệt anh sao có thể thích một cô gái tâm cơ như này?



Bỗng nhiên sức lực trên người thoáng chốc biến mất.

Cố Cơ Uyển ngồi dậy, nâng mắt nhìn, cậu cả Mộ đứng ở nơi không xa, trên người vẫn là hơi thở lạnh lẽo.

Ngoại trừ một vài nơi hơi chật vật thì hơi thở anh đã được điều chỉnh lại.

Bây giờ anh đã quần áo chỉnh tề, ánh mắt nhìn cô không có độ ấm.

Mà cô, áo sơ mi bị kéo ra, nếu không phải cô kéo cổ áo lại...

Tóm lại người ta vẫn là cậu cả Mộ tự phụ lạnh lùng còn mình thì nhếch nhác không thôi.

“Nếu bà nội đã thích cô thì sau này cô ở lại nhà họ Mộ đi, nhưng...”

Sắc mặt Mộ Tu Kiệt trầm xuống, khí lạnh khiến người khác sợ hãi lại lần nữa phủ lên đôi mắt màu mực thâm thuý của anh.

“Cất những thủ đoạn ở nhà họ Cố của cô đi, nếu để tôi phát hiện cô có tâm tư gì với bà nội thì tôi đảm bảo nhất định cô sẽ hối hận.”

Cố Cơ Uyển bỗng rùng mình, trơ mắt nhìn anh đi ra khỏi phòng, lúc này cô mới nhảy xuống khỏi bàn đọc sách, nhanh chóng đóng cửa.

Tựa vào cánh cửa sau lưng, tâm tư Cố Cơ Uyển rối loạn, người lạnh đi.

Nam thân lạnh lùng gì chứ, hừ! Rõ ràng là một con sói!

Cũng không đúng, đời trước người ta thật sự không gần nữ sắc, cấm dục năm năm.

Chí ít sau khi họ đính hôn, những ngày tháng ở chung, cậu cả Mộ chưa từng để truyền ra bất kỳ tin đồn gì.

Ngoại trừ công việc, hình như anh không có hứng thú với điều gì.

Phụ nữ với anh mà nói đồng nghĩa với phiền phức, anh vẫn luôn đứng xa mà nhìn.

Nhưng vì sao sau khi trọng sinh, anh lại khác biệt lớn với Mộ Tu Kiệt trong trí nhớ của cô như thế?

Sao lại như vậy? Rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở đâu?

“Cô Cố, cô có ở trong đó không?” Bên ngoài có người làm đang gõ cửa.

Cố Cơ Uyển điều chỉnh lại hơi thở rôi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Cậu cả bảo tôi đưa cô tới phòng cô.”

Cố Cơ Uyển quay đầu nhìn mới phát hiện từ đầu đến cuối mình vẫn luôn ở trong phòng Mộ Tu Kiệt.

Tâm trạng cô hơi phức tạp.

Đời trước căn phòng này nằm mơ cô cũng muốn được vào nhưng lại chưa từng vào được.

Đời này trong lúc mơ mơ hồ hồ, không chỉ vào phòng cậu cả Mộ mà còn ngủ trên giường anh.

Quỹ đạo cuộc đời cô đã xảy ra biến hoá vô tận, tương lai có điều gì đang chờ đợi cô?



Cô mở cửa phòng ra, nhàn nhạt nói: “Ừm, phiền cô chuẩn bị cho tôi một bộ đồ trang điểm”

.. Cố Cơ Uyển vẽ tàn nhang lên mặt mình.

Đời trước sau khi cô dùng diện mạo thật gặp mọi người, trong một tháng bị bắt cóc hai lần, xảy ra chuyện ngoài ý muốn hai lần, suýt thì không giữ được cái mạng nhỏ.

Khi đó cô ngu ngốc không biết nhà họ Mộ chính là những người gây nên.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là khuôn mặt mình đã đắc tội người ta.

Quan hệ nội bộ nhà họ Mộ quá phức tạp, trước khi cô vẫn chưa có năng lực bảo vệ mình thì không được quá rêu rao.

Chập tối Lâm Duệ mang một vali hành lý tới cho cô, Cố Cơ Uyển lấy điện thoại ra xem, vô số cuộc gọi nhỡ, đều là Tô Tử Lạp.

Tô Tử Lạp, Đàm Kiệt, Hạo Phong, ba người bạn tốt nhất của cô, nhưng đời trước vì cô mà không ai có kết cục tốt.

Tử Lạp vì cứu cô mà bị kẻ cướp vấy bẩn, cuối cùng tự sát mất mạng.

Đàm Kiệt là cao thủ hacker, sau này cũng vì cô mà bị Cố Vị Y lợi dụng bị bắt.

Điều nực cười là đời trước cô lại tin tưởng Cố Vị Y, cho rằng Đàm Kiệt tham lam mới có kết cục như vậy.

Còn Hạo Phong, một cậu con trai luôn bảo vệ cô, sau này lại khó hiểu trở thành phạm nhân cưỡng bức chưa thoả mãn, đối tượng lại còn là Cố Vị Y!

Chuyện xưa như sương khói khiến lòng Cố Cơ Uyển chua xót.

Bỗng nhiên hô hấp cô rối loạn, lập tức lật xem lịch.

Còn hai ngày!

Hai ngày nữa chính là ngày Tô Tử Lạp cứu cô mà bị bọn cướp bắt đi, sau khi bị hại thì nhảy xuống biển tự sát!

Tử Lạp... không! Cô không thể để bi kịch xảy ra lần nữa!

“Tử Lạp, cậu ở đâu? Bên cạnh có ai?” Cô bấm điện thoại lập tức hỏi.

“Uyển Uyển, cuối cùng cũng tìm được cậu, cậu mau tới cứu chúng tới” Giọng Tô Tử Lạp nghe có vẻ rất lo lắng.

“Hạo Phong sắp chết rồi mà cậu lại chẳng quan tâm, đến điện thoại cũng không nghe, rốt cuộc cậu làm gì vậy?”

“Hạo Phong làm sao?”

“Cậu ấy sắp chết rồi, cậu..."

Điện thoại bị người khác cướp đi, là giọng của Đàm Kiệt: “... Uyển Uyển, Hạo Phong bị thương rồi.”

Vì tiện cho mọi người dùng xe, xe trong gara ô tô nhà họ Mộ đều cắm sẵn chìa khoá.

Cố Cơ Uyển chọn một chiếc khiêm tốn nhất rồi lái đi.

Một đám trẻ trốn trong công viên nhỏ bên ngoài đại học A, khi Cố Cơ Uyển tới thì Tô Tử Lạp đang băng bó cho Mộ Hạo Phong.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Cơ Uyển nhanh chóng bước tới: “Sao lại bị thương thành ra thế này?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook