Chương 314: Đứa nhỏ, em căn bản không muốn
Sơ Cửu
07/12/2020
Lúc hoàng hôn, các anh em kết thúc buổi tập luyện của một ngày, từ thao trường trở về.
Mộ Bác Văn lau mồ hôi, đi đến đằng sau Mộ Tu Kiệt.
“Anh cả, những anh em nay đều có năng lực của riêng mình, em thấy, không cần quá lâu thì có thể trực tiếp dùng được rồi.”
“Ừm” Mộ Tu Kiệt gật đầu, không có bình luận nhiều.
Mộ Bác Văn chần chừ một lát, mới hỏi: “Anh muốn khi nào bắt đầu phản kích?”
Anh bây giờ là tổng giám đốc của Mộ Thị, tóm lại không thể cứ ở nơi này mãi được.
Mộ Văn Bác thật ra biết, anh cả ở lại nơi này, muốn cùng các anh em tập luyện, chẳng qua cũng chỉ là một phần nguyên nhân rất nhỏ.
Thật ra những người này nhận tiền, sau khi thấy được khí phách của cậu cả Mộ, trên cơ bản đều sẽ không hối hận rời khỏi.
Dù sao, cậu cả Mộ có thể cho bọn họ một tương lai, so với những ngày tháng ở A Lí Hãn chiến loạn, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Cộng thêm, chỉ cần ở Bắc Lăng nghe ngóng ba chữ cậu cả Mộ này, ai không biết có bao nhiêu lợi hại chứ?
Đi theo lão đại như vậy, tương lai nhất định làm lên việc lớn, người từ bỏ cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không nhiều.
Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể làm việc, huấn luyện, có điều khiến mọi người học được hợp tác đoàn kết.
Nhưng anh cả của anh ta căn bản không cần thiết cứ phải ở đây, nguyên nhân quan trọng nhất ở lại nơi này, còn không phải vì Cố Cơ Uyển sao?
Anh cả vì người phụ nữ đó, đã hy sinh nhiều như thế nào?
Mang thai ít nhất mất 10 tháng, lẽ nào, anh cả định ở lại nơi này, định cùng cô sinh con xong rồi mới tính tiếp?
“Anh cả, người của chúng ta đã sờ đến hang ổ những người của Đảo Thiên Đường đó, chỉ cần anh hạ lệnh một tiếng, chúng ta lập tức bắt tay với bên cảnh sát, đánh cho bọn họ không kịp trở tay!”
Mộ Văn Bác nghĩ thôi cũng cảm thấy phấn khích!
Những người đó, trước đây làm khó anh cả, lần này, nhất định phải đòi cả gốc lẫn lãi về!
Người của nhà họ Mộ bọn họ, há có thể bị người khác mặc sức khi dễ?
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt hơi tối lại, 2 giây sau, mới nói: “Anh tự có sắp xếp, mấy ngày này, trước tiên để mọi người làm quen với nhau đã.”
“Anh cả...” Cái gì để mọi người làm quen với nhau?
Đều là người khát máu như nhau, chỉ cần cùng nhau chiến đấu thì nhất định có thể quen thuộc!
“Sự an toàn của công ty chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần dẫn bọn họ trở về, lập tức có thể lấy danh nghĩa bảo vệ nhân viên của công ty, cho bọn họ thân phận mới!"
“Vài ngày nữa rồi nói!"
Mộ Tu Kiệt cất bước đi xa, Mộ Văn Bác thở dài, nhìn theo bóng lưng cứng rắn của anh, mà bất lực.
Nói đi nói lại, chính là vì Cố Cơ Uyển.
Anh ta thật sự không hiểu, một cô gái bình thường, rốt cuộc có gì đáng để anh cả làm như vậy!
Mộ Tu Kiệt mặc dù nhìn trông rất bình tĩnh, trên thực tế, biết cô gái nhỏ của mình đang đợi ở trong phòng, bước chân đã bất tri bất giác tăng nhanh.
Buổi trưa khi ăn cơm thì cô đã ám thị, cô ở bên trong quá cô đơn.
Cho dù anh mang một bụng ủy khuất rời đi, nhưng, vừa nghĩ đến cô sẽ cô đơn lẻ loi thì anh thấy rất áy náy.
Cho nên, vừa kết thúc huấn luyện, anh cũng không có tâm tư nói chuyện gì với Văn Bác, mà lập tức muốn trở về tìm cô.
Vừa nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy cô vợ nhỏ, còn cả tiểu bảo bảo trong bụng cô--- ừm, da bụng cũng được, cậu cả Mộ trở nên rất nóng lòng, hận không thể lập tức có thể nhìn thấy cô.
Khi sắp đến cửa phòng, thính lực vô cùng tốt của cậu cả Mộ đã khiến anh đột nhiên dừng lại.
Bên trong truyền ra, là âm thanh gì?
“... Em thật sự không muốn ở lại đây, Giang Nam, anh từng nói anh sẽ nói chuyện này với anh ta, tại sao đến bây giờ, chúng ta ở trước mặt anh ta vẫn phải lén la lén lút?”
Lời này, là có ý gì?
Cậu cả Mộ mặc dù lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được đối thủ, nhưng, một câu nói đơn giản lại khiến anh ngây ra không hiểu.
Có lẽ là không muốn hiểu.
Giọng nói trầm thấp của Giang Nam mang theo sự dịu dàng và thương tiếc không nói ra được.
Anh ta không biết đang làm cái gì, nhưng giọng nói này nghe thì giống như đang nói với cô gái đang mang thai con của mình.
“Lão đại thật sự rất thích em, anh có thể nhìn ra được...”
“Vậy anh thì sao? Anh từng nói anh yêu em, lẽ nào, tất cả những điêu này đều là lừa em sao?”
Giọng nói của Cố Cơ Uyển nghèn nghẹn, có phải đang khóc?
Trái tim của Mộ Tu Kiệt chấn động, cho dù đờ đẫn nữa, lúc này, cũng có thể nghe được đại khái rồi.
Chỉ là, vẫn như cũ không nguyện ý tin...
“Em đừng lo lăng, em bây giờ đang mang thai...”
“Em một chút cũng không muốn đứa bé này! Nó là ma quỷ! Nó sẽ khiến em nhớ lại đêm đó, Mộ Tu Kiệt sẽ đối xử với em như thế nào!”
Cảm xúc của Cố Cơ Uyển có chút mất khống chế, giống như đang giãy giụa.
Giang Nam hoảng hốt ôm lấy cô, vội vàng nói: “Bác sĩ nói thai nhi của em không ổn định, đừng làm loạn, sẽ tổn thương đến đứa bé!”
“Tổn thương thì tổn thương, em nói rồi, em căn bản không cân nó! Em chỉ cân con của em với anh! Anh ta tại sao muốn xuất hiện?”
“Uyển Uyển, đừng làm loạn, nghe anh nói, em bình tĩnh đã, trước tiên bình tĩnh đãt”
Giang Nam đại khái cũng bị cô ép đến không còn cách nào, cuối cùng, anh ta cắn răng, trâm giọng nói: “Được! Anh đi nói với lão đại, tôi lập tức đi nói với cậu ấy!”
Anh ta lại ôm chặt lấy Cố Cơ Uyển, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô ngồi bên giường.
Anh thở phào, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi với cậu ấy, có được không? Em đừng sốt ruột, anh nhất định sẽ nói.”
“Anh không sợ tình cảm anh em của hai người sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng sao? Anh không sợ anh ta đối phó anh sao?”
Cố Cơ Uyển giống như không tin lời anh ta nói, lại muốn đứng lên
Giang Nam lại ấn cô trở lại, động tác mặc dù có lực, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
“Anh sẽ nói, tin anh, anh nhất định sẽ nói, chuyện liên quan đến hạnh phúc của hai chúng ta, anh... anh sẽ không tiếp tục nhường em cho lão đại nữa.”
“Đừng lừa em...” Cố Cơ Uyển dựa vào trong lòng anh ta, thấp giọng nỉ non.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị người ta một chiếc đạp ra, 'râm' một tiếng.
Hai người bên trong giật mình, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa gõ đó đã nằm dưới đất, mà ở cửa, bóng dáng cô đơn, lạnh lùng, toàn thân tản ra khí tức như tu la.
Người phụ nữ của anh nói, không muốn đứa bé của bọn họ! Đó là đứa con duy nhất của anh!
Nhưng cô nói, một chút cũng không muốn nó, cô nói, chỉ muốn bảo bảo của cô với người đàn ông khác!
Khí huyết ở lông ngực của Mộ Tu Kiệt không ngừng cuộn trào, trên người không biết chỗ nào bị xé toạc ra, xé đến mức máu thịt mơ hồ!
Rất đau! Ngay cả đạn bắn xuyên qua, dao đâm vào trong da thịt cũng không đau bằng 1% nỗi đau hiện nay!
Mùi vị máu tanh đó, đã từ lông ngực cuộn trào đến bên miệng, nhưng vẫn bị anh cưỡng ép đè xuống.
Anh nhìn chằm chằm cô gái hoảng hốt từ trên giường đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra tia chấn động, càng nhiều hơn là không dám tin.
Cố Cơ Uyển dường như bị dọa sợ, lập tức trốn trong lòng của Giang Naml
Người phụ nữ của anh, trốn trong lòng của người đàn ông khác!
“Buông cô ấy ra!” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt khàn khàn, sải bước đi tới.
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều là tôi..."
Lời của Giang Nam còn chưa nói xong, đột nhiên, một tiếng bụp rất lớn, năm đấm của Mộ Tu Kiệt trực tiếp rơi vào ngực của anh ta.
Giang Nam không có tránh né, cứng rắn đón lấy một đấm của anh.
Cú đấm nặng nê, âm thanh vang lên trong không khí, nói không ra được kinh tâm động phách như thế nào!
Giang Nam lùi lại sau mấy bước, không dễ gì mới ổn định được cơ thể của mình.
Sắc mặt của anh ta không thay đổi, nhưng tia máu đỏ lại dọc theo khóe miệng của anh ta, vô thanh vô tức chảy xuống...
Mộ Bác Văn lau mồ hôi, đi đến đằng sau Mộ Tu Kiệt.
“Anh cả, những anh em nay đều có năng lực của riêng mình, em thấy, không cần quá lâu thì có thể trực tiếp dùng được rồi.”
“Ừm” Mộ Tu Kiệt gật đầu, không có bình luận nhiều.
Mộ Bác Văn chần chừ một lát, mới hỏi: “Anh muốn khi nào bắt đầu phản kích?”
Anh bây giờ là tổng giám đốc của Mộ Thị, tóm lại không thể cứ ở nơi này mãi được.
Mộ Văn Bác thật ra biết, anh cả ở lại nơi này, muốn cùng các anh em tập luyện, chẳng qua cũng chỉ là một phần nguyên nhân rất nhỏ.
Thật ra những người này nhận tiền, sau khi thấy được khí phách của cậu cả Mộ, trên cơ bản đều sẽ không hối hận rời khỏi.
Dù sao, cậu cả Mộ có thể cho bọn họ một tương lai, so với những ngày tháng ở A Lí Hãn chiến loạn, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Cộng thêm, chỉ cần ở Bắc Lăng nghe ngóng ba chữ cậu cả Mộ này, ai không biết có bao nhiêu lợi hại chứ?
Đi theo lão đại như vậy, tương lai nhất định làm lên việc lớn, người từ bỏ cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không nhiều.
Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể làm việc, huấn luyện, có điều khiến mọi người học được hợp tác đoàn kết.
Nhưng anh cả của anh ta căn bản không cần thiết cứ phải ở đây, nguyên nhân quan trọng nhất ở lại nơi này, còn không phải vì Cố Cơ Uyển sao?
Anh cả vì người phụ nữ đó, đã hy sinh nhiều như thế nào?
Mang thai ít nhất mất 10 tháng, lẽ nào, anh cả định ở lại nơi này, định cùng cô sinh con xong rồi mới tính tiếp?
“Anh cả, người của chúng ta đã sờ đến hang ổ những người của Đảo Thiên Đường đó, chỉ cần anh hạ lệnh một tiếng, chúng ta lập tức bắt tay với bên cảnh sát, đánh cho bọn họ không kịp trở tay!”
Mộ Văn Bác nghĩ thôi cũng cảm thấy phấn khích!
Những người đó, trước đây làm khó anh cả, lần này, nhất định phải đòi cả gốc lẫn lãi về!
Người của nhà họ Mộ bọn họ, há có thể bị người khác mặc sức khi dễ?
Ánh mắt của Mộ Tu Kiệt hơi tối lại, 2 giây sau, mới nói: “Anh tự có sắp xếp, mấy ngày này, trước tiên để mọi người làm quen với nhau đã.”
“Anh cả...” Cái gì để mọi người làm quen với nhau?
Đều là người khát máu như nhau, chỉ cần cùng nhau chiến đấu thì nhất định có thể quen thuộc!
“Sự an toàn của công ty chúng ta cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần dẫn bọn họ trở về, lập tức có thể lấy danh nghĩa bảo vệ nhân viên của công ty, cho bọn họ thân phận mới!"
“Vài ngày nữa rồi nói!"
Mộ Tu Kiệt cất bước đi xa, Mộ Văn Bác thở dài, nhìn theo bóng lưng cứng rắn của anh, mà bất lực.
Nói đi nói lại, chính là vì Cố Cơ Uyển.
Anh ta thật sự không hiểu, một cô gái bình thường, rốt cuộc có gì đáng để anh cả làm như vậy!
Mộ Tu Kiệt mặc dù nhìn trông rất bình tĩnh, trên thực tế, biết cô gái nhỏ của mình đang đợi ở trong phòng, bước chân đã bất tri bất giác tăng nhanh.
Buổi trưa khi ăn cơm thì cô đã ám thị, cô ở bên trong quá cô đơn.
Cho dù anh mang một bụng ủy khuất rời đi, nhưng, vừa nghĩ đến cô sẽ cô đơn lẻ loi thì anh thấy rất áy náy.
Cho nên, vừa kết thúc huấn luyện, anh cũng không có tâm tư nói chuyện gì với Văn Bác, mà lập tức muốn trở về tìm cô.
Vừa nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy cô vợ nhỏ, còn cả tiểu bảo bảo trong bụng cô--- ừm, da bụng cũng được, cậu cả Mộ trở nên rất nóng lòng, hận không thể lập tức có thể nhìn thấy cô.
Khi sắp đến cửa phòng, thính lực vô cùng tốt của cậu cả Mộ đã khiến anh đột nhiên dừng lại.
Bên trong truyền ra, là âm thanh gì?
“... Em thật sự không muốn ở lại đây, Giang Nam, anh từng nói anh sẽ nói chuyện này với anh ta, tại sao đến bây giờ, chúng ta ở trước mặt anh ta vẫn phải lén la lén lút?”
Lời này, là có ý gì?
Cậu cả Mộ mặc dù lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được đối thủ, nhưng, một câu nói đơn giản lại khiến anh ngây ra không hiểu.
Có lẽ là không muốn hiểu.
Giọng nói trầm thấp của Giang Nam mang theo sự dịu dàng và thương tiếc không nói ra được.
Anh ta không biết đang làm cái gì, nhưng giọng nói này nghe thì giống như đang nói với cô gái đang mang thai con của mình.
“Lão đại thật sự rất thích em, anh có thể nhìn ra được...”
“Vậy anh thì sao? Anh từng nói anh yêu em, lẽ nào, tất cả những điêu này đều là lừa em sao?”
Giọng nói của Cố Cơ Uyển nghèn nghẹn, có phải đang khóc?
Trái tim của Mộ Tu Kiệt chấn động, cho dù đờ đẫn nữa, lúc này, cũng có thể nghe được đại khái rồi.
Chỉ là, vẫn như cũ không nguyện ý tin...
“Em đừng lo lăng, em bây giờ đang mang thai...”
“Em một chút cũng không muốn đứa bé này! Nó là ma quỷ! Nó sẽ khiến em nhớ lại đêm đó, Mộ Tu Kiệt sẽ đối xử với em như thế nào!”
Cảm xúc của Cố Cơ Uyển có chút mất khống chế, giống như đang giãy giụa.
Giang Nam hoảng hốt ôm lấy cô, vội vàng nói: “Bác sĩ nói thai nhi của em không ổn định, đừng làm loạn, sẽ tổn thương đến đứa bé!”
“Tổn thương thì tổn thương, em nói rồi, em căn bản không cân nó! Em chỉ cân con của em với anh! Anh ta tại sao muốn xuất hiện?”
“Uyển Uyển, đừng làm loạn, nghe anh nói, em bình tĩnh đã, trước tiên bình tĩnh đãt”
Giang Nam đại khái cũng bị cô ép đến không còn cách nào, cuối cùng, anh ta cắn răng, trâm giọng nói: “Được! Anh đi nói với lão đại, tôi lập tức đi nói với cậu ấy!”
Anh ta lại ôm chặt lấy Cố Cơ Uyển, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô ngồi bên giường.
Anh thở phào, dịu dàng dỗ dành: “Anh đi với cậu ấy, có được không? Em đừng sốt ruột, anh nhất định sẽ nói.”
“Anh không sợ tình cảm anh em của hai người sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng sao? Anh không sợ anh ta đối phó anh sao?”
Cố Cơ Uyển giống như không tin lời anh ta nói, lại muốn đứng lên
Giang Nam lại ấn cô trở lại, động tác mặc dù có lực, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
“Anh sẽ nói, tin anh, anh nhất định sẽ nói, chuyện liên quan đến hạnh phúc của hai chúng ta, anh... anh sẽ không tiếp tục nhường em cho lão đại nữa.”
“Đừng lừa em...” Cố Cơ Uyển dựa vào trong lòng anh ta, thấp giọng nỉ non.
Chính vào lúc này, cửa phòng bị người ta một chiếc đạp ra, 'râm' một tiếng.
Hai người bên trong giật mình, đồng thời quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa gõ đó đã nằm dưới đất, mà ở cửa, bóng dáng cô đơn, lạnh lùng, toàn thân tản ra khí tức như tu la.
Người phụ nữ của anh nói, không muốn đứa bé của bọn họ! Đó là đứa con duy nhất của anh!
Nhưng cô nói, một chút cũng không muốn nó, cô nói, chỉ muốn bảo bảo của cô với người đàn ông khác!
Khí huyết ở lông ngực của Mộ Tu Kiệt không ngừng cuộn trào, trên người không biết chỗ nào bị xé toạc ra, xé đến mức máu thịt mơ hồ!
Rất đau! Ngay cả đạn bắn xuyên qua, dao đâm vào trong da thịt cũng không đau bằng 1% nỗi đau hiện nay!
Mùi vị máu tanh đó, đã từ lông ngực cuộn trào đến bên miệng, nhưng vẫn bị anh cưỡng ép đè xuống.
Anh nhìn chằm chằm cô gái hoảng hốt từ trên giường đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, lộ ra tia chấn động, càng nhiều hơn là không dám tin.
Cố Cơ Uyển dường như bị dọa sợ, lập tức trốn trong lòng của Giang Naml
Người phụ nữ của anh, trốn trong lòng của người đàn ông khác!
“Buông cô ấy ra!” Giọng nói của Mộ Tu Kiệt khàn khàn, sải bước đi tới.
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều là tôi..."
Lời của Giang Nam còn chưa nói xong, đột nhiên, một tiếng bụp rất lớn, năm đấm của Mộ Tu Kiệt trực tiếp rơi vào ngực của anh ta.
Giang Nam không có tránh né, cứng rắn đón lấy một đấm của anh.
Cú đấm nặng nê, âm thanh vang lên trong không khí, nói không ra được kinh tâm động phách như thế nào!
Giang Nam lùi lại sau mấy bước, không dễ gì mới ổn định được cơ thể của mình.
Sắc mặt của anh ta không thay đổi, nhưng tia máu đỏ lại dọc theo khóe miệng của anh ta, vô thanh vô tức chảy xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.