Chương 379: Kết thúc ở đây đi
Sơ Cửu
07/12/2020
"Con... Con nói cái chết tiệt gì vậy!"
Có nằm mơ Mộ Thế Nhiên cũng không thể ngờ được, con trai mình lại có thể nói ra những lời như vậy!
Cho dù biết rõ bình thường con trai mình ngang ngược, ngay cả ông cụ cũng không hề tôn trọng hay nghe theo.
Nhưng Mộ Thế Nhiên không bao giờ nghĩ rằng, con trai sẽ chỉ trích ông ta ở ngay trước mặt mọi người như vậy!
"Một người đàn ông gia đình giàu có một lúc có mấy người phụ nữ thì sao chứ? Là tôi có lỗi với mấy người đó hay cho ít tiền sao?"
Nhất là Cẩn Mai, ngay cả thân phận bà chủ của nhà họ Mộ tôi cũng cho bà ấy rồi còn gì.
Người phụ nữ này, còn có cái gì mà oan ức nữa!
Không ngờ bà ta làm bà chủ nhà họ Mộ rồi đã không biết ơn thậm chí lại còn không biết điểm dừng, còn đi tìm người đàn ông khác!
Bây giờ Mộ Thế Nhiên lại cảm thấy hơi may mắn, may mà người phụ nữ này đi rồi.
Nếu không sau này không biết trên đầu ông ta có bao nhiêu cái sừng nữa!
"Sao ông lại có thể nghĩ như vậy, vợ là có thể dùng tiền để sai khiến được sao?"
Sắc mặt Mộ Tu Kiệt giống như băng phong núi tuyết.
Không phải phẫn nộ, cũng không phải khinh thường, mà chỉ là, lạnh.
"Con..." Mộ Thế Nhiên chỉ vào Mộ Tu Kiệt, nổi giận, giận đến mức ngón tay cũng phát run!
"Ba là ba của con đấy!"
"Chẳng lẽ, ba không phải là đàn ông à?"
"Con có ý gì?"
"Chung thủy với hôn nhân là trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông! Nếu như ngay cả chính ba cũng không làm được thì ba dựa vào
đâu mà yêu cầu người phụ nữ của ba phải chung thủy với ba?”
"Con...
"Tại sao nhà họ Mộ chúng ta, lại có nhiều cậu chủ như vậy?”
Mộ Tu Kiệt cười lạnh, nhưng nụ cười này ngoại trừ lạnh ra thì người ta hoàn toàn không cảm thấy có chút ý cười nào.
"Con, Khải Trạch, Bác Văn, Bách Lạc, bốn người mẹ, rốt cuộc ba có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài, ngay cả bọn con cũng không đếm hết được.
"Đủ rồi!" Bỗng nhiên ông cụ đập một phát mạnh lên thành ghế, mặt mày ủ rũ, vô cùng khó coi!
Những người khác, ngoại trừ Mộ Khải Trạch thì vẫn thất hồn lạc phách như cũ, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ có anh ta từ đầu đến cuối mắt lạnh nhìn mấy người Mộ Tu Kiệt.
Mọi người đều bị lửa giận của ông cụ dọa cho hít sâu một hơi.
Nhưng Mộ Tu Kiệt thì khác, anh đã được định trước là cả đời này không sợ ai.
Cái tính tình này, vẫn là do ông cụ một tay bồi dưỡng ra.
Anh lạnh lùng nói: "Chưa đủ."
"Thằng nhóc này, rốt cuộc là cháu còn muốn..."
"Cháu chỉ muốn nói là, nếu mình đã không chung thủy thì cũng đừng trách đối phương phản bội, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều như vậy"
Cho dù ông cụ có nổi giận thì anh vẫn bảo vệ lý lẽ của mình, không hề nhượng bộ chút nào.
Đây mới chính là cậu cả Mộ!
Sau khi ông cụ nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định của anh, vậy mà không phản bác lại được.
Đột nhiên ông ta lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Rốt cuộc những chuyện mà trước giờ mình vẫn luôn giữ vững là đúng hay sai.
Cuối cùng, ông cụ vẫn nhăn nhăn lông mày lại, chỉ có điều giọng điệu cũng đã dịu xuống hơn một chút.
"Thằng nhóc này, ông đã nói rồi, đối với phụ nữ, có thể chiều chuộng có thể tổn thương, nhưng tuyệt đối không thể..."
"Không liên quan đến tình yêu, đây chỉ là trách nhiệm mà bản thân một người đàn ông nên có."
Anh không nhìn ông cụ, mà chỉ nhìn thẳng vào ba của mình.
"Không yêu ông cũng có thể cưới người ta về, nhưng đã cưới về rồi thì phải công bằng."
"Chuyện mà bản thân mình không làm được thì cũng đừng hi vọng đối phương sẽ làm được, chuyện ông có thể yên tâm thoải mái làm vậy đối
phương làm thể cũng là đương nhiên."
Toàn thân Mộ Thế Nhiên đều đang run rẩy.
Bây giờ vợ của ông ta đã có người đàn ông khác, phản bội ông ta!
Nhưng con của ông ta lại còn cảm thấy người phụ nữ này không hề sai!
Rốt cuộc là nó uống nhầm phải thuốc gì, hay là bị mỡ heo che mắt rồi sao?
Mộ Tu Kiệt cũng không định thuyết phục ông ta.
Thuyết phục người khác, thật ra là một chuyện rất ngu xuẩn.
Anh chỉ đang trình bày quan niệm của mình, chuyện này Cẩn Mai cũng không sai.
Nhưng bà ta lại là hung thủ thực sự hại chết bà nội!
"Hồ ở sân sau, đừng đào lên nữa."
Cuối cùng, mặt ông cụ lộ ra vẻ tiều tụy.
Trong nhà có người chết, cho dù bình thường mình và Cẩn Mai cũng hay liên lạc nhưng cũng không coi là có tình cảm gì.
Nhưng bất kể thế nào thì bọn họ đều là người một nhà.
Cẩn Mai ở trong nhà này luôn an phận như thế.
Mặc dù ông cụ rất tức giận vì chuyện bà ta phản bội con trai mình, nhưng bây giờ người cũng đã chết rồi.
Nếu cứ tiếp tục tranh cãi về chuyện này nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Mộ Tu Kiệt không nói gì.
Đào chiếc hồ kia lên là vì tìm kiếm thủ phạm.
Hung thủ đã nhận tội, thậm chí là tự sát chết rồi.
Ông ta cũng không phải là người ngoan cố không chịu thay đổi, nếu cứ làm ra nhẽ chuyện này đến cùng thì ngoại trừ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu
của Mộ thị thì còn ảnh hưởng tới toàn bộ danh dự của người nhà họ Mộ, đại khái, cũng sẽ không có kết quả tốt gì.
"Anh cả, xin anh, đừng điều tra nữa."
Mộ Khải Trạch đột nhiên đi đến trước mặt anh, phịch một tiếng quỳ xuống.
"Cậu hai, cậu làm cái gì vậy?"
Quản gia vội vàng đi tới, muốn dìu anh ta dậy.
Nhưng Mộ Khải Trạch không đồng ý, một tay đẩy quản gia ra.
"Xin anh, đừng điều tra nữa, để bà ấy tiếp tục làm bà chủ của nhà họ Mộ, để bà ấy... Mồ yên mả đẹp đi."
Cứ tiếp tục điều tra thì bê bối Cẩn Mai phản bội Mộ Thế Nhiên nhất định sẽ lộ ra ánh sáng.
Người cũng đã chết rồi, anh ta thật sự rất sợ, sợ mẹ anh ta chết rồi cũng sẽ phải chịu những lời sỉ nhục.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Mộ Tu Kiệt.
Cái hồ ở sân sau kia là anh hạ lệnh muốn đào lên.
Bây giờ cũng phải là anh hạ lệnh dừng tất cả mọi chuyện lại.
Trên thực tế, trong lòng Mộ Tu Kiệt cũng có lo nghĩ, nếu không đào cái hồ kia lên thì vẫn có một số chuyện không thể giải thích được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục chuyện này, cái mất đi không chỉ là danh dự của nhà họ Mộ.
Mà nó cũng sẽ hủy đi danh tiếng cả đời của Mộ Khải Trạch.
Mẹ mình có người đàn ông khác, chuyện này xảy ra trên người bất kỳ đứa con nhà giàu nào cũng sẽ dễ dàng bị biến thành một câu chuyện khác.
Ví dụ như, huyết thống thuần khiết!
Anh cần môi dưới, bỗng nhiên đứng lên.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
"Anh cả..."
"Kết thúc ở đây đi."
Anh đi rồi, Mộ Khải Trạch mới ngồi liệt trên mặt đất, không biết là thở phào một hơi hay là không tìm được hơi thở của mình.
Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc.
Nhưng từ nay về sau, anh ta sẽ không còn có mẹ nữa.
Người phụ nữ mà bình thường luôn một lòng vì anh ta, vĩnh viễn đem tất cả tâm tư đặt ở trên người anh ta.
Người kia, cho dù mình luôn luôn tùy hứng, tính tình không tốt, thậm chí thường xuyên quên mất bà ta.
Nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ kia đối với mình vẫn không rời không bỏ, mãi mãi tha thứ cho anh ta, mãi mãi không tính toán với anh ta.
Đời này, nếu như muốn nói, ai yêu anh ta nhất, như vậy chắc chắn sẽ là bà taI
Mãi mãi, là mẹ của anh ta!
Nhưng bây giờ, người phụ nữ yêu anh ta nhất, đã không còn nữa...
Từ đây, không còn ai yêu anh ta!
Mộ Thế Nhiên nhìn thấy con trai ngồi dưới đất định đi lên đỡ anh ta, nhưng không hiểu sao lại không có dũng khí.
Có phải con trai cũng chán ghét ông ta rồi không?
Ông ta lo sợ bất an, khí thế vừa rồi chỉ trích Cẩn Mai sau khi nhìn thấy con trai như thế này, lập tức biến mất hết.
Ông ta chỉ trích nhiều như vậy, thật ra là bởi vì chính mình đang chột dạ.
Giống như Tu Kiệt nói, đời này của ông ta cũng không chỉ chỉ có một người phụ nữ.
Nhưng ông ta vẫn phải chỉ trích, ai nói to hơn thì người đó có lý.
Nếu ông ta không chỉ trích thì mọi người sẽ cảm thấy, tất cả đều là lỗi của ông ta.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ sa sút của cậu con trai thứ hai này...
"Cậu hai." Quản gia vẫn muốn dìu anh ta lên: "Đứng lên trước đi, mặt đất rất lạnh."
Nhưng Mộ Khải Trạch vẫn cứ hờ hững, anh ta ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là cái gì cũng không nghĩ.
Trong đầu trong tim cũng chỉ có một chuyện như vậy
Người phụ nữ yêu anh ta nhất trên đời này đã không còn nữa.
Có nằm mơ Mộ Thế Nhiên cũng không thể ngờ được, con trai mình lại có thể nói ra những lời như vậy!
Cho dù biết rõ bình thường con trai mình ngang ngược, ngay cả ông cụ cũng không hề tôn trọng hay nghe theo.
Nhưng Mộ Thế Nhiên không bao giờ nghĩ rằng, con trai sẽ chỉ trích ông ta ở ngay trước mặt mọi người như vậy!
"Một người đàn ông gia đình giàu có một lúc có mấy người phụ nữ thì sao chứ? Là tôi có lỗi với mấy người đó hay cho ít tiền sao?"
Nhất là Cẩn Mai, ngay cả thân phận bà chủ của nhà họ Mộ tôi cũng cho bà ấy rồi còn gì.
Người phụ nữ này, còn có cái gì mà oan ức nữa!
Không ngờ bà ta làm bà chủ nhà họ Mộ rồi đã không biết ơn thậm chí lại còn không biết điểm dừng, còn đi tìm người đàn ông khác!
Bây giờ Mộ Thế Nhiên lại cảm thấy hơi may mắn, may mà người phụ nữ này đi rồi.
Nếu không sau này không biết trên đầu ông ta có bao nhiêu cái sừng nữa!
"Sao ông lại có thể nghĩ như vậy, vợ là có thể dùng tiền để sai khiến được sao?"
Sắc mặt Mộ Tu Kiệt giống như băng phong núi tuyết.
Không phải phẫn nộ, cũng không phải khinh thường, mà chỉ là, lạnh.
"Con..." Mộ Thế Nhiên chỉ vào Mộ Tu Kiệt, nổi giận, giận đến mức ngón tay cũng phát run!
"Ba là ba của con đấy!"
"Chẳng lẽ, ba không phải là đàn ông à?"
"Con có ý gì?"
"Chung thủy với hôn nhân là trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông! Nếu như ngay cả chính ba cũng không làm được thì ba dựa vào
đâu mà yêu cầu người phụ nữ của ba phải chung thủy với ba?”
"Con...
"Tại sao nhà họ Mộ chúng ta, lại có nhiều cậu chủ như vậy?”
Mộ Tu Kiệt cười lạnh, nhưng nụ cười này ngoại trừ lạnh ra thì người ta hoàn toàn không cảm thấy có chút ý cười nào.
"Con, Khải Trạch, Bác Văn, Bách Lạc, bốn người mẹ, rốt cuộc ba có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài, ngay cả bọn con cũng không đếm hết được.
"Đủ rồi!" Bỗng nhiên ông cụ đập một phát mạnh lên thành ghế, mặt mày ủ rũ, vô cùng khó coi!
Những người khác, ngoại trừ Mộ Khải Trạch thì vẫn thất hồn lạc phách như cũ, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ có anh ta từ đầu đến cuối mắt lạnh nhìn mấy người Mộ Tu Kiệt.
Mọi người đều bị lửa giận của ông cụ dọa cho hít sâu một hơi.
Nhưng Mộ Tu Kiệt thì khác, anh đã được định trước là cả đời này không sợ ai.
Cái tính tình này, vẫn là do ông cụ một tay bồi dưỡng ra.
Anh lạnh lùng nói: "Chưa đủ."
"Thằng nhóc này, rốt cuộc là cháu còn muốn..."
"Cháu chỉ muốn nói là, nếu mình đã không chung thủy thì cũng đừng trách đối phương phản bội, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều như vậy"
Cho dù ông cụ có nổi giận thì anh vẫn bảo vệ lý lẽ của mình, không hề nhượng bộ chút nào.
Đây mới chính là cậu cả Mộ!
Sau khi ông cụ nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định của anh, vậy mà không phản bác lại được.
Đột nhiên ông ta lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Rốt cuộc những chuyện mà trước giờ mình vẫn luôn giữ vững là đúng hay sai.
Cuối cùng, ông cụ vẫn nhăn nhăn lông mày lại, chỉ có điều giọng điệu cũng đã dịu xuống hơn một chút.
"Thằng nhóc này, ông đã nói rồi, đối với phụ nữ, có thể chiều chuộng có thể tổn thương, nhưng tuyệt đối không thể..."
"Không liên quan đến tình yêu, đây chỉ là trách nhiệm mà bản thân một người đàn ông nên có."
Anh không nhìn ông cụ, mà chỉ nhìn thẳng vào ba của mình.
"Không yêu ông cũng có thể cưới người ta về, nhưng đã cưới về rồi thì phải công bằng."
"Chuyện mà bản thân mình không làm được thì cũng đừng hi vọng đối phương sẽ làm được, chuyện ông có thể yên tâm thoải mái làm vậy đối
phương làm thể cũng là đương nhiên."
Toàn thân Mộ Thế Nhiên đều đang run rẩy.
Bây giờ vợ của ông ta đã có người đàn ông khác, phản bội ông ta!
Nhưng con của ông ta lại còn cảm thấy người phụ nữ này không hề sai!
Rốt cuộc là nó uống nhầm phải thuốc gì, hay là bị mỡ heo che mắt rồi sao?
Mộ Tu Kiệt cũng không định thuyết phục ông ta.
Thuyết phục người khác, thật ra là một chuyện rất ngu xuẩn.
Anh chỉ đang trình bày quan niệm của mình, chuyện này Cẩn Mai cũng không sai.
Nhưng bà ta lại là hung thủ thực sự hại chết bà nội!
"Hồ ở sân sau, đừng đào lên nữa."
Cuối cùng, mặt ông cụ lộ ra vẻ tiều tụy.
Trong nhà có người chết, cho dù bình thường mình và Cẩn Mai cũng hay liên lạc nhưng cũng không coi là có tình cảm gì.
Nhưng bất kể thế nào thì bọn họ đều là người một nhà.
Cẩn Mai ở trong nhà này luôn an phận như thế.
Mặc dù ông cụ rất tức giận vì chuyện bà ta phản bội con trai mình, nhưng bây giờ người cũng đã chết rồi.
Nếu cứ tiếp tục tranh cãi về chuyện này nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
Mộ Tu Kiệt không nói gì.
Đào chiếc hồ kia lên là vì tìm kiếm thủ phạm.
Hung thủ đã nhận tội, thậm chí là tự sát chết rồi.
Ông ta cũng không phải là người ngoan cố không chịu thay đổi, nếu cứ làm ra nhẽ chuyện này đến cùng thì ngoại trừ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu
của Mộ thị thì còn ảnh hưởng tới toàn bộ danh dự của người nhà họ Mộ, đại khái, cũng sẽ không có kết quả tốt gì.
"Anh cả, xin anh, đừng điều tra nữa."
Mộ Khải Trạch đột nhiên đi đến trước mặt anh, phịch một tiếng quỳ xuống.
"Cậu hai, cậu làm cái gì vậy?"
Quản gia vội vàng đi tới, muốn dìu anh ta dậy.
Nhưng Mộ Khải Trạch không đồng ý, một tay đẩy quản gia ra.
"Xin anh, đừng điều tra nữa, để bà ấy tiếp tục làm bà chủ của nhà họ Mộ, để bà ấy... Mồ yên mả đẹp đi."
Cứ tiếp tục điều tra thì bê bối Cẩn Mai phản bội Mộ Thế Nhiên nhất định sẽ lộ ra ánh sáng.
Người cũng đã chết rồi, anh ta thật sự rất sợ, sợ mẹ anh ta chết rồi cũng sẽ phải chịu những lời sỉ nhục.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Mộ Tu Kiệt.
Cái hồ ở sân sau kia là anh hạ lệnh muốn đào lên.
Bây giờ cũng phải là anh hạ lệnh dừng tất cả mọi chuyện lại.
Trên thực tế, trong lòng Mộ Tu Kiệt cũng có lo nghĩ, nếu không đào cái hồ kia lên thì vẫn có một số chuyện không thể giải thích được.
Nhưng nếu cứ tiếp tục chuyện này, cái mất đi không chỉ là danh dự của nhà họ Mộ.
Mà nó cũng sẽ hủy đi danh tiếng cả đời của Mộ Khải Trạch.
Mẹ mình có người đàn ông khác, chuyện này xảy ra trên người bất kỳ đứa con nhà giàu nào cũng sẽ dễ dàng bị biến thành một câu chuyện khác.
Ví dụ như, huyết thống thuần khiết!
Anh cần môi dưới, bỗng nhiên đứng lên.
"Trở về nghỉ ngơi đi."
"Anh cả..."
"Kết thúc ở đây đi."
Anh đi rồi, Mộ Khải Trạch mới ngồi liệt trên mặt đất, không biết là thở phào một hơi hay là không tìm được hơi thở của mình.
Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc.
Nhưng từ nay về sau, anh ta sẽ không còn có mẹ nữa.
Người phụ nữ mà bình thường luôn một lòng vì anh ta, vĩnh viễn đem tất cả tâm tư đặt ở trên người anh ta.
Người kia, cho dù mình luôn luôn tùy hứng, tính tình không tốt, thậm chí thường xuyên quên mất bà ta.
Nhưng từ đầu đến cuối người phụ nữ kia đối với mình vẫn không rời không bỏ, mãi mãi tha thứ cho anh ta, mãi mãi không tính toán với anh ta.
Đời này, nếu như muốn nói, ai yêu anh ta nhất, như vậy chắc chắn sẽ là bà taI
Mãi mãi, là mẹ của anh ta!
Nhưng bây giờ, người phụ nữ yêu anh ta nhất, đã không còn nữa...
Từ đây, không còn ai yêu anh ta!
Mộ Thế Nhiên nhìn thấy con trai ngồi dưới đất định đi lên đỡ anh ta, nhưng không hiểu sao lại không có dũng khí.
Có phải con trai cũng chán ghét ông ta rồi không?
Ông ta lo sợ bất an, khí thế vừa rồi chỉ trích Cẩn Mai sau khi nhìn thấy con trai như thế này, lập tức biến mất hết.
Ông ta chỉ trích nhiều như vậy, thật ra là bởi vì chính mình đang chột dạ.
Giống như Tu Kiệt nói, đời này của ông ta cũng không chỉ chỉ có một người phụ nữ.
Nhưng ông ta vẫn phải chỉ trích, ai nói to hơn thì người đó có lý.
Nếu ông ta không chỉ trích thì mọi người sẽ cảm thấy, tất cả đều là lỗi của ông ta.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ sa sút của cậu con trai thứ hai này...
"Cậu hai." Quản gia vẫn muốn dìu anh ta lên: "Đứng lên trước đi, mặt đất rất lạnh."
Nhưng Mộ Khải Trạch vẫn cứ hờ hững, anh ta ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là cái gì cũng không nghĩ.
Trong đầu trong tim cũng chỉ có một chuyện như vậy
Người phụ nữ yêu anh ta nhất trên đời này đã không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.