Chương 137: KHÔNG MUỐN SINH EM BÉ VỚI ANH ĐÂU
Sơ Cửu
05/12/2020
Bộ hôm nay là ngày hạn của cô hay sao?
Cố Cơ Uyển sau một hồi cực nhọc thu xếp đồ đạc bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, không kìm chế được mà đá một phát vào cánh cửa phòng.
"Ai cha..."
Cô quên mất bây giờ mình đang mang dép lê, cánh cửa đập thẳng vào đầu ngón chân của cô đau cực kỳ.
"Mợ cả, có chuyện gì vậy?" Tân Nhất tới giúp cô dọn đồ trông thấy cô như thế bèn nhìn xuống chân cô rồi ngạc nhiên hỏi.
Đá cửa? Bộ cô có ý kiến gì với anh à?
"Mợ hai, giờ tôi sẽ chuyển đồ qua cho mợ ngay, mợ không cần phải động tay đâu."
Tần Nhất trước giờ chưa từng làm trợ lý, anh chỉ lo mình làm không tốt nên vội vàng xách đống đồ lên.
Chỉ đi một lần mà đã chuyển hết đống đồ mà cô gom ra rồi.
"Mợ cả, quần áo của mợ lát nữa sẽ có người tới dọn, mơ không cần phải bận tâm đâu."
Cố Cơ Uyển thật sự không hề lo lắng chút nào, mà thậm chí cô còn lo bọn họ sẽ chuyển đồ đạc của cô qua quá nhanh quá đầy đủ.
Phòng của cậu cả rộng hơn ba trăm mét vuông, đặt thêm một chiếc thủ quần áo cũng không có gì quá khó khăn.
Nếu mang quần áo của cô qua hết thì chẳng phải cũng có nghĩa là thời gian 'ở chung' của hai người họ sẽ rất dài sao?
"Mợ cả, đi thôi." Tân Nhất tận tụy nói với cô.
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi rồi ôm lấy con gấu bông duy nhất của mình đi theo sau anh ta.
Mộ Tu Kiệt không ngờ rằng cô bé kia lúc đi ngủ còn phải ôm gấu bông nữa chứ.
Không phải cô đã đủ mười tám tuổi rồi sao? Mấy thứ đó là đồ chơi mấy đứa con nít lên ba mà?
Nhân lúc Cố Cơ Uyển đang sắp xếp đồ đạc của mình thì anh cũng tiện tay lên mạng xem thử.
Gấu bông là thứ mà phụ nữ rất thích, dù cho đã tám mươi hay chỉ mới tám tuổi thì đều thích các loại gấu bông.
Ra là vậy sao?
"Đó là gì vậy?" Mộ Tu Kiệt thấy cô lôi ra một thứ gì đó nhỏ nhỏ thì liền hỏi.
Tuy khuôn mặt anh vẫn cứng nhắc như mọi khi nhưng lại hỏi rất nghiêm túc.
Cố Cơ Uyển nhìn thứ trong tay mình mà khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Không biết sao anh lại có hứng thú với cái này nữa, nhưng... Cái này cũng phải hỏi sao?
Cô hé môi, ấp a ấp úng trả lời anh: “Là.. Là băng tampon..."
"Cô bị thương?" Mộ Tu Kiệt ngay lập tức đứng lên.
"... Đừng lại đây, tôi không bị thương Cố Cơ Uyển vội vàng giấu miếng tampon đó đi.
Chỉ tại cô cảm thấy hình như mình sắp tới nên mới chuẩn bị trước thôi mà!
Mộ Tu Kiệt bị sao thế không biết, chuyện nhỏ như vậy mà cũng hỏi nữa!
Nhưng điều quan trọng nhất là: Anh không biết nó là gì sao?
Tuy bề ngoài không giống loại băng truyền thống, nhưng nó cũng được dùng rộng rãi khá lâu rồi.
Chỉ là do trước kia cô vẫn còn... Nên mới không dám dùng thôi.
Bây giờ... Ai! Đã không còn thân con gái nữa rồi, đã có thể dùng, nên cô muốn dùng thử xem sao.
Mộ Tu Kiệt thấy cô có vẻ che che dấu dấu rất kì lạ thì cũng không hỏi thêm gì nữa.
Anh chỉ ngồi lại trên ghế rồi mở điện thoại ra lên mạng tìm kiếm.
Vừa ấn nút tìm thì khuôn mặt của anh cũng có hơi chút ửng đỏ.
Hóa ra là đồ dùng cá nhân của phụ nữ, giải quyết cái mỗi tháng tới một lần kia...
Mà nhắc đến mới nhớ, từ sau khi cô bé kia ở cạnh mình hình như vẫn chưa thấy cô tới ngày làn nào, ngay cả thời gian của cô mà anh cũng không nhớ.
Vậy có tính là không hiểu biết nhau không?
Khó trách Giang Nam lại nó khoảng cách giữa hai người họ quá lớn. Mộ Tu Kiệt ho nhẹ rồi bối rối quay mặt đi, đoạn anh cố gắng khiến giọng mình có vẻ lạnh lùng rồi nói:
"Sắp tới rồi sao?"
"Gì cơ?" Cố Cơ Uyển còn đang sắp xếp đồ, nghe anh hỏi thì vẫn chưa hoàn hồn lại, ai sắp tới cơ?
Mộ Tu Kiệt nhìn cô một cái rồi mím môi nói: "Rụng dâu."
Anh thấy trên mạng người ta gọi như vậy, lần này chắc sẽ không dùng sai từ đâu nhỉ?
Cố Cơ Uyển ngơ ra một chốc, lát sau mặt cô bỗng đỏ bừng bừng.
"Sắp, sắp rồi”
"Cụ thể là khi nào?”
Anh đang muốn làm gì? Có âm mưu gì không vậy?
Nghe câu hỏi của anh cô liền lui về sau vài bước, lại cách xa anh hơn: “Còn... Chỉ còn vài ngày thôi, có thể... Có thể là hôm nay hoặc ngày mai... Hoặc ngày mốt."
Kỳ kinh của cô trước giờ không phải tháng nào cũng đúng ngày nhưng cũng không bị mất ổn định, tóm lại là một chu kỳ cỡ hai tám hay ba mươi ngày gì đó.
Thường thường sẽ rơi vào khoảng thời gian này.
Cho nên nói tóm lại chu kỳ cũng khá đều.
Nhưng cậu cả tự nhiên hỏi chuyện này làm gì chứ? Chẳng lẽ đang có ý đồ hư hỏng gì đó sao?
Vài hình ảnh dây dưa quấn quít chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô bé nhỏ trông có vẻ lo lắng thấp thỏm lùi về sau vài bước.
"Cậu cả, lúc trước anh đã nói là anh sẽ không ép tôi làm những chuyện... Những chuyện mà tôi không muốn.
Lúc nãy anh yêu cầu cô qua ở cùng mình anh đã hứa với cô như vậy.
Nếu không thì cô chẳng đời nào chịu ngoan ngoãn nghe theo anh, nói gì mà phải bồi dưỡng tình cảm để không lộ tẩy trước mặt người nhà họ Mộ và bà nội.
Theo như bên tình hôm nay của bà cụ cô cũng hiểu tại sao anh muốn làm như vậy.
Thế cho nên sau khi nghe anh đồng ý là sẽ không bắt ép cô, cô đã đồng ý.
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ đề phòng của cô mà trong lòng thấy nản vô cùng.
"Trong lòng cô tôi là loại người vậy sao, suốt ngày muốn bắt buộc cô làm chuyện đó?”
Cố Cơ Uyển rất muốn gật đầu thật mạnh rồi lớn tiếng nói: Đúng vậy! Anh chính là loại người như vậy!
Nhưng cô lại không có gan làm vậy.
Cô thở ra một hơi, làm bộ như mình đang rất thoải mái rồi cười nói với anh: "Không phải, tôi chỉ đùa chút thôi mà."
Nhưng cô vẫn chẳng thể hiểu nổi anh muốn biết ngày tới tháng của cô để làm gì?
Chẳng nhẽ... Vì bà cụ nên muốn để cô sinh một đứa con sao?
"Không!" Cố Cơ Uyển nghĩ tới đây liền sợ tới mức hồn vía lên mây: "Mộ Tu Kiệt, tôi không muốn sinh con với anh!"
Không đời nào! Cô còn là sinh viên, cô vừa mới vào năm nhất thôi! Sao có thể mang thai được chứ!
Mộ Tu Kiệt nghe cô nói vậy thì tức muốn nổ phổi.
"Không sinh với tôi thì cô muốn sinh với ai chứ? Mộ Hạo Phong sao?” "Mắc mớ gì tới Hạo Phong chứ?"
Bây giờ hai người đang nói tới chuyện sinh con, một chuyện hết sức đáng sợ. Đâu phải là chơi cát mà chơi với ai cũng được đâu chứ!
"Nói chung là tôi không muốn có con với anh, đừng hòng!”
Tuy cô rất quan tâm bà nội, cũng rất muốn bà nhanh chóng hồi phục.
Nhưng đâu phải chỉ có sinh con mới làm bà vui lên được đâu.
Không được không được! Cô mới mười tám tuổi, cô còn có cả quãng đời phía trước...
Mộ Tu Kiệt biết cô đã hiểu sai ý anh, hỏi kỳ của cô là vì muốn hiểu biết cô hơn chứ không phải là muốn ép cô mang thai hay gì hết.
Nhưng, nhưng mà cô bé kia lại ghét việc sinh con với anh tới vậy!
Thái độ của cô làm anh vô cùng bực mình!
"Cô nghĩ ai cũng có tư cách mang thai con của tôi ư?” Anh hừ một tiếng.
Anh cho rằng câu nói có vẻ chính khi này sẽ khiến mình đỡ bị mất mặt.
Không ngờ khi cô nghe anh nói vậy thì liền thở phào một hơi, thậm chí trông cô còn có vẻ rất thoải mái.
"Thân phận cậu cả cao sang vậy dĩ nhiên chỉ có một người phụ nữ cũng xuất sắc như vậy mới có tư cách sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ rồi."
Câu này cô nói ra không hề có ý giận dỗi gì cả.
"Anh yên tâm, chỉ cần anh tìm thấy người thích hợp thì tôi vẽ rời khỏi ngay lập tức, tác thành cho hai người."
Dù sao cô đã quyết định từ trước rồi, ba năm sau nhất định sẽ chia tay.
Vậy trong vòng hai năm này nếu anh gặp được một cô gái mà anh thật lòng thích thì hợp đồng cũng sẽ chấm dứt trước thời hạn.
Tuy rằng suy nghĩ ấy khiến lòng cô có chút buồn bã, nhưng dù sao Cố Cơ Uyển cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
Cho nên đó chỉ là một nỗi buồn thoáng qua mà thôi, không tác động nhiều đến cô.
Thế nhưng thái độ của cô đã muốn làm Mộ Tu Kiệt tức điên rồi.
Cô muốn rời bỏ anh đến vậy sao?
Cố Cơ Uyển sau một hồi cực nhọc thu xếp đồ đạc bỗng cảm thấy ấm ức vô cùng, không kìm chế được mà đá một phát vào cánh cửa phòng.
"Ai cha..."
Cô quên mất bây giờ mình đang mang dép lê, cánh cửa đập thẳng vào đầu ngón chân của cô đau cực kỳ.
"Mợ cả, có chuyện gì vậy?" Tân Nhất tới giúp cô dọn đồ trông thấy cô như thế bèn nhìn xuống chân cô rồi ngạc nhiên hỏi.
Đá cửa? Bộ cô có ý kiến gì với anh à?
"Mợ hai, giờ tôi sẽ chuyển đồ qua cho mợ ngay, mợ không cần phải động tay đâu."
Tần Nhất trước giờ chưa từng làm trợ lý, anh chỉ lo mình làm không tốt nên vội vàng xách đống đồ lên.
Chỉ đi một lần mà đã chuyển hết đống đồ mà cô gom ra rồi.
"Mợ cả, quần áo của mợ lát nữa sẽ có người tới dọn, mơ không cần phải bận tâm đâu."
Cố Cơ Uyển thật sự không hề lo lắng chút nào, mà thậm chí cô còn lo bọn họ sẽ chuyển đồ đạc của cô qua quá nhanh quá đầy đủ.
Phòng của cậu cả rộng hơn ba trăm mét vuông, đặt thêm một chiếc thủ quần áo cũng không có gì quá khó khăn.
Nếu mang quần áo của cô qua hết thì chẳng phải cũng có nghĩa là thời gian 'ở chung' của hai người họ sẽ rất dài sao?
"Mợ cả, đi thôi." Tân Nhất tận tụy nói với cô.
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi rồi ôm lấy con gấu bông duy nhất của mình đi theo sau anh ta.
Mộ Tu Kiệt không ngờ rằng cô bé kia lúc đi ngủ còn phải ôm gấu bông nữa chứ.
Không phải cô đã đủ mười tám tuổi rồi sao? Mấy thứ đó là đồ chơi mấy đứa con nít lên ba mà?
Nhân lúc Cố Cơ Uyển đang sắp xếp đồ đạc của mình thì anh cũng tiện tay lên mạng xem thử.
Gấu bông là thứ mà phụ nữ rất thích, dù cho đã tám mươi hay chỉ mới tám tuổi thì đều thích các loại gấu bông.
Ra là vậy sao?
"Đó là gì vậy?" Mộ Tu Kiệt thấy cô lôi ra một thứ gì đó nhỏ nhỏ thì liền hỏi.
Tuy khuôn mặt anh vẫn cứng nhắc như mọi khi nhưng lại hỏi rất nghiêm túc.
Cố Cơ Uyển nhìn thứ trong tay mình mà khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Không biết sao anh lại có hứng thú với cái này nữa, nhưng... Cái này cũng phải hỏi sao?
Cô hé môi, ấp a ấp úng trả lời anh: “Là.. Là băng tampon..."
"Cô bị thương?" Mộ Tu Kiệt ngay lập tức đứng lên.
"... Đừng lại đây, tôi không bị thương Cố Cơ Uyển vội vàng giấu miếng tampon đó đi.
Chỉ tại cô cảm thấy hình như mình sắp tới nên mới chuẩn bị trước thôi mà!
Mộ Tu Kiệt bị sao thế không biết, chuyện nhỏ như vậy mà cũng hỏi nữa!
Nhưng điều quan trọng nhất là: Anh không biết nó là gì sao?
Tuy bề ngoài không giống loại băng truyền thống, nhưng nó cũng được dùng rộng rãi khá lâu rồi.
Chỉ là do trước kia cô vẫn còn... Nên mới không dám dùng thôi.
Bây giờ... Ai! Đã không còn thân con gái nữa rồi, đã có thể dùng, nên cô muốn dùng thử xem sao.
Mộ Tu Kiệt thấy cô có vẻ che che dấu dấu rất kì lạ thì cũng không hỏi thêm gì nữa.
Anh chỉ ngồi lại trên ghế rồi mở điện thoại ra lên mạng tìm kiếm.
Vừa ấn nút tìm thì khuôn mặt của anh cũng có hơi chút ửng đỏ.
Hóa ra là đồ dùng cá nhân của phụ nữ, giải quyết cái mỗi tháng tới một lần kia...
Mà nhắc đến mới nhớ, từ sau khi cô bé kia ở cạnh mình hình như vẫn chưa thấy cô tới ngày làn nào, ngay cả thời gian của cô mà anh cũng không nhớ.
Vậy có tính là không hiểu biết nhau không?
Khó trách Giang Nam lại nó khoảng cách giữa hai người họ quá lớn. Mộ Tu Kiệt ho nhẹ rồi bối rối quay mặt đi, đoạn anh cố gắng khiến giọng mình có vẻ lạnh lùng rồi nói:
"Sắp tới rồi sao?"
"Gì cơ?" Cố Cơ Uyển còn đang sắp xếp đồ, nghe anh hỏi thì vẫn chưa hoàn hồn lại, ai sắp tới cơ?
Mộ Tu Kiệt nhìn cô một cái rồi mím môi nói: "Rụng dâu."
Anh thấy trên mạng người ta gọi như vậy, lần này chắc sẽ không dùng sai từ đâu nhỉ?
Cố Cơ Uyển ngơ ra một chốc, lát sau mặt cô bỗng đỏ bừng bừng.
"Sắp, sắp rồi”
"Cụ thể là khi nào?”
Anh đang muốn làm gì? Có âm mưu gì không vậy?
Nghe câu hỏi của anh cô liền lui về sau vài bước, lại cách xa anh hơn: “Còn... Chỉ còn vài ngày thôi, có thể... Có thể là hôm nay hoặc ngày mai... Hoặc ngày mốt."
Kỳ kinh của cô trước giờ không phải tháng nào cũng đúng ngày nhưng cũng không bị mất ổn định, tóm lại là một chu kỳ cỡ hai tám hay ba mươi ngày gì đó.
Thường thường sẽ rơi vào khoảng thời gian này.
Cho nên nói tóm lại chu kỳ cũng khá đều.
Nhưng cậu cả tự nhiên hỏi chuyện này làm gì chứ? Chẳng lẽ đang có ý đồ hư hỏng gì đó sao?
Vài hình ảnh dây dưa quấn quít chợt lóe lên trong đầu cô.
Cô bé nhỏ trông có vẻ lo lắng thấp thỏm lùi về sau vài bước.
"Cậu cả, lúc trước anh đã nói là anh sẽ không ép tôi làm những chuyện... Những chuyện mà tôi không muốn.
Lúc nãy anh yêu cầu cô qua ở cùng mình anh đã hứa với cô như vậy.
Nếu không thì cô chẳng đời nào chịu ngoan ngoãn nghe theo anh, nói gì mà phải bồi dưỡng tình cảm để không lộ tẩy trước mặt người nhà họ Mộ và bà nội.
Theo như bên tình hôm nay của bà cụ cô cũng hiểu tại sao anh muốn làm như vậy.
Thế cho nên sau khi nghe anh đồng ý là sẽ không bắt ép cô, cô đã đồng ý.
Mộ Tu Kiệt nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ đề phòng của cô mà trong lòng thấy nản vô cùng.
"Trong lòng cô tôi là loại người vậy sao, suốt ngày muốn bắt buộc cô làm chuyện đó?”
Cố Cơ Uyển rất muốn gật đầu thật mạnh rồi lớn tiếng nói: Đúng vậy! Anh chính là loại người như vậy!
Nhưng cô lại không có gan làm vậy.
Cô thở ra một hơi, làm bộ như mình đang rất thoải mái rồi cười nói với anh: "Không phải, tôi chỉ đùa chút thôi mà."
Nhưng cô vẫn chẳng thể hiểu nổi anh muốn biết ngày tới tháng của cô để làm gì?
Chẳng nhẽ... Vì bà cụ nên muốn để cô sinh một đứa con sao?
"Không!" Cố Cơ Uyển nghĩ tới đây liền sợ tới mức hồn vía lên mây: "Mộ Tu Kiệt, tôi không muốn sinh con với anh!"
Không đời nào! Cô còn là sinh viên, cô vừa mới vào năm nhất thôi! Sao có thể mang thai được chứ!
Mộ Tu Kiệt nghe cô nói vậy thì tức muốn nổ phổi.
"Không sinh với tôi thì cô muốn sinh với ai chứ? Mộ Hạo Phong sao?” "Mắc mớ gì tới Hạo Phong chứ?"
Bây giờ hai người đang nói tới chuyện sinh con, một chuyện hết sức đáng sợ. Đâu phải là chơi cát mà chơi với ai cũng được đâu chứ!
"Nói chung là tôi không muốn có con với anh, đừng hòng!”
Tuy cô rất quan tâm bà nội, cũng rất muốn bà nhanh chóng hồi phục.
Nhưng đâu phải chỉ có sinh con mới làm bà vui lên được đâu.
Không được không được! Cô mới mười tám tuổi, cô còn có cả quãng đời phía trước...
Mộ Tu Kiệt biết cô đã hiểu sai ý anh, hỏi kỳ của cô là vì muốn hiểu biết cô hơn chứ không phải là muốn ép cô mang thai hay gì hết.
Nhưng, nhưng mà cô bé kia lại ghét việc sinh con với anh tới vậy!
Thái độ của cô làm anh vô cùng bực mình!
"Cô nghĩ ai cũng có tư cách mang thai con của tôi ư?” Anh hừ một tiếng.
Anh cho rằng câu nói có vẻ chính khi này sẽ khiến mình đỡ bị mất mặt.
Không ngờ khi cô nghe anh nói vậy thì liền thở phào một hơi, thậm chí trông cô còn có vẻ rất thoải mái.
"Thân phận cậu cả cao sang vậy dĩ nhiên chỉ có một người phụ nữ cũng xuất sắc như vậy mới có tư cách sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ rồi."
Câu này cô nói ra không hề có ý giận dỗi gì cả.
"Anh yên tâm, chỉ cần anh tìm thấy người thích hợp thì tôi vẽ rời khỏi ngay lập tức, tác thành cho hai người."
Dù sao cô đã quyết định từ trước rồi, ba năm sau nhất định sẽ chia tay.
Vậy trong vòng hai năm này nếu anh gặp được một cô gái mà anh thật lòng thích thì hợp đồng cũng sẽ chấm dứt trước thời hạn.
Tuy rằng suy nghĩ ấy khiến lòng cô có chút buồn bã, nhưng dù sao Cố Cơ Uyển cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
Cho nên đó chỉ là một nỗi buồn thoáng qua mà thôi, không tác động nhiều đến cô.
Thế nhưng thái độ của cô đã muốn làm Mộ Tu Kiệt tức điên rồi.
Cô muốn rời bỏ anh đến vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.