Đệ Nhất Sủng

Chương 376: Không phải tôi, còn có thể là ai

Sơ Cửu

07/12/2020

Cố Cơ Uyển xảy ra chuyện rồi.

Cẩn Mai cũng không tìm được, không biết tung tích.

Xe bà ta lái ra ngoài, bị vứt ở bờ biển.

Nghe nói bà cả lái một chiếc thuyền máy tới bến tàu nhà bọn họ.

Nhưng trên biển cũng không có camera, hệ thống định vị của bà cả cũng hư rồi, bây giờ, hoàn toàn không biết con thuyền kia đi đâu rồi.

“Xảy ra chuyện gì? Mẹ tôi dẫn Uyển Uyển đi rồi?”

Mộ Khải Trạch nhận được tin tức lập tức chạy tới, lúc chạy tới bến tàu, Mộ Tu Kiệt đã ở trong phòng giám sát, nhìn chằm chằm kỹ thuật viên đang khôi phục số liệu.

Cẩn Mai không phải vừa lên thuyền đã phá hủy hệ thống trên thuyền, bọn họ đến mặt biển, bà ta mới bắt đầu động thủ.

Nhưng rất rõ ràng, Cẩn Mai không quen thuộc hệ thống lắm.

Đoán chừng cũng là dùng phương pháp tương đối bạo lực, mới có thể phá hư ổ cứng của hệ thống.

Thuyền máy của Mộ thị bọn họ, mỗi một chiếc đều có hệ thống máy tính độc lập, khá tân tiến.

Bộ hệ thống này có thể giúp người lái phân tích hoàn cảnh xung quanh, dĩ nhiên, dẫn đường, liên lạc thông tin với người trên bờ, dự đoán thời tiết, những chức năng này, đều có.

Mà chức năng định vị chính xác, cũng tập hợp trong bộ hệ thống này.

Nếu Cẩn Mai không phá hư máy tính chủ trên thuyền, thì bọn họ bây giờ có thể phong tỏa được vị trí.

Nhưng bây giờ, tin tức về vị trí cuối cùng, dừng ở trên mặt biển.

Sau đó rốt cuộc bọn họ đi đâu, không có ai biết.

“Rốt cuộc có xong hay chưa!” Mộ Tu Kiệt đá một cước vào ghế.

Cái ghế chắc chắn như vậy, lại đang vang lên tiếng nứt!

Một cước này của cậu cả Mộ mạnh thế nào, quả thực không dám tưởng tượng!

Nếu rơi vào trên người mình, không chết cũng phải trọng thương!

Nhân viên kỹ thuật trong phòng giám sát, từng người nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tổ trưởng lau mồ hôi, vội nói: “Máy chủ trên thuyền truyền tin không được, bây giờ, chỉ có thể dựa vào hệ thống định vị của chúng ta, tính toán nơi thuyền có thể đi qua nhất.”

“Nói cách khác, cho dù có ra kết quả, cũng chỉ là tính toán?”

Sắc mặt Mộ Tu Kiệt trầm xuống, tổ trưởng bị dọa sợ chân cũng mềm nhũn

“Cậu, cậu cả, máy chủ kết nối không được, chúng ta không có cách nào phục hồi từ xa!”

Bây giờ, đoán chừng là ở cứng đều bị phá hư hoàn toàn rồi.

“Cậu cả, cậu yên tâm, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng, tỷ lệ chính xác là rất cao.”

Mộ Tu Kiệt không nói lời nào, sắc mặt tái xanh.

Tổ trưởng cũng không dám nói thêm gì, vội vàng dặn mọi người, tiếp tục xử lý số liệu, nhanh chóng phân tích kết quả ra.

Tính khí của cậu cả càng ngày càng nóng nảy, đã sắp đến ranh giới bùng nổ.

Tiếp tục kéo dài như vậy, thật sự sẽ chết người!



Mọi người dĩ nhiên cũng biết tình hình nghiêm trọng, không ai dám buông lỏng.

Mộ Khải Trạch thấy anh cả không muốn để ý mình, anh ta đi nhanh đến bên cạnh Lâm Duệ.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai người bọn họ cùng đi ra ngoài, hay là...”

“Bà cả trước đó dẫn theo cô Uyển Uyển, tới phòng sau nơi lão phu nhân khi còn sống ở, còn chúng tôi ở trong phòng khách phía sau phòng, phát hiện vết máu.”

Trong lòng Mộ Khải Trạch chợt căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.

“Vết máu?” Trời đất! Mẹ anh ta rốt cuộc đối đã làm gì Cố Cơ Uyển rồi?

“Mẹ tôi sẽ không hại người! Anh cả, bà ấy ở nhà họ Mộ nhiều năm như vậy, anh cho dù không hiểu tính cách của bà ấy, cũng biết, bà ấy không có lá gan lớn như vậy!"

Mộ Tu Kiệt bây giờ lòng như lửa đốt, làm gì có tâm tư nói chuyện với anh ta?

Cho dù chỉ là một công cụ làm ấm giường, nhưng ít nhất cũng vẫn là công cụ anh cần, nếu lúc này xảy ra chuyện...

Anh nắm chặt quả đấm, hơi thở càng lạnh hơn.

Mộ Khải Trạch nhìn Lâm Duệ, Lâm Duệ cũng lực bất tòng tâm.

Nếu có vết máu, vậy đã nói rõ là có tranh chấp.

Mà hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong camera ở nhà họ Mộ, là Cẩn Mai hoàn hảo không sứt mẻ.

Nói chính xác, vết máu là của Cố Cơ Uyển.

Sự thật bây giờ là, bà ta đã mang Cố Cơ Uyển bị thương đi!

“Kết quả số liệu ra rồi!”

Một câu nói của tổ trưởng, lấy lại toàn bộ tâm tư của mấy người họ.

Anh ta nhìn Mộ Tu Kiệt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

“Cậu cả, nơi bọn họ có khả năng đi nhất, là đảo Cầu Vồng dưới tên ngài Đại, nơi thứ hai, là đảo Phi Hạ dưới tên cậu hai.”

“Nhất định là đảo Phi Hạ” Mộ Khải Trạch tiến lên một bước, nhìn Mộ Tu Kiệt.

“Lần trước chúng tôi đi đảo Cầu Vồng, mẹ tôi từng bị rắn hoang dọa, đó là loại rắn có độc trên đảo Cầu Vồng, bà ấy nói, sau này sẽ không tới đảo Cầu Vồng nữa.”

Mộ Tu Kiệt không nói hai lời, xoay người đi ra khỏi phòng giám sát.

Lâm Duệ đi sau lưng anh, vừa đi, vừa lấy ra điện thoại ra để ra lệnh.

“... Các người một đội, tới đảo Cầu Vồng tìm người... Đúng, tôi và cậu cả mang theo mấy người, tới đảo Phi Hạ.”

Cố Cơ Uyển tỉnh lại trong cơn đau đầu.

Đau đầu gần chết, cả đầu như muốn nổ tung.

Đau! Đau đến mức ngay cả mí mắt dường như cũng không nhấc lên nổi.

Thật vất vả, mới cố gắng mở mắt ra một khe hở.

Trong tầm mắt *** lung, một người ngồi cách đó không xa, hình như cầm giấy bút, không biết đang viết gì.

Bóng lưng bà ta nhìn rất vắng lặng.



Cũng không biết tại sao, lúc này thấy bà ta, lại có một loại cảm giác tuyệt vọng.

Không phải Cố Cơ Uyển cảm thấy tuyệt vọng, mà là, cô thấy được sự tuyệt vọng trên người Cẩn Mai.

Tại sao lại như vậy?

“Suýt...” Tùy tiện động một cái, mới phát hiện hai tay mình bị trói ở sau lưng.

Có lẽ là thời gian trói quá lâu, lại trói rất chặt, sợi dây sần sùi cọ sát cổ tay.

Bây giờ động một cái, đều đau đến tê tâm liệt phế!

“Tỉnh rồi?"

Cẩn Mai quay đầu nhìn cô, cái nhìn này, không có oán hận của trước kia, cũng không có trách cứ.

Một ánh mắt rất bình thản, nhưng bởi vì bình thản như vậy, sự tuyệt vọng trên người bà ta, càng nồng đậm.

“Bà muốn làm gì?” Cố Cơ Uyển giãy giụa, vất vả ngồi dậy.

Phía sau là vách đá, bọn họ lại đang ở trong một sơn động!

Bà ta trói tay chân mình, mang đến nơi như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?

“Tôi không sống được nữa.” Cẩn Mai cười một tiếng, ảm đạm, bất lực.

“Ha, Cố Cơ Uyển, cô phong kín đường sống cuối cùng của tôi rồi ”

“Lão phu nhân rốt cuộc có phải bà giết hay không?”

Vô duyên vô cớ, tại sao bà ta phải như vậy?

Khả năng duy nhất, đó chính là, bà ta là hung thủ!

Nhưng mà, tại sao? Cô không hề cảm giác được, Cẩn Mai đối với lão phu nhân có bất kỳ sát ý gì!

Cẩn Mai lại cười một tiếng, không nhìn cô nữa, cầm bút, tiếp tục viết gì đó trên giấy.

“Cô không phải đều biết rồi sao? Không phải tôi giết, còn có thể là ai?”

“Tại sao bà phải giết bà ấy!”

Lời này của Cố Cơ Uyển, rõ ràng là hét lên!

Cô kích động đến mức cả người đều run rẩy, ngay cả môi cũng đang phát run!

“Tại sao bà phải giết bà ấy, tại sao? Bà ấy là một người lương thiện như vậy, bà ấy đắc tội gì với bà? Tại sao bà muốn giết bà ấy?”

Tại sao? Tại sao là Cẩn Mai?

Cô đã từng hoài nghi, nhưng từ đầu đến cuối cô không cho rằng, Cẩn Mai có động cơ giết lão phu nhân!

Rốt cuộc là tại sao? Bà ta tại sao phải làm như vậy?

Cố Cơ Uyển muốn nhào qua, nhưng tay và chân cô đều bị trói cả rồi.

Vừa nhào tới trước, bịch một tiếng té xuống đất.

Nhưng cô không từ bỏ ý định, vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Cẩn Mai.

“Nói cho tôi biết tại sao? Tại sao bà phải giết bà nội? Rốt cuộc tại sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook