Chương 259: Lúc ở bên cô, không hận thù đến vậy
Sơ Cửu
07/12/2020
Cố Cơ Uyển không ngờ rằng, lúc mình mới bắt đầu nghỉ ngờ Cẩn Mai mà bà ta đã chủ động tìm tới cửa.
"Cậu hai nhà họ Mộ muốn gặp tôi à?" Cẩn Mai đến tìm cô lại là vì mục đích nào à, đúng là khiến Cố Cơ Uyển bất ngờ.
"Tôi biết yêu cầu này hơi quá phận với cô, nhưng bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác."
Cẩn Mai rót một ly nước trà cho cô, sau khi gọi món xong, bà ta mới nhìn Cố Cơ Uyển.
"Kể từ khi Tu Kiệt tiếp nhận chức tổng giám đốc Mộ Thị, nó vẫn luôn uống rượu một mình."
"Lúc đầu tôi nghĩ là vì nó đố kỵ và tức giận, cho nên mới có thể mua say, nhưng sau đó tôi mới biết, hóa ra nó đau khổ như vậy đều là vì cô."
Cố Cơ Uyển không nói câu nào, thực ra đúng là Mộ Khải Trạch rất thích một "cô" khác.
Nhưng dưới cái nhìn của cô, đó chỉ là một người đàn ông có tiền muốn chơi gái mà thôi.
Nếu nói là tình yêu chân thành thì không thể nào.
"Cô là thiên sứ của nó, Cơ Uyển, nó thật sự rất thích cô, trước giờ tôi chưa từng thấy nó thích cô gái nào như vậy."
Cẩn Mai muốn nắm chặt cổ tay của Cố Cơ Uyển, nhưng lại bị cô tránh được.
Bà ta có phần lúng túng, vội hỏi cô: "Xin lỗi, tôi sẽ không chạm vào cô, đừng để ý nhé, tôi chỉ là... hơi lo lắng, cô cứ xem như một người mẹ quá lo cho con trai mình, tôi...”
"Buổi sáng hôm bà cụ gặp chuyện, bà đã đi tới gặp bà ấy sao?" Cố Cơ Uyển bỗng hỏi.
Cẩn Mai sững sờ, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Rõ ràng bà ta hơi chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Tôi không nghĩ sẽ có người nhắc tới chuyện này, là Thúy Nhi nói cho cô sao? Cô đi tìm Thúy Nhi à?"
"Vì sao bà đuổi Thúy Nhỉ? Là vì không muốn để cô ấy nhắc tới chuyện bà đã gặp bà cụ sao?”
Trên gương mặt trắng trẻo của Cố Cơ Uyển không có biểu cảm nào khác.
Không biết cô hỏi bà ta như vậy là vì hoài nghỉ hay trách móc? Hay là có tính toán gì đây.
Cẩn Mai yên lặng nhìn cô vài giây rồi mới nói: "Có một phần là vì tôi không muốn có người nhắc đến chuyện tôi đã gặp bà cụ."
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, Cẩn Mai lại nói: "Chuyện trong nhà giàu cũng không phải tốt đẹp gì, chỉ có một điểm không phải thì có thể làm cô sụp đổ ngay."
"Người vô tâm sẽ nghỉ ngờ cô, người cố ý sẽ mượn đề tài đó để nói chuyện của mình, nói chung, muốn sống được trong nhà giàu thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
"Cho nên bà cảm thấy tôi là người vô tâm hay cố ý?" Vẻ mặt Cố Cơ Uyển vẫn không chút cảm xúc.
Cẩn Mai cười nhẹ, nhìn cô: "Xem ra cô vẫn canh cánh về chuyện này trong lòng."
Bà ta rót thêm nước trà cho mình.
Ngồi uống trà trong quán cà phê thì có vẻ không bình thường, nhưng mà bà ấy không thích mùi cà phê.
Nhưng mà quán cà phê là nơi khiến người ta thoải mái nói chuyện nhất, cho nên hôm nay bà tới tìm Cố Cơ Uyển, là để cố gắng nói chuyện với cô.
"Tôi không hại bà cụ, cũng không có lý do để hại bà."
Cẩn Mai lại bị Cố Cơ Uyển ngắt lời: "Vậy thì có phải bà cũng không có lý do hại tôi không?”
"Cô?" Cẩn Mai sững sờ, đón ánh mắt của cô.
Sau hai giây, bà bỗng bật cười thành tiếng: "Hóa ra cô nghĩ tôi tìm bà cụ là để vu oan giá họa cho cô à?"
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, bàn tay đang cầm lấy chén trà dần siết chặt.
Cuối cùng Cẩn Mai cũng không cười nữa, nhưng vẻ mặt bà ta cũng không nghiêm túc mấy.
"Nói trắng ra là, tôi không có nhiều tình cảm với bà cụ, nhưng giết người là phạm tội, tôi và cô cũng không thù hận lớn đến mức, để hãm hại cô mà tôi phải mạo hiểm lớn đến vậy.
Về chuyện này, Cố Cơ Uyển không có đánh giá gì, cô cũng thấy mình và Cẩn Mai không có thù giận gì lớn đến mức đó thật.
Nhưng những gì Dương Băng Băng nói ở bệnh viện tâm thần vẫn quanh quẩn trong đầu cô mãi không thôi.
Khi Dương Băng Băng lên cơn điên đã nói, người đã đưa tin cô và Mộ Bác Văn gian díu với nhau ở nhà họ Mộ chính là Cẩn Mai.
Khi đó, cảm giác đầu tiên của cô là, Dương Băng Băng đang cố ý hãm hại người tốt, che giấu chân tướng.
Nhưng bây giờ, cô cũng không biết rốt cuộc suy nghĩ của mình có đúng không.
Dương Băng Băng vẫn luôn ở bệnh viện tâm thần, đến giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Nếu Dương Băng Băng chỉ giả vờ bị bệnh, thì ở nơi đó cô ta có thể trở nên ngốc đi không?
Cũng có thể những gì Dương Băng Băng nói là thật, vậy thì rốt cuộc Cẩn Mai và cô có chuyện gì khúc mắc?
"Cơ Uyển, tôi không biết vì sao cô lại thành kiến với tôi đến như vậy? Là vì chuyện của Cẩn Lôi sao?
Cẩn Mai cầm lấy tách trà, nhìn nước trà trong ly, vẻ mặt hơi ảm đạm.
"Tiểu Lôi là con gái quý giá nhất của anh trai tôi, từ nhỏ tôi đã rất thương con bé."
Vẻ mặt của bà ta có phần bất đắc dĩ và mất mắt, trông không giống như giả bộ.
"Nếu như cô là tôi, sau khi biết chuyện tay của người thân mình bị phế, tôi nghĩ cô cũng sẽ như tôi, tức giận đến mức không chịu nổi, muốn phát tiết ra."
"Nhưng mà sau đó tôi cũng tỉnh táo lại, tôi biết nhất định là Tiểu Lôi không đúng, bởi vì Tu Kiệt là một người thưởng phạt phân minh, nếu không phải Tiểu Lôi chủ động trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng sẽ không ra tay với nó."
Cẩn Mai thở dài một hơi, cầm tách trà lên uống một ngụm.
"Ai cũng có lần xúc động, tôi cũng chỉ là người thường mà thôi, Cơ Uyển à."
"Bà chưa nói cho tôi biết, hôm đó bà tìm bà cụ vì chuyện gì?”
Cố Cơ Uyển vẫn nhìn bà ta chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào trên mặt bà ta.
"Là vì chuyện của Gố Vị Y." Cẩn Mai đón nhận ánh mắt của cô, thậm chí hai bên còn đối mắt.
"Thật ra tôi biết, Cố Vị Y có thể ở lại Vọng Giang Các là ý của bà cụ."
Mộ Tu Kiệt không thích gần gũi với phụ nữ, nếu không phải có người bày mưu tính kế, chắc chắn cậu ấy sẽ không để Cố Vị Y vào chỗ ở của mình.
Nhưng có phải bà cụ không biết Cố Vị Y là kiểu phụ nữ gì đâu.
"Chuyện chị cô từng có quan hệ với Khải Trạch trước đó, tôi không biết cô có biết chuyện không, nhưng là một người mẹ, tôi cũng biết ít nhiều."
"Từ trước đến nay tôi đã từng nói với Khải Trạch rằng, mục tiêu của người phụ nữ này không phải là nó, chỉ là lợi dụng nó để đến gân Tu Kiệt mà thôi, nhưng mà nó không nghe."
Phục vụ đưa hai phân bánh ngọt lên, Cố Cơ Uyển cầm dĩa nhỏ lên ăn, đột nhiên cô lại thấy có khẩu vị.
"Cố Vị Y và Mộ Khải Trạch từng ở bên nhau, giờ lại chạy qua chỗ Tu Kiệt, là bà cả của nhà họ Mộ, tôi không nghĩ đây là chuyện tốt."
Cẩn Mai không hứng thú mấy với những món đồ ngọt mà các cô gái nhỏ thích, bà đẩy bánh ngọt ra.
Ánh mắt vẫn nhìn Cố Cơ Uyển như trước, bà nói: "Cho nên, tôi mới tìm bà cụ, nói với bà chuyện của Cố Vị Y và Khải Trạch."
"Bà cụ có nói gì với bà không?”
"Cô muốn biết à?" Cẩn Mai cười nhẹ, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
"Cơ Uyển, tôi đã nói rất nhiều chuyện cho cô, nhưng hình như cô vẫn chưa đồng ý với tôi."
"Bà không thích Cố Vị Y sau khi ở bên Mộ Khải Trạch mà lại đi quyến rũ cậu cả Mộ, vậy tại sao bây giờ bà lại muốn tôi đi tìm Mộ Khải Trạch?"
Đây không phải là chuyện mà người thân là bà cả của nhà họ Mộ nên làm, để một người phụ nữ đi quyến rũ hai anh em? Đầu óc của bà đâu?
Cẩn Mai cười nói: "Không giống nhau, Cố Vị Y là chủ động, còn cô là bị động."
Ba ta để tách trà xuống, nhìn Cố Cơ Uyển: "Quan trọng nhất là, bây giờ tôi thực sự không có cách nào với con trai tôi."
"Cậu hai nhà họ Mộ muốn gặp tôi à?" Cẩn Mai đến tìm cô lại là vì mục đích nào à, đúng là khiến Cố Cơ Uyển bất ngờ.
"Tôi biết yêu cầu này hơi quá phận với cô, nhưng bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác."
Cẩn Mai rót một ly nước trà cho cô, sau khi gọi món xong, bà ta mới nhìn Cố Cơ Uyển.
"Kể từ khi Tu Kiệt tiếp nhận chức tổng giám đốc Mộ Thị, nó vẫn luôn uống rượu một mình."
"Lúc đầu tôi nghĩ là vì nó đố kỵ và tức giận, cho nên mới có thể mua say, nhưng sau đó tôi mới biết, hóa ra nó đau khổ như vậy đều là vì cô."
Cố Cơ Uyển không nói câu nào, thực ra đúng là Mộ Khải Trạch rất thích một "cô" khác.
Nhưng dưới cái nhìn của cô, đó chỉ là một người đàn ông có tiền muốn chơi gái mà thôi.
Nếu nói là tình yêu chân thành thì không thể nào.
"Cô là thiên sứ của nó, Cơ Uyển, nó thật sự rất thích cô, trước giờ tôi chưa từng thấy nó thích cô gái nào như vậy."
Cẩn Mai muốn nắm chặt cổ tay của Cố Cơ Uyển, nhưng lại bị cô tránh được.
Bà ta có phần lúng túng, vội hỏi cô: "Xin lỗi, tôi sẽ không chạm vào cô, đừng để ý nhé, tôi chỉ là... hơi lo lắng, cô cứ xem như một người mẹ quá lo cho con trai mình, tôi...”
"Buổi sáng hôm bà cụ gặp chuyện, bà đã đi tới gặp bà ấy sao?" Cố Cơ Uyển bỗng hỏi.
Cẩn Mai sững sờ, sắc mặt bất chợt thay đổi.
Rõ ràng bà ta hơi chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
"Tôi không nghĩ sẽ có người nhắc tới chuyện này, là Thúy Nhi nói cho cô sao? Cô đi tìm Thúy Nhi à?"
"Vì sao bà đuổi Thúy Nhỉ? Là vì không muốn để cô ấy nhắc tới chuyện bà đã gặp bà cụ sao?”
Trên gương mặt trắng trẻo của Cố Cơ Uyển không có biểu cảm nào khác.
Không biết cô hỏi bà ta như vậy là vì hoài nghỉ hay trách móc? Hay là có tính toán gì đây.
Cẩn Mai yên lặng nhìn cô vài giây rồi mới nói: "Có một phần là vì tôi không muốn có người nhắc đến chuyện tôi đã gặp bà cụ."
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, Cẩn Mai lại nói: "Chuyện trong nhà giàu cũng không phải tốt đẹp gì, chỉ có một điểm không phải thì có thể làm cô sụp đổ ngay."
"Người vô tâm sẽ nghỉ ngờ cô, người cố ý sẽ mượn đề tài đó để nói chuyện của mình, nói chung, muốn sống được trong nhà giàu thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện."
"Cho nên bà cảm thấy tôi là người vô tâm hay cố ý?" Vẻ mặt Cố Cơ Uyển vẫn không chút cảm xúc.
Cẩn Mai cười nhẹ, nhìn cô: "Xem ra cô vẫn canh cánh về chuyện này trong lòng."
Bà ta rót thêm nước trà cho mình.
Ngồi uống trà trong quán cà phê thì có vẻ không bình thường, nhưng mà bà ấy không thích mùi cà phê.
Nhưng mà quán cà phê là nơi khiến người ta thoải mái nói chuyện nhất, cho nên hôm nay bà tới tìm Cố Cơ Uyển, là để cố gắng nói chuyện với cô.
"Tôi không hại bà cụ, cũng không có lý do để hại bà."
Cẩn Mai lại bị Cố Cơ Uyển ngắt lời: "Vậy thì có phải bà cũng không có lý do hại tôi không?”
"Cô?" Cẩn Mai sững sờ, đón ánh mắt của cô.
Sau hai giây, bà bỗng bật cười thành tiếng: "Hóa ra cô nghĩ tôi tìm bà cụ là để vu oan giá họa cho cô à?"
Cố Cơ Uyển không nói lời nào, bàn tay đang cầm lấy chén trà dần siết chặt.
Cuối cùng Cẩn Mai cũng không cười nữa, nhưng vẻ mặt bà ta cũng không nghiêm túc mấy.
"Nói trắng ra là, tôi không có nhiều tình cảm với bà cụ, nhưng giết người là phạm tội, tôi và cô cũng không thù hận lớn đến mức, để hãm hại cô mà tôi phải mạo hiểm lớn đến vậy.
Về chuyện này, Cố Cơ Uyển không có đánh giá gì, cô cũng thấy mình và Cẩn Mai không có thù giận gì lớn đến mức đó thật.
Nhưng những gì Dương Băng Băng nói ở bệnh viện tâm thần vẫn quanh quẩn trong đầu cô mãi không thôi.
Khi Dương Băng Băng lên cơn điên đã nói, người đã đưa tin cô và Mộ Bác Văn gian díu với nhau ở nhà họ Mộ chính là Cẩn Mai.
Khi đó, cảm giác đầu tiên của cô là, Dương Băng Băng đang cố ý hãm hại người tốt, che giấu chân tướng.
Nhưng bây giờ, cô cũng không biết rốt cuộc suy nghĩ của mình có đúng không.
Dương Băng Băng vẫn luôn ở bệnh viện tâm thần, đến giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Nếu Dương Băng Băng chỉ giả vờ bị bệnh, thì ở nơi đó cô ta có thể trở nên ngốc đi không?
Cũng có thể những gì Dương Băng Băng nói là thật, vậy thì rốt cuộc Cẩn Mai và cô có chuyện gì khúc mắc?
"Cơ Uyển, tôi không biết vì sao cô lại thành kiến với tôi đến như vậy? Là vì chuyện của Cẩn Lôi sao?
Cẩn Mai cầm lấy tách trà, nhìn nước trà trong ly, vẻ mặt hơi ảm đạm.
"Tiểu Lôi là con gái quý giá nhất của anh trai tôi, từ nhỏ tôi đã rất thương con bé."
Vẻ mặt của bà ta có phần bất đắc dĩ và mất mắt, trông không giống như giả bộ.
"Nếu như cô là tôi, sau khi biết chuyện tay của người thân mình bị phế, tôi nghĩ cô cũng sẽ như tôi, tức giận đến mức không chịu nổi, muốn phát tiết ra."
"Nhưng mà sau đó tôi cũng tỉnh táo lại, tôi biết nhất định là Tiểu Lôi không đúng, bởi vì Tu Kiệt là một người thưởng phạt phân minh, nếu không phải Tiểu Lôi chủ động trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng sẽ không ra tay với nó."
Cẩn Mai thở dài một hơi, cầm tách trà lên uống một ngụm.
"Ai cũng có lần xúc động, tôi cũng chỉ là người thường mà thôi, Cơ Uyển à."
"Bà chưa nói cho tôi biết, hôm đó bà tìm bà cụ vì chuyện gì?”
Cố Cơ Uyển vẫn nhìn bà ta chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào trên mặt bà ta.
"Là vì chuyện của Gố Vị Y." Cẩn Mai đón nhận ánh mắt của cô, thậm chí hai bên còn đối mắt.
"Thật ra tôi biết, Cố Vị Y có thể ở lại Vọng Giang Các là ý của bà cụ."
Mộ Tu Kiệt không thích gần gũi với phụ nữ, nếu không phải có người bày mưu tính kế, chắc chắn cậu ấy sẽ không để Cố Vị Y vào chỗ ở của mình.
Nhưng có phải bà cụ không biết Cố Vị Y là kiểu phụ nữ gì đâu.
"Chuyện chị cô từng có quan hệ với Khải Trạch trước đó, tôi không biết cô có biết chuyện không, nhưng là một người mẹ, tôi cũng biết ít nhiều."
"Từ trước đến nay tôi đã từng nói với Khải Trạch rằng, mục tiêu của người phụ nữ này không phải là nó, chỉ là lợi dụng nó để đến gân Tu Kiệt mà thôi, nhưng mà nó không nghe."
Phục vụ đưa hai phân bánh ngọt lên, Cố Cơ Uyển cầm dĩa nhỏ lên ăn, đột nhiên cô lại thấy có khẩu vị.
"Cố Vị Y và Mộ Khải Trạch từng ở bên nhau, giờ lại chạy qua chỗ Tu Kiệt, là bà cả của nhà họ Mộ, tôi không nghĩ đây là chuyện tốt."
Cẩn Mai không hứng thú mấy với những món đồ ngọt mà các cô gái nhỏ thích, bà đẩy bánh ngọt ra.
Ánh mắt vẫn nhìn Cố Cơ Uyển như trước, bà nói: "Cho nên, tôi mới tìm bà cụ, nói với bà chuyện của Cố Vị Y và Khải Trạch."
"Bà cụ có nói gì với bà không?”
"Cô muốn biết à?" Cẩn Mai cười nhẹ, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
"Cơ Uyển, tôi đã nói rất nhiều chuyện cho cô, nhưng hình như cô vẫn chưa đồng ý với tôi."
"Bà không thích Cố Vị Y sau khi ở bên Mộ Khải Trạch mà lại đi quyến rũ cậu cả Mộ, vậy tại sao bây giờ bà lại muốn tôi đi tìm Mộ Khải Trạch?"
Đây không phải là chuyện mà người thân là bà cả của nhà họ Mộ nên làm, để một người phụ nữ đi quyến rũ hai anh em? Đầu óc của bà đâu?
Cẩn Mai cười nói: "Không giống nhau, Cố Vị Y là chủ động, còn cô là bị động."
Ba ta để tách trà xuống, nhìn Cố Cơ Uyển: "Quan trọng nhất là, bây giờ tôi thực sự không có cách nào với con trai tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.