Chương 308: Người đàn ông đó giống như đến từ địa ngục vậy
Sơ Cửu
07/12/2020
Trở lại nhà trọ, đã là mười một giờ đêm.
Nhìn sắc mặt Giang Nam đã lạnh lùng hơn so với bình thường rất nhiều.
Sau khi trở về, anh ta lập tức đi vào căn phòng của mình và không hề đi ra nữa.
Cố Cơ Uyển có chút mệt mỏi, về đến phòng, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó nhìn đồng hồ trên vách tường.
Đã sắp mười hai giờ rồi, không biết Giang Nam đang làm cái gì.
Thật ra cô muốn nói với anh ta rằng không phải mình đề phòng anh ta mà là vì chuyện này quả thực quá phức tạp nên căn bản không thể nào nói hết được.
Đàm Kiệt hiểu được, bởi vì Đàm Kiệt đã tham dự vào toàn bộ sự việc.
Nếu không phải như vậy, cô chỉ sợ ngay cả Đàm Kiệt cô cũng sẽ không nói.
Lại ngồi thêm một lát, mười hai giờ, cô đi ra khỏi phòng, nhân cơ hội đi lấy nước đi về phía cửa phòng của Giang Nam vài bước.
Bên trong truyền ra tiếng nói, anh ta đang nói chuyện điện thoại cùng với ai đó?
Cửa phòng không đóng kín, ánh đèn yếu ớt lọt ra ngoài.
Cô không muốn nghe lén anh ta nói chuyện nhưng vì sao lại có tên của cô?
Anh ta đang nói chuyện với ai? Chuyện này có liên quan gì tới cô?
Cố Cơ Uyển tiến lên phía trước hai bước, mơ hồ, lại nghe được Giang Nam đang nói chuyện: "... Bên kia bây giờ đang chiến loạn... Nguy hiểm...
Lúc nào trở về?"
Trong lòng Cố Cơ Uyển chấn động, không cẩn thận bịch một tiếng đầu đâm vào cánh cửa.
Giọng nói bên trong lập tức ngừng lại, cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra, gương mặt ủ dột của Giang Nam xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Cố Cơ Uyển không kịp giải thích tại sao mình lại nghe lén, cô một phát bắt được cổ tay của Giang Nam, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
“Anh... Anh ấy là giả, đúng không? Bây giờ anh ấy... Có phải đang ở chỗ A Lý Hãn hay không? Đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói cái gì." Giang Nam mặt không biểu cảm nói. Cố Cơ Uyển cắn môi, sốt ruột đến mức lòng bàn tay đổ một trận mồ hôi lạnh.
"Giang Nam, đừng giúp anh ấy giấu diếm tôi nữa! Cậu cả Mộ bây giờ đang ở nhà họ Mộ là giả, người thật đang ở A Lý Hãn, đúng không?”
Nhưng bây giờ bên kia đang là lúc chiến loạn, khắp nơi đều là chiến hỏa, rất nguy hiểm!
Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, đi về nghỉ ngơi đi." Giang Nam lôi kéo cổ tay của cô định kéo cô trở về phòng.
Cố Cơ Uyển gắng sức muốn tránh thoát khỏi anh ta nhưng sức lực của anh ta quá lớn nên cô không giãy ra được.
Cố Cơ Uyển vội la lên: "Giang Nam! Tôi chỉ muốn biết sự thật, rốt cuộc là có phải như vậy hay không?”
"Không phải!" Giang Nam trầm mặt, bình tĩnh nhìn cô: "Cô chỉ không muốn chấp nhận sự thật là cậu cả Mộ không tin cô, người vô tình với cô cũng là anh ta!"
"Không phải! Người kia không phải là anh ấy! Chắc chắn không phải!"
Cô không muốn tin, lời anh ta vừa nói cô nghe được rất rõ ràng!
"Mộ Tu Kiệt đã đi A Lý Hãn, người bây giờ đang ở Bắc Lăng chắc chắn không phải anh ấy! Anh đừng nói dối tôi nữa!"
"Cố Cơ Uyển, cô tỉnh táo lại một chút đi, đừng có ảo tưởng về Mộ Tu Kiệt nữa! Anh ta không thích cô, không tin cô, cũng không ở bên cô!”
"Tôi không tin!" Cố Cơ Uyển dùng sức hất ra, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi tay anh ta!
"Giang Nam, nếu như anh không nói cho tôi biết sự thật thì tôi sẽ tự đi A Lý Hãn tìm anh ấy!"
"Cô..."
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không muốn nghe anh ta nói thêm gì nữa, cô trở về phòng câm chìa khoá lên định đi ra ngoài.
Hộ chiếu và tất cả giấy tờ tùy thân của cô đều ở hết trong nhà trọ, cô chỉ tới đây ở tạm mấy ngày mà thôi.
Giang Nam biết cô muốn làm gì, trước khi cô đi ra ngoài anh ta liền đuổi tới, giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô lại.
"Không được đi! Mộ Tu Kiệt đang ở Bắc Lăng, chính cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi mà!"
"Tôi không hề tận mắt thấy... Cố Cơ Uyển bị kéo một cái, trọng tâm bất ổn, bịch một tiếng va vào vách tường.
Cô hơi khó chịu, vô thức che bụng của mình lại.
Giang Nam nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của cô: "Bụng vẫn còn đau à?”
Sao nhìn giống như đang phải chịu đau đớn rất nhiều vậy?
Cố Cơ Uyển nói không ra lời, quả thực bụng cô đang rất đau, giống như là bị thứ gì đó túm lấy vậy.
Sắc mặt của cô cũng trở nên tái nhợt, tay không ngừng run rẩy. Giang Nam luống cuống ôm cô vào trong lòng, vội la lên: "Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Đừng..." Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Cô không muốn tới bệnh viện, cô muốn đi A Lý Hãn!
Kiếp trước cậu cả Mộ suýt chút nữa đã mất mạng ở A Lý Hãn.
Kiếp này mọi chuyện đã không giống như vậy nữa, nhưng anh vẫn đi A Lý Hãn.
Cô thật sự rất sợ, thật sự rất rất sợ, chẳng may Mộ Tu Kiệt sẽ xảy ra chuyện gì ở đó...
"Tôi muốn... Tìm anh ấy."
Bụng dưới đột nhiên đau nhói khiến hô hấp của cô trì trệ, thân thể cô mềm nhũn, cả người ngã xuống.
"Uyển Uyển!" Giang Nam bế cô lên mới phát hiện ra hai mắt cô nhắm nghiền, đã ngất đi.
Anh ta không dám chậm trễ, ôm cô ra cửa lập tức đi đến bãi đỗ xe.
Chỉ đến kỳ kinh nguyệt sao có thể giày vò cô đến mức này? Tại sao bụng lại đau như vậy?
Anh ta đã đọc rất nhiều tài liệu, cho dù thật sự đến kỳ kinh nguyệt cũng không đến mức đau đến ngất đi.
Là bởi vì, quá lo lắng ư?
... Lúc đến bệnh viện, đã là hơn một giờ sáng.
Kết quả mà bác sĩ thông báo khiến Giang Nam chết lặng.
Anh ta cầm điện thoại lên muốn bấm dãy số kia nhưng ngón tay lại vô cùng run rẩy, đầu ngón tay cách màn hình không đến một milimet nhưng vẫn không ấn xuống được.
Ở cửa phòng cấp cứu chỉ có một mình anh ta lẻ loi trơ trọi, đột nhiên anh ta phát hiện ra vậy mà cũng có chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Sợ cô sẽ xảy ra chuyện, sợ bụng cô sẽ xảy ra chuyện, rất sợ!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh quyết định ấn xuống dãy số kia.
"Có chuyện gì vậy?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông.
Giang Nam cắn môi, trầm giọng nói: "Cô ấy... Mang thai, thai nhi xảy ra chút vấn đề, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu, không chắc là... Có thể giữ được."
Cố Cơ Uyển hôn mê cả một đêm, đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc bóng dáng cao lớn kia xuất hiện ở bệnh viện, quả thực đã khiến cho mọi người giật nảy mình.
Anh một thân mệt mỏi phong trần, cả người toàn là cát bụi, mấy chỗ màu đen trên quần áo rõ ràng là vết máu đã khô lại.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhìn dáng vẻ giống như là mất máu quá nhiều.
Trên áo sơ mi màu đen còn có vết máu ướt sũng, giống như là vết thương bị rách ra khiến cho máu chảy ra một lân nữa, hình dạng cực kì đáng sợ.
Mặc dù gương mặt kia vẫn đẹp trai tuấn tú đến mức khiến cho người ta không dời mắt đi được nhưng cả người anh lại đây vết máu, thật sự là quá dọa người.
Mấy cô y tá nhìn thấy được cũng đều choáng váng.
Đẹp trai quá, đẹp trai đến mức trời đất không dung.
Nhưng cả người đầy vết máu lại khiến cho anh thêm phần lạnh lùng hơn so với bình thường, là sát khí.
Giang Nam cũng không ngờ vậy mà tên này lại chật vật đến mức này, nếu như biết anh như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không tới quấy rầy anh.
Nhưng với tình hình hiện tại của Cố Cơ Uyển, nếu như không để anh trở về mà chẳng may sau này xảy ra chuyện gì, nhất định anh sẽ hối hận cả đời.
"Người đâu rồi?" Giọng nói của Mộ Tu Kiệt rất khàn, còn có vẻ như đang thở hổn hển, rõ ràng là bởi vì vừa rồi đi đường đã quá lo lắng.
"Tình hình bây giờ đã khá hơn rồi, đã giữ lại được đứa bé nhưng rất yếu, tương lai như thế nào thì không ai biết được."
Giang Nam nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Mang thai chưa đến một tháng lại còn có dấu hiệu sảy thai, bây giờ siêu âm cũng không kết luận được chính xác điều gì mà chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa, lúc đó mới có thể xác định được đứa bé có thể giữ lại được hay không."
Nhìn sắc mặt Giang Nam đã lạnh lùng hơn so với bình thường rất nhiều.
Sau khi trở về, anh ta lập tức đi vào căn phòng của mình và không hề đi ra nữa.
Cố Cơ Uyển có chút mệt mỏi, về đến phòng, tắm rửa rồi thay quần áo, sau đó nhìn đồng hồ trên vách tường.
Đã sắp mười hai giờ rồi, không biết Giang Nam đang làm cái gì.
Thật ra cô muốn nói với anh ta rằng không phải mình đề phòng anh ta mà là vì chuyện này quả thực quá phức tạp nên căn bản không thể nào nói hết được.
Đàm Kiệt hiểu được, bởi vì Đàm Kiệt đã tham dự vào toàn bộ sự việc.
Nếu không phải như vậy, cô chỉ sợ ngay cả Đàm Kiệt cô cũng sẽ không nói.
Lại ngồi thêm một lát, mười hai giờ, cô đi ra khỏi phòng, nhân cơ hội đi lấy nước đi về phía cửa phòng của Giang Nam vài bước.
Bên trong truyền ra tiếng nói, anh ta đang nói chuyện điện thoại cùng với ai đó?
Cửa phòng không đóng kín, ánh đèn yếu ớt lọt ra ngoài.
Cô không muốn nghe lén anh ta nói chuyện nhưng vì sao lại có tên của cô?
Anh ta đang nói chuyện với ai? Chuyện này có liên quan gì tới cô?
Cố Cơ Uyển tiến lên phía trước hai bước, mơ hồ, lại nghe được Giang Nam đang nói chuyện: "... Bên kia bây giờ đang chiến loạn... Nguy hiểm...
Lúc nào trở về?"
Trong lòng Cố Cơ Uyển chấn động, không cẩn thận bịch một tiếng đầu đâm vào cánh cửa.
Giọng nói bên trong lập tức ngừng lại, cạch một tiếng, cửa phòng bị mở ra, gương mặt ủ dột của Giang Nam xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Cố Cơ Uyển không kịp giải thích tại sao mình lại nghe lén, cô một phát bắt được cổ tay của Giang Nam, đầu ngón tay run nhè nhẹ.
“Anh... Anh ấy là giả, đúng không? Bây giờ anh ấy... Có phải đang ở chỗ A Lý Hãn hay không? Đúng không?"
"Tôi không biết cô đang nói cái gì." Giang Nam mặt không biểu cảm nói. Cố Cơ Uyển cắn môi, sốt ruột đến mức lòng bàn tay đổ một trận mồ hôi lạnh.
"Giang Nam, đừng giúp anh ấy giấu diếm tôi nữa! Cậu cả Mộ bây giờ đang ở nhà họ Mộ là giả, người thật đang ở A Lý Hãn, đúng không?”
Nhưng bây giờ bên kia đang là lúc chiến loạn, khắp nơi đều là chiến hỏa, rất nguy hiểm!
Rốt cuộc là anh muốn làm gì?
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, đi về nghỉ ngơi đi." Giang Nam lôi kéo cổ tay của cô định kéo cô trở về phòng.
Cố Cơ Uyển gắng sức muốn tránh thoát khỏi anh ta nhưng sức lực của anh ta quá lớn nên cô không giãy ra được.
Cố Cơ Uyển vội la lên: "Giang Nam! Tôi chỉ muốn biết sự thật, rốt cuộc là có phải như vậy hay không?”
"Không phải!" Giang Nam trầm mặt, bình tĩnh nhìn cô: "Cô chỉ không muốn chấp nhận sự thật là cậu cả Mộ không tin cô, người vô tình với cô cũng là anh ta!"
"Không phải! Người kia không phải là anh ấy! Chắc chắn không phải!"
Cô không muốn tin, lời anh ta vừa nói cô nghe được rất rõ ràng!
"Mộ Tu Kiệt đã đi A Lý Hãn, người bây giờ đang ở Bắc Lăng chắc chắn không phải anh ấy! Anh đừng nói dối tôi nữa!"
"Cố Cơ Uyển, cô tỉnh táo lại một chút đi, đừng có ảo tưởng về Mộ Tu Kiệt nữa! Anh ta không thích cô, không tin cô, cũng không ở bên cô!”
"Tôi không tin!" Cố Cơ Uyển dùng sức hất ra, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi tay anh ta!
"Giang Nam, nếu như anh không nói cho tôi biết sự thật thì tôi sẽ tự đi A Lý Hãn tìm anh ấy!"
"Cô..."
Cố Cơ Uyển hoàn toàn không muốn nghe anh ta nói thêm gì nữa, cô trở về phòng câm chìa khoá lên định đi ra ngoài.
Hộ chiếu và tất cả giấy tờ tùy thân của cô đều ở hết trong nhà trọ, cô chỉ tới đây ở tạm mấy ngày mà thôi.
Giang Nam biết cô muốn làm gì, trước khi cô đi ra ngoài anh ta liền đuổi tới, giữ chặt cổ tay của cô, kéo cô lại.
"Không được đi! Mộ Tu Kiệt đang ở Bắc Lăng, chính cô cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi mà!"
"Tôi không hề tận mắt thấy... Cố Cơ Uyển bị kéo một cái, trọng tâm bất ổn, bịch một tiếng va vào vách tường.
Cô hơi khó chịu, vô thức che bụng của mình lại.
Giang Nam nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó của cô: "Bụng vẫn còn đau à?”
Sao nhìn giống như đang phải chịu đau đớn rất nhiều vậy?
Cố Cơ Uyển nói không ra lời, quả thực bụng cô đang rất đau, giống như là bị thứ gì đó túm lấy vậy.
Sắc mặt của cô cũng trở nên tái nhợt, tay không ngừng run rẩy. Giang Nam luống cuống ôm cô vào trong lòng, vội la lên: "Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
"Đừng..." Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Cô không muốn tới bệnh viện, cô muốn đi A Lý Hãn!
Kiếp trước cậu cả Mộ suýt chút nữa đã mất mạng ở A Lý Hãn.
Kiếp này mọi chuyện đã không giống như vậy nữa, nhưng anh vẫn đi A Lý Hãn.
Cô thật sự rất sợ, thật sự rất rất sợ, chẳng may Mộ Tu Kiệt sẽ xảy ra chuyện gì ở đó...
"Tôi muốn... Tìm anh ấy."
Bụng dưới đột nhiên đau nhói khiến hô hấp của cô trì trệ, thân thể cô mềm nhũn, cả người ngã xuống.
"Uyển Uyển!" Giang Nam bế cô lên mới phát hiện ra hai mắt cô nhắm nghiền, đã ngất đi.
Anh ta không dám chậm trễ, ôm cô ra cửa lập tức đi đến bãi đỗ xe.
Chỉ đến kỳ kinh nguyệt sao có thể giày vò cô đến mức này? Tại sao bụng lại đau như vậy?
Anh ta đã đọc rất nhiều tài liệu, cho dù thật sự đến kỳ kinh nguyệt cũng không đến mức đau đến ngất đi.
Là bởi vì, quá lo lắng ư?
... Lúc đến bệnh viện, đã là hơn một giờ sáng.
Kết quả mà bác sĩ thông báo khiến Giang Nam chết lặng.
Anh ta cầm điện thoại lên muốn bấm dãy số kia nhưng ngón tay lại vô cùng run rẩy, đầu ngón tay cách màn hình không đến một milimet nhưng vẫn không ấn xuống được.
Ở cửa phòng cấp cứu chỉ có một mình anh ta lẻ loi trơ trọi, đột nhiên anh ta phát hiện ra vậy mà cũng có chuyện khiến mình cảm thấy sợ hãi.
Sợ cô sẽ xảy ra chuyện, sợ bụng cô sẽ xảy ra chuyện, rất sợ!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh quyết định ấn xuống dãy số kia.
"Có chuyện gì vậy?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn của đàn ông.
Giang Nam cắn môi, trầm giọng nói: "Cô ấy... Mang thai, thai nhi xảy ra chút vấn đề, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu, không chắc là... Có thể giữ được."
Cố Cơ Uyển hôn mê cả một đêm, đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau vẫn chưa tỉnh lại.
Lúc bóng dáng cao lớn kia xuất hiện ở bệnh viện, quả thực đã khiến cho mọi người giật nảy mình.
Anh một thân mệt mỏi phong trần, cả người toàn là cát bụi, mấy chỗ màu đen trên quần áo rõ ràng là vết máu đã khô lại.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhìn dáng vẻ giống như là mất máu quá nhiều.
Trên áo sơ mi màu đen còn có vết máu ướt sũng, giống như là vết thương bị rách ra khiến cho máu chảy ra một lân nữa, hình dạng cực kì đáng sợ.
Mặc dù gương mặt kia vẫn đẹp trai tuấn tú đến mức khiến cho người ta không dời mắt đi được nhưng cả người anh lại đây vết máu, thật sự là quá dọa người.
Mấy cô y tá nhìn thấy được cũng đều choáng váng.
Đẹp trai quá, đẹp trai đến mức trời đất không dung.
Nhưng cả người đầy vết máu lại khiến cho anh thêm phần lạnh lùng hơn so với bình thường, là sát khí.
Giang Nam cũng không ngờ vậy mà tên này lại chật vật đến mức này, nếu như biết anh như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không tới quấy rầy anh.
Nhưng với tình hình hiện tại của Cố Cơ Uyển, nếu như không để anh trở về mà chẳng may sau này xảy ra chuyện gì, nhất định anh sẽ hối hận cả đời.
"Người đâu rồi?" Giọng nói của Mộ Tu Kiệt rất khàn, còn có vẻ như đang thở hổn hển, rõ ràng là bởi vì vừa rồi đi đường đã quá lo lắng.
"Tình hình bây giờ đã khá hơn rồi, đã giữ lại được đứa bé nhưng rất yếu, tương lai như thế nào thì không ai biết được."
Giang Nam nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Mang thai chưa đến một tháng lại còn có dấu hiệu sảy thai, bây giờ siêu âm cũng không kết luận được chính xác điều gì mà chỉ có thể đợi thêm một thời gian nữa, lúc đó mới có thể xác định được đứa bé có thể giữ lại được hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.