Đệ Nhất Sủng

Chương 417: Người đàn ông trên boong thuyền

Sơ Cửu

07/12/2020

Ông cụ Cố nhìn Cố Thư Lan, Cố Thư Lan cúi đầu, vẻ mặt hối hận.

“Con xin lỗi, ba, con… Con nhất thời bị ma xui quỷ khiến!”

Ông cụ lại không tức giận, lúc con gái nói rõ mọi chuyện thì trong lòng cũng ngột ngạt!

“Đừng nói nữa, chúng ta về nhà rồi nói chuyện sau.”

Ông đỡ mép giường đứng lên nhìn Cố Vị Y.

“Tôi sẽ không ký bản thỏa thuận này, cô giả mạo là cháu gái nhà họ Cố, coi như tôi nể mặt Cơ Uyển nên không tính toán chuyện này”

Hiện tại ông chỉ muốn mau quay về nhìn thấy Cơ Uyến của mình.

Ông muốn Cơ Uyển gọi mình là ông nội, muốn chính thức gọi là ông nội!

“Ông già, ông cho rằng hôm nay ông không ký bản thỏa thuận thì có thể rời khỏi chiếc thuyền này sao”

“Cố Vị Y, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Cho dù ba tôi ký thì dưới tình huống bị ép buộc, sau đó chúng tôi vẫn có thể mời luật sư kiện cô!”

Cố Thư Lan thật sự muốn xé xác người phụ nữ xấu xa này!

Do cô ta châm ngòi dụ dỗ nên bà ta mới có thể nhất thời mê muội đầu óc!

Cổ Vị Y nhún vai, ánh mắt nhìn bà ta giống như nhìn thẳng hê.

“Cố Thư Lan, bà đưa ba của bà đến vùng biển quốc tế, hiện tại bà muốn phủi sạch trách nhiệm sao?”

Vùng biển quốc tế

Cố Thư Lan và ông cụ Cố nhìn nhau, trong lòng lập tức lạnh lẽo.

Cuối cùng Cố Thư Lan mới nhớ chỗ này đúng là khu vực của vùng biển quốc tế.

Ở vùng biển quốc tế có rất nhiều hải tặc, lỡ gặp phải hải tặc thì chắc chắn sẽ phải chết.

Làm sao bây giờ?

Cố Thư Lan nhìn ông cụ Cố.

Ông cụ Cố lại nhìn Cố Vị Y, vẻ mặt kiên định: “Tôi sẽ không ký bản thỏa thuận, cho dù có giết tôi thì cũng không ký!”

“Giết ông? Vậy chẳng phải tôi lại tay không quay về sao?”

Cố Vị Y sẽ không ngu ngốc như vậy, cô ta lấy tay che miệng cười vô cùng vui vẻ.

“Nhưng có người lại không hề có giá trị lợi dụng.”

Hai người đứng trước mặt Cố Thư Lan bỗng nhiên quay đầu lại đá vào bụng Cố Thư Lan.

Cố Thư Lan bịch một tiếng ngã xuống đất, đau đến cong người lại, không nói nên lời.

“Thư Lan!” Trong lòng ông cụ đau nhói muốn đi qua đỡ bà ta, nhưng một tên đẩy trở về.

Ông trừng mắt nhìn Cố Vị Y: “Cô dám!”

Người nhà họ Cố bọn họ chưa từng bị người khác đánh như vậy?

Cõ Vị Y nhắm chắc phần thắng trong tay, nhưng ông nghiêm túc trừng mắt như thế làm cho cô ta không nhịn được lùi lại phía sau nửa bước.

Đúng là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tuy rằng hiện tại ông đã lùi lại phía sau nhưng khí thế vẫn như cũ.



Nhưng Cố Vị Y nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây là vùng biển quốc tế, trên thuyền từ trong ra ngoài đều là người của mình, cô ta còn sợ cái gì?

“Hôm nay, ông có muốn ký hay không cũng phải ký!”

Cố Vị Y đứng thẳng lưng, hơn một tháng ở chung nên cô ta biết rõ ông cụ rất coi trọng gia đình này, coi trọng người nhà mình.

Suy nghĩ của ông rất đơn giản.

Tiền có thể kiếm lại được, nhưng còn người nhà gặp chuyện thì không về được.

Cô ta biết chuyện của Cố Cảnh Húc vẫn làm cho ông cụ áy náy đến bây giờ.

Cô ta đi đến trước mặt Cố Thư Lan, Cố Thư Lan đau đến sắc mặt trắng bệch, cô ta lại đá một cái.

Cố Thư Lan cắn răng, đau đến mồ hôi lạnh chảy ra.

“Ông nội, thế nào, có ký hay không? Ông không ký thì tôi sẽ lấy dao đâm xuống người phụ nữ này từng nhát một”

Cô ta vừa nói xong thì tên đàn ông thật sự đưa dao nhỏ tới.

Bọn họ ở chung hơn một tháng, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có thể tàn nhẫn độc ác đến như thế!

Cố Vị Y không cảm thấy mình có vấn đề, cô ta cầm dao nhỏ nhìn ông cụ.

“Thế nào, ký hay là không ký?”

Nửa tiếng sau, ông cụ Cổ và Cố Thư Lan bị ném ở trên chiếc thuyền lúc đến.

Cổ Vị Y đứng ở du thuyền từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Đừng nói tôi độc ác không cho hai người con đường sống, trên thuyền này có đầy đủ đồ đạc, thuyền cũng không hư hỏng, nhưng hai người phải tự quay về”

Cô ta đưa tay, đàn em lập tức đẩy thuyền của ông cụ đi.

“Nhìn đi, lúc chúng tôi rời đi thì hai người vẫn còn tốt, chúng tôi cũng không làm hai người bị thương”

Nếu bọn họ xui xẻo thì không thể quay về, chết ở trên biển mênh ***.

Vậy chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ.

“Ông nội, cô nhỏ, tạm biệt!”

Cổ Vị Y đứng trên du thuyền vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

Cố Thư Lan thật sự muốn măng người, nhưng lúc này cho dù bà ta mắng chửi cũng không có tác dụng gì.

Du thuyền của Cố Vị Y nhanh chóng rời đi, tuy rằng bọn họ cũng có du thuyền cỡ nhỏ, trên du thuyền có phòng bếp, tủ lạnh có nước và đồ ăn.

Khoang điều khiển cũng tốt, chỉ cần bọn họ điều khiển thì quay về cũng là việc sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng quan trọng là ai sẽ lái du thuyền?

Cố Thư Lan nhìn ông cụ, ông cụ hừ hừ: “Không phải chỉ là du thuyền thôi sao, có thể làm khó được ba? Lúc ba con còn trẻ cũng từng lái rồi!”

Ông xoay người đi vào phòng điều khiển, nhưng ông nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện, du thuyền này hoàn toàn không giống như lúc trước ông lái.

Ông không biết dùng thiết bị công nghệ cao, đáng sợ nhất là không có máy hướng dẫn.

Ở trên biển, nếu không tìm thấy phương hướng thì có lẽ mãi mãi không quay về đến bờ.



“Ba, chúng ta… Làm sao bây giờ?”

Cô Thư Lan nhìn ba mình nghiên cứu ở khoang điều khiển lâu như vậy, nhưng lại không có cách nào nên bà ta bắt đầu lo lắng.

Ở trên biển nếu không lái thuyền, để du thuyền cứ lênh đênh, cảm giác này thật là đáng sợ

Giống như từ từ chờ cái chết đến vậy!

Chuyện này vẫn chưa đáng sợ nhất, lỡ gặp phải hải tặc…

“Ba!” Cố Thư Lan nghĩ đến những tên hải tặc không có tính người thì sợ đến mức mồ hôi lạnh toát ra.

“Đừng nóng vội, ba thử lại, không cần vội”

Ông cụ cũng nôn nóng đến chảy mồ hôi đầy đầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cố Thư Lan thấy sắc mặt của ông như vậy thì càng luống cuống.

“Ba, ba đừng vội, ba ngôi xuống nghỉ một lát, nếu không… Nếu không thì con sẽ thử xem sao.”

Ông cụ có bệnh tim, vừa rồi Cố Vị Y làm cho ông tức giận, hơn nữa sau khi biết Cố Vị Y lừa gạt, phát hiện ra sự thật, trải qua nhiều chuyện như vậy nên sắp không chịu nổi!

“Ba, không cần gấp, ba ngôi xuống trước đi”

“Không sao, ba con càng già càng dẻo dai, không có việc gì

Trong miệng ông nói không sao nhưng sắc mặt của ông cụ lại ngày càng khó coi.

Thậm chí tay ông cũng đang run rẩy.

Ông vẫn luôn kìm nén, đến bây giờ ông thật sự không chịu đựng nổi.

“Ba… Ba! Ba sao vậy? Ba đừng làm con sợi”

Ông cụ im lặng hai giây, sau đó cơ thể bỗng nhiên ngã xuống.

Cố Thư Lan sợ tới mức hồn bay phách lạc, bà ta lập tức đi tới đỡ ông cụ.

Nhưng ông cụ đã nhắm hai mắt ngất đi.

“Ba! Ba, ba tỉnh lại đi, đừng làm con sợ, đừng làm con sợi”

Biển rộng mênh ***, không có bác sĩ, không có thuốc, làm sao bây giờ? Bà ta phải làm sao?

Tại bà ta không tốt, bởi vì tham tiền nên nghe lời người phụ nữ xấu xa Cố Vị Y?

Cả nhà bọn họ vốn hạnh phúc, hiện tại có phải kết cục sẽ tan cửa nát nhà hay không?

“Ba…

Bỗng nhiên có tiếng rada của du thuyền truyền tới làm cho Cố Thư Lan chú ý.

Sao, sao lại có du thuyền đang tới gần?

Chẳng lẽ thật sự là hải tặc?

Cố Thư Lan sợ tới mức hồn bay phách lạc, bà ta đỡ ông cụ nằm xuống rồi đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Một du thuyền không lớn không nhỏ đang đến gân bọn họ.

Người đàn ông đứng trên boong thuyền… Là anh ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook