Chương 279: Thì ra đều là vì em
Sơ Cửu
07/12/2020
“Cậu cả Mộ thế mà lại không cần cô, lại đi cần cô ta ư?”
Đại ca đặt tay lên cằm Cô Cơ Uyển, bóp chặt.
Cố Cơ Uyển lập tức cảm thấy dưới cằm đau nhói, mặt bị ông ta nâng lên, hoàn toàn không thoát ra được.
Tên đại ca ngoái đầu nhìn Cố Vị Y một cái, ánh mắt lại quay lại trên mặt Cố Cơ Uyển.
Hai người con gái này, một người thuần khiết trong sáng, một người lại điệu đà ra vẻ. Chỉ cần là đàn ông thì đều biết nên sẽ chọn thế nào.
Quan trọng nhất là cái người thuần khiết kia lại còn đẹp hơn hẳn cái cô ra vẻ kia.
Nếu mà nói cậu cả Mộ không cần người con gái trước mặt này mà lại cần người trong góc kia, quả thực khó ai có thể tin được.
“Cậu cả Mộ hủy hôn với cô từ bao giờ vậy?” Đại ca nhìn Cố Cơ Uyển, nét cười dễ chịu hiện lên trong mắt.
Chuyện này dường như càng lúc càng rõ ràng hơn rồi.
Cố Cơ Uyển không nói gì, lãnh đạm nhìn ông ta.
Một tên đàn em lên tiếng: “Nếu nhớ không nhầm thì là ngày thứ hai sau khi thả cô gái kia về xong.”
“Hải” Tên đại ca cười rộ lên.
Mục đích đằng sau chuyện này đã sáng tỏ rồi.
Người khác có lẽ sẽ không vì một chuyện thế này mà đánh đổi danh tiếng của cả gia tộc...
Đính hôn, thậm chí chuyện hủy hôn này chắc chắn không phải chỉ là chuyện của một người.
Mộ Tu Kiệt muốn hủy hôn, chẳng ai có thể ngờ rằng lại chỉ vì một lý do vặt vãnh.
Đối với người khác, đó chỉ là một lý do không đáng kể ra.
Thế nhưng đối với Mộ Tu Kiệt thì nó lại rất quan trọng, đúng không?
“Anh ta hủy hôn với cô là muốn bảo vệ cô?” Hừm, thật là thú vị.
Chuyện này thật cũng chỉ có mỗi cậu cả Mộ mới đủ dũng khí lớn dám làm.
“Ông nói hàm hồ gì vậy hả?” Cố Vị Y ngồi trong góc hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Cô ta tức giận: “Hủy hôn là vì cậu cả Mộ vốn không còn cần con nhỏ xấu xí kia nữa.” “Cô ta xấu?” Đại ca cười cợt, còn không thèm quay đầu nhìn lại Cố Vị Y.
“Nếu nói cô ta xấu, vậy chắc không tìm ra ai đẹp ở cái đất Bắc Lăng này quá ”
Cố Vị Y không phục, còn muốn cố cãi, đột nhiên chát một tiếng, tên đàn em bên cạnh đã giáng cho cô ta một bạt tai.
Cố Vị Y bị đánh đến kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức khóc rống lên: “Tôi mới là người phụ nữ của cậu cả Mộ, cô ta đã bị bỏ rơi rồi.”
“Các người dám đối xử với tôi thế này, lúc cậu cả Mộ đến nhất định sẽ khiến các người.... á!”
Tay đàn em bên cạnh lại tát cô ta một phát nữa.
Cố Vị Y bị đánh ngã nhào trên sàn, đã không còn sức để bò dậy nữa.
Chỉ có thể nằm bẹp ra đó khóc la om sòm.
Cố Cơ Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ông ta đeo mặt nạ nên hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt thật sự.
Giọng nói của ông ta cũng cố ý hạ thật thấp khiến người ta không nghe được giọng vốn có của mình.
Người ở đảo Thiên Đường trước giờ luôn làm việc bí ẩn, không để lộ tung tích cũng như dấu vết gì.
Bọn họ kiếm được vô số tiền bất chính ở Bắc Lăng và Lăng Châu, nhưng cho đến tận giờ cũng không ai biết được ông chủ đứng đằng sau họ rốt cuộc là ai...
Vừa nãy người đàn ông này đã nói cậu cả Mộ hủy hôn với cô là vì muốn bảo vệ cô...
Thế nhưng cô vẫn luôn tưởng rằng anh hủy hôn với cô là vì áy náy với Cố Vị Y.
Thêm nữa, Cố Vị Y có lẽ đã không chỉ nói dối anh mà còn nói dối cả bà cụ ở một phương diện nào đó.
Cô tưởng cậu cả Mộ hủy hôn với cô cũng là vì nghe theo lời bà cụ, phải chăm sóc Cố Vị Y...
Nhất thời, đủ loại cảm giác cứ quẩn quanh trong lòng, khiến cô hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.
“Sao hả? Giờ có phải cô đang rất muốn nhìn thấy người đàn ông đã bỏ rơi mình rồi không hả?”
Tên đại ca nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một ánh nhìn khiến người khác cảm thấy lo lắng.
“Tôi sẽ cho cô gặp anh ta, nhanh thôi, các người sẽ được gặp lại.”
“Rốt cuộc ông định làm gì?” Cố Cơ uyển cau mày, vẫn cố vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát ra nổi.
“Cô đoán xem!"
Tâm trạng của người đàn ông hình như rất tốt, vẫy tay một cái, hai tên đàn em lập tức hộ tống Cố Cơ Uyển ra khỏi cabin.
“Các người rốt cuộc định làm gì hả? Thả tôi ra!”
Cố Cơ Uyển càng lúc càng lo lắng, mà sự lo lắng này lại không phải là vì nghĩ cho sự an nguy của mình.
Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, thế nhưng lại không biết bọn họ cụ thể tính làm gì. Tóm lại, dù là làm gì đi nữa thì cũng là để chống lại Mộ Tu Kiệt cả.
Không được tới đây, đừng đuổi theo tới.
Chỉ cần không tới thì những người này sẽ cảm thấy cô chẳng có giá trị lợi dụng nào cả. Có lẽ không bao lâu sau cũng vứt bỏ cô thôi.
Nhưng nếu như anh tới đây... nhất định sẽ rất nguy hiểm! Tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.
Anh đừng đến! Cô không cần anh đến cứu mình!
Cố Vị Y cũng không cần!
Cậu cả Mộ, xin đừng tới đây!
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy trong tim nhói lên một cách khó tả, lồng ngực như bị thứ gì đó đánh vào rất mạnh.
“Cậu chủ, xem ra bọn chúng đã dừng lại ở đảo nhỏ phía trước rồi.”
Lâm Duệ nhìn chằm chằm vào hòn đảo đang dần hiện ra trước mắt, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, bọn chúng đông mà người của chúng ta thì ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới đến được.”
Mộ Tu Kiệt không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng đã nói ra câu trả lời của anh cả rồi.
Dù cho đối phương có đông người đi nữa thì anh cũng không thể đợi được! Một khắc cũng không đợi được.
Trong tấm hình chụp Cố Vị Y bị người ta đưa về, có ít nhất năm, sáu tên đàn ông đứng bên cạnh cô ta.
Nếu như người trong hình đổi lại là Cố Cơ Uyển... anh không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ được.
“Cậu chủ, chúng ta lên đảo từ hướng khác đúng không?”
“Không cần, cứ tới thẳng bến đi” Mộ Tu Kiệt bình thản nói.
“Bến?” Lâm Duệ hoàn toàn khó hiểu, mấy người đó đều lên từ bến cả.
Trên bến tàu nhất định ẩn nấp vô số người của đảo Thiên Đường, nếu họ trực tiếp từ bến tàu lên đảo thì không phải tự mình sa lưới sao?
“Dù có lên từ chỗ khác đi nữa thì cũng sẽ bị phát hiện thôi."
Mộ Tu Kiệt đứng lên, Tân Nhất cũng vội đứng lên theo: “Cậu chủ, tôi sẽ lên dò la đường đi nước bước trước.”
Lần đi chơi này Tân Nhất chỉ dẫn theo hai người anh em, còn đoàn quân lớn thì phải nửa tiếng sau mới đuổi kịp đến.
Mộ Tu Kiệt lại không nói gì, vậy đại khái nghĩa là không đồng ý.
Cậu chủ rốt cuộc muốn làm gì?
Lâm Duệ cho ca-nô dừng lại, quả nhiên là dừng ở bến tàu.
Vừa bước lên là liền nhìn thấy mười mấy người đeo mặt nạ đợi sẵn ở cách đó không xa.
“Cậu cả Mộ.” Tên đại ca cười vui vẻ, đích thân ra nghênh đón: “Đã nghe từ lâu, cậu cả Mộ là một người dũng cảm, tôi thật sự bái phục đó nha.”
“Ông muốn gì?” Ông ta đã tới đây rồi thì nhất định sẽ có nhiều điều kiện bày ra đợi anh.
Lần trước đưa Cố Cơ Uyển về từ đảo Thiên Đường cũng đã đoán trước được là người đảo Thiên Đường sẽ tiếp tục gây phiền phức cho anh.
Anh chỉ không ngờ rằng dù đã hủy hôn với Cố Cơ Uyển rồi mà mấy kẻ này vẫn không bỏ qua cho cô.
“Cậu cả Mộ là người bộc trực thẳng thắn, quả nhiên đúng là hào sảng!” Đại ca vung tay, một tên đàn em liền bưng lên ly vang đỏ.
“Cậu cả Mộ, rượu trong ly này đã bị bỏ thuốc kích dục, cậu dám uống không?”
Một tên đàn em khác tiến lên trước vài bước bật màn hình điện thoại lên để trước mặt Mộ Tu Kiệt.
Nhìn vào màn hình điện thoại, anh thấy hai tên đàn ông đang đè Cố Cơ Uyển trên sàn nhưng cũng chưa vội làm gì cô, chỉ chầm chậm xé bỏ quần áo của cô ra.
Cố Cơ Uyển điên cuồng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát được.
Mộ Tu Kiệt nhắm mắt lại, rồi đột nhiên tiến tới trước một bước giật lấy cái ly trong tay tên đàn em.
Lâm Duệ và Tân Nhất hốt hoảng kêu lên: “Cậu chủ!”
Thế nhưng Mộ Tu Kiệt không nghe gì cả, không chút do dự nâng ly lên, uống cạn rượu đỏ tươi trong đó.
Đại ca đặt tay lên cằm Cô Cơ Uyển, bóp chặt.
Cố Cơ Uyển lập tức cảm thấy dưới cằm đau nhói, mặt bị ông ta nâng lên, hoàn toàn không thoát ra được.
Tên đại ca ngoái đầu nhìn Cố Vị Y một cái, ánh mắt lại quay lại trên mặt Cố Cơ Uyển.
Hai người con gái này, một người thuần khiết trong sáng, một người lại điệu đà ra vẻ. Chỉ cần là đàn ông thì đều biết nên sẽ chọn thế nào.
Quan trọng nhất là cái người thuần khiết kia lại còn đẹp hơn hẳn cái cô ra vẻ kia.
Nếu mà nói cậu cả Mộ không cần người con gái trước mặt này mà lại cần người trong góc kia, quả thực khó ai có thể tin được.
“Cậu cả Mộ hủy hôn với cô từ bao giờ vậy?” Đại ca nhìn Cố Cơ Uyển, nét cười dễ chịu hiện lên trong mắt.
Chuyện này dường như càng lúc càng rõ ràng hơn rồi.
Cố Cơ Uyển không nói gì, lãnh đạm nhìn ông ta.
Một tên đàn em lên tiếng: “Nếu nhớ không nhầm thì là ngày thứ hai sau khi thả cô gái kia về xong.”
“Hải” Tên đại ca cười rộ lên.
Mục đích đằng sau chuyện này đã sáng tỏ rồi.
Người khác có lẽ sẽ không vì một chuyện thế này mà đánh đổi danh tiếng của cả gia tộc...
Đính hôn, thậm chí chuyện hủy hôn này chắc chắn không phải chỉ là chuyện của một người.
Mộ Tu Kiệt muốn hủy hôn, chẳng ai có thể ngờ rằng lại chỉ vì một lý do vặt vãnh.
Đối với người khác, đó chỉ là một lý do không đáng kể ra.
Thế nhưng đối với Mộ Tu Kiệt thì nó lại rất quan trọng, đúng không?
“Anh ta hủy hôn với cô là muốn bảo vệ cô?” Hừm, thật là thú vị.
Chuyện này thật cũng chỉ có mỗi cậu cả Mộ mới đủ dũng khí lớn dám làm.
“Ông nói hàm hồ gì vậy hả?” Cố Vị Y ngồi trong góc hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Cô ta tức giận: “Hủy hôn là vì cậu cả Mộ vốn không còn cần con nhỏ xấu xí kia nữa.” “Cô ta xấu?” Đại ca cười cợt, còn không thèm quay đầu nhìn lại Cố Vị Y.
“Nếu nói cô ta xấu, vậy chắc không tìm ra ai đẹp ở cái đất Bắc Lăng này quá ”
Cố Vị Y không phục, còn muốn cố cãi, đột nhiên chát một tiếng, tên đàn em bên cạnh đã giáng cho cô ta một bạt tai.
Cố Vị Y bị đánh đến kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức khóc rống lên: “Tôi mới là người phụ nữ của cậu cả Mộ, cô ta đã bị bỏ rơi rồi.”
“Các người dám đối xử với tôi thế này, lúc cậu cả Mộ đến nhất định sẽ khiến các người.... á!”
Tay đàn em bên cạnh lại tát cô ta một phát nữa.
Cố Vị Y bị đánh ngã nhào trên sàn, đã không còn sức để bò dậy nữa.
Chỉ có thể nằm bẹp ra đó khóc la om sòm.
Cố Cơ Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, ông ta đeo mặt nạ nên hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt thật sự.
Giọng nói của ông ta cũng cố ý hạ thật thấp khiến người ta không nghe được giọng vốn có của mình.
Người ở đảo Thiên Đường trước giờ luôn làm việc bí ẩn, không để lộ tung tích cũng như dấu vết gì.
Bọn họ kiếm được vô số tiền bất chính ở Bắc Lăng và Lăng Châu, nhưng cho đến tận giờ cũng không ai biết được ông chủ đứng đằng sau họ rốt cuộc là ai...
Vừa nãy người đàn ông này đã nói cậu cả Mộ hủy hôn với cô là vì muốn bảo vệ cô...
Thế nhưng cô vẫn luôn tưởng rằng anh hủy hôn với cô là vì áy náy với Cố Vị Y.
Thêm nữa, Cố Vị Y có lẽ đã không chỉ nói dối anh mà còn nói dối cả bà cụ ở một phương diện nào đó.
Cô tưởng cậu cả Mộ hủy hôn với cô cũng là vì nghe theo lời bà cụ, phải chăm sóc Cố Vị Y...
Nhất thời, đủ loại cảm giác cứ quẩn quanh trong lòng, khiến cô hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.
“Sao hả? Giờ có phải cô đang rất muốn nhìn thấy người đàn ông đã bỏ rơi mình rồi không hả?”
Tên đại ca nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một ánh nhìn khiến người khác cảm thấy lo lắng.
“Tôi sẽ cho cô gặp anh ta, nhanh thôi, các người sẽ được gặp lại.”
“Rốt cuộc ông định làm gì?” Cố Cơ uyển cau mày, vẫn cố vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát ra nổi.
“Cô đoán xem!"
Tâm trạng của người đàn ông hình như rất tốt, vẫy tay một cái, hai tên đàn em lập tức hộ tống Cố Cơ Uyển ra khỏi cabin.
“Các người rốt cuộc định làm gì hả? Thả tôi ra!”
Cố Cơ Uyển càng lúc càng lo lắng, mà sự lo lắng này lại không phải là vì nghĩ cho sự an nguy của mình.
Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, thế nhưng lại không biết bọn họ cụ thể tính làm gì. Tóm lại, dù là làm gì đi nữa thì cũng là để chống lại Mộ Tu Kiệt cả.
Không được tới đây, đừng đuổi theo tới.
Chỉ cần không tới thì những người này sẽ cảm thấy cô chẳng có giá trị lợi dụng nào cả. Có lẽ không bao lâu sau cũng vứt bỏ cô thôi.
Nhưng nếu như anh tới đây... nhất định sẽ rất nguy hiểm! Tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.
Anh đừng đến! Cô không cần anh đến cứu mình!
Cố Vị Y cũng không cần!
Cậu cả Mộ, xin đừng tới đây!
Mộ Tu Kiệt đột nhiên cảm thấy trong tim nhói lên một cách khó tả, lồng ngực như bị thứ gì đó đánh vào rất mạnh.
“Cậu chủ, xem ra bọn chúng đã dừng lại ở đảo nhỏ phía trước rồi.”
Lâm Duệ nhìn chằm chằm vào hòn đảo đang dần hiện ra trước mắt, nghiêm túc nói: “Cậu chủ, bọn chúng đông mà người của chúng ta thì ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới đến được.”
Mộ Tu Kiệt không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng đã nói ra câu trả lời của anh cả rồi.
Dù cho đối phương có đông người đi nữa thì anh cũng không thể đợi được! Một khắc cũng không đợi được.
Trong tấm hình chụp Cố Vị Y bị người ta đưa về, có ít nhất năm, sáu tên đàn ông đứng bên cạnh cô ta.
Nếu như người trong hình đổi lại là Cố Cơ Uyển... anh không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ được.
“Cậu chủ, chúng ta lên đảo từ hướng khác đúng không?”
“Không cần, cứ tới thẳng bến đi” Mộ Tu Kiệt bình thản nói.
“Bến?” Lâm Duệ hoàn toàn khó hiểu, mấy người đó đều lên từ bến cả.
Trên bến tàu nhất định ẩn nấp vô số người của đảo Thiên Đường, nếu họ trực tiếp từ bến tàu lên đảo thì không phải tự mình sa lưới sao?
“Dù có lên từ chỗ khác đi nữa thì cũng sẽ bị phát hiện thôi."
Mộ Tu Kiệt đứng lên, Tân Nhất cũng vội đứng lên theo: “Cậu chủ, tôi sẽ lên dò la đường đi nước bước trước.”
Lần đi chơi này Tân Nhất chỉ dẫn theo hai người anh em, còn đoàn quân lớn thì phải nửa tiếng sau mới đuổi kịp đến.
Mộ Tu Kiệt lại không nói gì, vậy đại khái nghĩa là không đồng ý.
Cậu chủ rốt cuộc muốn làm gì?
Lâm Duệ cho ca-nô dừng lại, quả nhiên là dừng ở bến tàu.
Vừa bước lên là liền nhìn thấy mười mấy người đeo mặt nạ đợi sẵn ở cách đó không xa.
“Cậu cả Mộ.” Tên đại ca cười vui vẻ, đích thân ra nghênh đón: “Đã nghe từ lâu, cậu cả Mộ là một người dũng cảm, tôi thật sự bái phục đó nha.”
“Ông muốn gì?” Ông ta đã tới đây rồi thì nhất định sẽ có nhiều điều kiện bày ra đợi anh.
Lần trước đưa Cố Cơ Uyển về từ đảo Thiên Đường cũng đã đoán trước được là người đảo Thiên Đường sẽ tiếp tục gây phiền phức cho anh.
Anh chỉ không ngờ rằng dù đã hủy hôn với Cố Cơ Uyển rồi mà mấy kẻ này vẫn không bỏ qua cho cô.
“Cậu cả Mộ là người bộc trực thẳng thắn, quả nhiên đúng là hào sảng!” Đại ca vung tay, một tên đàn em liền bưng lên ly vang đỏ.
“Cậu cả Mộ, rượu trong ly này đã bị bỏ thuốc kích dục, cậu dám uống không?”
Một tên đàn em khác tiến lên trước vài bước bật màn hình điện thoại lên để trước mặt Mộ Tu Kiệt.
Nhìn vào màn hình điện thoại, anh thấy hai tên đàn ông đang đè Cố Cơ Uyển trên sàn nhưng cũng chưa vội làm gì cô, chỉ chầm chậm xé bỏ quần áo của cô ra.
Cố Cơ Uyển điên cuồng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát được.
Mộ Tu Kiệt nhắm mắt lại, rồi đột nhiên tiến tới trước một bước giật lấy cái ly trong tay tên đàn em.
Lâm Duệ và Tân Nhất hốt hoảng kêu lên: “Cậu chủ!”
Thế nhưng Mộ Tu Kiệt không nghe gì cả, không chút do dự nâng ly lên, uống cạn rượu đỏ tươi trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.