Đệ Nhất Sủng

Chương 211: TÔI ĐẨY CÔ TA RA RỒI

Sơ Cửu

07/12/2020

Sau khi từ sân vận động về, Cố Cơ Uyển mặt vẫn luôn nóng hổi. Tựa như, vẫn luôn có một thanh lửa, đang thiêu đốt vậy. Vấn đề Hạ Lăng Chi, quả thực nhiêu đến không hợp thói thường.

“Lời kia của cậu cả Mộ là có ý gì? Vì sao nói khuya về nhà, lại cùng cậu từ từ bàn?”

“Hai người có quan hệ như thế nào? Chuyện làm ăn, chuyện bí mật? Hai người có quan hệ bí mật gì?”

“Cố Cơ Uyển, cậu thật cô hai nhà họ Cố, là 'họ Cổ đó sao?”

“Ôi trời ơi, Cố Cơ Uyển,, cậu thật sự là vị hôn thê của cậu cả Mộ? Làm sao có thể?”

“Trời ạ, Uyển Uyển , mau nói cho tớ biết, cậu mang theo mặt nạ da người, gương mặt này là giả, mau nói cho tớ biết đi, cậu cả Mộ ánh mắt không kém như vậy!”

“Là hôn nhân thương mại sao? Thế nhưng, họ Cố các cậu lấy ở đâu tư cách, làm thông gia cùng họ Mộ?”

“Uyển Uyển, cậu nói một câu đi chứ, cậu cuối cùng là có ý gì?”

Cố Cơ Uyển ngừng lại, quay đầu nhìn cô ta : “Cậu cả Mộ nói gì? Tớ và cậu cả Mộ có thể có quan hệ gì?”

“Nhưng anh ta nói, khuya về nhà đóng cửa, lại cùng cậu từ từ nói chuyện còn gì.”

Hạ Lăng Chi lúc ấy đứng sau lưng Cố Cơ Uyển, cô ta nghe được rõ ràng! Tô Tử Lạp cắn môi cúi đầu, không dám nói lời nào. Cố Cơ Uyển lại cười: “A, lỗ tai cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Cậu cả Mộ người ta nói chính là, tự mình, tìm một cơ hội, cùng tớ từ từ nói chuyện.”

“Làm sao có thể?” Hạ Lăng Chi cau mày, trừng mắt cô : “Uyển Uyển, đừng giấu diếm, cậu chính là cô hai nhà họ Cố, tôi tra ra được rồi”

“Nếu đã tra được, cậu còn hỏi làm gì nữa?”

Cố Cơ Uyển thật muốn mắt trợn trắng, cô ta bây giờ rất phiền, thật rất phiền! “Nhưng, Uyển Uyển ......”

“Được rồi, cậu làm cậu ấy muốn điên rồi kìa!” Tô Tử Lạp kéo Hạ Lăng Chỉ: “Đi, về văn phòng nói tiếp.”

“Được thôi."



Mặc dù Hạ Lăng Chi còn một bụng vấn đề, nhưng đây là bên ngoài, quả thực không phải chỗ để nói chuyện. Còn chuyện của Tần Chi Châu thật nhiều thật nhiều lời muốn nói.

“Đúng, về văn phòng trước đã. Một đoàn người vô cùng cao hứng rời khỏi Giang Đại, hướng về chỗ cao ốc văn phòng. Mặc dù có rất nhiều vấn đề, nhưng, mọi người rất vui vẻ, hứng khởi! Bất kể nói thế nào, hôm nay là một ngày đại thu hoạch toàn thăng! “Tôi muốn ăn lẩu!" Chỉ có nồi lẩu cay, mới có tư cách phát tiết sự hưng phấn của bọn họ !

“OK, lại muốn uống bia, không say không về!”

Nồi lẩu, bia, quả thực Thiên Đường! Nói là đi, về công ty cất đồ xong, nghỉ ngơi một chút, sau khi chờ Mộ Hạo Phong vê, mọi người lập tức xuất phát, Tìm nhà hàng Tứ Xuyên hot nhất bên ngoài trường học! Để ăn mừng, đêm nay Cố Cơ Uyển vô cùng hào sảng, vậy mà đòi vào phòng bao.

Phải biết rằng, phòng bao có mức chi phí thấp nhất.

“Chi Châu, cuối cùng là cậu có chuyện gì xảy ra? Tôi đến bây giờ còn cảm giác hơi choáng váng, còn không dám tin cậu trở về thật” Hạ Lăng Chi mở cho mọi người một vòng bia xong, rốt cuộc cũng vào chủ đề.

“Hàn Minh Châu nói...... Nói cậu đêm hôm đó, cùng Cẩn Lôi không chỉ có ăn cơm, còn...... Đi khách sạn......" Chuyện phía sau hơi thẹn thùng, có điều, thật sự là rất hiếu kì.

Anh ta cùng Cẩn Lôi, thật chẳng lẽ...... Thế nhưng, nếu như là thật, anh ta không có lý nào hôm nay trở về.

“Cô ta quả thực có mời tôi ăn cơm, còn đưa tôi đi khách sạn.”

Tần Chi Châu bình thường không thích nói chuyện, nhưng đêm nay, cũng không biết có phải là vì nguyên nhân uống bia, vậy mà lại chịu mở miệng.

“Tôi trước kia...... Là người của văn phòng bọn họ, tôi có bút danh, là Hàn Thiên .

“Ôi trời!” Đàm Kiệt tay lắc một cái, chai bia xém chút rơi trên mặt đất.

“Anh chính là Hàn Thiên ?” Anh ta không dám tin, nhưng tưởng tượng, lại cảm thấy cũng đúng! Hàn Thiên, là sự tồn tại thần kỳ.

Anh ta dựa vào một bản manga, để danh tiếng Studio của Cẩn Lôi trong nháy mắt vang xa. Nhưng sau đó, anh ta không vẽ nữa, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Nhưng bọn họ những người yêu thích manga, không có ai chưa từng nghe qua Hàn Thiên cái tên này. Năm đó, những năm tháng điên cuồng, rõ ràng tên nghe rác rưởi muốn chết, nhưng, lại hot đến độ rối tinh rối mù. Đó là chuyện xảy ra cách đây một năm rưỡi, tại thị trường anime ế ẩm trong nước, ngoài cải biên ra, lại còn có thể làm được kiếm tiên mấy tỷ. Đối với giới manga mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.



Được trời ưu ái, duy nhất một bản, xưa nay chưa từng có, sau này không còn ai. Cũng app manga đó, lần đầu tiên thu phí. Phải biết rằng, manga trước kia, đều là xem miễn phí.

Vừa mới bắt đầu giai đoạn thu phí, kiếm tiên mấy tỷ, vốn không phải chuyện người phàm có thể làm được. “Vì sao sau đó không vẽ nữa?”

Tô Tử Lạp cũng rất tò mò. Dù sao, Hàn Thiên này, cô ta lúc trước cùng Đàm Kiệt còn sùng bái một thời gian rất dài. sau khi hoàn tất hơn nửa năm, tôi quả thật vẫn luôn vẽ tiếp, cũng không dừng sáng tác.”

Tần Chi Châu nhìn nồi lẩu, trong mắt có mấy phần ảm đạm. Cố Cơ Uyển đột nhiên, giống như đã hiểu.

Sau, Hàn Thiên không còn sáng tác manga mới nữa, Nhưng studio chưa từng được biết đến trước đây của Cẩn Lôi đột nhiên trở nên hot vào hai tháng sau đó.

“Nếu như tôi không có nhớ lâm, bọn họ lúc ấy cũng ra một bản siêu cấp hot, tôi quên tên rồi, nhưng, chính xác là rất hot.” Cô nhìn Tần Chi Châu, bỗng nhiên, giống như ôm một cái anh ta, một cái ôm thuần túy an ủi.

“Quyển manga kia, đúng thật không phải Cẩn Lôi vẽ, người chấp bút phía sau, chính là anh người bạn trai này, có đúng không?” Tần Chi Châu không nói lời nào, việc này, xem như thừa nhận.

“Cho nên, sau đó anh vẫn ở Thư Tâm Các của Cẩn Lôi, là người đàn ông âm thâm sau lưng cô ta?”

Tô Tử Lạp bỗng nhiên một phen chua xót, đồ ngốc này, cũng quá si tình mà? Mười bảy mười tám tuổi, chính là nhiệt huyết nhất, là những năm tháng hăng hái nhất. Anh ta lại có thể vì một người phụ nữ, không cần tên tuổi, không màng danh lợi, mà dốc sức nỗ lực. Anh ta nhất định là rất yêu Cẩn Lôi, bằng không, ai có thể làm được như vậy? Tần Chi Châu vẫn không nói lời nào, chỉ câm bia lên, hung hăng rót cho mình mấy ngụm.

Mọi người cũng không chen vào nói, chờ lúc nào anh ta chịu nói thì nói tiếp. Rốt cục, Tần Chi Châu Phóng đặt chai bia xuống, nhìn mọi người:

“Ngày đó, tôi nhìn thấy cô ta và một ông chủ một Công ty Anime, quấn lấy nhau.”

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi hít vào một ngụm khí lạnh, Cố Cơ Uyển giống như đã nghĩ đến, trên mặt không có gì biểu cảm gì.

“Sau đó, tôi rời Thư Tâm Các, chắc là một năm, cũng không tiếp tục vẽ tranh” Anh ta cầm bình rượu, năm ngón tay nắm chặt. Lúc này nói lên chuyện lúc trước, mặc dù nhìn rất bình tĩnh, nhưng nhìn đốt ngón tay trắng bệch của anh ta có thể nhìn ra, trong lòng của anh ta vẫn rất tức giận.

“Khuya ngày hôm trước, Cẩn Lôi mời tôi ăn cơm, thậm chí thuê phòng, cởi quần áo ra mê hoặc tôi.” Mọi người vẫn không nói chuyện, mấy người phụ nữ nhiều chuyện vô ý thức xích lại gần nhau, muốn nghe xem sự tình đến tiếp sau. Tần Chi Châu lại uống hai ngụm bia, mới nói: “Tôi đẩy cô ta ra”

Anh ta có thể rõ ràng nghe được ba người phụ nữ buông lỏng một hơi, Tần Chi Châu bỗng nhiên cười:

“Làm gì vậy? Coi như chấp nhận, tôi cũng không có tổn thất gì, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook