Đệ Nhất Sủng

Chương 389: Yêu thương và áy náy

Sơ Cửu

07/12/2020

Mấy lời của Dương Hiểu Nha cũng không sai, thân phận địa vị của Cố Vị Y quả thực là quan trọng hơn so với hai vị tiểu thư kia nhiều. Mà quan trọng nhất, cô lại là đứa con được yêu chiêu nhất của cậu ba, là huyết thống còn sót lại duy nhất. Vì thế cho nên, ở đây không ai dám bắt nạt cô cả.

Lời này thì quả thật chẳng sai, nhưng nói ra như vậy lại không tránh khỏi việc làm người khác khó chấp nhận được. Lời này đồng thời cũng coi như vả vào mặt hai vị tiểu thư kia.

Cố Thư Hồng và Cố Thư Lan ôm lấy một cục tức. Con nhỏ chết tiệt này sau khi quay trở về, không những chê bai hai người cô là họ, thậm chí một chút

kính trọng cũng không có. Vậy mà bây giờ vẫn muốn nhúng chàm Nhà họ Cố!

“Ba, trong nhà chúng ta không ai dám bắt nạt nó cả, nhưng nó cũng không thể bắt nạt người khác được.”

Cố Thư Hồng thật chẳng muốn quan tâm gì đến một con nhỏ như thế nhưng nó thì càng ngày càng quá đáng. Cố Thư Lan cũng đen mặt, không lấy làm vui vẻ nói: “Nó không hiểu chuyện của nhà họ Cổ, nhưng lại muốn chỉ đạo người của con làm việc.”

“Đến khi xảy ra chuyện, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người của bọn con. Con không nhịn được, nên có nói với nó vài câu thôi!”

“Vị Y vẫn chỉ là một đứa trẻ con, cân gì phải so đo tính toán với một đứa trẻ.”

Ông cụ quả là bất công, chỉ một câu nói như thế, đã hoàn toàn toàn lộ ra hết. Ông nhìn hai cô con gái rồi tức giận nói: “Vị Y là con gái ruột của anh trai con, những gì anh trai con có trước đây, sau này tôi sẽ cho nó gấp đôi.”

“Nhà họ Cố, tương lai cũng sẽ là của Vị Y. Nếu nó muốn làm việc trong nhà họ Cố, các con cũng nên giúp đỡ nó, chứ không phải bày đủ trăm phương ngàn kế kìm hãm nó.”

“Ba, ba đang nói cái gì vậy? Ba định giao nhà họ Cố cho một người ngoài không hiểu thấu ư?”

Cố Thư Lan càng thêm bồn chồn thiếu kiên nhẫn, lời nói của ông cụ càng khiến mặt bà tái hắn đi.

“Ba, người...”

“Ta muốn giao phó nhà họ Cố cho Vị Y thì có vấn đề gì? Ta vốn định giao nhà họ Cố cho Cảnh Húc, nhưng bây giờ để lại cho con gái của nó, không phải là

chuyện đương nhiên sao?”

“Nhưng mà ba...Nhà họ Cố..Nhà họ Cố cũng là tâm huyết nhiều năm của chúng ta mài!”

Cố Thư Lan vì mấy lời này suýt nữa thì khóc theo.

Trong lòng ba luôn chỉ có đứa con trai út Cố Cảnh Húc, dù sao thì hai đứa con gái ở bên cạnh ông nhiêu năm như thế, không có công lao thì cũng có khổ lao!

Chẳng lẽ ba không niệm tình những điều đó ư?

Cố Thư Hồng thế mà lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lòng tay lại càng siết chặt, móng tay sắc nhọn chỉ thiếu điều chưa cảm vào thịt.

Ông cụ thật sự muốn để cho đứa con gái của Cảnh Húc tiếp quản nhà họ Cố.



Nếu vậy, con của bọn họ thì sao?

Hiện tại, trong đám vãn bối của nhà họ Cố, con trai cả của bà Cố Tĩnh Viễn vừa lên đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, năng lực của nó, mọi người đều biết rõ như ban ngày.

Chẳng lẽ Cố Vị Y vừa trở về thì con trai bà bị chèn ép sao?

“Tóm lại, trong tương lai nhà họ Cố sẽ do Vị Y nắm quyền, ta không muốn nói thêm với mấy đứa bất cứ chuyện gì nữa. nếu còn ai không phục, đêm nay tự mình tới gặp ta!”

Ông cụ xị mặt không vui nói: “Lão Đinh, để bọn họ ra ngoài đi”

“Vâng.” Quản gia Đinh nhìn mọi người rồi lắc đầu: “ Mọi người ta ngoài trước để cô Vị Y nghỉ ngơi đã, nếu còn có chuyện gì để sau hẵng nói.”

Cố Thư Lan vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng quản gia Đinh đã nhanh chóng nháy mắt ra dấu với bà. Ông cụ vẫn đang tức giận, làm gì có hơi sức đâu mà đi

tranh luận với bọn họ?

“Ông ơi, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo để Vị Y nghỉ ngơi”

Cố Tĩnh Viễn bình tĩnh vòng tay ra ôm lấy mẹ: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đã.”

Cố Thư Hồng gật đầu, con trai bà trước giờ vẫn luôn bình tĩnh như thế, bà làm mẹ quả thực rất tự hào.

Đáng tiếc, bản thân nó lại không mang họ Cố, cho dù theo bà mang họ Cố, nhưng ông cụ vẫn không thật sự coi nó là con cháu nhà họ Cố thật.

Thấy chị gái đã ra ngoài, Cố Thư Lan cũng đi ra, tránh lại chọc cho ông cụ khó chịu.

Xem lại, dường như tất cả trách nhiệm đều muốn đổ hết lên đầu mình.

Quản gia Định đưa mọi người ra khỏi phòng Cố Vị Y, khi ra đến sảnh ngoài, Cố Thư Lan không khỏi tức giận: “Lão Định, ông cũng thấy rồi đấy, các người tìm về đích nữ, là dạng người kiểu gì vậy?”

“Suốt ngày châm ngòi ly gián, nói bọn tôi bắt nạt nó, con mắt nào của nó thấy thế!?”

“Nó đã về đây lâu như vậy, ai bắt nạt nó, có ai dám ức hiếp nó chứ?”

Quản gia Đinh mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói gì, chỉ im lặng thở dài.

Cố Thư Lan không cam lòng.

“Bây giờ ba như người mất não rồi!” “Cô hai, lời này đừng nên nói lung tung, để lão gia nghe thấy được lại tức giận.”

“Chẳng lẽ lại sai à? Cố Vị Y kia chẳng biết đã cho uông cụ uống bùa mê gì mà từ khi Cố Vị Y trở về, ông cụ cũng thay đổi theo?”

thôi!”



“Chị, em về trước!”

Bà quay lưng bỏ đi, lòng đầy tức giận.

“Mẹ, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi.”

Cố Tĩnh Viễn nhẹ giọng nhắc mẹ mình. Cố Thư Hồng quan sát gương mặt anh tú của con trai hồi lâu mới gật đầu: “Mẹ về, con để ý ông nhé.”

“Con biết rồi.”

Cố Tĩnh Viễn nhìn họ rời đi, đang muốn quay trở lại phòng, tiếp tục làm việc, thì bên ngoài có giúp việc đi vào cũng kính nói: “Cậu chủ, bên ngoài có mấy vị khách tới, nói là tớ tìm cậu.”

Muộn thế này mà còn tới tìm anh? Cố Tĩnh Viễn hơi ngạc nhiên hỏi: “Ai?”

Người giúp việc trả lời: “Hình như...là cậu cả nhà họ Mộ.”

Cố Tĩnh Viễn được khen ngợi, nhưng chẳng hề thấy vui tí nào, ngược lại mặt mũi còn sa sâm: “Ông ngoại vừa nãy cũng nói rồi, nhà họ Cố từ nay là của Vị Y.”

Không phải anh không cam lòng hay gì, mà chỉ muốn nhắc mọi người, loại chuyện thế này thật sự không nên nói ra.

Bất kể là ai nói thì tới cuối cùng đều trở thành tham vọng của anh ta.

Quản gia Đinh cũng nói: “Cô hai, nếu như thật sự muốn tốt cho Tĩnh Viễn, thì những lời như thế sau này tuyệt không được nói.”

Cố Thư Lan thở dài, mãi rồi cũng nén được lửa giận, bà mím môi dưới, bất đắc dĩ nói: “Không nói thì không nói, ta vừa thấy thì không nhìn được tức giận thôi!”

“Chị, em về trước!”

Bà quay lưng bỏ đi, lòng đầy tức giận.

“Mẹ, mẹ cũng về nghỉ ngơi đi.”

Cố Tĩnh Viễn nhẹ giọng nhắc mẹ mình. Cố Thư Hồng quan sát gương mặt anh tú của con trai hồi lâu mới gật đầu: “Mẹ về, con để ý ông nhé.”

“Con biết rồi.”

Cố Tĩnh Viễn nhìn họ rời đi, đang muốn quay trở lại phòng, tiếp tục làm việc, thì bên ngoài có giúp việc đi vào cũng kính nói: “Cậu chủ, bên ngoài có mấy vị khách tới, nói là tới tìm cậu.”

Muộn thế này mà còn tới tìm anh? Cố Tĩnh Viễn hơi ngạc nhiên hỏi: “Ai?”

Người giúp việc trả lời: “Hình như...là cậu cả nhà họ Mộ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook