Chương 50: Chấp cờ
Tuỳ Phong Thanh
25/08/2015
Quân Vô Danh! Tần Hồ Đình lão gia đột nhiên trợn tròn hai mắt, vội vàng hét lớn: “Lui ra!”
Cơ hồ, vừa dứt lời, hơn mười hắc y nhân đều dừng động tác chém giết lại, như thủy triều nhanh chóng rút lui về phía sau, cha con họ Tần, sát khí nồng đậm cũng tiêu tán không còn chút gì, động tác rất nhanh nhẹn gọn gàng, ngay cả Quân Tà cũng không thể không thầm khen ngợi.
Quân Tà thản thiên mà tiêu sái bay xuống, cười cười đứng ở trước mặt Tần Hồ Đình, hai tay chắp phía sau, ngạo nghễ cười: “Một thành thủ phủ mà nuôi dưỡng nhiều sát thủ tài giỏi như vậy, Tần lão gia thật biết nhìn xa trông rộng!”
Nhận thấy ý tứ châm chọc trong lời nói của nàng, khóe miệng Tần Hồ Đình kéo lên, nén lửa giận, vẻ mặt trầm ổn, nhìn ra được phía dưới đôi mắt kia rõ ràng là gương mặt của một thiếu niên.
Thân mình nàng mảnh khảnh, mang theo mặt na, trên mặt lộ ra da thịt non mềm, trắng hồng sáng bóng, tóc đen sau đầu tùy ý buộc lại bằng dây cột tóc điều tử, không kiềm chế được vẻ cuồng nộ, tà khí. Nếu nàng không phải là một thân tà khí, ông ta đã cho rằng đó là một đứa nhỏ không cẩn thận đi nhầm vào trong phủ của mình.
Đây chính là người mấy ngày trước đã đến náo động Vân thành, thậm chí là toàn bộ giới võ lâm, võ lâm minh chủ tương lai – Quân Vô Danh? Là người thiếu niên đột nhiên chặn ngang một cước, đưa Tần gia khắc thắng đi, làm cho Uông gia, Phùng gia hai nhà không ăn trộm được gà lại còn mất nắm gạo, nghe đồn sau lưng có cao thủ thiên tiên là chỗ dựa, nhân vật thần bí cầm Thánh dược đan phẩm?
Giấu sự kinh ngạc trong lòng, Tần Hồ Đình trầm giọng, uy nghiêm nói: “Quân công tử đột nhiên đến thăm, lão phu không thể tiếp đón từ xa, mời đi bên này” Nói xong, ông ta nghiêng mình, bày ra tư thế mời, sau sự tình Quan Nam Sơn, ông ta không thể không cẩn thận mà đề phòng.
Lão già này da mặt thật dày, có thể đem so với tường thành được rồi! Trước đó một giây còn hô hào giết nàng không tha, giây tiếp theo đã thành nghênh đón khách quý, nói với nàng không thể từ xa tiếp đón, mà sắc mặt không hề thay đổi. Có ý tứ!
Quân Tà cong môi cười yếu ớt, cũng không khách khí cùng ông ta nữa, bước nhanh đi ra, dẫn đầu đi về bìa rừng.
Người bình thường mà nói, đối với một vị trưởng giả như ông ta, lại còn là gia chủ Tần gia, ngay cả phía trước náo không thoải mái, lúc này đáng ra cũng phải khách sáo nói trước một câu “Không dám không dám, mời Tần lão gia đi trước” mới phải?
Tần Hồ Đình uy nghiêm nhướng lông mày, không nói gì thêm, vung tay lên, hơn mười hắc y nhân trong nháy mắt đã ẩn vào trong bóng đêm, biến mất không một dấu vết.
Rồi ông ta bước nhanh theo sau, đem người dẫn vào trong thư phòng.
Trong thư phòng Tần phủ, Tần Hồ Đình ngồi ngay ngắn ở vị trí gia chủ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến trước chỗ ngồi của vị thiếu niên, cảm xúc buồn bực bắt đầu dâng lên.
Quân Tà ngồi ở ghế đối diện, hai tay để trước ngực, cười như không cười, Tần lão gia muốn cùng nàng mật đàm lại chỉ có thể cùng nàng mắt to mắt nhỏ trừng nhau?
Tưởng có thể cùng nàng thi kiên nhẫn sao? Ha ha, thật sự là buồn cười, nàng từng vì phục kích võ sĩ xâm nhập vào ngoại tinh địa cầu mà tại sa mạc hoang vu cái gì cũng không có, vẫn ngồi một tháng không nhúc nhích, nào có ai có sự chịu đựng được hơn nàng!
Một nén hương, hai nén hương… Thời gian như nước chảy, cuối cùng Tần Hồ Đình cũng thất bại, thở dài u ám. Đứa nhỏ này có sự trầm ổn thật đáng sợ a!
“Quân công tử, lão phu không nói nhiều lời”. Tần Hồ Đỉnh chỉnh lại sắc mặt, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tháng trước, tiểu nhi không biết chuyện, đem Nam Sơn bị thua bởi công tử, trong khoảng thời gian này, lão phu phái rất đông người tìm kiếm công tử đều không được, may mắn nay công tử… tới cửa, lão phu xin mua lại khế đất từ công tử, giá cả tùy công tử quyết định”.
Lại có thể nghĩ sẽ mua được khế đất từ nàng! Ha ha, theo tin tức lộ ra của Tần Tử Hạo, xem chừng dù nàng ra giá muốn ông ta chỉnh phó thân gia, ông ta cũng sẽ đáp ứng rất sảng khoái.
Đổi một tư thế thoải mái, Quân Tà nhìn lại ánh mắt chờ mong của ông ta, không vội vã ra giá, ngược lại nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tần lão gia cũng biết, đêm nay Phùng công công mở tiệc, Hoàng Thượng cũng nói muốn mua khế đất của tại hạ, còn lấy chức vị Vương hầu minh chủ ra hứa”.
“Cái gì?” Tần Hồ Đình vừa nghe liền không bình tĩnh được, đứng bật dậy, thân thể ốm yếu đột nhiên truyền đến một trận ho khan, vất vả lắm mới nén lại được, lại lo lắng nói: “Ngươi đem khế đất… bán cho Phùng Tường? Lão phu biết triều đình muốn mở đại hội võ minh tại Vân thành, quả nhiên là đánh chủ ý đến Nam Sơn của ta”.
Mỗi người đều có nhược điểm, mặc kệ ngươi có mạnh mẽ, có bao nhiêu trầm ổn, tâm cơ thâm trầm, nhưng một khi bị người khác nắm bắt được nhược điểm, chỉ có thể nằm chờ chết.
Mặc dù biết vị Tần lão gia này chưa đến một canh giờ, nhưng Quân Tà có thể nhận thức được tính tình của ông ta.
Nàng dám chắc bốn trên năm phần rằng tiền bạc, quyền thế, mỹ nhân hay những ham muốn hư vinh khác đều không cám dỗ được ông ta. Nếu không Hoàng Đế biết chuyện Nam Sơn, thì sẽ có rất nhiều biện pháp buộc ông ta phải giao Nam Sơn ra, chứ sẽ không khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy. Tuy nhiên, gia tộc Tần thị là người bảo vệ lăng mộ Hiên Viên, nào có thể dễ dàng khiến Tần Hồ Đình lộ ra lỗ hổng.
Quân Tà lúc này mới chậm rì rì tiếp lời, khinh thường nói: “Nam Sơn cùng lắm cũng chỉ là một tòa thành nho nhỏ mà thôi, nhưng lại có thể khiến triều đình cùng Tần lão gia ngài bất chấp mọi giá để lấy được. Đúng rồi, vẫn còn có Uông gia, Phùng gia hao tổn hết tâm tư tạo cạm bẫy làm cho lệnh công tử vướng phải?”
Nghe khẩu khí khinh thường đó, cộng thêm nỗi hận nàng đem khế đất bán cho Phùng Tường khiến Tần Hồ Đình càng thêm tức giận, không hề để ý đến uy nghiêm của một bậc trưởng bối, rống to: “Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì, Nam Sơn nho nhỏ đó, lại là…”. Ông ta bỗng ngừng lại, suy sụp ngồi xuống, mặt mày vốn tái nhợt lại càng thêm trắng bệch, cau mày: “Thôi thôi, bây giờ có nói cũng có được ích lợi gì đâu! Khế đất hiện tại ở trong tay Phùng Tường, muốn lấy lại, khó như lên trời! Cũng may, cho dù hắn có khế đất, cũng không hiểu phải dùng thế nào”.
Tuy là nói như vậy, nhưng ông ta căn bản cũng khó có thể khẳng định, Phùng Tường đến cuối cùng biết được bao nhiêu!
Quả nhiên là huyền cơ có khác! Ánh mắt Quân Tà sáng lên, cảm thấy thời cơ thích hợp đã đến, lúc này mới lấy khế đất từ trong người ra, cầm trong tay quơ quơ, vô tội nhìn: “Ai nói khế đất ở trong tay Phùng Tường? Tại hạ mới chỉ nói Phùng Tường mở miệng muốn mua lại của tại hạ, nhưng chưa từng nói tại hạ đã đáp ứng”.
Nhìn khế đất lúc ẩn lúc hiện trước mắt, nhưng Tần Hồ Đình lại không hề phản ứng, cảm thấy lòng trầm đến đáy cốc, rồi lại bay lên chín tầng mây, khiến một người giàu kinh nghiệm thương trường như ông ta phải đến nửa ngày mới phản ứng lại được.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, ông ta dũng cảm cười to: “Ha ha, Quân Vô Danh, ngươi khá lắm. Thiếu chút nữa là ta đã bị tiểu tử ngươi lừa, nói đi, ngươi muốn cái gì, Tần Hồ Đình ta đều có thể đáp ứng cho ngươi, chỉ cần ngươi để lại khế đất này”.
“Điều ta muốn rất đơn giản, Tần lão gia chắc chắn sẽ đáp ứng được”. Quân Tà cười hì hì, nghiêng thân mình, hai tay đỡ ông ta ngồi dậy. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Hồ Đình, nàng cười giống như trẻ con, hồn nhiên nói: “Vô Danh muốn nghe ngài kể một câu chuyện xưa”.
“Một câu chuyện xưa?” Tần Hồ Đình hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm rồi hay không? Vàng bạc châu báu, quyền thế mỹ nhân không cần, lại chỉ muốn ông ta kể cho ‘hắn’ nghe một câu chuyện xưa? Loại chuyện xưa nào đáng giá để ‘hắn’ làm vậy?
Tâm tư ông ta xoay chuyển vài vòng, ổn định lại. Rồi đột nhiên Tần Hồ Đình trợn tròn hai mắt, sẵng giọng như ánh đao bắn về phía Quân Tà, sát khí nồng đậm phát ra rất nhanh: “Ngươi đã biết được những gì?”.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, tiểu tử này chính là một người rất âm hiểm, chuyện khế đất biết không ít, đêm nay mới đột nhập Tần phủ, xem ra chủ ý của ‘hắn’ là nhằm vào lăng mộ Hiên Viên!
“Không nhiều lắm, cho nên mới muốn nghe chuyện xưa”. Quân Tà không bị không khí bức bách ảnh hưởng, thản nhiên nói.
Lúc sát khí của Tần Hồ Đình gần như sắp đến mức tối đa, nàng mới kéo khóe miệng, tao nhã đứng lên, phẩy nhẹ ống tay áo, khí chất vương giả bễ nghễ thiên hạ thoáng chốc được bộc lộ: “Quân Vô Danh ta nếu đặt mình cùng với ngoại sự thì thôi, nhưng đã đặt mình trong trong cục, như vậy tất nhiên phải làm người chấp cờ. Tần lão gia, ngài là người thông minh, phải hiểu được với tình thế hiện nay, vì chuyện Nam Sơn, sống chết của Tần gia đã là chuyện không thể tránh khỏi. Hôm nay cho dù ngài quyết chết cũng giữ bí mật Nam Sơn, thì cũng thay đổi được cái gì? Sao không chấp nhận mà nói ra đi?”.
Khẩu khí thật lớn!
Vì bị khí thế bạo vọng thâm trầm của nàng chế trụ, sát khí của Tần Hồ Đình bị ngăn chặn, trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh, chỉ còn lại sự kinh ngạc phát ra từ trong thâm tâm.
Khí phách như thế, khí phách như thế, vương giả như thế, có người nào dám không phục ngươi?
Cơ hồ, vừa dứt lời, hơn mười hắc y nhân đều dừng động tác chém giết lại, như thủy triều nhanh chóng rút lui về phía sau, cha con họ Tần, sát khí nồng đậm cũng tiêu tán không còn chút gì, động tác rất nhanh nhẹn gọn gàng, ngay cả Quân Tà cũng không thể không thầm khen ngợi.
Quân Tà thản thiên mà tiêu sái bay xuống, cười cười đứng ở trước mặt Tần Hồ Đình, hai tay chắp phía sau, ngạo nghễ cười: “Một thành thủ phủ mà nuôi dưỡng nhiều sát thủ tài giỏi như vậy, Tần lão gia thật biết nhìn xa trông rộng!”
Nhận thấy ý tứ châm chọc trong lời nói của nàng, khóe miệng Tần Hồ Đình kéo lên, nén lửa giận, vẻ mặt trầm ổn, nhìn ra được phía dưới đôi mắt kia rõ ràng là gương mặt của một thiếu niên.
Thân mình nàng mảnh khảnh, mang theo mặt na, trên mặt lộ ra da thịt non mềm, trắng hồng sáng bóng, tóc đen sau đầu tùy ý buộc lại bằng dây cột tóc điều tử, không kiềm chế được vẻ cuồng nộ, tà khí. Nếu nàng không phải là một thân tà khí, ông ta đã cho rằng đó là một đứa nhỏ không cẩn thận đi nhầm vào trong phủ của mình.
Đây chính là người mấy ngày trước đã đến náo động Vân thành, thậm chí là toàn bộ giới võ lâm, võ lâm minh chủ tương lai – Quân Vô Danh? Là người thiếu niên đột nhiên chặn ngang một cước, đưa Tần gia khắc thắng đi, làm cho Uông gia, Phùng gia hai nhà không ăn trộm được gà lại còn mất nắm gạo, nghe đồn sau lưng có cao thủ thiên tiên là chỗ dựa, nhân vật thần bí cầm Thánh dược đan phẩm?
Giấu sự kinh ngạc trong lòng, Tần Hồ Đình trầm giọng, uy nghiêm nói: “Quân công tử đột nhiên đến thăm, lão phu không thể tiếp đón từ xa, mời đi bên này” Nói xong, ông ta nghiêng mình, bày ra tư thế mời, sau sự tình Quan Nam Sơn, ông ta không thể không cẩn thận mà đề phòng.
Lão già này da mặt thật dày, có thể đem so với tường thành được rồi! Trước đó một giây còn hô hào giết nàng không tha, giây tiếp theo đã thành nghênh đón khách quý, nói với nàng không thể từ xa tiếp đón, mà sắc mặt không hề thay đổi. Có ý tứ!
Quân Tà cong môi cười yếu ớt, cũng không khách khí cùng ông ta nữa, bước nhanh đi ra, dẫn đầu đi về bìa rừng.
Người bình thường mà nói, đối với một vị trưởng giả như ông ta, lại còn là gia chủ Tần gia, ngay cả phía trước náo không thoải mái, lúc này đáng ra cũng phải khách sáo nói trước một câu “Không dám không dám, mời Tần lão gia đi trước” mới phải?
Tần Hồ Đình uy nghiêm nhướng lông mày, không nói gì thêm, vung tay lên, hơn mười hắc y nhân trong nháy mắt đã ẩn vào trong bóng đêm, biến mất không một dấu vết.
Rồi ông ta bước nhanh theo sau, đem người dẫn vào trong thư phòng.
Trong thư phòng Tần phủ, Tần Hồ Đình ngồi ngay ngắn ở vị trí gia chủ, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến trước chỗ ngồi của vị thiếu niên, cảm xúc buồn bực bắt đầu dâng lên.
Quân Tà ngồi ở ghế đối diện, hai tay để trước ngực, cười như không cười, Tần lão gia muốn cùng nàng mật đàm lại chỉ có thể cùng nàng mắt to mắt nhỏ trừng nhau?
Tưởng có thể cùng nàng thi kiên nhẫn sao? Ha ha, thật sự là buồn cười, nàng từng vì phục kích võ sĩ xâm nhập vào ngoại tinh địa cầu mà tại sa mạc hoang vu cái gì cũng không có, vẫn ngồi một tháng không nhúc nhích, nào có ai có sự chịu đựng được hơn nàng!
Một nén hương, hai nén hương… Thời gian như nước chảy, cuối cùng Tần Hồ Đình cũng thất bại, thở dài u ám. Đứa nhỏ này có sự trầm ổn thật đáng sợ a!
“Quân công tử, lão phu không nói nhiều lời”. Tần Hồ Đỉnh chỉnh lại sắc mặt, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tháng trước, tiểu nhi không biết chuyện, đem Nam Sơn bị thua bởi công tử, trong khoảng thời gian này, lão phu phái rất đông người tìm kiếm công tử đều không được, may mắn nay công tử… tới cửa, lão phu xin mua lại khế đất từ công tử, giá cả tùy công tử quyết định”.
Lại có thể nghĩ sẽ mua được khế đất từ nàng! Ha ha, theo tin tức lộ ra của Tần Tử Hạo, xem chừng dù nàng ra giá muốn ông ta chỉnh phó thân gia, ông ta cũng sẽ đáp ứng rất sảng khoái.
Đổi một tư thế thoải mái, Quân Tà nhìn lại ánh mắt chờ mong của ông ta, không vội vã ra giá, ngược lại nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Tần lão gia cũng biết, đêm nay Phùng công công mở tiệc, Hoàng Thượng cũng nói muốn mua khế đất của tại hạ, còn lấy chức vị Vương hầu minh chủ ra hứa”.
“Cái gì?” Tần Hồ Đình vừa nghe liền không bình tĩnh được, đứng bật dậy, thân thể ốm yếu đột nhiên truyền đến một trận ho khan, vất vả lắm mới nén lại được, lại lo lắng nói: “Ngươi đem khế đất… bán cho Phùng Tường? Lão phu biết triều đình muốn mở đại hội võ minh tại Vân thành, quả nhiên là đánh chủ ý đến Nam Sơn của ta”.
Mỗi người đều có nhược điểm, mặc kệ ngươi có mạnh mẽ, có bao nhiêu trầm ổn, tâm cơ thâm trầm, nhưng một khi bị người khác nắm bắt được nhược điểm, chỉ có thể nằm chờ chết.
Mặc dù biết vị Tần lão gia này chưa đến một canh giờ, nhưng Quân Tà có thể nhận thức được tính tình của ông ta.
Nàng dám chắc bốn trên năm phần rằng tiền bạc, quyền thế, mỹ nhân hay những ham muốn hư vinh khác đều không cám dỗ được ông ta. Nếu không Hoàng Đế biết chuyện Nam Sơn, thì sẽ có rất nhiều biện pháp buộc ông ta phải giao Nam Sơn ra, chứ sẽ không khiến mọi chuyện trở nên rắc rối như vậy. Tuy nhiên, gia tộc Tần thị là người bảo vệ lăng mộ Hiên Viên, nào có thể dễ dàng khiến Tần Hồ Đình lộ ra lỗ hổng.
Quân Tà lúc này mới chậm rì rì tiếp lời, khinh thường nói: “Nam Sơn cùng lắm cũng chỉ là một tòa thành nho nhỏ mà thôi, nhưng lại có thể khiến triều đình cùng Tần lão gia ngài bất chấp mọi giá để lấy được. Đúng rồi, vẫn còn có Uông gia, Phùng gia hao tổn hết tâm tư tạo cạm bẫy làm cho lệnh công tử vướng phải?”
Nghe khẩu khí khinh thường đó, cộng thêm nỗi hận nàng đem khế đất bán cho Phùng Tường khiến Tần Hồ Đình càng thêm tức giận, không hề để ý đến uy nghiêm của một bậc trưởng bối, rống to: “Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì, Nam Sơn nho nhỏ đó, lại là…”. Ông ta bỗng ngừng lại, suy sụp ngồi xuống, mặt mày vốn tái nhợt lại càng thêm trắng bệch, cau mày: “Thôi thôi, bây giờ có nói cũng có được ích lợi gì đâu! Khế đất hiện tại ở trong tay Phùng Tường, muốn lấy lại, khó như lên trời! Cũng may, cho dù hắn có khế đất, cũng không hiểu phải dùng thế nào”.
Tuy là nói như vậy, nhưng ông ta căn bản cũng khó có thể khẳng định, Phùng Tường đến cuối cùng biết được bao nhiêu!
Quả nhiên là huyền cơ có khác! Ánh mắt Quân Tà sáng lên, cảm thấy thời cơ thích hợp đã đến, lúc này mới lấy khế đất từ trong người ra, cầm trong tay quơ quơ, vô tội nhìn: “Ai nói khế đất ở trong tay Phùng Tường? Tại hạ mới chỉ nói Phùng Tường mở miệng muốn mua lại của tại hạ, nhưng chưa từng nói tại hạ đã đáp ứng”.
Nhìn khế đất lúc ẩn lúc hiện trước mắt, nhưng Tần Hồ Đình lại không hề phản ứng, cảm thấy lòng trầm đến đáy cốc, rồi lại bay lên chín tầng mây, khiến một người giàu kinh nghiệm thương trường như ông ta phải đến nửa ngày mới phản ứng lại được.
Một tiếng ‘bốp’ vang lên, ông ta dũng cảm cười to: “Ha ha, Quân Vô Danh, ngươi khá lắm. Thiếu chút nữa là ta đã bị tiểu tử ngươi lừa, nói đi, ngươi muốn cái gì, Tần Hồ Đình ta đều có thể đáp ứng cho ngươi, chỉ cần ngươi để lại khế đất này”.
“Điều ta muốn rất đơn giản, Tần lão gia chắc chắn sẽ đáp ứng được”. Quân Tà cười hì hì, nghiêng thân mình, hai tay đỡ ông ta ngồi dậy. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Tần Hồ Đình, nàng cười giống như trẻ con, hồn nhiên nói: “Vô Danh muốn nghe ngài kể một câu chuyện xưa”.
“Một câu chuyện xưa?” Tần Hồ Đình hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm rồi hay không? Vàng bạc châu báu, quyền thế mỹ nhân không cần, lại chỉ muốn ông ta kể cho ‘hắn’ nghe một câu chuyện xưa? Loại chuyện xưa nào đáng giá để ‘hắn’ làm vậy?
Tâm tư ông ta xoay chuyển vài vòng, ổn định lại. Rồi đột nhiên Tần Hồ Đình trợn tròn hai mắt, sẵng giọng như ánh đao bắn về phía Quân Tà, sát khí nồng đậm phát ra rất nhanh: “Ngươi đã biết được những gì?”.
Hiện tại, cuối cùng hắn cũng suy nghĩ cẩn thận, tiểu tử này chính là một người rất âm hiểm, chuyện khế đất biết không ít, đêm nay mới đột nhập Tần phủ, xem ra chủ ý của ‘hắn’ là nhằm vào lăng mộ Hiên Viên!
“Không nhiều lắm, cho nên mới muốn nghe chuyện xưa”. Quân Tà không bị không khí bức bách ảnh hưởng, thản nhiên nói.
Lúc sát khí của Tần Hồ Đình gần như sắp đến mức tối đa, nàng mới kéo khóe miệng, tao nhã đứng lên, phẩy nhẹ ống tay áo, khí chất vương giả bễ nghễ thiên hạ thoáng chốc được bộc lộ: “Quân Vô Danh ta nếu đặt mình cùng với ngoại sự thì thôi, nhưng đã đặt mình trong trong cục, như vậy tất nhiên phải làm người chấp cờ. Tần lão gia, ngài là người thông minh, phải hiểu được với tình thế hiện nay, vì chuyện Nam Sơn, sống chết của Tần gia đã là chuyện không thể tránh khỏi. Hôm nay cho dù ngài quyết chết cũng giữ bí mật Nam Sơn, thì cũng thay đổi được cái gì? Sao không chấp nhận mà nói ra đi?”.
Khẩu khí thật lớn!
Vì bị khí thế bạo vọng thâm trầm của nàng chế trụ, sát khí của Tần Hồ Đình bị ngăn chặn, trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh, chỉ còn lại sự kinh ngạc phát ra từ trong thâm tâm.
Khí phách như thế, khí phách như thế, vương giả như thế, có người nào dám không phục ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.