Đệ Nhất Tà Quân

Chương 8: Mẫu thân

Tuỳ Phong Thanh

25/08/2015

Edit: Sally

Trước cửa phòng, một nữ tử thân bạch sắc đang đứng ở kia, trầm tĩnh, quyến rũ, xinh đẹp như nguyệt, không thấy mị thái, tư sắc thiên thành, càng làm cho người nhìn cảm thấy khó thở, trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong khí chất lộ ra một cỗ thần bí, quả thực là muốn mạng người.

Thật sự là thiếu chút nữa muốn mạng Quân Tà nàng, đương nhiên, khuynh quốc mỹ mạo này quả thật là đã đánh sâu vào thị giác người nhìn. (Hix cái đoạn này tả về nét đẹp của mẹ Quân Tà rất đẹp, nhưng khó hiểu quá nên ta xin được bỏ một vài câu)

Mạc Lăng Tịch đẹp thì đẹp thật, nhưng mà, người đã lâu không tiếp xúc với bên ngoài nên khuôn mặt có phần tái nhợt, hơn nữa, mái tóc dài thả tự nhiên, bị gió thổi bay tán loạn, quả thực mang đậm bản chất nữ tử cổ đại, trọng yếu nhất là, không biết là có phải ảo giác không, theo trên người Mạc Lăng Tịch, nàng lại không cảm nhận được hơi thở của người sống, ngược lại lộ ra một cỗ âm khí ma, tóm lại chính là quỷ dị.

Đây là chuyện gì? Là nàng quá mức mẫn cảm, hay là…

Người này nhìn như ôn nhu lạnh nhạt, kì thực là mẫu thân thông minh cường hãn, tựa hồ có rất nhiều bí mật!

“Tà nhi, bôi thuốc.” Thanh âm hờ hững mà dễ nghe vang lên bên tai, Quân Tà đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn Mạc Lăng Tịch đứng bên giường, ánh mắt hơi nhíu một chút, nàng thế nhưng lạ là mẫu thân mình, kì thực đối nàng mà nói người trước mắt hoàn toàn xa lạ, trực tiếp đi đến trước mặt nàng.

Trong ý thức của nàng, vẫn có một cảm giác phòng bị, nhưng ở bên trong lại có loại ấm áp xa lạ, nàng thực khẳng định, này cũng không phải cảm giác của nàng, chẳng lẽ nàng không chỉ tiếp thu thân thể Nam Cung Quân Tà cùng trí nhớ, còn thuận tiện đem những tình cảm trong lòng của nàng ta tiếp thu?

Đầu Quân Tà suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, thân thể lại tự động theo lời Mạc Lăng Tịch nói mà đem quần áo trên người cởi ra, lộ ra thân mình cứng nhắc hoàn toàn chưa phát dục, trên da được bôi thuốc mỡ cùng vô số mồ hôi cảm giác thật khó chịu, trên da ẩn hiện ra những vết cào, cắn ngân, vết máu loang lổ, thậm chí trên cổ cùng thắt lưng còn có vài chỗ thịt non bị cắn rớt, thâm có thể thấy được xương, làm cho người nhìn không khỏi mao cốt tủng nhiên. (hix tội Tà tỷ, gặp ta chắc khóc thét rùi)

“Chịu đau một chút, rất nhanh thì tốt rồi.” Đem chỗ thuốc mỡ trên thân nàng lau sạch sẽ, nhìn rõ ràng thân thể nữ nhi mình không có chỗ nào lành lặng, Mạc Lăng Tịch ngay cả mí mắt một chút cũng chưa động, làm như tập mãi thành thói quen, dùng thanh âm thản nhiên như trước nói, vươn tay đem bình dược trong tay mở ra, một cỗ mùi thơm ngát quen thuộc lập tức quanh gian phòng nho nhỏ.

Nếu là Nam Cung Quân Tà trước kia, có lẽ sẽ không nhận thấy được, nhưng hiện tại, Quân Tà lại có thể nghe ra trong giọng nói thản nhiên của Mạc Lăng Tịch mang theo đau lòng, còn có âm lãnh sát ý cơ hồ khó có thể phát hiện, làm cho lòng của nàng chấn động.

Khi thuốc mỡ được bôi lên vết thương mang theo một cảm giác đau, xót, Quân Tà thanh tỉnh nằm sấp trên giường hai tau nắm chặt lại, giữa trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, môi đỏ mọng cắn chặt, cố gắng không để cho chính mình phát ra một điểm thanh âm, mặc dù trong ý thức, nàng luôn ỷ lại Mạc Lăng Tịch, nhưng cho tới bây giờ lấy tư thái kỳ nhân cường giả, Quân Tà tuyệt sẽ không ở trước mặt bất luận kẻ nào biểu hiện ra một điểm yếu ớt.

“Ohm?” Mạc Lăng Tịch bôi thuốc lên tay Quân Tà, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, cảm giác đau này co thể làm người ta ngất đi, nhưng nữ nhi nàng một tiếng hừ cũng chưa từng phát ra, nàng cơ hồ mỗi ngày đều giúp đỡ nữ nhi bôi thuốc, lần nào cũng khóc thét kêu gào, lần này tuyệt đối là bị thương nặng nhất so với mọi khi, nàng đã sớm chuẩn bị tốt, nào biết, mọi chuyện đều diễn ra ngoài ý muốn của nàng.



Lúc này nàng mới phát hiện, nữ nhi yếu đuối của nàng tuy rằng vẫn là một người vô năng, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện điểm bất đồng, lại nghĩ tới chuyện buổi chiều.

Chỗ sâu nơi đáy mắt xẹt qua một chút tinh quang, khóe miệng Mạc Lăng Tịch cứng ngắc hơi hơi nhếch lên, nháy mắt lại khôi phục như thường, tiếp tục bôi thuốc.

Quân Tà không nói gì, chỉ yên lặng nằm trên giường, trên người băng bó vết thương chằng chịt như xác ướp, bất quá, hiệu quả cũng không tệ, lúc trước còn cảm thấy đau muốn chết đi, hiện tại chỉ cảm thấy hơi xót một chút mà thôi, nàng đối với y học có nhận thức, dược Mạc Lăng Tịch cấp nàng tuyệt đối là thánh phẩm trị thương, hơn nữa trong trí nhớ, Mạc Lăng Tịch trong tay tựa hồ có rất nhiều thuốc trị thương cực phẩm, này cũng sẽ không kỳ quái, đối với khối thân thể yếu nhới này một cơn gió cũng có thể thổi bay, bị tàn phá hai năm, thế nhưng vẫn còn sống tốt, nếu không phải lần này bị thương thật sự quá nặng, cũng chưa chắc bỏ mạng, chỉ sợ nàng cũng vô pháp trọng sinh.

“Mạc Lăng Tịch, mẫu thân?” khi bóng dáng hơi thở thần bí hiện lên trong đầu, Quân Tà cảm thấy mờ mịt, một tình cảm xa lạ không hề báo động trước xông vào lòng nàng.

Tuy rằng quá trình bôi thuốc rất đau, nhưng nàng lại sinh ra một loại ý tưởng cho dù đau như vậy cũng không tệ, cái loại cảm giác trong đau mang theo ấm áp xa lạ làm nàng hoài niệm vô cùng.

“Đây là thứ người ta gôi là ấm áp tình thân sao?” Quân Tà, thông minh tuyệt đỉnh, hiện tại ngây thơ, trẻ con như những đứa trẻ bình thường khác, thì thào hỏi, nhưng không có người trả lời nàng.

Mẫu thân! Đối với nàng mà nói, chính là một cái danh từ mà thôi, nhưng lại là một danh từ thập phần xa lạ, liền cùng cái danh từ phụ thân một dạng xa lạ như nhau.

Ở phía thế kỷ trước, kỳ thực, nàng cũng có có phụ có mẫu, phụ mẫu nàng là người phát hiện ‘Âm dương tinh thạch’ cục quân vân phi du hành vũ trụ, giáo sư Dương Mẫn Dung, tuyệt đối là một người vinh quang, nhưng mà, nàng cho tới bây giờ đều không cảm thấy phụ mẫu của mình là giáo sư người người kính ngưỡng là chuyện quang vinh, cha mẹ nàng cũng sẽ không vì có nàng là nữ nhi thiên tài mà tự hào. Tự nàng hiểu biết, số lần nàng cùng ba mẹ mình gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều là vì công sự, nàng gọi bọn hô là Quân giáo sư, Dương giáo sư, bọn họ kêu nàng Quân thượng tướng, đừng nói người đời, ngay cả chính nàng, hiện tại cũng vì hơi kích động mới nhớ tới, thì ra nàng cũng không phải cô nhi. (Hix tội Tà tỷ)

Đối với quan hệ cha mẹ cùng con gái đạm mạc xa cách như vậy, không khác gì người xa lạ, nàng cũng không có bất luận cảm giác gì.

Tại niên đại khoa học kỹ thuật cao, có một loại tân kỹ thuật cao có khả trùng tu tế bào thân thể, thúc đẩy sự trao đổi chất, khôi phục cơ năng thanh xuân, cho nên nhân loại sống lâu đã sớm không ngừng kéo dài, ‘Sinh lão bệnh tử’ bốn chữ này cũng theo tự điển nhân loại bị loại bỏ, nối dõi tông đường càng thêm vô nghĩa, trẻ con sinh ra đều là trực tiếp nhân công đào tạo, cha mẹ con cái ngoài hình hài bên ngoài thì cũng không khác gì người xa lạ, hơn nữa mỗi người đều có lựa chọn riêng cho cuộc sống tự lập của mình, ý thức xã hội từ lâu đã hờ hững, đừng nói chi đến tình cảm.

Mà nàng, chẳng qua là một người trong đám người đó mà thôi, nhiều nhất so với người khác càng thêm lạnh nhạt vô tình mà thôi, dù sao, vương giả luôn tuyệt đối cô độc, năng lực nàng cường hãn, nhất định nàng không có bạn thân đồng sinh cộng tử, họa phúc cùng người thân.

Nàng vĩnh viễn là một người, sinh hoạt trong phòng khoa học kỹ thuật, bầu bạn của nàng là điên cuồng tu luyện, lạnh như máy móc, vô cùng vô tận cô tịch…

“A, ta điên rồi, vô duyên vô cớ cảm khái cái gì a! Nhất định lại là tình cảm còn sót của Nam Cung Quân Tà quấy phá.” Quân Tà phát điên rống lớn một tiếng, tính trẻ con kéo chăn qua khỏi đầu, ngủ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Tà Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook