Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh

Chương 17: Đồng Giai Thị "Bị Bệnh"

Thời Hòe Tự

15/07/2023

Editor: Vương Chiêu Meo

Thừa Càn cung.

Thời điểm Khang Hi đi vào phòng thì hoảng sợ, trăm triệu lần không ngờ tới, mới chỉ có một tháng rưỡi, mà lần trước gặp Đồng Giai thị vẫn còn là một người đẹp da trắng như tuyết, yểu điệu thướt tha, nay đã nằm liệt trên giường, gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.

Đã như vậy, trong miệng nàng vẫn còn đang nỉ non: Biểu ca! Biểu ca!

Khang Hi vốn còn tưởng Xuân Oanh nói quá lên, lúc này thấy thì trong lòng chấn động, vội hỏi thái y đang bắt mạch bên cạnh:

- Sao lại thế này?

- Nương nương buồn phiền tích tụ lâu ngày thành bệnh ạ.

Buồn phiền cái gì, không cần nói cũng biết. Khang hi một bên cưỡng chế thái y kê thuốc, một bên dò hỏi Xuân Oanh:

- Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Sao không nói sớm cho trẫm?

- Từ lần trước Hoàng thượng rời đi thì nương nương đã bệnh rồi ạ. Ban đầu nô tỳ còn cho rằng bồi bổ mấy ngày sẽ tốt lên thôi. Ai ngờ, nương nương lại từng ngày gầy ốm hơn, cuối cùng một ngày ba bữa cơm không nuốt nổi mấy hạt. Nô tỳ nói là muốn đi mời Hoàng thượng, nương nương lại không đồng ý. Nương nương nói, ngài ấy phạm vào sai lầm lớn, Hoàng thượng oán ngài ấy là đúng, bị bệnh cũng là ngài ấy xứng đáng, nên không cho nô tỳ đi.

Xuân Oanh trộm liếc Khang Hi một cái:

- Nô tỳ có gạt nương nương để trộm tìm Lương công công, nhờ Lương công công bẩm báo. Nhưng mà…. Nhưng mà….

Khang Hi hoảng hốt nhớ lại, đúng là có chuyện như thế, nhưng lúc ấy ông còn đang tức giận, chỉ cho rằng đây là thủ đoạn của Đồng Giai thị, nên chẳng những không đồng ý mà còn trách cứ Xuân Oanh một trận.

- Hôm nay là nô tỳ thật sự không còn các nào khác. Thái y nói, nương nương bị bệnh ở thân thể thì họ còn có thể trị, nhưng bệnh tâm lý thì họ đều bó tay. Nếu còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ không quá mấy ngày nữa sẽ phải chuẩn bị hậu sự cho nương nương. Nô tỳ sợ hãi, chỉ đành cả gan đi Dục Khánh cung để mời Hoàng thượng.

Bộp bộp bộp, nàng lại dập đầu liên tục, vô cùng nghiêm túc.

Khang Hi nhìn vết xanh tím và vết máu trên trán Xuân Oanh, há hốc miệng, sai nàng đi ra ngoài lấy cháo tới, còn mình thì ngồi ở mép giường, nắm lấy tay của Đồng Giai thị.

Đồng Giai thị dường như có cảm giác, mê mang mở mắt:

- Biểu ca?

- Nàng tỉnh rồi?

Đồng Giai thị có chút không dám tin:

- Biểu ca, là người thật sao? Không phải thiếp nằm mơ đấy ư?



- Là trẫm! Không phải nằm mơ! Không tin thì nàng sờ thử xem.

Hai tay Đồng Giai thị run rẩy, xoa khuôn mặt của Khang Hi, nháy mắt đã nước mắt tuôn rơi:

- Cuối cùng thì người cũng chịu tới gặp thiếp rồi. Thiếp cho rằng người sẽ không bao giờ tha thứ cho thiếp, không bao giờ muốn gặp lại thiếp.

Nhất thời, Khang Hi ngũ vị tạp trần, thấy Đồng Giai thị giãy giụa muốn đứng dậy thì vội đỡ nàng ngồi xuống, lót cái gối dựa vào sau lưng cho nàng. Mới chỉ cử động khẽ như vậy thôi mà Đồng Giai thị đã mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:

- Trước khi chết có thể nhìn thấy người lần cuối cùng, thật tốt.

Khang Hi nhíu mày:

- Nói linh tinh gì thế! Nàng còn trẻ, còn sống rất nhiều năm. Cái gì mà chết với không chết, không cho phép nàng nói.

Đồng Giai thị rũ đầu:

- Thiếp chọc cho ngài ghét bỏ. Cuộc đời này, nếu không thể đạt được niềm vui từ ngài, thì thiếp sống còn không bằng chết đi.

Khang Hi há hốc miệng, lại không biết nên nói gì.

Đồng Giai thị cười khổ:

- Biểu ca, thiếp không trách người. Người mắng thiếp là đúng. Ngày ấy, sau khi người rời đi, thiếp suy nghĩ rất lâu, mới hoảng hốt phát hiện ra thiếp đã biến đổi thành bộ dáng gì rồi. Từ khi nào, thiếp lại từ một cô nương đơn thuần, ngây thơ lại biến thành thế này, vì cái gì…. Vì cái gì mà hiện tại thiếp lại trở nên xấu xí như thế, để đạt được mục đích mà tay dính cả mạng người. Rốt cuộc là thiếp làm sao vậy? Thiếp đã làm cái gì vậy?

Nước mắt nàng tuôn rơi như mưa. Đồng Giai thị khóc không thành tiếng.

- Biểu ca, nếu có thể thì thiếp cũng muốn cả đời là một biểu muội lương thiện của người, làm một cô nương không biết thế gian hiểm ác. Nhưng mà, con của thiếp đã không còn. Biểu ca, con của thiếp đã không còn nữa.

Đồng Giai thị từng mang thai một lần, chưa đợi tới khi thai lớn hơn, vào một lần ra cửa thì chân bị trượt té, ngã một cái, thai nhi không còn. Việc này thật kỳ quặc, Đồng Giai thị không tin đây là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng cố tình, cung nữ phụ trách vẩy nước quét nhà, cũng là người duy nhất có liên quan đến chuyện này, đã thừa nhận là mình làm việc sơ sẩy, nên mới tạo thành đại họa. Dùng đại hình rồi, nàng ta vẫn không sửa miệng, cuối cùng chỉ có thể xử trí một đám nô tài là xong việc.

Chuyện ngoài ý muốn ư? Đồng Giai thị không chấp nhận được kết quả này.

Nàng cắn chặt môi:

- Biểu ca! Thiếp chỉ muốn mạnh mẽ lên, muốn có năng lực để lần nữa mang thai là có thể giữ được đứa con của mình. Biểu ca, thiếp biết thiếp sai rồi, nhưng thiếp thề, chuyện Thái tử bị bệnh không có liên quan đến thiếp. Thiếp không hề làm chuyện đó.

Khang Hi nhíu mày:

- Trẫm chưa nói là nàng làm.



- Nhưng người lại nghĩ như thế. Người không tin thiếp! Biểu ca, người không hề tin tưởng thiếp. Thiếp đúng là truyền lời đồn khắp hậu cung, thiếp thu mua Lan ma ma. Nhưng thiếp chỉ là muốn để Thái tử làm ầm lên một trận mà thôi. Biểu ca! Từ sau khi Dận Tộ chào đời, người lại cao hứng như thế! Thiếp vô cùng ghen ghét! Thiếp cũng muốn có đứa con của chính mình.

- …..

- Năm kia, thiếp còn nghĩ là mình có thai thật, mỗi ngày thiếp đều ngóng trông đứa nhỏ chào đời, thậm chí còn nghĩ, đứa bé sẽ là nam hay nữ, sinh ra sẽ như thế nào, giống người hay là giống thiếp. Ai ngờ lại là vui mừng không đúng rồi. Cố tình lúc ấy Ô Nhã thị lại sinh Lục a ca. Hiện giờ nàng đã ở phân vị “tần”. Thiếp lo lắng…. thiếp lo lắng mình không thể có được đứa con mình tự sinh ra, kể cả dụng tâm nuôi lớn Dận Chân cũng không giữ nổi thằng bé. Biểu ca, thiếp sợ hãi!

Thấy nàng khóc đến không kiềm chế được, giọng nói càng ngày càng yếu, sắc mặt càng lúc càng trắng, trong lòng Khang Hi vô cùng không dễ chịu:

- Đừng nói nữa! Sẽ không có ai tới đoạt Dận Chân với nàng. Trong cung không có tiền lệ đã giao hoàng tử cho dưỡng mẫu mà còn chờ mẹ đẻ lên chức lại trở về.

- Thiếp biết! Nhưng không có tiền lệ, không có nghĩa là sau này không thể có. Thiếp sợ! Thiếp sợ lắm!

Khang Hi thở dài:

- Nàng đừng nghĩ nhiều, tự hù dọa chính mình. Bây giờ sức khỏe của nàng không tốt, dưỡng bệnh trước quan trọng hơn.

Đồng Giai thị lắc đầu:

- Biểu ca, thân thể của thiếp, thiếp tự biết. Lần này sợ là thiếp không sống nổi nữa. Hiện giờ thiếp có thể nói nhiều với người như vậy, không chừng là hồi quang phản chiếu. Biểu ca, thiếp sẽ chết. Người có thể đồng ý với thiếp, không trách cứ thiếp nữa, tha thứ cho thiếp đi, có được không? Để thiếp có thể an tâm mà đi. Thiếp không còn nữa, người phải chăm sóc mình thật tốt đấy. Thiếp không yên lòng nhất, một người là Dận Chân, một người chính là người.

- Nói linh tinh!

Khang Hi nghiêm khắc mà nói, xong lại cảm thấy giọng điệu mình quá cứng rắn, liền thả chậm lời nói:

- Nàng sẽ không chết. Trẫm đáp ứng với nàng, chỉ cần nàng còn tồn tại thì Dận Chân vẫn sẽ luôn nuôi dưỡng bên cạnh nàng. Nàng cũng sẽ có đứa con của chính mình.

- Đứa con của chính mình ư?

Đồng Giai thị hoảng hốt chớp mắt:

- Còn có thể có sao?

- Có thể! Trẫm là Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc. Trẫm nói có thể có là nhất định có thể có. Nàng còn trẻ, trẫm cũng còn trẻ, chỉ cần nàng dưỡng sức khỏe cho tốt thì nhất định sẽ có!

Vừa đúng lúc, Xuân Oanh bưng bát cháo trắng lên. Khang Hi không chút suy nghĩ, tự mình nhận lấy, cầm muỗng đưa cháo đến bên miệng Đồng Giai thị:

- Ngoan! Chúng ta ăn cơm nào, trước nuôi dưỡng thân thể cho tốt đã!

Đồng Giai thị run rẩy đôi môi, hơi hơi mở ra, nói:

- Vâng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook