Chương 22: Thu Hoạch Bất Ngờ
Thời Hòe Tự
16/07/2023
Editor: Vương Chiêu Meo
Tròng mắt Dận Nhưng chuyển động:
- Vậy hai đứa nhỏ trước kia của ông ta bị chết thế nào?
- Nghe Hồ Lão Tam nói là chết sau lúc thiên tai. Lúc ấy nhiều người bị nhiễm bệnh lắm. Ban đầu, Hồ Lão Tam với Hồ tẩu tử còn tưởng là bị bệnh dịch giống như người khác, lúc sau nổi lên vết đậu mùa thì mới phát hiện ra không thích hợp, mà đã quá muộn rồi, không kịp cứu.
- Nhà họ tuy bị ngập, nhưng sau khi hết mưa thì vẫn còn dùng được. Tuy không được giá cao, nhưng cộng với tiền bán cửa hàng đi thì cũng được một khoản không nhỏ. Nếu không phải vì chữa trị cho hai đứa nhỏ thì cũng không đến mức chẳng còn cái gì, chỉ đành phải xa quê hương.
- Lại nói, mấy năm nay, cả nhà lão Hồ coi như là chăm chỉ, chẳng những trồng trọt mà còn tìm việc làm thêm khắp nơi. Lão Hồ biết chữ, nên phụ trách phòng thu chi cho người ta cũng kiếm được không ít. Đáng tiếc là ông ta cố chấp. Cả nhà đã suy tàn như thế mà còn kiên trì cho con đi học đường để đọc sách, kiếm được bao nhiêu đồng đều đổ vào chuyện học hành. Bây giờ có đứa bị ốm đau lại chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
- Điều này cũng đúng. Có điều là tôi nghe nói năm đó Trường Sinh cũng bị nhiễm đậu mùa, phải dùng thuốc cực mạnh mới cứu được thằng bé. Nhưng chính vì thuốc loại mạnh này nên thằng bé bị di chứng. Nếu không thì cũng sẽ không bị ngã một cái mà thương tổn nghiêm trọng như thế. Bệnh đậu mùa thật đáng sợ.
- Nói tới đây tôi mới nhớ, trâu nhà mẹ đẻ tôi cũng từng bị đậu mùa, lúc trước còn tưởng là không giữ được nó nữa. Ai mà ngờ trâu lại không bị gì hết.
Trâu ư? Dận Nhưng vui vẻ. Vốn dĩ cậu định bóng gió hỏi một chút xem có ai biết đến chuyện trâu bị bệnh hay không, ai ngờ còn chưa mở miệng mà đã nhận được kinh hỉ như vậy.
Hệ thống ở trong đầu cũng hưng phấn hẳn lên:
----- Tiểu Thái tử, cậu cũng biết đậu mùa trâu sao? Người bị bệnh đậu mùa sẽ nổi nốt đậu mùa, mà trâu bị bệnh đậu mùa cũng sẽ nổi nốt đậu mùa, gọi là đậu mùa trâu. Sử dụng đậu mùa trâu làm thành vắc xin phòng bệnh, như vậy sau khi mọi người tiêm chủng xong sẽ không còn sợ bệnh đậu mùa nữa.
----- Tiểu Thái tử, cậu có muốn tài liệu làm ra vắc xin ngăn ngừa đậu mùa không? Chỉ cần…. tắc tắc tắc…..
Hệ thống:…… Má nó! Lại bị che chắn rồi! Ta hỏi thăm tổ tông nhà cậu!
Dận Nhưng thầm trợn trắng mắt, trên mặt lại vẫn cười như cũ hỏi người dân:
- Trâu cũng sẽ bị bệnh đậu mùa sao?
- Đương nhiên là bị! Lúc ban đầu chúng tôi cũng không biết, chỉ nghĩ là trâu bị bệnh nên mời người tới đây nhìn. Người nọ cảm thấy bệnh này không tầm thường, gọi thêm mấy đại phu tới, mới xác định là bị bệnh đậu mùa. Lúc ấy tôi còn chưa xuất giá, nhỡ rõ quan lão gia còn phong tỏa cả thôn, không cho phép chúng tôi đi ra ngoài.
Có người phụ nữ ở bên cạnh hóng hớt:
- Phong tỏa cả thôn á? Trâu bị đậu mùa chứ có phải người bị đậu mùa đâu, xử lý con trâu đó là được rồi, sao lại còn muốn phong tỏa cả thôn chứ? Chẳng lẽ bệnh trên người trâu còn có thể lây cho người hay sao?
- Đương nhiên là có thể! Nếu không thì sao đại nhân lại phong tỏa chứ! Cha mẹ tôi với anh trai tôi đều tiếp xúc với trâu, đều bị lây bệnh. Nhưng may mắn là bệnh không nặng, ai cũng trụ được, nên không xảy ra việc gì.
Người phụ nữ vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi:
- Các ông bà không biết đấy thôi, lúc trước tôi sợ muốn chết đi được!
Các hương thân đều cảm thấy mới lạ, ngươi một câu ta một câu, lao nhao hỏi han.
Dận Nhưng lẳng lặng nghe, trong lòng ghi nhớ thật kỹ. Mắt thấy đề tài càng ngày càng đi xa, cậu liền không có hứng thú, vỗ mông đứng dậy trở lại xưởng. Sách Ngạch Đồ cầm một cái hộp dài tới, Dận Nhưng liền biết đây là nhóm sư phó đã chuẩn bị tốt.
- Để ta xem thử!
Sách Ngạch Đồ mở hộp ra, tổng cộng có ba dạng: một cái ly thủy tinh, một bình hoa thủy tinh, cuối cùng tinh xảo nhất là một cái gương lớn bằng bàn tay.
Sách Ngạch Đồ đặc biệt lấy nó ra:
- Mời Thái tử nhìn qua. Lúc trước ngài từng nói, Nam tiên sinh từng nhắc tới chuyện thoa một lớp thủy ngân lên một mặt gương là có thể sáng đến độ soi được bóng người. Quả nhiên là giống kính Tây Dương y như đúc. Bây giờ chính chúng ta cũng có thể làm ra thủy tinh, làm ra kính Tây Dương rồi.
Dận Nhưng híp mắt:
- Còn cả đồng hồ nữa!
Sách Ngạch Đồ liên tục gật đầu:
- Đúng vậy! Còn cả đồng hồ nữa. Có bản vẽ của Nam tiên sinh, đồng hồ đã sớm làm thành rồi, chỉ còn thiếu mỗi mặt đồng hồ mà thôi. Bây giờ vấn đề đó cũng đã được giải quyết. Chỉ là hôm nay muộn rồi, không kịp làm đồng hồ để gắn mặt thủy tinh lên.
- Không vội!
Dận Nhưng xua tay.
- Có ba loại này đã đủ rồi. Cô sẽ mang về cho Hoàng a mã xem!
Cậu nghểnh đầu, hất cằm, Tiểu Trụ Tử hiểu ý, tiến lên cất đồ vật vào trong hộp, ôm cả hộp vào trong lòng, đi theo Dận Nhưng ra cửa.
Chỉ còn lại Sách Ngạch Đồ hai tay trống trơn đứng như trời trồng, vẻ mặt chấn động.
Từ từ đã! Không phải chứ! Thái tử, ngài lấy hết đồ vật đi rồi thì ta lấy cái gì đi tranh công đây!
Tròng mắt Dận Nhưng chuyển động:
- Vậy hai đứa nhỏ trước kia của ông ta bị chết thế nào?
- Nghe Hồ Lão Tam nói là chết sau lúc thiên tai. Lúc ấy nhiều người bị nhiễm bệnh lắm. Ban đầu, Hồ Lão Tam với Hồ tẩu tử còn tưởng là bị bệnh dịch giống như người khác, lúc sau nổi lên vết đậu mùa thì mới phát hiện ra không thích hợp, mà đã quá muộn rồi, không kịp cứu.
- Nhà họ tuy bị ngập, nhưng sau khi hết mưa thì vẫn còn dùng được. Tuy không được giá cao, nhưng cộng với tiền bán cửa hàng đi thì cũng được một khoản không nhỏ. Nếu không phải vì chữa trị cho hai đứa nhỏ thì cũng không đến mức chẳng còn cái gì, chỉ đành phải xa quê hương.
- Lại nói, mấy năm nay, cả nhà lão Hồ coi như là chăm chỉ, chẳng những trồng trọt mà còn tìm việc làm thêm khắp nơi. Lão Hồ biết chữ, nên phụ trách phòng thu chi cho người ta cũng kiếm được không ít. Đáng tiếc là ông ta cố chấp. Cả nhà đã suy tàn như thế mà còn kiên trì cho con đi học đường để đọc sách, kiếm được bao nhiêu đồng đều đổ vào chuyện học hành. Bây giờ có đứa bị ốm đau lại chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
- Điều này cũng đúng. Có điều là tôi nghe nói năm đó Trường Sinh cũng bị nhiễm đậu mùa, phải dùng thuốc cực mạnh mới cứu được thằng bé. Nhưng chính vì thuốc loại mạnh này nên thằng bé bị di chứng. Nếu không thì cũng sẽ không bị ngã một cái mà thương tổn nghiêm trọng như thế. Bệnh đậu mùa thật đáng sợ.
- Nói tới đây tôi mới nhớ, trâu nhà mẹ đẻ tôi cũng từng bị đậu mùa, lúc trước còn tưởng là không giữ được nó nữa. Ai mà ngờ trâu lại không bị gì hết.
Trâu ư? Dận Nhưng vui vẻ. Vốn dĩ cậu định bóng gió hỏi một chút xem có ai biết đến chuyện trâu bị bệnh hay không, ai ngờ còn chưa mở miệng mà đã nhận được kinh hỉ như vậy.
Hệ thống ở trong đầu cũng hưng phấn hẳn lên:
----- Tiểu Thái tử, cậu cũng biết đậu mùa trâu sao? Người bị bệnh đậu mùa sẽ nổi nốt đậu mùa, mà trâu bị bệnh đậu mùa cũng sẽ nổi nốt đậu mùa, gọi là đậu mùa trâu. Sử dụng đậu mùa trâu làm thành vắc xin phòng bệnh, như vậy sau khi mọi người tiêm chủng xong sẽ không còn sợ bệnh đậu mùa nữa.
----- Tiểu Thái tử, cậu có muốn tài liệu làm ra vắc xin ngăn ngừa đậu mùa không? Chỉ cần…. tắc tắc tắc…..
Hệ thống:…… Má nó! Lại bị che chắn rồi! Ta hỏi thăm tổ tông nhà cậu!
Dận Nhưng thầm trợn trắng mắt, trên mặt lại vẫn cười như cũ hỏi người dân:
- Trâu cũng sẽ bị bệnh đậu mùa sao?
- Đương nhiên là bị! Lúc ban đầu chúng tôi cũng không biết, chỉ nghĩ là trâu bị bệnh nên mời người tới đây nhìn. Người nọ cảm thấy bệnh này không tầm thường, gọi thêm mấy đại phu tới, mới xác định là bị bệnh đậu mùa. Lúc ấy tôi còn chưa xuất giá, nhỡ rõ quan lão gia còn phong tỏa cả thôn, không cho phép chúng tôi đi ra ngoài.
Có người phụ nữ ở bên cạnh hóng hớt:
- Phong tỏa cả thôn á? Trâu bị đậu mùa chứ có phải người bị đậu mùa đâu, xử lý con trâu đó là được rồi, sao lại còn muốn phong tỏa cả thôn chứ? Chẳng lẽ bệnh trên người trâu còn có thể lây cho người hay sao?
- Đương nhiên là có thể! Nếu không thì sao đại nhân lại phong tỏa chứ! Cha mẹ tôi với anh trai tôi đều tiếp xúc với trâu, đều bị lây bệnh. Nhưng may mắn là bệnh không nặng, ai cũng trụ được, nên không xảy ra việc gì.
Người phụ nữ vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi:
- Các ông bà không biết đấy thôi, lúc trước tôi sợ muốn chết đi được!
Các hương thân đều cảm thấy mới lạ, ngươi một câu ta một câu, lao nhao hỏi han.
Dận Nhưng lẳng lặng nghe, trong lòng ghi nhớ thật kỹ. Mắt thấy đề tài càng ngày càng đi xa, cậu liền không có hứng thú, vỗ mông đứng dậy trở lại xưởng. Sách Ngạch Đồ cầm một cái hộp dài tới, Dận Nhưng liền biết đây là nhóm sư phó đã chuẩn bị tốt.
- Để ta xem thử!
Sách Ngạch Đồ mở hộp ra, tổng cộng có ba dạng: một cái ly thủy tinh, một bình hoa thủy tinh, cuối cùng tinh xảo nhất là một cái gương lớn bằng bàn tay.
Sách Ngạch Đồ đặc biệt lấy nó ra:
- Mời Thái tử nhìn qua. Lúc trước ngài từng nói, Nam tiên sinh từng nhắc tới chuyện thoa một lớp thủy ngân lên một mặt gương là có thể sáng đến độ soi được bóng người. Quả nhiên là giống kính Tây Dương y như đúc. Bây giờ chính chúng ta cũng có thể làm ra thủy tinh, làm ra kính Tây Dương rồi.
Dận Nhưng híp mắt:
- Còn cả đồng hồ nữa!
Sách Ngạch Đồ liên tục gật đầu:
- Đúng vậy! Còn cả đồng hồ nữa. Có bản vẽ của Nam tiên sinh, đồng hồ đã sớm làm thành rồi, chỉ còn thiếu mỗi mặt đồng hồ mà thôi. Bây giờ vấn đề đó cũng đã được giải quyết. Chỉ là hôm nay muộn rồi, không kịp làm đồng hồ để gắn mặt thủy tinh lên.
- Không vội!
Dận Nhưng xua tay.
- Có ba loại này đã đủ rồi. Cô sẽ mang về cho Hoàng a mã xem!
Cậu nghểnh đầu, hất cằm, Tiểu Trụ Tử hiểu ý, tiến lên cất đồ vật vào trong hộp, ôm cả hộp vào trong lòng, đi theo Dận Nhưng ra cửa.
Chỉ còn lại Sách Ngạch Đồ hai tay trống trơn đứng như trời trồng, vẻ mặt chấn động.
Từ từ đã! Không phải chứ! Thái tử, ngài lấy hết đồ vật đi rồi thì ta lấy cái gì đi tranh công đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.