Chương 31: Không lâu sau
Tịch Linh
19/04/2024
Bây giờ lòng cô ấy đang rối bời mà Diệp Trường Thanh lại còn nói linh tinh.
Diệp Trường Thanh cảm thấy anh cần phải để lộ một vài chuyện: "Tôi quen biết mấy người ở Bắc Kinh, họ đều là những người rất tài giỏi. Nếu cô cần giúp đỡ, tôi có thể giới thiệu với cô, đảm bảo cô sẽ thắng trong lần cạnh tranh này."
Triệu Thu Yên lắc đầu: "Bây giờ không phải sức khỏe tôi có vấn đề, mà là sự nghiệp có vấn đề. Những bác sĩ mà anh quen có thể giúp được tôi ư? Đừng làm loạn thêm nữa được không. Nếu như lần này thua, tôi sẽ không về nhà họ Triệu được nữa, ông nội tôi cũng hết cách."
Cô ấy nói xong bèn nhận ra không thể ngồi đây chờ chết: "Tôi phải đi gặp nhà họ Lưu. Chỉ cần bọn họ đồng ý ủng hộ tôi, tôi vẫn còn năm mươi phần trăm phần thắng."
Nhà họ Lưu?
Diệp Trường Thanh nhớ tới một người, người đó tên Lưu Hằng Dự.
Năm ngoái, Lưu Hằng Dự mắc phải bệnh lạ nên tìm anh chữa bệnh.
Diệp Trường Thanh đã chữa trị tận gốc sau ba lần điều trị, Lưu Hằng Dự rất biết ơn anh, thi thoảng còn đến thăm, từng kể với anh về lịch sử gia tộc. Ông ấy nói trước đây ông nội của ông ấy cùng với chiếc đòn gánh đã đi bán hàng khắp. hang cùng ngõ hẻm vào thời nhà Thanh, sau này mở cửa hàng kinh doanh ở khắp. nơi. Ông ấy là gia chủ thế hệ này của nhà họ Lưu, nhà họ Lưu bọn họ cũng trở
thành Lưu đòn gánh.
Nếu nhà họ Lưu mà Triệu Thu Yên nói chính là nhà họ Lưu đòn gánh này thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
"Thu Yên, cô nói đến nhà họ Lưu đòn gánh hả?" Triệu Thu Yên gật đầu: "Đúng vậy, ở Bắc Kinh hay còn gọi là nhà họ Lưu. Đến cả Lưu đòn gánh mà anh cũng từng nghe, danh tiếng của nhà họ Lưu thực sự
vang dội."
Diệp Trường Thanh mừng thầm trong lòng: "Là nhà họ Lưu đòn gánh thì dễ rồi, cứ để chuyện này cho tôi, chỉ cần một câu nói thôi là xong."
Triệu Thu Yên nhíu mày, lại bắt đâu khoác lác. Cuối cùng cô ấy cũng tìm được khuyết điểm lớn nhất của Diệp Trường Thanh, đó là thích ba hoa lắm lời, chủ động gánh trách nhiệm, kiểu đàn ông thế này thực
ra rất ngây thơ.
Cho dù ông nội Triệu Phong Niên đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lưu cũng chưa chắc đã được mà Diệp Trường Thanh lại dám nói như vậy.
"Diệp Trường Thanh, đừng làm tôi rối thêm được không. Việc nhà họ Lưu ủng hộ hay không liên quan đến vận mệnh của tôi và nhà họ Triệu. Nếu để công ty cho. Triệu Thu Sơn, nhà họ Triệu sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tôi biết anh chỉ là một bác sĩ, tôi không cần anh giúp tôi, xin anh đừng nói ra những lời làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Diệp Trường Thanh muốn giải thích thêm nhưng thấy Triệu Thu Yên đã đi mở xe, không có ý định nghe anh nói, anh cũng lười giải thích.
Triệu Thu Yên lái xe dẫn Diệp Trường Thanh đi đến nhà họ Lưu. Trên đường Vĩnh Định ở phía đông ngoại thành có một ngôi nhà cổ kính.
Phía trên cửa treo một cái đòn gánh, dưới đòn gánh có bảng hiệu ghi phủ Lưu.
Trên tấm bảng có chẳng chịt rất nhiều dấu vết, có thể thấy nó đã ở đây nhiều
Triệu Thu Yên mỉm cười, nói rõ mục đích đến với bảo vệ: "Tôi là Triệu Thu Yên, chủ tịch tập đoàn Phong Niên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Lưu - Lưu Thụy."
Bảo vệ nói cô ấy chờ một lát rồi vào trong hỏi thăm.
Trong lúc họ đang đợi thì ba con Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn đến.
Triệu Minh Phong hơi giật mình: "Không ngờ con nhóc này phản ứng nhanh như vậy, còn đến sớm hơn chúng ta một bước."
Triệu Thu Sơn cười: "Ba, không phải ba gọi điện rồi sao? Nó đến cũng bị đuổi về thôi.
Triệu Thu Yên nhìn thấy bác cả và anh họ, nét mặt cô ấy trở nên nghiêm nghị, chuyện lần này phức tạp hơn rồi.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên à, tổng giám đốc Lưu bận tiếp khách quý, không có thời gian tiếp cô đâu! Quay về đi!"
Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Lưu vẫn chưa trả lời, bác dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Không lâu sau, bảo vệ đã quay lại.
ng giám đốc Lưu đồng ý gặp tôi
Triệu Thu Yên cười nói: "Làm phiền anh rồi, rồi nhỉ."
Bảo vệ trả lời rất thẳng thắn: "Tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp, nhưng không phải cô mà là mời chủ tịch Triệu - Triệu Minh Phong vào trao đổi."
Mặt mày Triệu Thu Yên như tro tàn.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên, tổng giám đốc Lưu là người bận rộn, sao có thời gian gặp con nhóc như cô. Cô vẫn nên kết hôn với tên nít ranh mà tôi không thèm biết tên này đi. Tôi vào uống trà với tổng giám đốc Lưu trước."
Diệp Trường Thanh cảm thấy anh cần phải để lộ một vài chuyện: "Tôi quen biết mấy người ở Bắc Kinh, họ đều là những người rất tài giỏi. Nếu cô cần giúp đỡ, tôi có thể giới thiệu với cô, đảm bảo cô sẽ thắng trong lần cạnh tranh này."
Triệu Thu Yên lắc đầu: "Bây giờ không phải sức khỏe tôi có vấn đề, mà là sự nghiệp có vấn đề. Những bác sĩ mà anh quen có thể giúp được tôi ư? Đừng làm loạn thêm nữa được không. Nếu như lần này thua, tôi sẽ không về nhà họ Triệu được nữa, ông nội tôi cũng hết cách."
Cô ấy nói xong bèn nhận ra không thể ngồi đây chờ chết: "Tôi phải đi gặp nhà họ Lưu. Chỉ cần bọn họ đồng ý ủng hộ tôi, tôi vẫn còn năm mươi phần trăm phần thắng."
Nhà họ Lưu?
Diệp Trường Thanh nhớ tới một người, người đó tên Lưu Hằng Dự.
Năm ngoái, Lưu Hằng Dự mắc phải bệnh lạ nên tìm anh chữa bệnh.
Diệp Trường Thanh đã chữa trị tận gốc sau ba lần điều trị, Lưu Hằng Dự rất biết ơn anh, thi thoảng còn đến thăm, từng kể với anh về lịch sử gia tộc. Ông ấy nói trước đây ông nội của ông ấy cùng với chiếc đòn gánh đã đi bán hàng khắp. hang cùng ngõ hẻm vào thời nhà Thanh, sau này mở cửa hàng kinh doanh ở khắp. nơi. Ông ấy là gia chủ thế hệ này của nhà họ Lưu, nhà họ Lưu bọn họ cũng trở
thành Lưu đòn gánh.
Nếu nhà họ Lưu mà Triệu Thu Yên nói chính là nhà họ Lưu đòn gánh này thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rồi.
"Thu Yên, cô nói đến nhà họ Lưu đòn gánh hả?" Triệu Thu Yên gật đầu: "Đúng vậy, ở Bắc Kinh hay còn gọi là nhà họ Lưu. Đến cả Lưu đòn gánh mà anh cũng từng nghe, danh tiếng của nhà họ Lưu thực sự
vang dội."
Diệp Trường Thanh mừng thầm trong lòng: "Là nhà họ Lưu đòn gánh thì dễ rồi, cứ để chuyện này cho tôi, chỉ cần một câu nói thôi là xong."
Triệu Thu Yên nhíu mày, lại bắt đâu khoác lác. Cuối cùng cô ấy cũng tìm được khuyết điểm lớn nhất của Diệp Trường Thanh, đó là thích ba hoa lắm lời, chủ động gánh trách nhiệm, kiểu đàn ông thế này thực
ra rất ngây thơ.
Cho dù ông nội Triệu Phong Niên đến bàn chuyện hợp tác với nhà họ Lưu cũng chưa chắc đã được mà Diệp Trường Thanh lại dám nói như vậy.
"Diệp Trường Thanh, đừng làm tôi rối thêm được không. Việc nhà họ Lưu ủng hộ hay không liên quan đến vận mệnh của tôi và nhà họ Triệu. Nếu để công ty cho. Triệu Thu Sơn, nhà họ Triệu sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tôi biết anh chỉ là một bác sĩ, tôi không cần anh giúp tôi, xin anh đừng nói ra những lời làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Diệp Trường Thanh muốn giải thích thêm nhưng thấy Triệu Thu Yên đã đi mở xe, không có ý định nghe anh nói, anh cũng lười giải thích.
Triệu Thu Yên lái xe dẫn Diệp Trường Thanh đi đến nhà họ Lưu. Trên đường Vĩnh Định ở phía đông ngoại thành có một ngôi nhà cổ kính.
Phía trên cửa treo một cái đòn gánh, dưới đòn gánh có bảng hiệu ghi phủ Lưu.
Trên tấm bảng có chẳng chịt rất nhiều dấu vết, có thể thấy nó đã ở đây nhiều
Triệu Thu Yên mỉm cười, nói rõ mục đích đến với bảo vệ: "Tôi là Triệu Thu Yên, chủ tịch tập đoàn Phong Niên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Lưu - Lưu Thụy."
Bảo vệ nói cô ấy chờ một lát rồi vào trong hỏi thăm.
Trong lúc họ đang đợi thì ba con Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn đến.
Triệu Minh Phong hơi giật mình: "Không ngờ con nhóc này phản ứng nhanh như vậy, còn đến sớm hơn chúng ta một bước."
Triệu Thu Sơn cười: "Ba, không phải ba gọi điện rồi sao? Nó đến cũng bị đuổi về thôi.
Triệu Thu Yên nhìn thấy bác cả và anh họ, nét mặt cô ấy trở nên nghiêm nghị, chuyện lần này phức tạp hơn rồi.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên à, tổng giám đốc Lưu bận tiếp khách quý, không có thời gian tiếp cô đâu! Quay về đi!"
Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Lưu vẫn chưa trả lời, bác dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Không lâu sau, bảo vệ đã quay lại.
ng giám đốc Lưu đồng ý gặp tôi
Triệu Thu Yên cười nói: "Làm phiền anh rồi, rồi nhỉ."
Bảo vệ trả lời rất thẳng thắn: "Tổng giám đốc Lưu đồng ý gặp, nhưng không phải cô mà là mời chủ tịch Triệu - Triệu Minh Phong vào trao đổi."
Mặt mày Triệu Thu Yên như tro tàn.
Triệu Minh Phong cười nói: "Thu Yên, tổng giám đốc Lưu là người bận rộn, sao có thời gian gặp con nhóc như cô. Cô vẫn nên kết hôn với tên nít ranh mà tôi không thèm biết tên này đi. Tôi vào uống trà với tổng giám đốc Lưu trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.