Chương 14: Sao lại như vậy?
Tịch Linh
19/04/2024
Kim Ngọc Dung mặt xám như tro tàn: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi, Diệp Trường Thanh trở thành bạn trai của Triệu Thu Yên, hợp tác sẽ không thể thực hiện được nữa!
Sau này công ty Trường Thanh của tôi sẽ không còn chỗ đứng ở Tùng Giang nữa.
Sao lại như vậy? 'Tên phế vật kia dựa vào cái gì trèo lên được cành cao?”
Sắc mặt Vương Nhất Minh cũng rất khó coi, ánh mắt nhìn Kim Ngọc Dung lóe lên.
Nếu Diệp Trường Thanh thật sự trở thành bạn trai của Triệu Thu Yên, anh không dám cưới Kim Ngọc Dung, nếu không chính là đối địch với Diệp Trường Thanh.
Nhà họ Vương không gánh nổi kẻ thù như vậy.
Kim Ngọc Dung đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Anh nói thử xem có khi nào, Diệp Trường Thanh lừa Triệu Thu Yên.
Nếu không làm sao mà anh ta trèo cao được lên nhà họ Triệu?”
Ba~
Vương Nhất Minh đột ngột thông suốt, vỗ bàn một cái: "Nhất định là như vậy, nhất định là anh ta giấu diếm thân phận phạm nhân của mình, còn giấu diếm việc ly dị mang theo con nhỏ, nếu không... mà kể cả có che giấu đi nữa thì cũng không có khả năng đó đâu!
Có lẽ anh ta còn nguy tạo thân phận nữa cũng nên.
Chẳng hạn như công tử nhà giàu, con cháu quan chức gì gì đó.”
Kim Ngọc Dung cảm thấy cả hai đã tìm được nguyên nhân thật sự: "Đúng, nhất định là như vậy, đi, chúng ta đi tìm Triệu Thu Yên vạch trần bộ mặt thật của
Diệp Trường Thanh.
Sau đó sẽ nhận được sự cảm kích của chủ tịch Triệu, chuyện hợp tác sẽ ổn định”. Kiếm Hiệp Hay
Vương Nhất Minh đứng lên: "Đi, đi ngay bây giờ, nhất định không thể để tên phế vật kia toại nguyện.”
Buổi trưa.
Diệp Trường Thanh đang ăn cơm ở khách sạn.
Triệu Thu Yên gọi điện thoại tới: "Anh đang ở đâu?”
Diệp Trường Thanh nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Cô muốn dùng xe?”
Với tư cách là tài xế, anh không hề quên trách nhiệm của mình.
Triệu Thu Yên trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi muốn mời anh ăn cơm, lần đầu tiên gặp mặt đã hiểu lầm, chúng ta ăn một bữa cơm coi như là làm quen lại lần
nữa."
Mục đích của cô là muốn tìm hiểu thêm về Diệp Trường Thanh, nếu Diệp Trường Thanh thật sự không tệ, cô sẽ đơn giản làm theo ý muốn của ông nội.
Diệp Trường Thanh có chút không biết nói sao, rất không trùng hợp đó: "Ngại quá, tôi đang ăn cơm mất rồi!”
Triệu Thu Yên âm thầm oán giận Diệp Trường Thanh không biết tình thú, đang ăn thì không thể nói dối là chưa ăn sao?
Báo hại cô chỉ có thể điều chỉnh: "Ăn cơm xong, tôi mời anh uống cà phê, đương nhiên, nếu anh thích uống trà thì...
Uống trà cũng được.” Sợ bị từ chối lần nữa, cô nói thêm một lựa chọn.
Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, tiếc nuối nói: "Tôi không có thời gian cùng cô uống cà phê.”
Lần sau đi."
Triệu Thu Yên trên mặt có chút khó xử, lần đầu tiên trong đời cô chủ động vậy mà lại bị cự tuyệt đến hai lần.
Choáng váng hồi lâu, cô vẫn không tỉnh táo lại được. “Có thể cho tôi một lý do không?” Cô rất tò mò tại sao người đàn ông này lại từ chối cô.
Diệp Trường Thanh gãi gãi tóc: "Một tiếng nữa người ta sẽ giao nhân sâm trên trăm tuổi tới, tôi muốn đi chữa bệnh cho ông nội cô.
Ông nội cô không muốn tôi nói cho cô biết.”
Triệu Thu Yên nhíu mày, tính tình ông nội luôn như vậy, hiện tại cô đã biết, nhất định phải ở bên cạnh để chăm sóc: "Anh ăn cơm ở đâu?
Tôi sẽ lái xe đến đón anh."
Diệp Trường Thanh gắp miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Bây giờ tôi về công ty, cô lái xe xuống lầu đón tôi đi.”
Triệu Thu Yên cúp điện thoại, nhấc túi nhỏ lên đi vào thang máy.
Diệp Trường Thanh từ khách sạn bước ra, đi về phía lối vào của tòa nhà công ty Phong Niên đố
Vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hai người quen. Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh.
Anh không khỏi nhíu chặt mày, hai cái tai hoạ ngầm luôn âm hồn bất tán này vậy mà lại gặp nhau.
Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đứng ở cửa trao đổi với bảo vệ hồi lâu, cũng không có cơ hội gặp được Triệu Thu Yên.
Nhìn thấy Diệp Trường Thanh, Kim Ngọc Dung giống như là bắt gặp trộm, gào. lên kêu to: "Diệp Trường Thanh, anh xong đời rồi, tôi muốn vạch trần thân phận thật sự của anh với chủ tịch Triệu.
Tội phạm lao động cải tạo như anh mà còn muốn trèo cao nhà họ Triệu, anh nằm mơ đi!"
Diệp Trường Thanh nghe được thì nổi điên, hai bên đã ly hôn thì cứ mạnh ai nấy sống đi, anh còn chưa tính sổ món nợ trước kia đấy!
Kim Ngọc Dung vẫn còn mặt mũi xen vào cuộc sống của anh cơ đấy: "Kim Ngọc Dung, tôi bây giờ có việc phải đi không rảnh đôi co với cô.
Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có mà tự tìm đường chết!”
Kim Ngọc Dung cho rằng Diệp Trường Thanh sợ hãi, cô ta cảm thấy mình tìm đúng phương hướng rồi: "Tìm đường chết là anh, anh chờ đó, tôi mà gặp được chủ tịch Triệu là anh xong đời!”
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi chạy tới.
Đỗ lại bên cạnh Diệp Trường Thanh, cửa xe tự động mở ra.
Triệu Thu Yên hướng về phía Diệp Trường Thanh hô một tiếng: 'Lên xe.”
Sau này công ty Trường Thanh của tôi sẽ không còn chỗ đứng ở Tùng Giang nữa.
Sao lại như vậy? 'Tên phế vật kia dựa vào cái gì trèo lên được cành cao?”
Sắc mặt Vương Nhất Minh cũng rất khó coi, ánh mắt nhìn Kim Ngọc Dung lóe lên.
Nếu Diệp Trường Thanh thật sự trở thành bạn trai của Triệu Thu Yên, anh không dám cưới Kim Ngọc Dung, nếu không chính là đối địch với Diệp Trường Thanh.
Nhà họ Vương không gánh nổi kẻ thù như vậy.
Kim Ngọc Dung đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Anh nói thử xem có khi nào, Diệp Trường Thanh lừa Triệu Thu Yên.
Nếu không làm sao mà anh ta trèo cao được lên nhà họ Triệu?”
Ba~
Vương Nhất Minh đột ngột thông suốt, vỗ bàn một cái: "Nhất định là như vậy, nhất định là anh ta giấu diếm thân phận phạm nhân của mình, còn giấu diếm việc ly dị mang theo con nhỏ, nếu không... mà kể cả có che giấu đi nữa thì cũng không có khả năng đó đâu!
Có lẽ anh ta còn nguy tạo thân phận nữa cũng nên.
Chẳng hạn như công tử nhà giàu, con cháu quan chức gì gì đó.”
Kim Ngọc Dung cảm thấy cả hai đã tìm được nguyên nhân thật sự: "Đúng, nhất định là như vậy, đi, chúng ta đi tìm Triệu Thu Yên vạch trần bộ mặt thật của
Diệp Trường Thanh.
Sau đó sẽ nhận được sự cảm kích của chủ tịch Triệu, chuyện hợp tác sẽ ổn định”. Kiếm Hiệp Hay
Vương Nhất Minh đứng lên: "Đi, đi ngay bây giờ, nhất định không thể để tên phế vật kia toại nguyện.”
Buổi trưa.
Diệp Trường Thanh đang ăn cơm ở khách sạn.
Triệu Thu Yên gọi điện thoại tới: "Anh đang ở đâu?”
Diệp Trường Thanh nuốt xuống thức ăn trong miệng: "Cô muốn dùng xe?”
Với tư cách là tài xế, anh không hề quên trách nhiệm của mình.
Triệu Thu Yên trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi muốn mời anh ăn cơm, lần đầu tiên gặp mặt đã hiểu lầm, chúng ta ăn một bữa cơm coi như là làm quen lại lần
nữa."
Mục đích của cô là muốn tìm hiểu thêm về Diệp Trường Thanh, nếu Diệp Trường Thanh thật sự không tệ, cô sẽ đơn giản làm theo ý muốn của ông nội.
Diệp Trường Thanh có chút không biết nói sao, rất không trùng hợp đó: "Ngại quá, tôi đang ăn cơm mất rồi!”
Triệu Thu Yên âm thầm oán giận Diệp Trường Thanh không biết tình thú, đang ăn thì không thể nói dối là chưa ăn sao?
Báo hại cô chỉ có thể điều chỉnh: "Ăn cơm xong, tôi mời anh uống cà phê, đương nhiên, nếu anh thích uống trà thì...
Uống trà cũng được.” Sợ bị từ chối lần nữa, cô nói thêm một lựa chọn.
Diệp Trường Thanh nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, tiếc nuối nói: "Tôi không có thời gian cùng cô uống cà phê.”
Lần sau đi."
Triệu Thu Yên trên mặt có chút khó xử, lần đầu tiên trong đời cô chủ động vậy mà lại bị cự tuyệt đến hai lần.
Choáng váng hồi lâu, cô vẫn không tỉnh táo lại được. “Có thể cho tôi một lý do không?” Cô rất tò mò tại sao người đàn ông này lại từ chối cô.
Diệp Trường Thanh gãi gãi tóc: "Một tiếng nữa người ta sẽ giao nhân sâm trên trăm tuổi tới, tôi muốn đi chữa bệnh cho ông nội cô.
Ông nội cô không muốn tôi nói cho cô biết.”
Triệu Thu Yên nhíu mày, tính tình ông nội luôn như vậy, hiện tại cô đã biết, nhất định phải ở bên cạnh để chăm sóc: "Anh ăn cơm ở đâu?
Tôi sẽ lái xe đến đón anh."
Diệp Trường Thanh gắp miếng cơm cuối cùng vào miệng: "Bây giờ tôi về công ty, cô lái xe xuống lầu đón tôi đi.”
Triệu Thu Yên cúp điện thoại, nhấc túi nhỏ lên đi vào thang máy.
Diệp Trường Thanh từ khách sạn bước ra, đi về phía lối vào của tòa nhà công ty Phong Niên đố
Vừa đi tới cửa đã nhìn thấy hai người quen. Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh.
Anh không khỏi nhíu chặt mày, hai cái tai hoạ ngầm luôn âm hồn bất tán này vậy mà lại gặp nhau.
Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đứng ở cửa trao đổi với bảo vệ hồi lâu, cũng không có cơ hội gặp được Triệu Thu Yên.
Nhìn thấy Diệp Trường Thanh, Kim Ngọc Dung giống như là bắt gặp trộm, gào. lên kêu to: "Diệp Trường Thanh, anh xong đời rồi, tôi muốn vạch trần thân phận thật sự của anh với chủ tịch Triệu.
Tội phạm lao động cải tạo như anh mà còn muốn trèo cao nhà họ Triệu, anh nằm mơ đi!"
Diệp Trường Thanh nghe được thì nổi điên, hai bên đã ly hôn thì cứ mạnh ai nấy sống đi, anh còn chưa tính sổ món nợ trước kia đấy!
Kim Ngọc Dung vẫn còn mặt mũi xen vào cuộc sống của anh cơ đấy: "Kim Ngọc Dung, tôi bây giờ có việc phải đi không rảnh đôi co với cô.
Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng có mà tự tìm đường chết!”
Kim Ngọc Dung cho rằng Diệp Trường Thanh sợ hãi, cô ta cảm thấy mình tìm đúng phương hướng rồi: "Tìm đường chết là anh, anh chờ đó, tôi mà gặp được chủ tịch Triệu là anh xong đời!”
Một chiếc xe sang trọng chậm rãi chạy tới.
Đỗ lại bên cạnh Diệp Trường Thanh, cửa xe tự động mở ra.
Triệu Thu Yên hướng về phía Diệp Trường Thanh hô một tiếng: 'Lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.