Chương 17: Không yên tâm
Bạch Long
24/02/2023
"Mày...muốn chết à", mấy tên đó như chợt tỉnh, sờ lên mặt, lúc này mới ý thức được những gì vừa xảy ra, nhất thời lên cơn giận dữ, gầm lên vọt tới.
Bốp bốp bốp...
Tần Long lại giơ tay.
Chu Thao và những người khác thậm chí không thể nhìn rõ chuyển động của Tần Long, họ lại bị tát và lại bị choáng.
"Chúng mày không phải rất thích các bạn học khác quỳ xuống sao? Giờ chúng mày quỳ xuống, tao sẽ không ra tay lần ba".
Tần Long nhàn nhạt nói.
Mắt mấy tên đó long lên sòng sọc, mất một lúc mới dừng lại.
Một tên trong số chúng vẫn không phục, nghiến răng nghiến lợi rút từ bên hông ra một con dao díp.
"Hử?"
Tần Long cau mày.
"Không phải mày rất có bản lĩnh sao? Tiếp tục nhảy nhót nữa đi! Phách lối nữa đi, để tao đục vài lỗ trên người mày xem mày còn phách lối được nữa không!"
Tên đó hét lên với vết máu trên miệng, trông thật gớm ghiếc.
"Chơi dao?"
Tần Long sắc mặt lạnh xuống, đột nhiên vọt tới.
Tên đó hoảng sợ, không ngờ rằng Tần Long không hề bị uy hiếp mà ngược lại lao về phía trước.
Hắn hoảng loạn, nhắm tịt mắt vào rồi đâm loạn xạ. Nhưng lưỡi dao vừa lướt qua, cổ tay truyền đến một trận đau thấu xương, vừa buông lỏng tay ra, con dao díp lập tức rơi khỏi tay.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, con dao đã vào tay Tần Long.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của mấy tên đó tái đi.
Con dao như sống dậy, linh hoạt xoay tròn trong lòng bàn tay và đầu ngón tay anh.
Trong lòng mọi người có một tia ớn lạnh.
"Tất cả quỳ xuống!!"
Tần Long lạnh lùng quát.
Chu Thao và những người khác không dám chống cự một chút nào.
Trương Hồng Cường, người đang đấu một chọi một với Huy Thái Lang ở đó, cũng bị một gậy quật ngã và không thể đứng dậy.
"Ai cho mày sỉ nhục bố tao, ai cho mày sỉ nhục bố tao!"
Huy Thái Lang dường như phát điên, cầm gậy và điên cuồng giáng xuống.
Trương Hồng Cường dùng tay chống cự, liên tục la hét.
"Thái Lang, dừng tay!"
Tần Long lo lắng quát.
Huy Thái Lang dừng lại, thở hổn hển.
"Cậu không thể thiên vị được! Phải chiếu cố cả những người bên này nữa chứ", Tần Long bổ sung nói.
“Hả?”, những người đó trợn mắt ngoác mồm, kinh hãi nhìn Tần Long.
Huy Thái Lang nhếch mép cười, cầm gậy chạy tới.
Một lúc sau, ai nấy mặt mũi đều bầm dập, sưng húp, rất thê thảm.
"Anh Long, cảm ơn anh".
Huy Thái Lang nhìn mấy người đang kêu khóc trên mặt đất, thở hổn hển nói.
"Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Không có anh, có khi người nằm trên mặt đất đã là em rồi!"
"Không có tôi, cậu sẽ không chạy theo đánh bọn chúng à".
"Không", Huy Thái Lang lắc đầu, trong mắt hiện lên sự tức giận: "Ngay cả khi không có anh, em cũng sẽ đánh họ, bởi vì họ đã xúc phạm bố và anh hùng trong lòng em!"
“Anh hùng?”, Tần Long sửng sốt.
"Trận chiến này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng trước đây em chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thắng được chúng, cho đến khi anh xuất hiện, anh Long, về sau em sẽ theo anh", ánh mắt Huy Thái Lang kiên định.
“Tôi không nói là sẽ thu nhận đồ đệ”, Tần Long không nói nên lời.
Huy Thái Lang ngẩn người.
“Làm huynh đệ là được rồi”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang nhìn anh với đôi mắt đờ đẫn, một lúc lâu sau, đôi mắt kiên nghị đó dịu đi, một vài giọt nước mắt chảy ra, nhưng chúng rất nhanh bị cậu ta lau đi.
"Anh Long, chúng ta từ nay về sau chính là huynh đệ! Vào sinh ra tử, chuyện gì cũng không từ!", Huy Thái Lang cao giọng nói, trong lòng âm thầm lập lời thề.
"Dừng lại!"
Lúc này, có một tiếng thở hổn hển dữ dội.
Đám người Tần Long nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Viên Viên dẫn theo mấy tên vệ sĩ xông tới.
Cầm trên tay con dao nhỏ không biết lấy từ đâu ra, kề sát vào cổ, đám vệ sĩ phía sau đều kinh hãi hét lên: "Tiểu thư đừng làm loạn, chúng tôi đi là được chứ gì!"
Hóa ra sau khi Diệp Viên Viên bị Tư Khả Hân kéo đi, cô vẫn lo lắng cho Tần Long, muốn nhờ vệ sĩ bên ngoài viện giải cứu Tần Long, nhưng vệ sĩ lại từ chối, nên Diệp Viên Viên đành phải dùng đến phương pháp quyết liệt này.
Anh ấy là ân nhân của tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được!
Diệp Viên Viên trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng khi đến đầu ngõ, cô hoàn toàn choáng váng.
Chu Thao, Trương Hồng Cường và những người khác đều nằm la liệt trên mặt đất, Huy Thái Lang đang đứng đó cầm một cây gậy đầy vết tích, Tần Long đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Là Diệp hoa khôi sao?"
Huy Thái Lang căng thẳng.
Bốp bốp bốp...
Tần Long lại giơ tay.
Chu Thao và những người khác thậm chí không thể nhìn rõ chuyển động của Tần Long, họ lại bị tát và lại bị choáng.
"Chúng mày không phải rất thích các bạn học khác quỳ xuống sao? Giờ chúng mày quỳ xuống, tao sẽ không ra tay lần ba".
Tần Long nhàn nhạt nói.
Mắt mấy tên đó long lên sòng sọc, mất một lúc mới dừng lại.
Một tên trong số chúng vẫn không phục, nghiến răng nghiến lợi rút từ bên hông ra một con dao díp.
"Hử?"
Tần Long cau mày.
"Không phải mày rất có bản lĩnh sao? Tiếp tục nhảy nhót nữa đi! Phách lối nữa đi, để tao đục vài lỗ trên người mày xem mày còn phách lối được nữa không!"
Tên đó hét lên với vết máu trên miệng, trông thật gớm ghiếc.
"Chơi dao?"
Tần Long sắc mặt lạnh xuống, đột nhiên vọt tới.
Tên đó hoảng sợ, không ngờ rằng Tần Long không hề bị uy hiếp mà ngược lại lao về phía trước.
Hắn hoảng loạn, nhắm tịt mắt vào rồi đâm loạn xạ. Nhưng lưỡi dao vừa lướt qua, cổ tay truyền đến một trận đau thấu xương, vừa buông lỏng tay ra, con dao díp lập tức rơi khỏi tay.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, con dao đã vào tay Tần Long.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của mấy tên đó tái đi.
Con dao như sống dậy, linh hoạt xoay tròn trong lòng bàn tay và đầu ngón tay anh.
Trong lòng mọi người có một tia ớn lạnh.
"Tất cả quỳ xuống!!"
Tần Long lạnh lùng quát.
Chu Thao và những người khác không dám chống cự một chút nào.
Trương Hồng Cường, người đang đấu một chọi một với Huy Thái Lang ở đó, cũng bị một gậy quật ngã và không thể đứng dậy.
"Ai cho mày sỉ nhục bố tao, ai cho mày sỉ nhục bố tao!"
Huy Thái Lang dường như phát điên, cầm gậy và điên cuồng giáng xuống.
Trương Hồng Cường dùng tay chống cự, liên tục la hét.
"Thái Lang, dừng tay!"
Tần Long lo lắng quát.
Huy Thái Lang dừng lại, thở hổn hển.
"Cậu không thể thiên vị được! Phải chiếu cố cả những người bên này nữa chứ", Tần Long bổ sung nói.
“Hả?”, những người đó trợn mắt ngoác mồm, kinh hãi nhìn Tần Long.
Huy Thái Lang nhếch mép cười, cầm gậy chạy tới.
Một lúc sau, ai nấy mặt mũi đều bầm dập, sưng húp, rất thê thảm.
"Anh Long, cảm ơn anh".
Huy Thái Lang nhìn mấy người đang kêu khóc trên mặt đất, thở hổn hển nói.
"Cảm ơn tôi vì cái gì?"
"Không có anh, có khi người nằm trên mặt đất đã là em rồi!"
"Không có tôi, cậu sẽ không chạy theo đánh bọn chúng à".
"Không", Huy Thái Lang lắc đầu, trong mắt hiện lên sự tức giận: "Ngay cả khi không có anh, em cũng sẽ đánh họ, bởi vì họ đã xúc phạm bố và anh hùng trong lòng em!"
“Anh hùng?”, Tần Long sửng sốt.
"Trận chiến này chỉ là vấn đề thời gian, nhưng trước đây em chưa từng nghĩ đến chuyện có thể thắng được chúng, cho đến khi anh xuất hiện, anh Long, về sau em sẽ theo anh", ánh mắt Huy Thái Lang kiên định.
“Tôi không nói là sẽ thu nhận đồ đệ”, Tần Long không nói nên lời.
Huy Thái Lang ngẩn người.
“Làm huynh đệ là được rồi”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang nhìn anh với đôi mắt đờ đẫn, một lúc lâu sau, đôi mắt kiên nghị đó dịu đi, một vài giọt nước mắt chảy ra, nhưng chúng rất nhanh bị cậu ta lau đi.
"Anh Long, chúng ta từ nay về sau chính là huynh đệ! Vào sinh ra tử, chuyện gì cũng không từ!", Huy Thái Lang cao giọng nói, trong lòng âm thầm lập lời thề.
"Dừng lại!"
Lúc này, có một tiếng thở hổn hển dữ dội.
Đám người Tần Long nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Viên Viên dẫn theo mấy tên vệ sĩ xông tới.
Cầm trên tay con dao nhỏ không biết lấy từ đâu ra, kề sát vào cổ, đám vệ sĩ phía sau đều kinh hãi hét lên: "Tiểu thư đừng làm loạn, chúng tôi đi là được chứ gì!"
Hóa ra sau khi Diệp Viên Viên bị Tư Khả Hân kéo đi, cô vẫn lo lắng cho Tần Long, muốn nhờ vệ sĩ bên ngoài viện giải cứu Tần Long, nhưng vệ sĩ lại từ chối, nên Diệp Viên Viên đành phải dùng đến phương pháp quyết liệt này.
Anh ấy là ân nhân của tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được!
Diệp Viên Viên trong lòng nghĩ như vậy.
Nhưng khi đến đầu ngõ, cô hoàn toàn choáng váng.
Chu Thao, Trương Hồng Cường và những người khác đều nằm la liệt trên mặt đất, Huy Thái Lang đang đứng đó cầm một cây gậy đầy vết tích, Tần Long đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Là Diệp hoa khôi sao?"
Huy Thái Lang căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.