Chương 34: Thần y?
Bạch Long
24/02/2023
Diệp Hổ nhíu mày, nhưng lông mày cũng nhanh chóng dãn ra, vẻ khó chịu trong mắt nhanh chóng bị che đậy hoàn hảo, ông ấy vội vàng chạy ra đón, tươi cười nói: "Hóa ra là Tử Hào đến à, mau ngồi xuống uống tách trà".
Vương Tử Hào là con trai của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, cũng là cháu của Vương Kim Long trùm bang Kim Long, ở Thịnh Hoa này hắn có địa vị ngút trời, có thể nói hắn là một trong những cậu ấm có quyền nhất Thịnh Hoa. Thực lực của tập đoàn Tam Bảo không phải thứ Diệp Hổ của thể sánh bằng, sản nghiệp dưới trướng bao trùm gần nửa thành phố Thịnh Hoa, có vô số công ty đã lên sàn chứng khoán. Vương Tử Hào là đứa con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, Vương Tam Bảo vô cùng yêu thương đứa con trai này, mà Vương Tử Hào luôn thích Diệp Viên Viên, nhiều năm nay, nếu không vì Vương Tử Hào bảo tập đoàn Tam Bảo không tham gia vào cuộc chiến giữa bang Kim Long và tập đoàn Thịnh Hổ, e rằng Diệp Hổ khó có thể đối đầu với Vương Kim Long, vậy nên Vương Kim Long và Vương Tam Bảo đã nhiều năm không qua lại rồi.
Vậy nên Diệp Hổ không thể chọc vào tên này được.
"Chú Diệp khách khí quá, lúc trước chú từng nói rồi, ai có thể chữa khỏi bệnh cho Viên Viên, người đó có thể cưới Viên Viên, bây giờ cháu đưa người đến rồi, xin chú Diệp hãy đưa Viên Viên ra", Vương Tử Hào cười híp mắt nói, hắn sắp không đợi nổi rồi. Ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về chân cầu thang.
Chỉ thấy Diệp Viên Viên và Tần Long đi xuống, Tần Long đang nói gì đó, Diệp Viên Viên đi sau như cô vợ nhỏ, gật đầu như gà mổ thóc.
Trong giây lát, mặt Vương Tử Hào biến sắc.
Diệp Viên Viên nhìn thấy người đến, khuôn mặt xinh đẹp chợt nhíu lại.
Diệp Hổ dẫu sao cũng là lão hồ ly lăn lộn nhiều năm, gặp phải chuyện này cũng chẳng hề hoảng loạn, lập tức mỉm cười nói: "Tử Hào à, chú biết cháu có lòng, cháu ngồi xuống uống trà trước đã, đợi chú tiễn bạn học của Viên Viên về, sau đó sẽ giải thích với cháu sau".
"Ồ? Cậu ta là bạn học của Viên Viên à?", vẻ cảnh giác trong mắt Vương Tử Hào không giảm, giọng điệu lạnh lùng, nhìn Tần Long: "Vậy tại sao bọn họ lại đi xuống?"
Vương Tử Hào theo đuổi Diệp Viên Viên gần ba năm, ba năm nay, Diệp Viên Viên nói với hắn không quá hai mươi câu, Diệp Hổ dù cảm kích Vương Tử Hào, nhưng cảm kích cũng chỉ là cảm kích, lần nào cũng chỉ qua loa lấy lệ. Hắn đến nhà họ Diệp nhiều như vậy cũng chưa từng được lên tầng hai.
Chẳng nhẽ trong lòng người nhà họ Diệp, hắn còn không bằng bạn học của Diệp Viên Viên sao?
Vương Tử Hào cuộn tròn nắm đấm, ánh mắt ngày càng lạnh hơn.
Hỏng chuyện rồi.
Diệp Hổ cảm thấy không ổn, đang định giải thích, ông lão để râu trắng đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn lên eo Tần Long, kinh ngạc hỏi: "Túi kim châm? Cậu Vương, chẳng nhẽ cậu nhóc này đến chữa bệnh cho cô Diệp sao?"
"Ồ?", Vương Tử Hào híp mắt, cười nói: "Chú Diệp, là vậy sao?"
"Chuyện này..", Diệp Hổ á khẩu, trong nháy mắt cảm thấy bất lực: "Đúng vậy... bạn học Tần từng học y, cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Viên Viên, vậy nên chú liền cho cậu ấy thử xem sao, Tử Hào, cháu đừng trách chú, Viên Viên là con gái chú, để chữa căn bệnh kéo dài mười mấy năm này, chú ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ có người biết chút ít về căn bệnh này, chú đương nhiên phải thử xem sao".
"Bố, bố đang nói gì vậy", Diệp Viên Viên hơi nổi giận.
Tần Long còn đang ở đây, sao ông ấy lại nói như vậy.
Diệp Hổ hoàn hồn, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hua tay với Tần Long: "Bạn học Tần Long, tôi cũng không có ý này, mong cậu không trách".
“Không sao".
Tần Long bình tĩnh lắc đầu, cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, nếu như không vì mấy điều kiện kia anh cũng không đến đây đâu.
Nói xong anh liền quay người rời đi.
"Dừng lại!"
Lúc này Vương Tử Hào lạnh lùng nói.
"Anh muốn tôi dừng lại?"
Tần Long nhíu mày nhìn Vương Tử Hào.
"Không sai".
Vương Tử Hào đi đến trước mặt Tần Long, nhìn anh một lượt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Từ hôm nay, cậu không cần đến đây nữa, biết chưa?"
"Anh bảo tôi không đến thì tôi không đến chắc? Anh là cái quái gì chứ?", Tần Long nhìn hắn, không hề hoảng loạn nói.
Là cái quái gì?
Vương Tử Hào sững sờ.
Bao năm rồi không có ai dám nói vậy với hắn?
Diệp Viên Viên sững sờ.
Ông lão đứng bên cũng sững sờ.
Diệp Hổ, Trương Linh Linh cũng sững sờ.
Vương Tử Hào hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên lửa giận và sự lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Cậu tên gì?"
"Tần Long!"
"Tần Long đúng không? Tốt lắm!"
Vương Tử Hào là con trai của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, cũng là cháu của Vương Kim Long trùm bang Kim Long, ở Thịnh Hoa này hắn có địa vị ngút trời, có thể nói hắn là một trong những cậu ấm có quyền nhất Thịnh Hoa. Thực lực của tập đoàn Tam Bảo không phải thứ Diệp Hổ của thể sánh bằng, sản nghiệp dưới trướng bao trùm gần nửa thành phố Thịnh Hoa, có vô số công ty đã lên sàn chứng khoán. Vương Tử Hào là đứa con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, Vương Tam Bảo vô cùng yêu thương đứa con trai này, mà Vương Tử Hào luôn thích Diệp Viên Viên, nhiều năm nay, nếu không vì Vương Tử Hào bảo tập đoàn Tam Bảo không tham gia vào cuộc chiến giữa bang Kim Long và tập đoàn Thịnh Hổ, e rằng Diệp Hổ khó có thể đối đầu với Vương Kim Long, vậy nên Vương Kim Long và Vương Tam Bảo đã nhiều năm không qua lại rồi.
Vậy nên Diệp Hổ không thể chọc vào tên này được.
"Chú Diệp khách khí quá, lúc trước chú từng nói rồi, ai có thể chữa khỏi bệnh cho Viên Viên, người đó có thể cưới Viên Viên, bây giờ cháu đưa người đến rồi, xin chú Diệp hãy đưa Viên Viên ra", Vương Tử Hào cười híp mắt nói, hắn sắp không đợi nổi rồi. Ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về chân cầu thang.
Chỉ thấy Diệp Viên Viên và Tần Long đi xuống, Tần Long đang nói gì đó, Diệp Viên Viên đi sau như cô vợ nhỏ, gật đầu như gà mổ thóc.
Trong giây lát, mặt Vương Tử Hào biến sắc.
Diệp Viên Viên nhìn thấy người đến, khuôn mặt xinh đẹp chợt nhíu lại.
Diệp Hổ dẫu sao cũng là lão hồ ly lăn lộn nhiều năm, gặp phải chuyện này cũng chẳng hề hoảng loạn, lập tức mỉm cười nói: "Tử Hào à, chú biết cháu có lòng, cháu ngồi xuống uống trà trước đã, đợi chú tiễn bạn học của Viên Viên về, sau đó sẽ giải thích với cháu sau".
"Ồ? Cậu ta là bạn học của Viên Viên à?", vẻ cảnh giác trong mắt Vương Tử Hào không giảm, giọng điệu lạnh lùng, nhìn Tần Long: "Vậy tại sao bọn họ lại đi xuống?"
Vương Tử Hào theo đuổi Diệp Viên Viên gần ba năm, ba năm nay, Diệp Viên Viên nói với hắn không quá hai mươi câu, Diệp Hổ dù cảm kích Vương Tử Hào, nhưng cảm kích cũng chỉ là cảm kích, lần nào cũng chỉ qua loa lấy lệ. Hắn đến nhà họ Diệp nhiều như vậy cũng chưa từng được lên tầng hai.
Chẳng nhẽ trong lòng người nhà họ Diệp, hắn còn không bằng bạn học của Diệp Viên Viên sao?
Vương Tử Hào cuộn tròn nắm đấm, ánh mắt ngày càng lạnh hơn.
Hỏng chuyện rồi.
Diệp Hổ cảm thấy không ổn, đang định giải thích, ông lão để râu trắng đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn lên eo Tần Long, kinh ngạc hỏi: "Túi kim châm? Cậu Vương, chẳng nhẽ cậu nhóc này đến chữa bệnh cho cô Diệp sao?"
"Ồ?", Vương Tử Hào híp mắt, cười nói: "Chú Diệp, là vậy sao?"
"Chuyện này..", Diệp Hổ á khẩu, trong nháy mắt cảm thấy bất lực: "Đúng vậy... bạn học Tần từng học y, cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Viên Viên, vậy nên chú liền cho cậu ấy thử xem sao, Tử Hào, cháu đừng trách chú, Viên Viên là con gái chú, để chữa căn bệnh kéo dài mười mấy năm này, chú ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ có người biết chút ít về căn bệnh này, chú đương nhiên phải thử xem sao".
"Bố, bố đang nói gì vậy", Diệp Viên Viên hơi nổi giận.
Tần Long còn đang ở đây, sao ông ấy lại nói như vậy.
Diệp Hổ hoàn hồn, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hua tay với Tần Long: "Bạn học Tần Long, tôi cũng không có ý này, mong cậu không trách".
“Không sao".
Tần Long bình tĩnh lắc đầu, cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, nếu như không vì mấy điều kiện kia anh cũng không đến đây đâu.
Nói xong anh liền quay người rời đi.
"Dừng lại!"
Lúc này Vương Tử Hào lạnh lùng nói.
"Anh muốn tôi dừng lại?"
Tần Long nhíu mày nhìn Vương Tử Hào.
"Không sai".
Vương Tử Hào đi đến trước mặt Tần Long, nhìn anh một lượt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Từ hôm nay, cậu không cần đến đây nữa, biết chưa?"
"Anh bảo tôi không đến thì tôi không đến chắc? Anh là cái quái gì chứ?", Tần Long nhìn hắn, không hề hoảng loạn nói.
Là cái quái gì?
Vương Tử Hào sững sờ.
Bao năm rồi không có ai dám nói vậy với hắn?
Diệp Viên Viên sững sờ.
Ông lão đứng bên cũng sững sờ.
Diệp Hổ, Trương Linh Linh cũng sững sờ.
Vương Tử Hào hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên lửa giận và sự lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Cậu tên gì?"
"Tần Long!"
"Tần Long đúng không? Tốt lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.