Chương 45: Tôi cũng không định hỏi
Bạch Long
24/02/2023
Sau khi ra khỏi trường, anh và Huy Thái Lang mỗi người một ngả.
Tần Long liền tìm một tiệm ăn ven đường ăn cho đỡ đói sau đó đi dạo.
Chưa đi được mấy bước, một chiếc Mercedes Benz màu đen phóng đến, dừng ngay trên đường lớn, mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi đến trước mặt Tần Long.
"Xin hỏi là cậu Tần Long sao?"
Một người đàn ông đeo kính hỏi.
"Là tôi", Tần Long nhìn mấy người.
"Chào cậu Tần, tôi là tài xế của ông Diệp, hôm nay tôi đến đây theo lời dặn dò của ông Diệp, ông Diệp muốn gặp cậu, ông Diệp muốn giải thích với cậu về chuyện không vui lần trước", thái độ của người đàn ông vô cùng hòa nhã, hắn cung kính nói.
Tần Long nhìn mấy người nọ, anh khẽ mỉm cười: "Diệp Hổ coi tôi là gì? Cho dù thực sự muốn mời cũng phải đích thân đến! Về nói với Diệp Hổ, trên thế giới này không có thuốc hối hận, bát nước đã hất đi thì không lấy lại được, không còn cách khác đâu".
Nói xong anh quay người đi thẳng.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Quay về công viên Tần Long tiếp tục đến nơi không có ai bắt đầu tung quyền, có điều đầu óc anh cứ nghĩ đi nơi khác.
"Đến Thịnh Hoa một khoảng thời gian rồi, nhưng người đó... tại sao chẳng có chút manh mối nào nhỉ, Thiên Tinh... thật sự sẽ có người như này sao?"
Tần Long lẩm bẩm, động tác cũng dừng lại.
"Sao tự nhiên dừng lại vậy?", lúc này một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ bên cạnh.
Là An Hữu Tây.
Cô ấy đội một chiếc mũ tròn màu xanh nhạt, tóc mai rủ bên hai tai trắng nõn, bàn tay tinh xảo nhỏ bé nõn nà chống trên cây gậy, chiếc bịt mắt trắng nõn nằm trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trông vô cùng gai mắt.
Một cô gái mà mắt kém, chân bị tật, khiến cho người ta tiếc thương. Anh tin chắc rằng cô ấy đi trên đường sẽ có không ít người thấy thương hại cô ấy.
Nhưng không ai ngờ được cô gái với cơ thể tàn tật này lại có thể một mình đánh bại mấy tên đô con.
"Biết cô đứng bên học lỏm nên tôi cũng chẳng đánh nữa", Tần Long mỉm cười nói.
"Hoa Quốc của chúng ta vì có quá nhiều võ giả ích kỷ như anh nên nhiều môn phái cổ võ mới không ngừng thất truyền. Giống như Vịnh Xuân, Taekwondo được truyền bá nhiều nên mới không biến mất", An Hữu Tây khẽ hừ một tiếng, con mắt to tròn nghiêm túc nhìn Tần Long.
Tần Long cười lớn, không muốn cãi nhau với cô.
"Anh tên Tần Long đúng không? Người ta bảo anh rất to gan, ngay cả Tề Tường xếp thứ tám cả trường trong kỳ thi cuối kỳ mà anh cũng dám khiêu chiến! Nghe nói anh còn nhường anh ta một điểm, nếu không đạt được điểm cao hơn anh ta thì sẽ thôi học, anh tự tin như vậy sao?", An Hữu Tây đi đến bên hòn đá, ngồi xuống đó, im lặng nhìn Tần Long.
"Cô biết điều này sao?", Tần Long có hơi kinh ngạc.
An Hữu Tây gật đầu nói: "Chuyện này cả trường đều biết, anh cũng được coi là người nổi tiếng ở Thịnh Hoa chúng ta đó".
"Ồ? Vậy thì ngại quá", Tần Long nói mà chẳng thấy xấu hổ.
"Tần Long, ngày mai anh rảnh không?", An Hữu Tây ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ hơi cúi đầu, mắt mở to, đôi môi màu anh đào mềm mịn đang mím lại, trong lòng Tần Long lập tức run lên: Chẳng nhẽ cô ấy thích mình rồi sao?
"Rảnh, sao vậy?"
"Ồ, ngày mai là thứ hai, Tần Long, lúc trước anh từng đồng ý với tôi sẽ đến võ quán Xương Nam đánh bài quyền cho tôi xem, không biết... anh có tiện không?"
"Chuyện này sao? À ừ, tôi còn nhớ", Tần Long có hơi thất vọng, anh gật đầu nói: "Điều tôi từng đồng ý với cô đương nhiên tôi sẽ làm, ngày mai mấy giờ?"
"Sáng đi! Sau khi tan học, yên tâm, tôi sẽ không để lỡ nhiều thời gian của anh đâu".
"Không thành vấn đề, có điều..."
"Có điều cái gf?"
"Có bao cơm không?"
"..."
An Hữu Tây suýt nữa trượt xuống từ phiến đá, cô ấy chống gậy, đôi chân nhỏ đi đôi giày da sáng bóng, đạp lên trên hòn đá cuội trên con đường nhỏ phát ra tiếng lạch cạch, trông cô có vẻ định rời đi.
"Ngày mai tôi đợi anh ở cổng trường", An Hữu Tây nghiêng đầu nói, tập tễnh rời đi.
"Được rồi".
Tần Long gật đầu, hình như anh lại nghĩ ra gì đó, anh liền vội vàng nói: "Đúng rồi bạn học An".
"Còn chuyện gì nữa sao?", An Hữu Tây hỏi.
Tần Long nhìn vào mắt và chân của cô ấy, suy nghĩ một lúc, vừa định nói, An Hữu Tây đột nhiên não nề bảo: "Chuyện liên quan đến mắt và chân tôi... tôi không muốn nói, nên xin anh cũng đừng hỏi, tôi xin lỗi..."
Nói xong cô ấy liền vội vàng rời đi.
"Hả?"
Tần Long sững sờ: "Tôi cũng không định hỏi... tôi chỉ muốn xem xem mình có chữa được không thôi, con bé này!"
Tần Long liền tìm một tiệm ăn ven đường ăn cho đỡ đói sau đó đi dạo.
Chưa đi được mấy bước, một chiếc Mercedes Benz màu đen phóng đến, dừng ngay trên đường lớn, mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi đến trước mặt Tần Long.
"Xin hỏi là cậu Tần Long sao?"
Một người đàn ông đeo kính hỏi.
"Là tôi", Tần Long nhìn mấy người.
"Chào cậu Tần, tôi là tài xế của ông Diệp, hôm nay tôi đến đây theo lời dặn dò của ông Diệp, ông Diệp muốn gặp cậu, ông Diệp muốn giải thích với cậu về chuyện không vui lần trước", thái độ của người đàn ông vô cùng hòa nhã, hắn cung kính nói.
Tần Long nhìn mấy người nọ, anh khẽ mỉm cười: "Diệp Hổ coi tôi là gì? Cho dù thực sự muốn mời cũng phải đích thân đến! Về nói với Diệp Hổ, trên thế giới này không có thuốc hối hận, bát nước đã hất đi thì không lấy lại được, không còn cách khác đâu".
Nói xong anh quay người đi thẳng.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Quay về công viên Tần Long tiếp tục đến nơi không có ai bắt đầu tung quyền, có điều đầu óc anh cứ nghĩ đi nơi khác.
"Đến Thịnh Hoa một khoảng thời gian rồi, nhưng người đó... tại sao chẳng có chút manh mối nào nhỉ, Thiên Tinh... thật sự sẽ có người như này sao?"
Tần Long lẩm bẩm, động tác cũng dừng lại.
"Sao tự nhiên dừng lại vậy?", lúc này một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ bên cạnh.
Là An Hữu Tây.
Cô ấy đội một chiếc mũ tròn màu xanh nhạt, tóc mai rủ bên hai tai trắng nõn, bàn tay tinh xảo nhỏ bé nõn nà chống trên cây gậy, chiếc bịt mắt trắng nõn nằm trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trông vô cùng gai mắt.
Một cô gái mà mắt kém, chân bị tật, khiến cho người ta tiếc thương. Anh tin chắc rằng cô ấy đi trên đường sẽ có không ít người thấy thương hại cô ấy.
Nhưng không ai ngờ được cô gái với cơ thể tàn tật này lại có thể một mình đánh bại mấy tên đô con.
"Biết cô đứng bên học lỏm nên tôi cũng chẳng đánh nữa", Tần Long mỉm cười nói.
"Hoa Quốc của chúng ta vì có quá nhiều võ giả ích kỷ như anh nên nhiều môn phái cổ võ mới không ngừng thất truyền. Giống như Vịnh Xuân, Taekwondo được truyền bá nhiều nên mới không biến mất", An Hữu Tây khẽ hừ một tiếng, con mắt to tròn nghiêm túc nhìn Tần Long.
Tần Long cười lớn, không muốn cãi nhau với cô.
"Anh tên Tần Long đúng không? Người ta bảo anh rất to gan, ngay cả Tề Tường xếp thứ tám cả trường trong kỳ thi cuối kỳ mà anh cũng dám khiêu chiến! Nghe nói anh còn nhường anh ta một điểm, nếu không đạt được điểm cao hơn anh ta thì sẽ thôi học, anh tự tin như vậy sao?", An Hữu Tây đi đến bên hòn đá, ngồi xuống đó, im lặng nhìn Tần Long.
"Cô biết điều này sao?", Tần Long có hơi kinh ngạc.
An Hữu Tây gật đầu nói: "Chuyện này cả trường đều biết, anh cũng được coi là người nổi tiếng ở Thịnh Hoa chúng ta đó".
"Ồ? Vậy thì ngại quá", Tần Long nói mà chẳng thấy xấu hổ.
"Tần Long, ngày mai anh rảnh không?", An Hữu Tây ngập ngừng hỏi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ hơi cúi đầu, mắt mở to, đôi môi màu anh đào mềm mịn đang mím lại, trong lòng Tần Long lập tức run lên: Chẳng nhẽ cô ấy thích mình rồi sao?
"Rảnh, sao vậy?"
"Ồ, ngày mai là thứ hai, Tần Long, lúc trước anh từng đồng ý với tôi sẽ đến võ quán Xương Nam đánh bài quyền cho tôi xem, không biết... anh có tiện không?"
"Chuyện này sao? À ừ, tôi còn nhớ", Tần Long có hơi thất vọng, anh gật đầu nói: "Điều tôi từng đồng ý với cô đương nhiên tôi sẽ làm, ngày mai mấy giờ?"
"Sáng đi! Sau khi tan học, yên tâm, tôi sẽ không để lỡ nhiều thời gian của anh đâu".
"Không thành vấn đề, có điều..."
"Có điều cái gf?"
"Có bao cơm không?"
"..."
An Hữu Tây suýt nữa trượt xuống từ phiến đá, cô ấy chống gậy, đôi chân nhỏ đi đôi giày da sáng bóng, đạp lên trên hòn đá cuội trên con đường nhỏ phát ra tiếng lạch cạch, trông cô có vẻ định rời đi.
"Ngày mai tôi đợi anh ở cổng trường", An Hữu Tây nghiêng đầu nói, tập tễnh rời đi.
"Được rồi".
Tần Long gật đầu, hình như anh lại nghĩ ra gì đó, anh liền vội vàng nói: "Đúng rồi bạn học An".
"Còn chuyện gì nữa sao?", An Hữu Tây hỏi.
Tần Long nhìn vào mắt và chân của cô ấy, suy nghĩ một lúc, vừa định nói, An Hữu Tây đột nhiên não nề bảo: "Chuyện liên quan đến mắt và chân tôi... tôi không muốn nói, nên xin anh cũng đừng hỏi, tôi xin lỗi..."
Nói xong cô ấy liền vội vàng rời đi.
"Hả?"
Tần Long sững sờ: "Tôi cũng không định hỏi... tôi chỉ muốn xem xem mình có chữa được không thôi, con bé này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.