Chương 273
Kim Nguyên Bảo
10/11/2020
Chiến Bắc Thiên chỉ trầm mặc trong chốc lát, còn chưa nghĩ ra đám tang thi kia đã đi đâu, bèn nói: “Trước mắt mặc kệ chúng nó đi đâu, chúng ta cần đề phòng tốt là được rồi, thế nhưng, có một việc này, anh vẫn không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Sao Nam Thiên lại biến thành tang thi? Sao đẳng cấp còn cao hơn em? Với cả, sao nó có thể thăng cấp chỉ trong thời gian ngắn?”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Cái này………..”
“Theo như những gì ông nội và bác sĩ Trịnh biết, và theo như các nghiên cứu viên trong viện biết, lúc nhóm Trịnh Gia Minh đang biến thành tang thi, Nam Thiên đã bỏ nhà đi được gần nửa tháng. Sau khi nhóm Trịnh Gia Minh biến thành tang thi, họ lập tức bị bắt về viện làm nghiên cứu, trong khoảng thời gian đó, không hề gặp Nam Thiên, cho nên, Nam Thiên biến thành tang thi bằng cách nào? Anh từng nghĩ, không biết liệu hắn có chạy tới cổ mộ giống Trịnh Gia Minh hay không?”
Lời này làm thức tỉnh Mộ Nhất Phàm, anh vội nói: “Hẳn là hắn đã chạy tới cổ mộ, hấp thu virus bên trong để có thể mau chóng biến thành tang thi, với kinh nghiệm trước đó đã biến thành tang thi thì việc trở thành tang thi cao cấp và giữ được ý thức của mình không khó lắm, hơn nữa, lúc ở cổ mộ hắn cũng làm gì đó, bằng không, không thể thăng lên làm tang thi cao cấp nhanh như vậy.”
Ngay lập tức, anh nghĩ tới chuyện gì, vội hỏi: “Bắc Thiên, anh nói xem liệu hắn có trốn trong cổ mộ không?”
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Em biết cổ mộ ở đâu sao?”
“Ở núi Táng Long.”
“Núi Táng Long ở đâu?”
Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Ở sâu trong rừng đảo X, tỉnh YN, giờ muốn đi tìm, chỉ e rất khó, chưa nói tới chuyện bên ngoài tuyết lớn như vậy, còn có nhiều cây cao cản trở đường nhìn, quan trọng nhất là, vị trí cổ mộ có bùa chú phong ấn, có thể ngăn cản khí tức trong mộ địa tiết ra ngoài, khiến anh không thể điều tra rõ về cổ mộ, cho nên, dù anh có tới đó, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.”
Anh càng nói càng cho rằng đó là hướng đi của Chiến Nam Thiên sau khi rời khỏi cao ốc Mộ thị, dù sao thì, Chiến Nam Thiên sẽ không ngốc đến mức quay về nhà giam dưới lòng đất để ẩn núp.
Chiến Bắc Thiên liền dùng dị năng đi đến tỉnh YN, quả đúng như Mộ Nhất Phàm nói, chỗ này không dễ tìm kiếm, khắp nơi bị tuyết trắng bao phủ, căn bản không rõ đâu với đâu, hơn nữa, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tang thi cao cấp.
Cuối cùng, hắn đành phải quay về, đành đợi mùa đông qua đi.
Sau khi cúp máy, Chiến Bắc Thiên quay về Chiến gia.
Dương Phượng Tình đang ngồi trên sofa chơi đùa với bé con, trông thấy Chiến Bắc Thiên về, nụ cười trên môi chợt tắt, bà quay đầu đi, không để ý tới người con trai này.
Chiến Bắc Thiên chào hỏi với các trưởng bối ở trong phòng khách.
Chiến Lôi Cương đang chơi cờ cùng Chiến Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về bàn cờ, mắt thấy mình sắp thua, vội nói: “Bố, đi nhiều nước như vậy, bố không nhường con trai bố chút nào sao?”
Chiến Quốc Hùng giận dữ trừng mắt nhìn: “Anh còn không biết xấu hổ đi bảo một ông lão nhường anh sao? Đi đi, đi đi, bảo Bắc Thiên ra chơi với ông lão này.”
Chiến Lôi Cương liền đứng dậy.
Chiến Bắc Thiên ngồi xuống, chăm chú nhìn bàn cờ, muốn gỡ hòa một ván.
Chiến Quốc Hùng nhấp một ngụm trà, hỏi: “Bắc Thiên, còn hai mươi ngày nữa là đến Tết, cháu định Tết này thế nào đây?”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng đáp: “Bảo chú hai và thím hai qua bên đây ăn Tết.”
Chiến Quốc Hùng nhướn mày: “Nghe cháu nói vậy, Nam Thiên sẽ không về?”
“Không ạ.”
Chiến Quốc Hùng thở dài, không nhắc tới chuyện của Chiến Nam Thiên nữa.
Chiến Bắc Thiên nhìn lướt qua bé con đang ngồi chơi trên sofa, đoạn nói: “Trước Tết, phải đưa thằng bé về Mộ gia.”
Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn Chiến Bắc Thiên, không nói gì.
Dương Phượng Tình vừa nghe cháu trai không thể ở lại nhà ăn Tết, nụ cười trên môi liền vụt tắt.
Chiến Lôi Cương thấp giọng nói: “Để thằng bé ở Chiến gia ăn Tết không được sao? Sao lại phải đưa về Mộ gia ăn Tết?”
“Bởi vì ba thằng bé ở Mộ gia.”
Mộ Kình Thiên lập tức phối hợp kêu lên: “Ông nội, cháu muốn ba ba.”
Chiến Lôi Cương không muốn chọc cháu trai khóc, liền đáp: “Ừ, cháu muốn ba ba.”
Chiến Bắc Thiên thấy tình huống tương đối rồi, mới hạ quân cờ xuống.
Chiến Quốc Hùng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, khẽ chau mày.
Chiến Lôi Cương cũng chú ý tới chiếc nhẫn, cơn tức nghèn nghẹn trong lòng, bực bội lườm mắt nhìn con trai, xoay người ngồi xuống bên cạnh Dương Phượng Tình.
Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn Chiến Lôi Cương, thấp giọng nói: “Có một số việc phải biết chừng biết mực.”
“Có một số việc không ép không được, ông nội, cháu không muốn lãng phí nhiều thời gian nữa, giống như ván cờ này, nếu không ra tay tấn công, như vậy, kết cục không là hao tổn thì cũng là thua, cháu phải cố gắng tranh thủ, mới nắm được phần thắng.”
Chiến Bắc Thiên hạ một quân cờ trắng xuống, cục diện liền xoay chuyển.
Chiến Quốc Hùng nhìn bàn cờ, nheo mắt lại, đột nhiên bật cười, cất giọng điệu trêu ghẹo: “Bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy cháu gấp rút tới vậy, rốt cuộc thì nó tốt như vậy thật sao?”
“Cháu ở bên em ấy rất vui.”
Chiến Bắc Thiên chỉ nói một câu đơn giản, nhưng vẻ mặt của hắn đã đủ nói trong mắt hắn Mộ Nhất phàm rất tốt, thậm chí là hoàn hảo.
Chiến Quốc Hùng nhìn lúc cháu trai mình nhắc tới Mộ Nhất Phàm, cả khóe môi và ánh mắt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như năm đó lúc ông nhắc tới bà xã của mình, cũng là gương mặt tươi cười hạnh phúc như vậy, chẳng cần ở bên cạnh, chỉ vừa nhắc tới người yêu đã cảm thấy rất vui vẻ.
Một người từng trải như ông, có thể hiểu rõ tâm tình này.
Chiến Quốc Hùng thở dài, lại một lần nữa mềm lòng với chuyện cháu trai và chàng trai kia: “Mùng hai Tết dẫn nó về đây ăn.”
Gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên liền rạng rỡ ý cười: “Vâng ạ.”
Dương Phượng Tình ngồi ở sofa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, ngẩng đầu lên nhìn.
Đến khi thấy nụ cười xán lạn của con trai, bà ngẩn ra, trong trí nhớ của bà, từ lúc con trai hiểu chuyện tới nay, rất hiếm khi nó cười như vậy, thậm chí có thể nói, bà chưa từng thấy qua.
Mỗi khi con trai bà vừa ý, cùng lắm chỉ khẽ nhếch môi lên, không giống như bây giờ, cười hệt như một đứa trẻ, khóe môi toác đến tận mang tai.
“Bà nội ơi, bà đừng phản đối ba ba ở bên bố có được không?” Đột nhiên Mộ Kình Thiên cất tiếng.
Dương Phượng Tình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Kình Thiên, giơ tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ, hỏi: “Ai dạy cháu câu này vậy?”
Mộ Kình Thiên lắc đầu: “Không ai dạy cháu cả, chỉ là cháu rất muốn ba ba và bố ở bên nhau, không muốn họ phải xa nhau.”
“Nếu ba ba cháu phải xa bố cháu, cháu sẽ thấy thế nào?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Kình Thiên dẩu lên: “Sẽ rất khó chịu.”
Dương Phượng Tình thấy đôi mắt cháu trai hồng hồng, bộ dạng như muốn khóc, vội ôm lấy dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
“Ba ba và bố có thể không xa nhau được không?”
Dương Phượng Tình không muốn lừa dối trẻ con: “Để bà nội suy nghĩ thật kỹ đã.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Phượng Tình nghĩ rằng mình nên tới tìm con trai nói rõ ràng chuyện của thằng bé với Mộ Nhất Phàm, nhưng gõ cửa phòng nhiều lần, không có ai ra mở.
Thái Nguyên vừa đúng lúc đi ngang qua phòng Chiến Bắc Thiên nói: “Phu nhân, đại thiếu gia không ở trong phòng, mười phút trước đã đi rồi.”
Dương Phượng Tình sửng sốt: “Bên ngoài gió to tuyết lớn như vậy, nó đi đâu? Về doanh địa sao?”
“Đại thiếu gia nói đi tìm cậu Mộ.”
Dương Phượng Tình khẽ chau mày: “Nó đi tìm Mộ Nhất Phàm?”
“Vâng.”
Dương Phượng Tình hoàn hồn lại: “Chú Thái, chú tiếp xúc tương đối nhiều với Mộ Nhất Phàm, chú cảm thấy Mộ Nhất Phàm thế nào? Cháu muốn biết rõ rốt cuộc cậu ta thu hút Bắc Thiên ở điểm nào? Khiến Bắc Thiên một lòng một dạ như vậy.”
“Phu nhân, cô muốn nghe nói thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Phu nhân à, dù tôi có ý kiến gì với cậu Mộ, dù cho trong mắt tôi cậu Mộ là một người kém đến không thể kém hơn, nhưng trong mắt đại thiếu gia, cậu ấy lại vô cùng hoàn mỹ, cho nên, trong mắt đại thiếu gia, dù là bất cứ điểm gì của cậu Mộ, cũng có thể hấp dẫn đại thiếu gia, giống như năm đó phu nhân lựa chọn thiếu gia Lôi Cương vậy.”
Thái Nguyên nói đến đây thì cười cười: “Hẳn phu nhân vẫn còn nhớ năm đó vì sao người nhà phu nhân lại phản đối phu nhân qua lại với thiếu gia Lôi Cương phải không? Người nhà phu nhân cho rằng thiếu gia Lôi Cương thân làm quân nhân quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, không thể ở nhà cùng phu nhân, lỡ như gặp chuyện gì, không thể lập tức trở về, nhưng phu nhân vẫn kiên quyết chọn thiếu gia Lôi Cương.”
Ông không khỏi nhớ tới chuyện năm đó: “Tôi còn nhớ rõ, lúc người nhà phu nhân hỏi thiếu gia Lôi Cương hấp dẫn phu nhân ở điểm nào, phu nhân từng lớn tiếng nói “Điểm nào của Lôi Cương cũng thu hút con, trong mắt con anh ấy hoàn hảo như thế.”
Dương Phượng Tình nghe kể lại chuyện xưa, đôi gò má ửng hồng, chau mày nói: “Nhưng mà, chuyện của chúng cháu khác hai đứa nó.”
“Sao lại khác, phu nhân phải biết, ngoài việc hai người họ đồng tính ra, thì cũng giống như phu nhân và thiếu gia Lôi Cương, đều thật lòng thích nhau.”
Nhất thời Dương Phượng Tình không biết phản bác sao cho phải, bà đừng tần ngần ở cửa phòng Chiến Bắc Thiên hồi lâu, mới xoay người trở về phòng.
“Chuyện gì?”
“Sao Nam Thiên lại biến thành tang thi? Sao đẳng cấp còn cao hơn em? Với cả, sao nó có thể thăng cấp chỉ trong thời gian ngắn?”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Cái này………..”
“Theo như những gì ông nội và bác sĩ Trịnh biết, và theo như các nghiên cứu viên trong viện biết, lúc nhóm Trịnh Gia Minh đang biến thành tang thi, Nam Thiên đã bỏ nhà đi được gần nửa tháng. Sau khi nhóm Trịnh Gia Minh biến thành tang thi, họ lập tức bị bắt về viện làm nghiên cứu, trong khoảng thời gian đó, không hề gặp Nam Thiên, cho nên, Nam Thiên biến thành tang thi bằng cách nào? Anh từng nghĩ, không biết liệu hắn có chạy tới cổ mộ giống Trịnh Gia Minh hay không?”
Lời này làm thức tỉnh Mộ Nhất Phàm, anh vội nói: “Hẳn là hắn đã chạy tới cổ mộ, hấp thu virus bên trong để có thể mau chóng biến thành tang thi, với kinh nghiệm trước đó đã biến thành tang thi thì việc trở thành tang thi cao cấp và giữ được ý thức của mình không khó lắm, hơn nữa, lúc ở cổ mộ hắn cũng làm gì đó, bằng không, không thể thăng lên làm tang thi cao cấp nhanh như vậy.”
Ngay lập tức, anh nghĩ tới chuyện gì, vội hỏi: “Bắc Thiên, anh nói xem liệu hắn có trốn trong cổ mộ không?”
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Em biết cổ mộ ở đâu sao?”
“Ở núi Táng Long.”
“Núi Táng Long ở đâu?”
Mộ Nhất Phàm suy nghĩ một chút: “Ở sâu trong rừng đảo X, tỉnh YN, giờ muốn đi tìm, chỉ e rất khó, chưa nói tới chuyện bên ngoài tuyết lớn như vậy, còn có nhiều cây cao cản trở đường nhìn, quan trọng nhất là, vị trí cổ mộ có bùa chú phong ấn, có thể ngăn cản khí tức trong mộ địa tiết ra ngoài, khiến anh không thể điều tra rõ về cổ mộ, cho nên, dù anh có tới đó, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.”
Anh càng nói càng cho rằng đó là hướng đi của Chiến Nam Thiên sau khi rời khỏi cao ốc Mộ thị, dù sao thì, Chiến Nam Thiên sẽ không ngốc đến mức quay về nhà giam dưới lòng đất để ẩn núp.
Chiến Bắc Thiên liền dùng dị năng đi đến tỉnh YN, quả đúng như Mộ Nhất Phàm nói, chỗ này không dễ tìm kiếm, khắp nơi bị tuyết trắng bao phủ, căn bản không rõ đâu với đâu, hơn nữa, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của tang thi cao cấp.
Cuối cùng, hắn đành phải quay về, đành đợi mùa đông qua đi.
Sau khi cúp máy, Chiến Bắc Thiên quay về Chiến gia.
Dương Phượng Tình đang ngồi trên sofa chơi đùa với bé con, trông thấy Chiến Bắc Thiên về, nụ cười trên môi chợt tắt, bà quay đầu đi, không để ý tới người con trai này.
Chiến Bắc Thiên chào hỏi với các trưởng bối ở trong phòng khách.
Chiến Lôi Cương đang chơi cờ cùng Chiến Quốc Hùng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn về bàn cờ, mắt thấy mình sắp thua, vội nói: “Bố, đi nhiều nước như vậy, bố không nhường con trai bố chút nào sao?”
Chiến Quốc Hùng giận dữ trừng mắt nhìn: “Anh còn không biết xấu hổ đi bảo một ông lão nhường anh sao? Đi đi, đi đi, bảo Bắc Thiên ra chơi với ông lão này.”
Chiến Lôi Cương liền đứng dậy.
Chiến Bắc Thiên ngồi xuống, chăm chú nhìn bàn cờ, muốn gỡ hòa một ván.
Chiến Quốc Hùng nhấp một ngụm trà, hỏi: “Bắc Thiên, còn hai mươi ngày nữa là đến Tết, cháu định Tết này thế nào đây?”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng đáp: “Bảo chú hai và thím hai qua bên đây ăn Tết.”
Chiến Quốc Hùng nhướn mày: “Nghe cháu nói vậy, Nam Thiên sẽ không về?”
“Không ạ.”
Chiến Quốc Hùng thở dài, không nhắc tới chuyện của Chiến Nam Thiên nữa.
Chiến Bắc Thiên nhìn lướt qua bé con đang ngồi chơi trên sofa, đoạn nói: “Trước Tết, phải đưa thằng bé về Mộ gia.”
Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn Chiến Bắc Thiên, không nói gì.
Dương Phượng Tình vừa nghe cháu trai không thể ở lại nhà ăn Tết, nụ cười trên môi liền vụt tắt.
Chiến Lôi Cương thấp giọng nói: “Để thằng bé ở Chiến gia ăn Tết không được sao? Sao lại phải đưa về Mộ gia ăn Tết?”
“Bởi vì ba thằng bé ở Mộ gia.”
Mộ Kình Thiên lập tức phối hợp kêu lên: “Ông nội, cháu muốn ba ba.”
Chiến Lôi Cương không muốn chọc cháu trai khóc, liền đáp: “Ừ, cháu muốn ba ba.”
Chiến Bắc Thiên thấy tình huống tương đối rồi, mới hạ quân cờ xuống.
Chiến Quốc Hùng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, khẽ chau mày.
Chiến Lôi Cương cũng chú ý tới chiếc nhẫn, cơn tức nghèn nghẹn trong lòng, bực bội lườm mắt nhìn con trai, xoay người ngồi xuống bên cạnh Dương Phượng Tình.
Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn Chiến Lôi Cương, thấp giọng nói: “Có một số việc phải biết chừng biết mực.”
“Có một số việc không ép không được, ông nội, cháu không muốn lãng phí nhiều thời gian nữa, giống như ván cờ này, nếu không ra tay tấn công, như vậy, kết cục không là hao tổn thì cũng là thua, cháu phải cố gắng tranh thủ, mới nắm được phần thắng.”
Chiến Bắc Thiên hạ một quân cờ trắng xuống, cục diện liền xoay chuyển.
Chiến Quốc Hùng nhìn bàn cờ, nheo mắt lại, đột nhiên bật cười, cất giọng điệu trêu ghẹo: “Bao nhiêu năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy cháu gấp rút tới vậy, rốt cuộc thì nó tốt như vậy thật sao?”
“Cháu ở bên em ấy rất vui.”
Chiến Bắc Thiên chỉ nói một câu đơn giản, nhưng vẻ mặt của hắn đã đủ nói trong mắt hắn Mộ Nhất phàm rất tốt, thậm chí là hoàn hảo.
Chiến Quốc Hùng nhìn lúc cháu trai mình nhắc tới Mộ Nhất Phàm, cả khóe môi và ánh mắt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như năm đó lúc ông nhắc tới bà xã của mình, cũng là gương mặt tươi cười hạnh phúc như vậy, chẳng cần ở bên cạnh, chỉ vừa nhắc tới người yêu đã cảm thấy rất vui vẻ.
Một người từng trải như ông, có thể hiểu rõ tâm tình này.
Chiến Quốc Hùng thở dài, lại một lần nữa mềm lòng với chuyện cháu trai và chàng trai kia: “Mùng hai Tết dẫn nó về đây ăn.”
Gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên liền rạng rỡ ý cười: “Vâng ạ.”
Dương Phượng Tình ngồi ở sofa nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, ngẩng đầu lên nhìn.
Đến khi thấy nụ cười xán lạn của con trai, bà ngẩn ra, trong trí nhớ của bà, từ lúc con trai hiểu chuyện tới nay, rất hiếm khi nó cười như vậy, thậm chí có thể nói, bà chưa từng thấy qua.
Mỗi khi con trai bà vừa ý, cùng lắm chỉ khẽ nhếch môi lên, không giống như bây giờ, cười hệt như một đứa trẻ, khóe môi toác đến tận mang tai.
“Bà nội ơi, bà đừng phản đối ba ba ở bên bố có được không?” Đột nhiên Mộ Kình Thiên cất tiếng.
Dương Phượng Tình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Mộ Kình Thiên, giơ tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ, hỏi: “Ai dạy cháu câu này vậy?”
Mộ Kình Thiên lắc đầu: “Không ai dạy cháu cả, chỉ là cháu rất muốn ba ba và bố ở bên nhau, không muốn họ phải xa nhau.”
“Nếu ba ba cháu phải xa bố cháu, cháu sẽ thấy thế nào?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Kình Thiên dẩu lên: “Sẽ rất khó chịu.”
Dương Phượng Tình thấy đôi mắt cháu trai hồng hồng, bộ dạng như muốn khóc, vội ôm lấy dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”
“Ba ba và bố có thể không xa nhau được không?”
Dương Phượng Tình không muốn lừa dối trẻ con: “Để bà nội suy nghĩ thật kỹ đã.”
Buổi tối trước khi đi ngủ, Dương Phượng Tình nghĩ rằng mình nên tới tìm con trai nói rõ ràng chuyện của thằng bé với Mộ Nhất Phàm, nhưng gõ cửa phòng nhiều lần, không có ai ra mở.
Thái Nguyên vừa đúng lúc đi ngang qua phòng Chiến Bắc Thiên nói: “Phu nhân, đại thiếu gia không ở trong phòng, mười phút trước đã đi rồi.”
Dương Phượng Tình sửng sốt: “Bên ngoài gió to tuyết lớn như vậy, nó đi đâu? Về doanh địa sao?”
“Đại thiếu gia nói đi tìm cậu Mộ.”
Dương Phượng Tình khẽ chau mày: “Nó đi tìm Mộ Nhất Phàm?”
“Vâng.”
Dương Phượng Tình hoàn hồn lại: “Chú Thái, chú tiếp xúc tương đối nhiều với Mộ Nhất Phàm, chú cảm thấy Mộ Nhất Phàm thế nào? Cháu muốn biết rõ rốt cuộc cậu ta thu hút Bắc Thiên ở điểm nào? Khiến Bắc Thiên một lòng một dạ như vậy.”
“Phu nhân, cô muốn nghe nói thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Phu nhân à, dù tôi có ý kiến gì với cậu Mộ, dù cho trong mắt tôi cậu Mộ là một người kém đến không thể kém hơn, nhưng trong mắt đại thiếu gia, cậu ấy lại vô cùng hoàn mỹ, cho nên, trong mắt đại thiếu gia, dù là bất cứ điểm gì của cậu Mộ, cũng có thể hấp dẫn đại thiếu gia, giống như năm đó phu nhân lựa chọn thiếu gia Lôi Cương vậy.”
Thái Nguyên nói đến đây thì cười cười: “Hẳn phu nhân vẫn còn nhớ năm đó vì sao người nhà phu nhân lại phản đối phu nhân qua lại với thiếu gia Lôi Cương phải không? Người nhà phu nhân cho rằng thiếu gia Lôi Cương thân làm quân nhân quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, không thể ở nhà cùng phu nhân, lỡ như gặp chuyện gì, không thể lập tức trở về, nhưng phu nhân vẫn kiên quyết chọn thiếu gia Lôi Cương.”
Ông không khỏi nhớ tới chuyện năm đó: “Tôi còn nhớ rõ, lúc người nhà phu nhân hỏi thiếu gia Lôi Cương hấp dẫn phu nhân ở điểm nào, phu nhân từng lớn tiếng nói “Điểm nào của Lôi Cương cũng thu hút con, trong mắt con anh ấy hoàn hảo như thế.”
Dương Phượng Tình nghe kể lại chuyện xưa, đôi gò má ửng hồng, chau mày nói: “Nhưng mà, chuyện của chúng cháu khác hai đứa nó.”
“Sao lại khác, phu nhân phải biết, ngoài việc hai người họ đồng tính ra, thì cũng giống như phu nhân và thiếu gia Lôi Cương, đều thật lòng thích nhau.”
Nhất thời Dương Phượng Tình không biết phản bác sao cho phải, bà đừng tần ngần ở cửa phòng Chiến Bắc Thiên hồi lâu, mới xoay người trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.