Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
Chương 36
Đông Phương Ngọc Đình
06/07/2017
Thái hậu này kỳ thực cũng không phải thân mẫu ruột của Hoàng Thượng và
Hoàng An Liêm. Năm đó, Mạc Khang Vinh Hoàng Hậu - Mẫu thân ruột của hắn
đã mất sớm. Ba năm sau, Hoàng Quý Phi Mộ Anh Anh được phong Hậu. Nhưng
Mộ Anh Hoàng Hậu chỉ sinh được Hoàng quốc Ngũ công chúa Hoàng Anh Khê,
cũng rất được tiên hoàng sủng ái. Nhưng Ngũ công chúa năm bốn tuổi vì
mưu kế của Thiên phi mà chết. Tuy Thiên phi bày mưu nhưng lại giá hoạ
cho Thục phi, người năm đó cũng được tiên hoàng sủng ái. Tiên hoàng năm
đó lọt kế của Thiên phi, sai người chém Thục phi. Mộ Anh Hoàng Hậu mất
con, đau buồn hai năm. Sau hai năm, đột nhiên hỗ trợ Tam hoàng tử - Bây
giờ đã là Hoàng Thượng. Sau khi Tam hoàng tử đăng cơ, Mộ Anh Hoàng Hậu
trở thành Thái Hậu, Hoàng Thượng truy mẫu thân mình - Mạc Khang Vinh
Hoàng Hậu là Đức Mẫu Mạc Khang Vinh Thái Hậu, sau đó cũng theo lời Mộ
Anh Thái Hậu, cho người điều tra lại chuyện năm xưa, phát hiện hung thủ
thực sự là Thiên phi của tiên hoàng liền đưa người cho Thái Hậu dày vò.
Triều đình năm đó hết thảy đều tâm phục khẩu phục vị Thái Hậu con mắt tinh tường này. Nhớ năm đó đột nhiên nhận hai vị hoàng tử vì mất mẫu thân mà quyền thế không bằng người khác nuôi, triều đình trên dưới đều cười chê có phải Hoàng Hậu vì đau lòng quá mà sinh ngốc rồi không.Lúc Tam hoàng tử đăng cơ, lập Thất hoàng tử làm Liêm vương gia, hai người một trên một dưới cai quản triều đình, đưa Hoàng quốc trở nên vô cùng cường thịnh, quốc thái dân an mới hoàn toàn vỡ lẽ. Năm đó nhận nuôi là vì thấy hai người này ngũ quan anh tuấn, lại luôn cố gắng tiến lên, có chí nên mới bồi dưỡng. Bây giờ quả thực không phụ lòng, một Hoàng Thượng là minh quân ngàn năm thần dân kính phục, một vương gia võ nghệ cao cường, trở thành một tướng quân trăm trận bất bại…..
Đó là toàn bộ những câu chuyện về vị Thái Hậu mà Diễm My nghe được. Vì những chuyện này, nàng càng tò mò về Thái Hậu hơn bởi cái thời đại này, nữ nhân nào mà chẳng trọng địa vị, Thái Hậu năm đó mất đi Ngũ công chúa lại nhận nuôi hai Hoàng Tử địa vị có thể nói là không có lợi thế nhất.
oOo
Dưới nắng vàng, Thái Hậu cùng Dương Hy công chúa bước ra khỏi kiệu, Nhạc Ly tiến lên, đỡ tay đưa Thái Hậu tiến lên chỗ Hoàng Thượng.
"Tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
Thái Hậu cười hiền từ: "Đều đứng lên cả đi"
Lúc này, Diễm My mới ngẩng mặt lên quan sát Thái Hậu. Nhưng nàng ngay lập tức sững người.
Dương Hy...
Cảm nhận có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Nhạc Ly nhìn thấy gương mặt đang nhìn cô chằm chằm ấy, nhíu nhíu hai hàng lông mày, giương đôi mắt bồ câu nhìn vào. Giật mình...
Diễm My...
Nàng cắn nhẹ môi, chỗ này không tiện đi ra đó, hơn nữa nàng chỉ sợ đó là một người có cùng dung nhan với Dương Hy thôi, bàn tay cử động.
Dương Hy dịch chuyển ánh mắt, nhìn bàn tay trái của Liêm vương phi đang chuyển động, cứng đờ.
Đó là thủ ngữ bằng tay. Nó chỉ vẹn vẻn hai chữ: "Là cậu?"
Khoảnh khắc đó, Dương Hy công chúa liền biết, mình đã gặp lại người bạn tình hơn tỷ muội của mình. Biết cô ấy đang nghi ngờ, tay liền cử động, đáp lại: "Rose, là ta"
Diễm My cứng đờ.
Không hẹn mà làm, cả hai đôi mắt cùng nhìn vào nhau, không lâu sau liền thu lại tâm tình. Đã xác định đây là người của mình, biết thời điểm không tiện nên đều thu lại tâm tình.
Đúng lúc này, Thái Hậu gọi nàng lên. Nàng liền đứng dậy, bước chân uyển chuyển đi tới, nhẹ nhàng hành lễ: "Thái Hậu cát tường"
"Đứng dậy đi. Ta đã nghe nói rồi, ngươi cầm kỳ thi họa đều tinh thông, năm nay Ngũ Quốc So Tài đã cống hiến hết mình vì nước"
"Thái Hậu quá khen. Đây đều là bổn phận của thần thiếp"
"Không biết có làm phiền không, ngươi đánh ta nghe một bản nhạc đi, ta mới chỉ nghe người ta đồn về tiếng đàn của ngươi, chưa hề nghe trực tiếp. Không biết có được?"
"Thái Hậu muốn nghe là vinh hạnh cho thần thiếp, có gì mà không được chứ"
"Vậy mang đàn lên đi"
Diễm My hôm nay mặc y phục màu hồng nhạt thêu hoa sen tinh tế, đầu búi một kiểu tóc trang nhã, cài không quá nhiều trâm, nhan sắc lúc này mang vài phần nhu mì cùng dịu dàng, kết hợp vào tạo nên một Diệp Dương Diễm My dễ thương khiến ai cũng động lòng.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên cây đàn tranh làm từ gỗ thượng hạng, nàng nhẹ nhàng gảy một bản nhạc.
Nói Diễm My là thiên tài quả thực không sai. Đây không phải là ca khúc sẵn có mà do chính từ tâm nàng hôm nay đánh mà ra. Người hiểu bản ca này nhất thì chính là Dương Hy rồi.
Diễm My nhắm mắt hồi tưởng. Tay nàng lướt trên dây đàn, nhớ về tháng ngày cùng Dương Hy luyện võ, sống trong cường độ huấn luyện phải gọi là địa ngục, đánh ra một khúc tưởng niệm về những ngày hai ta còn cùng nhau chung "hoạn nạn"
Âm thanh réo rắt vang lên như báo hiệu giờ khắc chia ly. Đối với hai người Diễm My và Dương Hy thì âm này từng bước từng bước báo hiệu họ đến thời cách chia xa. Một âm vang được đánh lên, nó đại diện cho tiếng bùm ngày ấy.
Âm thanh lại đột nhiên dịu dàng, nhu mì. Đây là đánh dấu lại cho khoảnh khắc hai người họ gặp lại nhau.
Đôi mắt phượng bật mở ngay lúc này, nụ cười rạng rỡ sau bao năm hiện lên. Khoảnh khắc này, nàng đã trút được một phần áy náy, gặp lại cô bạn thân thiết.
Triều đình năm đó hết thảy đều tâm phục khẩu phục vị Thái Hậu con mắt tinh tường này. Nhớ năm đó đột nhiên nhận hai vị hoàng tử vì mất mẫu thân mà quyền thế không bằng người khác nuôi, triều đình trên dưới đều cười chê có phải Hoàng Hậu vì đau lòng quá mà sinh ngốc rồi không.Lúc Tam hoàng tử đăng cơ, lập Thất hoàng tử làm Liêm vương gia, hai người một trên một dưới cai quản triều đình, đưa Hoàng quốc trở nên vô cùng cường thịnh, quốc thái dân an mới hoàn toàn vỡ lẽ. Năm đó nhận nuôi là vì thấy hai người này ngũ quan anh tuấn, lại luôn cố gắng tiến lên, có chí nên mới bồi dưỡng. Bây giờ quả thực không phụ lòng, một Hoàng Thượng là minh quân ngàn năm thần dân kính phục, một vương gia võ nghệ cao cường, trở thành một tướng quân trăm trận bất bại…..
Đó là toàn bộ những câu chuyện về vị Thái Hậu mà Diễm My nghe được. Vì những chuyện này, nàng càng tò mò về Thái Hậu hơn bởi cái thời đại này, nữ nhân nào mà chẳng trọng địa vị, Thái Hậu năm đó mất đi Ngũ công chúa lại nhận nuôi hai Hoàng Tử địa vị có thể nói là không có lợi thế nhất.
oOo
Dưới nắng vàng, Thái Hậu cùng Dương Hy công chúa bước ra khỏi kiệu, Nhạc Ly tiến lên, đỡ tay đưa Thái Hậu tiến lên chỗ Hoàng Thượng.
"Tham kiến Thái Hậu, Thái Hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
Thái Hậu cười hiền từ: "Đều đứng lên cả đi"
Lúc này, Diễm My mới ngẩng mặt lên quan sát Thái Hậu. Nhưng nàng ngay lập tức sững người.
Dương Hy...
Cảm nhận có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Nhạc Ly nhìn thấy gương mặt đang nhìn cô chằm chằm ấy, nhíu nhíu hai hàng lông mày, giương đôi mắt bồ câu nhìn vào. Giật mình...
Diễm My...
Nàng cắn nhẹ môi, chỗ này không tiện đi ra đó, hơn nữa nàng chỉ sợ đó là một người có cùng dung nhan với Dương Hy thôi, bàn tay cử động.
Dương Hy dịch chuyển ánh mắt, nhìn bàn tay trái của Liêm vương phi đang chuyển động, cứng đờ.
Đó là thủ ngữ bằng tay. Nó chỉ vẹn vẻn hai chữ: "Là cậu?"
Khoảnh khắc đó, Dương Hy công chúa liền biết, mình đã gặp lại người bạn tình hơn tỷ muội của mình. Biết cô ấy đang nghi ngờ, tay liền cử động, đáp lại: "Rose, là ta"
Diễm My cứng đờ.
Không hẹn mà làm, cả hai đôi mắt cùng nhìn vào nhau, không lâu sau liền thu lại tâm tình. Đã xác định đây là người của mình, biết thời điểm không tiện nên đều thu lại tâm tình.
Đúng lúc này, Thái Hậu gọi nàng lên. Nàng liền đứng dậy, bước chân uyển chuyển đi tới, nhẹ nhàng hành lễ: "Thái Hậu cát tường"
"Đứng dậy đi. Ta đã nghe nói rồi, ngươi cầm kỳ thi họa đều tinh thông, năm nay Ngũ Quốc So Tài đã cống hiến hết mình vì nước"
"Thái Hậu quá khen. Đây đều là bổn phận của thần thiếp"
"Không biết có làm phiền không, ngươi đánh ta nghe một bản nhạc đi, ta mới chỉ nghe người ta đồn về tiếng đàn của ngươi, chưa hề nghe trực tiếp. Không biết có được?"
"Thái Hậu muốn nghe là vinh hạnh cho thần thiếp, có gì mà không được chứ"
"Vậy mang đàn lên đi"
Diễm My hôm nay mặc y phục màu hồng nhạt thêu hoa sen tinh tế, đầu búi một kiểu tóc trang nhã, cài không quá nhiều trâm, nhan sắc lúc này mang vài phần nhu mì cùng dịu dàng, kết hợp vào tạo nên một Diệp Dương Diễm My dễ thương khiến ai cũng động lòng.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên cây đàn tranh làm từ gỗ thượng hạng, nàng nhẹ nhàng gảy một bản nhạc.
Nói Diễm My là thiên tài quả thực không sai. Đây không phải là ca khúc sẵn có mà do chính từ tâm nàng hôm nay đánh mà ra. Người hiểu bản ca này nhất thì chính là Dương Hy rồi.
Diễm My nhắm mắt hồi tưởng. Tay nàng lướt trên dây đàn, nhớ về tháng ngày cùng Dương Hy luyện võ, sống trong cường độ huấn luyện phải gọi là địa ngục, đánh ra một khúc tưởng niệm về những ngày hai ta còn cùng nhau chung "hoạn nạn"
Âm thanh réo rắt vang lên như báo hiệu giờ khắc chia ly. Đối với hai người Diễm My và Dương Hy thì âm này từng bước từng bước báo hiệu họ đến thời cách chia xa. Một âm vang được đánh lên, nó đại diện cho tiếng bùm ngày ấy.
Âm thanh lại đột nhiên dịu dàng, nhu mì. Đây là đánh dấu lại cho khoảnh khắc hai người họ gặp lại nhau.
Đôi mắt phượng bật mở ngay lúc này, nụ cười rạng rỡ sau bao năm hiện lên. Khoảnh khắc này, nàng đã trút được một phần áy náy, gặp lại cô bạn thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.