Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
Chương 45: Trốn
Đông Phương Ngọc Đình
17/07/2017
Đến chiều, khi nàng tạm biệt chu công, lại thay ra một bộ váy tím nhạt đi ra ngoài thì bắt gặp một đám thị vệ đông như kiến.
Nàng không nói gì, im lặng nhìn bọn họ lên tiếng. Tên thủ lĩnh nói : “Vương phi, vương gia truyền lệnh cấm túc người, thỉnh người hôm nay ở yên trong phòng”
“Tránh ra” Nàng lạnh lùng nói.
“Vương phi, vương gia có lệnh....”
“Ta không lặp lại lần nữa, tránh đường cho ta” Nàng mất kiên nhẫn ngắt lời. Xưa nay nàng rất ghét những kẻ ngáng đường. Nàng phế đi một cánh tay Lưu Nhạn Nhạn, chỉ sợ hắn đây là muốn cấm túc nàng cả đời.
“Vương phi, nếu người còn phản kháng, đừng trách chúng nô tài dùng biện pháp mạnh”
Diễm My mím, quay lưng đóng cửa phòng. Ngoài đó ước chừng đến 200 tên. Nàng muốn chiến đấu với bọn chúng, máu nhất định nhuộm đỏ cả Diệp Diễm điện, hơn nữa dù nàng thoát ra được chưa chắc đã hoàn hảo không một vết xước. Không nên nông nổi, bốc đồng. Phải bình tĩnh tìm cách, đợi bọn họ có khe hở nàng nhất định thoát ra.
Trời tối, Diễm My ngồi bên cửa sổ quan sát, bọn họ vẫn chưa thay ca.
“Vương phi, bữa tối đã dọn rồi” A hoàn tiến vào nói.
Đầu nàng lóe lên, gật đầu trả lời : “Mang vào đi”
Đợi khi mọi người đặt hết đồ ăn lên bàn, bọn họ cáo lui, nàng giữ mình Thái Hương ở lại.
“Nương nương có chuyện gì ạ ?”
Bàn tay Diễm My nhanh như cắt đánh thật mạnh vào gáy cô ta, sau đó đỡ lấy cả thân mình đang ngã xuống để tránh phát ra tiếng động. Nhìn ngó quanh, xác định không có ai, nàng đưa cô ta vào trong.
Nhanh chóng đổi y phục cho cả hai người, lúc này thân nàng đã mặc y phục của a hoàn. Đến trước gương, tháo tóc tai cùng trang sức cầu kỳ diễm lệ ra, cũng may là kiểu tóc của a hoàn rất dễ, nàng mất vài phút là tạo được.
Quay đầu nhìn lại, Thái Hương đã mặc váy tím của nàng, chăn đắp tới cổ, rèm che màu đỏ làm khuất gương mặt, nếu không đi tới gần nhìn lại rất khó phát hiện ra.
Sau khi ra khỏi phòng, thản nhiên nói : “Vương phi nói mệt mỏi, nghỉ sớm rồi, đừng làm phiền người”
“Dạ” Đám a hoàn nhỏ giọng đáp.
Trà trộn vào đám a hoàn, Diễm My không bị thị vệ phát hiện, bình an lẻn ra khỏi phủ.
Ngay sau khi nàng đi, trên mái nhà, một bóng hình nhẹ nhàng gỡ những viên gạch ra, nhảy xuống.
Hoàng An Liêm nhìn đồ ăn trên bàn một chút cũng chưa động, thở dài, nàng sao lại bỏ cơm chứ.
Đi vào trong phòng, phát hiện Diễm My đã đi ngủ liền nhíu mày, tiến lại vén rèm lên.
Trong đó không phải là Diễm My, mà là a hoàn của nàng. Nàng lại trốn đi đâu rồi ?
Hoàng An Liêm bỏ rèm xuống, lại vận nội công lên mái nhà. Sau khi sắp gạch vào chỗ cũ, lặng yên không tiếng động đi ra khỏi phủ.
Hắn cho người tới canh gác nàng, chính là sợ nàng chạy. Đã đưa tới hơn 200 người, cuối cùng nàng dùng chiêu hoán đổi thân xác để trốn.
Đột nhiên hắn thấy hơi hối hận. Lời Nhạc Ly nói ngày đó hắn vẫn chưa quên, muội ấy nói huynh dùng sai cách rồi, là hắn dùng sai cách thật à ?
Nhưng mà, hắn không ngờ nàng khi ghen lên lại mạnh mẽ phế một tay của Lưu Nhạn Nhạn, tiếc là hắn không chứng kiến được biểu cảm của nàng a~~~
Nàng không nói gì, im lặng nhìn bọn họ lên tiếng. Tên thủ lĩnh nói : “Vương phi, vương gia truyền lệnh cấm túc người, thỉnh người hôm nay ở yên trong phòng”
“Tránh ra” Nàng lạnh lùng nói.
“Vương phi, vương gia có lệnh....”
“Ta không lặp lại lần nữa, tránh đường cho ta” Nàng mất kiên nhẫn ngắt lời. Xưa nay nàng rất ghét những kẻ ngáng đường. Nàng phế đi một cánh tay Lưu Nhạn Nhạn, chỉ sợ hắn đây là muốn cấm túc nàng cả đời.
“Vương phi, nếu người còn phản kháng, đừng trách chúng nô tài dùng biện pháp mạnh”
Diễm My mím, quay lưng đóng cửa phòng. Ngoài đó ước chừng đến 200 tên. Nàng muốn chiến đấu với bọn chúng, máu nhất định nhuộm đỏ cả Diệp Diễm điện, hơn nữa dù nàng thoát ra được chưa chắc đã hoàn hảo không một vết xước. Không nên nông nổi, bốc đồng. Phải bình tĩnh tìm cách, đợi bọn họ có khe hở nàng nhất định thoát ra.
Trời tối, Diễm My ngồi bên cửa sổ quan sát, bọn họ vẫn chưa thay ca.
“Vương phi, bữa tối đã dọn rồi” A hoàn tiến vào nói.
Đầu nàng lóe lên, gật đầu trả lời : “Mang vào đi”
Đợi khi mọi người đặt hết đồ ăn lên bàn, bọn họ cáo lui, nàng giữ mình Thái Hương ở lại.
“Nương nương có chuyện gì ạ ?”
Bàn tay Diễm My nhanh như cắt đánh thật mạnh vào gáy cô ta, sau đó đỡ lấy cả thân mình đang ngã xuống để tránh phát ra tiếng động. Nhìn ngó quanh, xác định không có ai, nàng đưa cô ta vào trong.
Nhanh chóng đổi y phục cho cả hai người, lúc này thân nàng đã mặc y phục của a hoàn. Đến trước gương, tháo tóc tai cùng trang sức cầu kỳ diễm lệ ra, cũng may là kiểu tóc của a hoàn rất dễ, nàng mất vài phút là tạo được.
Quay đầu nhìn lại, Thái Hương đã mặc váy tím của nàng, chăn đắp tới cổ, rèm che màu đỏ làm khuất gương mặt, nếu không đi tới gần nhìn lại rất khó phát hiện ra.
Sau khi ra khỏi phòng, thản nhiên nói : “Vương phi nói mệt mỏi, nghỉ sớm rồi, đừng làm phiền người”
“Dạ” Đám a hoàn nhỏ giọng đáp.
Trà trộn vào đám a hoàn, Diễm My không bị thị vệ phát hiện, bình an lẻn ra khỏi phủ.
Ngay sau khi nàng đi, trên mái nhà, một bóng hình nhẹ nhàng gỡ những viên gạch ra, nhảy xuống.
Hoàng An Liêm nhìn đồ ăn trên bàn một chút cũng chưa động, thở dài, nàng sao lại bỏ cơm chứ.
Đi vào trong phòng, phát hiện Diễm My đã đi ngủ liền nhíu mày, tiến lại vén rèm lên.
Trong đó không phải là Diễm My, mà là a hoàn của nàng. Nàng lại trốn đi đâu rồi ?
Hoàng An Liêm bỏ rèm xuống, lại vận nội công lên mái nhà. Sau khi sắp gạch vào chỗ cũ, lặng yên không tiếng động đi ra khỏi phủ.
Hắn cho người tới canh gác nàng, chính là sợ nàng chạy. Đã đưa tới hơn 200 người, cuối cùng nàng dùng chiêu hoán đổi thân xác để trốn.
Đột nhiên hắn thấy hơi hối hận. Lời Nhạc Ly nói ngày đó hắn vẫn chưa quên, muội ấy nói huynh dùng sai cách rồi, là hắn dùng sai cách thật à ?
Nhưng mà, hắn không ngờ nàng khi ghen lên lại mạnh mẽ phế một tay của Lưu Nhạn Nhạn, tiếc là hắn không chứng kiến được biểu cảm của nàng a~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.