Chương 7: Lẳng lơ không biết xấu hổ (Bảy)
Cổ Ngôn Cửu Khanh
19/07/2021
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Ở chợ quá náo nhiệt, người lui tới toàn trời nam đất bắc.
Không may nơi tôi đặt chân tới là địa bàn để tu chân. Núi Thanh Uông đất thiêng xuất hiện nhiều hiền tài, tràn ngập linh khí, tọa lạc trên địa bàn của phái Cửu Lĩnh, có ông tổ là Hồng Nhạn, hồi trước bổn tôn cũng đã gặp qua, còn chỉ bảo y hai lần, ngẫm lại cũng đã bốn mươi nghìn năm, không biết bây giờ y đã tới bậc tu tiên, đứng hàng lớp tiên, hay là luân hồi muôn đời như trước rồi.
Vừa thấy, bổn tôn liền nhớ lại chút chuyện cũ xa xăm. Chỗ của phái Cửu Lĩnh nằm ẩn dật trong ngọn núi mây mù, cao không thể chạm. Bổn tôn nhìn đám mây mù trên đỉnh núi, cảm thấy xúc động hồi lâu.
Không chỉ có như thế, bổn tôn còn thường xuyên nhìn thấy có tu sĩ môn đạo mặc áo xanh quần trắng đi ngang qua tôi, dáng vẻ sầu lo, thảo luận chuyện gì đó. Người ở xung quanh thể hiện thái độ kính trọng, nhường đường cho những đạo sĩ kia, có nhiều người mặc quần áo xa xỉ đi theo ở bên cạnh, nhìn là biết địa vị không thấp.
Vì tình cũ, bổn tôn dỏng tai nghe ngóng, nói chung là có yêu quái đang hoành hành, hút tinh khí của con người. Bổn tôn vừa dạo bước vừa suy nghĩ, theo lý mà nói thì địa bàn này nằm dưới tay của tộc Cửu Vĩ Hồ núi Thanh Uông. Đừng có nói là một con hồ ly nào đó trong tộc của bọn họ không biết sâu cạn, sử dụng cách tu tiên không đúng đắn, xuống nhân gian nếm đồ tươi ngon?
Những con hồ ly này kinh nghiệm sống chưa nhiều, tu được hình dạng hoàn mỹ, nóng lòng thành công mà đi ngược lại với ban đầu, không biết rằng làm chuyện hại đời mưu mệnh sẽ ảnh hưởng âm đức, ngày sau khó thành tiên, hơn nữa còn dễ trở thành ma quỷ.
Bổn tôn mặc bộ áo trắng thuần khiết, tóc đen cài trâm, rồi vào một quán trọ. Tiểu nhị của quán trọ chống đầu ở trên quầy ngủ gà ngủ gật, đầu nâng lên rồi lại hạ xuống như chuồn chuồn nước. Bổn tôn tiến về phía trước, tiện tay biến ra một thỏi vàng, đặt ở trước mặt cậu ta: "Một gian phòng."
Hồi bổn tôn hạ phàm, đều là do Lẳng lơ không biết xấu hổ dẫn tôi đi vui chơi, dù tôi biết ở trọ là phải tốn tiền, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì tôi không rõ lắm.
Tiểu nhị bị tiếng người làm cho giật mình, mất cả cơn buồn ngủ, theo bản năng bày ra khuôn mặt tươi cười: "Quý khách..."
Cậu ta vừa nhìn thấy thỏi vàng, suýt chút nữa là lòi tròng mắt ra ngoài. Tay cậu ta run rẩy nhận lấy thỏi vàng, ngước mắt lên nhìn tôi, nét mặt sợ hãi: "Quý khách là đang làm khó tôi rồi! Một thỏi vàng lớn thế này! Quán trọ chỉ là làm ăn nhỏ, chủ quán thì lại không có ở đây, vậy thì tôi làm sao thối lại đây?"
Điều này khiến cho bổn tôn thấy ngạc nhiên. Bổn tôn giả bộ bình tĩnh, nói: "Không cần tìm, là tiền thưởng. Đồ ăn ngon rượu ngon, nước ấm là được."
Tiểu nhị thật sự đã bị chấn động, cậu ta cười ngây ngô, nuốt nước bọt một cái, tay run run nhét thỏi vàng vào ngực, nói: "Được được chắc chắn được! Mời quý khách hãy lên lầu, không dối gạt quý khách, rượu và đồ ăn của tiệm Phúc Tự Lâu chúng tôi là tốt nhất! Quý khách chỉ cần đợi trong chốc lát, đầu bếp ở sau tiệm sẽ bưng đồ ăn lên cho quý khách!"
Trên lầu một của quán trọ là một tiệm cơm, hơn mười bộ bàn ghế được đặt ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt bàn cũng sáng bóng gọn gàng. Bổn tôn nhìn khắp nơi nửa ngày, ở trong tiệm to như vầy, ngoài tiểu nhị ra, chẳng có người nào khác.
Mắt thấy đã tới buổi trưa trong nhân gian rồi mà người qua đường đông như vậy, bổn tôn thấy bực mình, đừng bảo là những người này không cần ăn cơm đi?
Hoặc nếu những người này có thói quen về nhà ăn cơm, vậy chẳng phải cái quán này đã sớm đóng cửa rồi?
Tiểu nhị cười ngây ngô, dẫn bổn tôn lên lầu hai. Bổn tôn quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: "Kỳ lạ thay, quán trọ của mấy người, xưa nay đều vắng vẻ như thế này sao?"
Tiểu nhị vẫn còn đang cười ngu ngơ, nhưng vẫn trả lời đàng hoàng: "Vừa nhìn là biết quý khách không phải người dân địa phương. Ngài không biết, khoảng một hai tháng trước, có nhiều người chết liên tiếp ở thành Cổ Thanh, mà người chết là mấy thanh niên ở độ tuổi trai tráng khỏe mạnh, tư thế chết đều thê thảm, bụng lòi ruột, nghe nói tất cả là do yêu quái khoét lấy tim. Trong khoảng thời gian hiện tại, yêu quái ăn người trong thành Cổ Thanh được bàn luận xôn xao, lòng người bàng hoàng! Mấy đại gia tộc bỏ tiền ra, đi phái người cầu thần núi Cửu Lĩnh hồi lâu, cúng mười ngàn lượng cho tiền nhan đèn. Bởi thế, đêm qua, thần núi Cửu Lĩnh phái các đạo trưởng xuống đây trừ yêu rồi đó!"
Bổn tôn cười bảo: "Đừng nói là người của cả thành đã đi nhìn bọn họ trừ yêu đi?"
Tiểu nhị xoa lông mày, nói: "Các đạo trưởng bảo giác quan của yêu quái khác với người thường, không cho những người như chúng tôi đi theo, sợ đánh rắn động cỏ. Nhưng bọn họ có nói, hôm nay bọn họ sẽ ở bờ sông hành quyết con hồ yêu kia."
Trong lòng bổn tôn nảy lên một cái, nhưng cũng chỉ là hơi để ý: "Hồ yêu?"
Vẻ mặt của tiểu nhị chán nản, nét mặt đều muốn nói lên hai chữ tiếc nuối, nói với tôi: "Nếu quý khách muốn đi coi, tranh thủ còn kịp. Mấy người chủ quán đều đã đi, chỉ còn lại tôi và ông đầu bếp họ Trương ở chỗ này trông coi quán."
Bổn tôn ồ lên một tiếng, hỏi: "Con hồ yêu thuộc dạng gì?"
Tiểu nhị buồn phiền trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm. Mấy người đạo trưởng thiết lập một trận pháp trong đêm, sáng nay mới bắt được con hồ ly. Nghe nói con hồ ly tính hoang khó bảo, rất hung ác, còn cắn tay làm bị thương một đạo trưởng."
Bổn tôn âm thầm suy nghĩ, tộc Cửu Vĩ Hồ chỉ có một cách để hút tinh khí của con người, nếu như con yêu quái quấy phá ở thành Cổ Thanh thực sự là một con Cửu Vĩ Hồ, những thanh niên trai tráng chết đi chỉ có thể hình dung là tiều tụy, xương bọc da, sao có thể thành mổ bụng đào tim được?
Chỉ có thể là mấy đạo sĩ này bắt nhầm người. Kiến thức thông thường ấy còn chẳng có vậy mà đi trừ yêu, thật sự là buồn cười.
Bổn tôn xoay người, hỏi cậu ta: "Cậu rất muốn đi xem mấy đạo sĩ trừ yêu?"
Tiểu nhị nhận được thỏi vàng nên rất vui vẻ trả lời: "Muốn thì có muốn, nhưng chủ quán bảo tôi phải trông quán, vậy thì phải ở đây trông nom quán thật tốt mới được."
Bổn tôn thầm nghĩ ngoài miệng thì cậu bảo thế, nhưng vừa rồi thì lại ngủ gà ngủ gật.
Cậu ta dẫn tôi xuống lầu, nói: "Nếu quý khách muốn coi, bây giờ đi còn kịp. Đi về phía tây thành, chỉ cần nửa nén hương là tới. Tôi đã dọn phòng cho quý khách, đồ ăn nước ấm cũng chuẩn bị rồi. Chỉ chờ quý khách."
Bổn tôn gật đầu, xuống lầu dưới.
Trên đường vẫn người đến người đi như trước, chỉ là đa số dân chúng áo vải đều đi về phía tây thành.
Bổn tôn nhìn xung quanh một lát, chạy tới chỗ không người, một tay nắm lại giơ lên hai ngón, hóa thành làn khói xanh, đáp xuống một con hẻm nhỏ ở tây thành.
Ở ngoài cửa hẻm có người chạy qua, nghĩ chắc là đang đi hóng chuyện. Bổn tôn chậm rãi đi tới chỗ đông người, những người đi hóng chuyện ở đằng trước, tất cả đều là những dân chúng bình thường, vải thô áo gai, cả đám người biểu cảm sinh động, có tò mò, cũng có sợ hãi.
Bổn tôn lặng lẽ chọn vị trí để đứng cao quan sát, thế là đứng ở trên hàng hóa được dỡ xuống của chiếc thuyền bên cạnh, suy nghĩ một lát, đổi sang tư thế tự nhiên thoải mái hơn để hóng chuyện, đó là thong thả ngồi xuống.
Ở trung tâm được ba lớp người vây quanh là đống củi chất chồng. Giá của củi rất cao, cao hơn đám người vây xem muốn nửa cái đầu. Một lồng giam bằng bạc đặt ở trên cùng giá gỗ, bên trong là một con hồ ly lông trắng chín đuôi, nhắm hai mắt, bốn cái móng vuốt đều máu me đầm đìa. Nó trông có vẻ mệt mỏi, nằm ở trong lồng không nhúc nhích, những sợi dây xích bằng bạc trói bốn chân của nó lại.
Nếu con hồ ly lông trắng không còn chút hơi thở suy yếu đang phập phồng, e là bổn tôn sẽ cho rằng đây là một con hồ ly đã chết bị đánh tráo vào đây.
Trên lông tơ tuyết trắng của nó nhiễm máu tươi, gồm cả xương lưng duyên dáng và chín cái đuôi xinh đẹp mảnh khảnh.
So với con hồ ly bình thường có sự khác biệt, trên đời này ngoài cáo chín đuôi ở Thanh Uông ra, không còn tộc Hồ nào khác có thể mọc ra được chín đuôi như thế.
Người ở xung quanh đều bàn tán xôn xao, một bà mẹ bụm khăn khóc đứt ruột, trong miệng đang gào thét đứa con trai khỏe mạnh của tôi, người bên cạnh đỡ bà dậy, nhỏ giọng an ủi. Bé gái đứng kế bên thì lửa giận ngập trời, không ngừng khóc la hét bảo con yêu quái này chết đi, đền mạng cho Nhị ca của cô.
Trong đám đạo sĩ mặc áo xanh quần trắng, có một người hình như là dẫn đầu. Ông ta hơi lớn tuổi, đi về phía trước một bước, chắp tay với bà mẹ đang đứt ruột, nói: "Phu nhân, tiểu thư, nén bi thương."
Tiếng khóc của bà mẹ càng lớn hơn, nhiều người đỡ vai của bà, mới không để cho bà ngã xuống đất. Bé gái la to hơn, khóc không thành tiếng, từng câu từng chữ là trả Nhị ca của cô lại đây.
Đám quần chúng vây xem bùng nổ cảm xúc, kể ra hành vi phạm tội ngập trời của hồ ly này. Có người thì nói hồ ly hại người rất nặng, có người người thì nói hồ ly giết chồng của mình, có người thì lại bảo hồ ly trộm gà của nhà mình, tóm lại, hành vi phạm tội ngập trời, tội không thể tha.
Đạo sĩ nọ chắp tay, kéo tay áo lên, lộ ra miệng vết thương máu thịt đầm đìa trên cánh tay, nói bằng giọng buồn bực: "Con hồ ly này có đạo hạnh mười ngàn năm, may mà chưa thành hình người nên lần này cũng đỡ mệt với nó. Nếu nó đã tu thành hình người, rồi lại đến gây hại cho nhân gian, thành Cổ Thanh này nhất định sẽ là trăm họ lầm than rồi!"
Chừng trăm người ở đây vội vàng cảm ơn, hô hào nói đạo trưởng cực khổ rồi. Đạo sĩ đáp lời lại rồi ông cầm bó đuốc bằng một tay, đi tới trước giá gỗ, thoáng thở dài với con hồ ly ở trong lồng giam bằng bạc: "Tộc Cửu Vĩ Hồ, vốn là Linh thú, con đường tu hành được trời ưu ái. Không biết vì sao súc sinh như mày, nảy lên tâm tư vào con đường bất chính, làm hại nhân gian. Hôm nay diệt trừ mày, cũng là thuận theo đạo trời, nhân quả báo ứng."
Hồ ly ở trong lồng giam chỉ hơi mở mắt, trong đôi mắt đỏ hồng ấy chỉ có sự lười nhác. Nó duỗi ra đầu lưỡi, liếm vết thương nhễ nhại máu tươi trên móng vuốt của mình, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đạo sĩ đứng tuổi.
Bổn tôn ngây ngẩn cả người.
Bổn tôn phân biệt hồ ly, cho tới nay đều dựa vào con ngươi. Vừa nãy hồ ly nhắm mắt, trong nhất thời không nhận ra được. Con hồ ly bị bắt này tất nhiên chính là Xích Viêm mà tối hôm qua tôi đã thả đi. Hôm nay nhìn thấy, cũng phải cảm thán là sai lầm tình cờ.
Xem ra ông trời ép tôi phải làm người tốt đến cùng, đưa Phật phải tiễn tới Tây Thiên.
Xích Viêm thong dong nhìn ông ta, đạo sĩ nọ nhíu mày, nói: "Còn chưa tu hình người, thuật quyến rũ đã cao như thế này rồi! Nếu sau này thành hình người, còn không biết sẽ tai họa một phương như thế nào! Nghiệt súc, mau nhận mệnh đi!"
Xích Viêm nhìn ông ta bằng ánh mắt khiêu khích, trong miệng gào lên một tiếng, vừa trầm lại vừa khàn. Đạo sĩ nọ lộ vẻ giận dữ, nâng lên bó đuốc trong tay, sắp sửa lại gần ném vào đống củi.
Những cái đầu quần chúng xung quanh chuẩn bị duỗi dài ra xem một con yêu quái sẽ chết như thế nào.
"Khoan đã!"
Vừa dứt lời, bốn phía tự nhiên là hoảng sợ quay đầu lại.
Bổn tôn ngồi dậy khỏi đống hàng hóa, chậm rãi tiến tới gần. Không biết vì sao, những người ở bên cạnh đều tự động nhường đường cho tôi, còn kèm theo các loại bàn tán xì xào nữa.
Đáng tiếc bổn tôn không quá thích cảm giác bị người nhìn bằng ánh mắt kì lạ. Mấy đạo sĩ ở đằng trước vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt như mang theo kiếm, cảnh giác. Đặc biệt là Xích Viêm ở trong lồng, dường như nàng không thể tin được, nhô lên cái đầu nhỏ lông xù, cả người giống như có dòng điện chạy qua, cúi người xuống rồi mà đôi tai còn dựng đứng, đôi mắt sáng lên, nhìn tôi tha thiết.
Bổn tôn nhìn nàng đẩy xiềng xích bằng móng vuốt máu thịt be bét, mắt như được đốt lửa, trông như thể gấp gáp không chờ được muốn nhào tới chỗ tôi vậy.
Bổn tôn tới gần đạo sĩ đứng đầu ở đây, gật đầu với ông ta: "Tại hạ có chuyện không rõ lắm, mong đạo trưởng chỉ ra sai lầm giúp tôi."
Đạo sĩ ở bên cạnh mở miệng, chắc định hỏi tôi là người phương nào, nhưng khi nghe tôi nói xong, có lẽ Quỷ Phủ sai khiến nên câm miệng, cung kính lui sang một bên.
Dù gì cũng là người tu đạo, nếu ngay cả khí thế của một Chiến thần đứng đầu trên Thiên đình cũng không cảm nhận được, vậy xem như y đã tu đạo vô ích rồi.
Tuy rằng đạo sĩ đứng tuổi không biết thân phận của tôi, nhưng cũng đoán được lai lịch của tôi không nhỏ. Ông cung kính đại lễ với tôi, kính cẩn lễ phép hỏi: "Ngài xưng hô như vậy là làm tổn thọ họ Minh tôi rồi. Không biết đạo hữu muốn hỏi gì?"
Xích Viêm vẫn còn đang liều mạng giãy giụa gông xiềng, so với vừa rồi chết sống có số giàu có nhờ trời hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.
Bổn tôn thoáng nhìn Xích Viêm ầng ậng nước mắt chuẩn bị mở miệng cắn xiềng xích, giật mình, hỏi năm vị đạo sĩ: "Chìa khóa đâu?"
Đạo sĩ đứng đầu họ Minh có hơi sửng sốt, chợt kịp phản ứng, cung kính nói với bổn tôn: "Con hồ yêu này làm xằng làm bậy, nếu ngài thả nó, sợ là ngày sau tai họa khó mà dẹp yên....."
Bổn tôn liếc nhìn ông ta, lặp lại: "Chìa khóa."
Đạo sĩ họ Minh cũng không phải kiểu người hồ đồ mất khôn, ông liếc nhìn một đạo sĩ đứng kế bên, vị đạo sĩ kia cẩn thận từng li từng tí lấy chìa khóa bằng bạc ra khỏi ngực, đi đến bên cạnh, mở lồng giam.
Đám dân chúng chung quanh trợn mắt há hốc miệng. Hiển nhiên bọn họ không biết tại sao các đạo trưởng xưa nay được người cung phụng lại đối với một cô gái áo trắng bình thường như tôi kính cẩn lễ phép, đã vậy còn đi thả con hồ yêu làm xằng làm bậy một phương này.
Người không biết nên không sợ, người phàm cũng có chỗ tốt của người phàm, chẳng phải như vậy sao?
Xích Viêm nhảy xuống khỏi lồng giam, cơ thể uyển chuyển nhảy hai ba lần đã tới được đây, nhào vào trong lòng của tôi, lè lưỡi liếm tay của tôi loạn xạ, chín cái đuôi không ngừng lắc lư, nhìn là biết mừng như điên rồi.
Mừng như điên cũng phải thôi, nếu không phải do bổn tôn nhất thời nhiều chuyện và trái tim chính nghĩa chợt được thắp lên để tới đây hóng chuyện, e rằng hôm nay nàng sẽ biến thành một u hồn dưới tay của đạo sĩ kia.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, đôi mắt hồ ly hồng hồng ngân ngấn nước, giơ lên móng vuốt nhỏ lẫn lộn máu thịt, viết vào lòng bàn tay của tôi: "Vì sao mỗi lần ngay trong lúc ta tuyệt vọng nhất nàng lại xuất hiện?"
Bổn tôn cúi đầu cười với nàng, thầm nghĩ: "Phải chăng chính là nghiệt duyên?"
Nàng liếm liếm cổ của tôi, gắng sức cọ lung tung vào người tôi, lại giơ lên móng vuốt, viết lên lòng bàn tay tôi mang lại cảm giác tê dại: "Nàng như vậy, ta sẽ yêu nàng đấy."
Tay bổn tôn run lên, suýt chút nữa quăng ngã con hồ ly trong lòng rồi.
Đạo trưởng, tôi thấy là, ông vẫn nên nhốt con hồ ly này lại đi.
Ở chợ quá náo nhiệt, người lui tới toàn trời nam đất bắc.
Không may nơi tôi đặt chân tới là địa bàn để tu chân. Núi Thanh Uông đất thiêng xuất hiện nhiều hiền tài, tràn ngập linh khí, tọa lạc trên địa bàn của phái Cửu Lĩnh, có ông tổ là Hồng Nhạn, hồi trước bổn tôn cũng đã gặp qua, còn chỉ bảo y hai lần, ngẫm lại cũng đã bốn mươi nghìn năm, không biết bây giờ y đã tới bậc tu tiên, đứng hàng lớp tiên, hay là luân hồi muôn đời như trước rồi.
Vừa thấy, bổn tôn liền nhớ lại chút chuyện cũ xa xăm. Chỗ của phái Cửu Lĩnh nằm ẩn dật trong ngọn núi mây mù, cao không thể chạm. Bổn tôn nhìn đám mây mù trên đỉnh núi, cảm thấy xúc động hồi lâu.
Không chỉ có như thế, bổn tôn còn thường xuyên nhìn thấy có tu sĩ môn đạo mặc áo xanh quần trắng đi ngang qua tôi, dáng vẻ sầu lo, thảo luận chuyện gì đó. Người ở xung quanh thể hiện thái độ kính trọng, nhường đường cho những đạo sĩ kia, có nhiều người mặc quần áo xa xỉ đi theo ở bên cạnh, nhìn là biết địa vị không thấp.
Vì tình cũ, bổn tôn dỏng tai nghe ngóng, nói chung là có yêu quái đang hoành hành, hút tinh khí của con người. Bổn tôn vừa dạo bước vừa suy nghĩ, theo lý mà nói thì địa bàn này nằm dưới tay của tộc Cửu Vĩ Hồ núi Thanh Uông. Đừng có nói là một con hồ ly nào đó trong tộc của bọn họ không biết sâu cạn, sử dụng cách tu tiên không đúng đắn, xuống nhân gian nếm đồ tươi ngon?
Những con hồ ly này kinh nghiệm sống chưa nhiều, tu được hình dạng hoàn mỹ, nóng lòng thành công mà đi ngược lại với ban đầu, không biết rằng làm chuyện hại đời mưu mệnh sẽ ảnh hưởng âm đức, ngày sau khó thành tiên, hơn nữa còn dễ trở thành ma quỷ.
Bổn tôn mặc bộ áo trắng thuần khiết, tóc đen cài trâm, rồi vào một quán trọ. Tiểu nhị của quán trọ chống đầu ở trên quầy ngủ gà ngủ gật, đầu nâng lên rồi lại hạ xuống như chuồn chuồn nước. Bổn tôn tiến về phía trước, tiện tay biến ra một thỏi vàng, đặt ở trước mặt cậu ta: "Một gian phòng."
Hồi bổn tôn hạ phàm, đều là do Lẳng lơ không biết xấu hổ dẫn tôi đi vui chơi, dù tôi biết ở trọ là phải tốn tiền, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì tôi không rõ lắm.
Tiểu nhị bị tiếng người làm cho giật mình, mất cả cơn buồn ngủ, theo bản năng bày ra khuôn mặt tươi cười: "Quý khách..."
Cậu ta vừa nhìn thấy thỏi vàng, suýt chút nữa là lòi tròng mắt ra ngoài. Tay cậu ta run rẩy nhận lấy thỏi vàng, ngước mắt lên nhìn tôi, nét mặt sợ hãi: "Quý khách là đang làm khó tôi rồi! Một thỏi vàng lớn thế này! Quán trọ chỉ là làm ăn nhỏ, chủ quán thì lại không có ở đây, vậy thì tôi làm sao thối lại đây?"
Điều này khiến cho bổn tôn thấy ngạc nhiên. Bổn tôn giả bộ bình tĩnh, nói: "Không cần tìm, là tiền thưởng. Đồ ăn ngon rượu ngon, nước ấm là được."
Tiểu nhị thật sự đã bị chấn động, cậu ta cười ngây ngô, nuốt nước bọt một cái, tay run run nhét thỏi vàng vào ngực, nói: "Được được chắc chắn được! Mời quý khách hãy lên lầu, không dối gạt quý khách, rượu và đồ ăn của tiệm Phúc Tự Lâu chúng tôi là tốt nhất! Quý khách chỉ cần đợi trong chốc lát, đầu bếp ở sau tiệm sẽ bưng đồ ăn lên cho quý khách!"
Trên lầu một của quán trọ là một tiệm cơm, hơn mười bộ bàn ghế được đặt ngay ngắn chỉnh tề, trên mặt bàn cũng sáng bóng gọn gàng. Bổn tôn nhìn khắp nơi nửa ngày, ở trong tiệm to như vầy, ngoài tiểu nhị ra, chẳng có người nào khác.
Mắt thấy đã tới buổi trưa trong nhân gian rồi mà người qua đường đông như vậy, bổn tôn thấy bực mình, đừng bảo là những người này không cần ăn cơm đi?
Hoặc nếu những người này có thói quen về nhà ăn cơm, vậy chẳng phải cái quán này đã sớm đóng cửa rồi?
Tiểu nhị cười ngây ngô, dẫn bổn tôn lên lầu hai. Bổn tôn quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: "Kỳ lạ thay, quán trọ của mấy người, xưa nay đều vắng vẻ như thế này sao?"
Tiểu nhị vẫn còn đang cười ngu ngơ, nhưng vẫn trả lời đàng hoàng: "Vừa nhìn là biết quý khách không phải người dân địa phương. Ngài không biết, khoảng một hai tháng trước, có nhiều người chết liên tiếp ở thành Cổ Thanh, mà người chết là mấy thanh niên ở độ tuổi trai tráng khỏe mạnh, tư thế chết đều thê thảm, bụng lòi ruột, nghe nói tất cả là do yêu quái khoét lấy tim. Trong khoảng thời gian hiện tại, yêu quái ăn người trong thành Cổ Thanh được bàn luận xôn xao, lòng người bàng hoàng! Mấy đại gia tộc bỏ tiền ra, đi phái người cầu thần núi Cửu Lĩnh hồi lâu, cúng mười ngàn lượng cho tiền nhan đèn. Bởi thế, đêm qua, thần núi Cửu Lĩnh phái các đạo trưởng xuống đây trừ yêu rồi đó!"
Bổn tôn cười bảo: "Đừng nói là người của cả thành đã đi nhìn bọn họ trừ yêu đi?"
Tiểu nhị xoa lông mày, nói: "Các đạo trưởng bảo giác quan của yêu quái khác với người thường, không cho những người như chúng tôi đi theo, sợ đánh rắn động cỏ. Nhưng bọn họ có nói, hôm nay bọn họ sẽ ở bờ sông hành quyết con hồ yêu kia."
Trong lòng bổn tôn nảy lên một cái, nhưng cũng chỉ là hơi để ý: "Hồ yêu?"
Vẻ mặt của tiểu nhị chán nản, nét mặt đều muốn nói lên hai chữ tiếc nuối, nói với tôi: "Nếu quý khách muốn đi coi, tranh thủ còn kịp. Mấy người chủ quán đều đã đi, chỉ còn lại tôi và ông đầu bếp họ Trương ở chỗ này trông coi quán."
Bổn tôn ồ lên một tiếng, hỏi: "Con hồ yêu thuộc dạng gì?"
Tiểu nhị buồn phiền trả lời: "Tôi cũng không rõ lắm. Mấy người đạo trưởng thiết lập một trận pháp trong đêm, sáng nay mới bắt được con hồ ly. Nghe nói con hồ ly tính hoang khó bảo, rất hung ác, còn cắn tay làm bị thương một đạo trưởng."
Bổn tôn âm thầm suy nghĩ, tộc Cửu Vĩ Hồ chỉ có một cách để hút tinh khí của con người, nếu như con yêu quái quấy phá ở thành Cổ Thanh thực sự là một con Cửu Vĩ Hồ, những thanh niên trai tráng chết đi chỉ có thể hình dung là tiều tụy, xương bọc da, sao có thể thành mổ bụng đào tim được?
Chỉ có thể là mấy đạo sĩ này bắt nhầm người. Kiến thức thông thường ấy còn chẳng có vậy mà đi trừ yêu, thật sự là buồn cười.
Bổn tôn xoay người, hỏi cậu ta: "Cậu rất muốn đi xem mấy đạo sĩ trừ yêu?"
Tiểu nhị nhận được thỏi vàng nên rất vui vẻ trả lời: "Muốn thì có muốn, nhưng chủ quán bảo tôi phải trông quán, vậy thì phải ở đây trông nom quán thật tốt mới được."
Bổn tôn thầm nghĩ ngoài miệng thì cậu bảo thế, nhưng vừa rồi thì lại ngủ gà ngủ gật.
Cậu ta dẫn tôi xuống lầu, nói: "Nếu quý khách muốn coi, bây giờ đi còn kịp. Đi về phía tây thành, chỉ cần nửa nén hương là tới. Tôi đã dọn phòng cho quý khách, đồ ăn nước ấm cũng chuẩn bị rồi. Chỉ chờ quý khách."
Bổn tôn gật đầu, xuống lầu dưới.
Trên đường vẫn người đến người đi như trước, chỉ là đa số dân chúng áo vải đều đi về phía tây thành.
Bổn tôn nhìn xung quanh một lát, chạy tới chỗ không người, một tay nắm lại giơ lên hai ngón, hóa thành làn khói xanh, đáp xuống một con hẻm nhỏ ở tây thành.
Ở ngoài cửa hẻm có người chạy qua, nghĩ chắc là đang đi hóng chuyện. Bổn tôn chậm rãi đi tới chỗ đông người, những người đi hóng chuyện ở đằng trước, tất cả đều là những dân chúng bình thường, vải thô áo gai, cả đám người biểu cảm sinh động, có tò mò, cũng có sợ hãi.
Bổn tôn lặng lẽ chọn vị trí để đứng cao quan sát, thế là đứng ở trên hàng hóa được dỡ xuống của chiếc thuyền bên cạnh, suy nghĩ một lát, đổi sang tư thế tự nhiên thoải mái hơn để hóng chuyện, đó là thong thả ngồi xuống.
Ở trung tâm được ba lớp người vây quanh là đống củi chất chồng. Giá của củi rất cao, cao hơn đám người vây xem muốn nửa cái đầu. Một lồng giam bằng bạc đặt ở trên cùng giá gỗ, bên trong là một con hồ ly lông trắng chín đuôi, nhắm hai mắt, bốn cái móng vuốt đều máu me đầm đìa. Nó trông có vẻ mệt mỏi, nằm ở trong lồng không nhúc nhích, những sợi dây xích bằng bạc trói bốn chân của nó lại.
Nếu con hồ ly lông trắng không còn chút hơi thở suy yếu đang phập phồng, e là bổn tôn sẽ cho rằng đây là một con hồ ly đã chết bị đánh tráo vào đây.
Trên lông tơ tuyết trắng của nó nhiễm máu tươi, gồm cả xương lưng duyên dáng và chín cái đuôi xinh đẹp mảnh khảnh.
So với con hồ ly bình thường có sự khác biệt, trên đời này ngoài cáo chín đuôi ở Thanh Uông ra, không còn tộc Hồ nào khác có thể mọc ra được chín đuôi như thế.
Người ở xung quanh đều bàn tán xôn xao, một bà mẹ bụm khăn khóc đứt ruột, trong miệng đang gào thét đứa con trai khỏe mạnh của tôi, người bên cạnh đỡ bà dậy, nhỏ giọng an ủi. Bé gái đứng kế bên thì lửa giận ngập trời, không ngừng khóc la hét bảo con yêu quái này chết đi, đền mạng cho Nhị ca của cô.
Trong đám đạo sĩ mặc áo xanh quần trắng, có một người hình như là dẫn đầu. Ông ta hơi lớn tuổi, đi về phía trước một bước, chắp tay với bà mẹ đang đứt ruột, nói: "Phu nhân, tiểu thư, nén bi thương."
Tiếng khóc của bà mẹ càng lớn hơn, nhiều người đỡ vai của bà, mới không để cho bà ngã xuống đất. Bé gái la to hơn, khóc không thành tiếng, từng câu từng chữ là trả Nhị ca của cô lại đây.
Đám quần chúng vây xem bùng nổ cảm xúc, kể ra hành vi phạm tội ngập trời của hồ ly này. Có người thì nói hồ ly hại người rất nặng, có người người thì nói hồ ly giết chồng của mình, có người thì lại bảo hồ ly trộm gà của nhà mình, tóm lại, hành vi phạm tội ngập trời, tội không thể tha.
Đạo sĩ nọ chắp tay, kéo tay áo lên, lộ ra miệng vết thương máu thịt đầm đìa trên cánh tay, nói bằng giọng buồn bực: "Con hồ ly này có đạo hạnh mười ngàn năm, may mà chưa thành hình người nên lần này cũng đỡ mệt với nó. Nếu nó đã tu thành hình người, rồi lại đến gây hại cho nhân gian, thành Cổ Thanh này nhất định sẽ là trăm họ lầm than rồi!"
Chừng trăm người ở đây vội vàng cảm ơn, hô hào nói đạo trưởng cực khổ rồi. Đạo sĩ đáp lời lại rồi ông cầm bó đuốc bằng một tay, đi tới trước giá gỗ, thoáng thở dài với con hồ ly ở trong lồng giam bằng bạc: "Tộc Cửu Vĩ Hồ, vốn là Linh thú, con đường tu hành được trời ưu ái. Không biết vì sao súc sinh như mày, nảy lên tâm tư vào con đường bất chính, làm hại nhân gian. Hôm nay diệt trừ mày, cũng là thuận theo đạo trời, nhân quả báo ứng."
Hồ ly ở trong lồng giam chỉ hơi mở mắt, trong đôi mắt đỏ hồng ấy chỉ có sự lười nhác. Nó duỗi ra đầu lưỡi, liếm vết thương nhễ nhại máu tươi trên móng vuốt của mình, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía đạo sĩ đứng tuổi.
Bổn tôn ngây ngẩn cả người.
Bổn tôn phân biệt hồ ly, cho tới nay đều dựa vào con ngươi. Vừa nãy hồ ly nhắm mắt, trong nhất thời không nhận ra được. Con hồ ly bị bắt này tất nhiên chính là Xích Viêm mà tối hôm qua tôi đã thả đi. Hôm nay nhìn thấy, cũng phải cảm thán là sai lầm tình cờ.
Xem ra ông trời ép tôi phải làm người tốt đến cùng, đưa Phật phải tiễn tới Tây Thiên.
Xích Viêm thong dong nhìn ông ta, đạo sĩ nọ nhíu mày, nói: "Còn chưa tu hình người, thuật quyến rũ đã cao như thế này rồi! Nếu sau này thành hình người, còn không biết sẽ tai họa một phương như thế nào! Nghiệt súc, mau nhận mệnh đi!"
Xích Viêm nhìn ông ta bằng ánh mắt khiêu khích, trong miệng gào lên một tiếng, vừa trầm lại vừa khàn. Đạo sĩ nọ lộ vẻ giận dữ, nâng lên bó đuốc trong tay, sắp sửa lại gần ném vào đống củi.
Những cái đầu quần chúng xung quanh chuẩn bị duỗi dài ra xem một con yêu quái sẽ chết như thế nào.
"Khoan đã!"
Vừa dứt lời, bốn phía tự nhiên là hoảng sợ quay đầu lại.
Bổn tôn ngồi dậy khỏi đống hàng hóa, chậm rãi tiến tới gần. Không biết vì sao, những người ở bên cạnh đều tự động nhường đường cho tôi, còn kèm theo các loại bàn tán xì xào nữa.
Đáng tiếc bổn tôn không quá thích cảm giác bị người nhìn bằng ánh mắt kì lạ. Mấy đạo sĩ ở đằng trước vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt như mang theo kiếm, cảnh giác. Đặc biệt là Xích Viêm ở trong lồng, dường như nàng không thể tin được, nhô lên cái đầu nhỏ lông xù, cả người giống như có dòng điện chạy qua, cúi người xuống rồi mà đôi tai còn dựng đứng, đôi mắt sáng lên, nhìn tôi tha thiết.
Bổn tôn nhìn nàng đẩy xiềng xích bằng móng vuốt máu thịt be bét, mắt như được đốt lửa, trông như thể gấp gáp không chờ được muốn nhào tới chỗ tôi vậy.
Bổn tôn tới gần đạo sĩ đứng đầu ở đây, gật đầu với ông ta: "Tại hạ có chuyện không rõ lắm, mong đạo trưởng chỉ ra sai lầm giúp tôi."
Đạo sĩ ở bên cạnh mở miệng, chắc định hỏi tôi là người phương nào, nhưng khi nghe tôi nói xong, có lẽ Quỷ Phủ sai khiến nên câm miệng, cung kính lui sang một bên.
Dù gì cũng là người tu đạo, nếu ngay cả khí thế của một Chiến thần đứng đầu trên Thiên đình cũng không cảm nhận được, vậy xem như y đã tu đạo vô ích rồi.
Tuy rằng đạo sĩ đứng tuổi không biết thân phận của tôi, nhưng cũng đoán được lai lịch của tôi không nhỏ. Ông cung kính đại lễ với tôi, kính cẩn lễ phép hỏi: "Ngài xưng hô như vậy là làm tổn thọ họ Minh tôi rồi. Không biết đạo hữu muốn hỏi gì?"
Xích Viêm vẫn còn đang liều mạng giãy giụa gông xiềng, so với vừa rồi chết sống có số giàu có nhờ trời hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.
Bổn tôn thoáng nhìn Xích Viêm ầng ậng nước mắt chuẩn bị mở miệng cắn xiềng xích, giật mình, hỏi năm vị đạo sĩ: "Chìa khóa đâu?"
Đạo sĩ đứng đầu họ Minh có hơi sửng sốt, chợt kịp phản ứng, cung kính nói với bổn tôn: "Con hồ yêu này làm xằng làm bậy, nếu ngài thả nó, sợ là ngày sau tai họa khó mà dẹp yên....."
Bổn tôn liếc nhìn ông ta, lặp lại: "Chìa khóa."
Đạo sĩ họ Minh cũng không phải kiểu người hồ đồ mất khôn, ông liếc nhìn một đạo sĩ đứng kế bên, vị đạo sĩ kia cẩn thận từng li từng tí lấy chìa khóa bằng bạc ra khỏi ngực, đi đến bên cạnh, mở lồng giam.
Đám dân chúng chung quanh trợn mắt há hốc miệng. Hiển nhiên bọn họ không biết tại sao các đạo trưởng xưa nay được người cung phụng lại đối với một cô gái áo trắng bình thường như tôi kính cẩn lễ phép, đã vậy còn đi thả con hồ yêu làm xằng làm bậy một phương này.
Người không biết nên không sợ, người phàm cũng có chỗ tốt của người phàm, chẳng phải như vậy sao?
Xích Viêm nhảy xuống khỏi lồng giam, cơ thể uyển chuyển nhảy hai ba lần đã tới được đây, nhào vào trong lòng của tôi, lè lưỡi liếm tay của tôi loạn xạ, chín cái đuôi không ngừng lắc lư, nhìn là biết mừng như điên rồi.
Mừng như điên cũng phải thôi, nếu không phải do bổn tôn nhất thời nhiều chuyện và trái tim chính nghĩa chợt được thắp lên để tới đây hóng chuyện, e rằng hôm nay nàng sẽ biến thành một u hồn dưới tay của đạo sĩ kia.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, đôi mắt hồ ly hồng hồng ngân ngấn nước, giơ lên móng vuốt nhỏ lẫn lộn máu thịt, viết vào lòng bàn tay của tôi: "Vì sao mỗi lần ngay trong lúc ta tuyệt vọng nhất nàng lại xuất hiện?"
Bổn tôn cúi đầu cười với nàng, thầm nghĩ: "Phải chăng chính là nghiệt duyên?"
Nàng liếm liếm cổ của tôi, gắng sức cọ lung tung vào người tôi, lại giơ lên móng vuốt, viết lên lòng bàn tay tôi mang lại cảm giác tê dại: "Nàng như vậy, ta sẽ yêu nàng đấy."
Tay bổn tôn run lên, suýt chút nữa quăng ngã con hồ ly trong lòng rồi.
Đạo trưởng, tôi thấy là, ông vẫn nên nhốt con hồ ly này lại đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.