Chương 7: Giám thị
Kính Dư
15/07/2020
Tôi vì để ý đến đây là lần đầu tiên của Thường Thiếu Minh, nên chỉ cùng hắn làm một lần. Thấy hắn rõ ràng là thân thể tốt như vậy, nhưng vẫn lại bị tôi lăn lộn đến nửa mê nửa tỉnh, cuối cùng chỉ biết nỉ non với tôi một câu "Từ bỏ".
Tôi giúp hắn rửa sạch một phen, cũng tự rửa sạch cho mình một chút, sau đó ôm hắn cùng nhau ngã vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi là bị đói đến tỉnh. Thường Thiếu Minh vẫn còn an tĩnh mà ngủ ở trong lòng ngực của tôi. Tôi nhẹ nhàng rút ra cánh tay tê mỏi, thế nhưng một chút cũng không có kinh động tính cảnh giác cực cao ngày thường của hắn, xác thật là hắn quả thực đã mệt đến tàn nhẫn.
Tôi không có mang quần áo tới nhà hắn. Cũng may Thường Thiếu Minh cùng tôi dáng người xấp xỉ, cho nên tôi tùy tay cầm quần áo của hắn mặc vào, chỉ là quần lót... Hắn để ở chỗ nào?
Tôi không muốn chính mình khắp nơi tìm kiếm tủ quần áo. Hơi nhướng mày nhìn hắn, không đành lòng đánh thức hắn đang ngủ say, vì vậy đành phải vây quanh khăn tắm nửa thân dưới, trực tiếp trống rỗng đi ra ngoài.
Trước kia đều là Thường Thiếu Minh nấu cơm, tuy rằng tôi cũng sẽ xào mấy món đồ ăn đơn giản, chỉ là không khéo tay bằng hắn, bất quá nấu mì sợi cũng không thành vấn đề. Tôi cầm chút đồ ăn, rửa sạch rồi nấu chung với mì, đang định đi vào phòng kêu hắn xuống ăn sáng, thì liền thấy hắn vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, toàn thân chỉ mặc áo khoác cùng một cái quần lót, tư thế hơi có chút biệt nữu.
Hắn nguyên bản còn có chút hoảng loạn, sau khi thấy tôi tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đôi mắt sáng lên đi về phía tôi.
"Trọng Lâu, thì ra là cậu ở trong này..." Hắn ba ba nhìn chằm chằm nồi mì sợi, cứ như là chó con bị bỏ đói nhiều ngày, vừa khát vọng vừa chờ mong, cái đuôi đều đang liều mạng mà phe phẩy. Tôi buồn cười tiến lên hôn hôn chóp mũi hắn, nói: "Đừng quá chờ mong, tay nghề của tôi có thể so không bằng anh đâu. Đi mặc tốt quần áo, rửa mặt một chút, nga, tùy tiện giúp tôi tìm cái quần, tôi phía dưới chính là cái gì cũng chưa mặc."
Thường Thiếu Minh lúc này mới kinh ngạc chú ý tới tôi đang quấn khăn tắm, hậu tri hậu giác mà nhớ tới chính hắn bộ dáng hiện tại cũng không tốt để đi nơi nào, vội vàng ứng thanh "Được". Trước khi đi hai mắt còn không quên nhìn mì sợi, sau đó giống như ngốc bạch ngọt vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngủ.
Tôi đè lại khóe miệng run rẩy, sụp đổ hoàn toàn vẻ ngoài cứng rắn nghiêm nghị ban đầu của mình.
Nhưng mà Thường Thiếu Minh suy cho cùng cũng không phải là ngốc bạch ngọt. Tôi cùng với hắn tình chàng ý thiếp, trên giường dưới giường qua hơn một tháng thần tiên nhật tử, tôi mới đột nhiên phát hiện —— người ngốc bạch ngọt chân chính thật ra phải là tôi mới đúng.
Có thể nói là sau khi cùng Mạc Hàn Huy gặp mặt, hết thảy bùng nổ dường như bắt đầu từ đó. Tôi bởi vậy mà một lần nữa lại dính phải một chút về lời đồn tai tiếng "bạn trai cũ" của Đào Giang bên này mới chia tay Đào Giang không lâu, bên kia lại cùng Thường Thiếu Minh lên giường. Đời trước trạm kiểm soát lớn nhất đã đột phá, sinh hoạt bổn ứng hạnh phúc mỹ mãn. Sau đó, tôi lại phát hiện một ít việc về đời trước cho đến khi chết già cũng chưa phát hiện ra sự tình ẩn sâu bên trong.
Thường Thiếu Minh lần đầu tiên cùng tôi làm tình, đã từng nói một câu như vậy: "Tôi có thể so với Đào Giang làm được càng tốt hơn". Tôi khi đó tuy trầm mê với dục vọng, cũng chưa từng dễ dàng bỏ qua chi tiết nhỏ như thế. Tôi biết hắn vẫn có khúc mắc về mối quan hệ của Đào Giang và tôi, xong việc cũng cùng hắn giải thích ngọn nguồn, tinh tế bảo đảm chính mình cùng Đào Giang không hề có nửa điểm quan hệ. Hắn lúc ấy bên miệng nhẹ nhàng sung sướng cong khóe môi khiến tôi vui mừng.
Tôi chỉ là nghĩ hắn vẫn luôn đem lời đồn kia để ở trong lòng nên mới nói ra nói vậy. Thẳng đến khi tình cờ thấy những hình ảnh trong máy tính của hắn, tôi mới dường như hiểu được rõ ngọn nguồn sự việc. Cho nên chẳng qua chính là vì một phần lớn nguyên nhân, mà một trong những nguyên nhân đó chính là ngày đó ở trường học tôi cùng với Đào Giang lôi kéo.
Tôi tự nhiên là không có nghĩ tới chính mình sẽ đi xem máy tính hắn. Tôi chỉ là nghĩ cho hắn một kinh hỉ, trước tiên trộm tới nhà hắn. Khoảnh khắc tôi mở ra cửa phòng ngủ, hắn vẫn đang chuyên tâm nhìn máy tính, nghe được thanh âm mở cửa cơ hồ chính là kinh hoảng thất thố mà đem máy tính gập xuống một cái, quay đầu nhìn về phía tôi, cũng thực mau trấn định xuống dưới, trong mắt phát ra kinh hỉ, bước nhanh chào đón, kêu: "Trọng Lâu."
Hắn ôm lấy tôi, hôn hôn khóe miệng tôi, tôi cười nói: "Thấy tôi liền kích động như vậy?"
Hắn lại gặm tôi một chút, "Ừ" một tiếng.
Tôi ở nơi hắn nhìn không thấy, ánh mắt lại lạnh xuống. Trên máy tính kia đều là hình ảnh, nếu là người khác, cách xa như vậy tôi khẳng định thấy không rõ, nhưng kia rõ ràng đều là ảnh chụp tôi, hơn nữa hẳn là chính là ảnh chụp tôi ngày hôm qua. Tôi cũng không biết chính mình khi nào còn bị chụp nhiều bức ảnh đến như vậy.
Thường Thiếu Minh kinh hỉ là giả, hắn trong mắt rõ ràng chỉ có kinh; hắn kích động mà hôn tôi cũng là giả, hắn chỉ là sợ tôi nhìn ra hắn hoảng loạn.
Tôi ở khoảng thời gian trước khi tới đây đều là kinh hỉ, nhưng ở thời điểm lúc này, tựa hồ lại chỉ có kinh hách.
"Thiếu Minh, anh trước tắm rửa một chút, tôi muốn anh." Tôi hồi cắn một chút bờ môi của hắn, vừa lòng mà thấy mặt hắn đỏ hồng. Tôi làm bộ cái gì cũng không biết, chính là một bộ dáng t*ng trùng thượng não đem hắn lừa gạt tới phòng tắm, "Tôi ở bên ngoài chờ anh."
Nghe thấy tiếng nước "rào rào" vang lên, tôi không chút do dự mà đi tới phòng ngủ của hắn, mở ra máy tính hắn, tìm ra bí mật mà cả hai đời của tôi đều không có phát hiện ra.
Mật mã tôi chỉ thử một lần, là sinh nhật tôi. Vẫn là nên nói Thường Thiếu Minh là ngốc vẫn hoàn ngốc? Tôi thật sự dở khóc dở cười.
Bất quá thực mau tôi liền cười không nổi, trên máy tính hình ảnh rõ ràng chính là một ngày hành trình ngày hôm qua của tôi, cùng mấy đồng học nói chuyện qua, đi làm chút chuyện gì, đều rõ ràng rành mạch.
Tôi cảm thấy trong lòng có đồ vật từng chút từng chút rạch nát trái tim tôi, trát đến tôi máu tươi đầm đìa. Còn có một ít đồ vật nháy mắt bật lửa nổ mạnh, làm đầu ngón tay tôi đều run rẩy một chút.
Người trước kêu tín nhiệm, người sau kêu phẫn nộ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Lại nhìn một chút, không có nội dung hôm trước, nhưng có một ít ảnh chụp không tồi, đại khái hắn luôn là xem xong liền xóa, chỉ giữ lại mấy tấm hắn cho rằng đẹp. Từ mấy ảnh chụp kia cho thấy tôi bị giám thị sinh hoạt đã giằng co một năm rưỡi.
Giám thị.
Tôi con mẹ nó bị người mỗi ngày nhìn chằm chằm một năm rưỡi, cùng người chân chính là ngốc bạch ngọt quả thật vô cùng giống nhau, sở hữu nhất cử nhất động đều ở trong mắt hắn. Hắn nếu là có một chút tín nhiệm tôi, cũng sẽ không cùng tôi sau khi xác định quan hệ còn làm như vậy! Hắn phảng phất chính là quyển dưỡng ——
Tôi cứng lại, quyển dưỡng... Hắn giống như là quyển dưỡng một con sủng vật. Cho dù hắn có dung túng bao nhiêu thì cũng chỉ là sủng vật, cho dù hắn thật sự yêu thì cũng chỉ là sủng vật, cho dù tự cho chỉ là sủng vật thì hai người trung chiếm cứ quyền chủ động, lại không biết chính mình hết thảy đều ở trong lòng bàn tay một người khác.
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc. Nói thật, cảm giác này một chút cũng không chịu nổi.
Ngươi cho rằng hắn một lòng ái ngươi, tín nhiệm ngươi, kỳ thật một chút cũng không tin ngươi, hắn phái người theo dõi ngươi, chụp ngươi nhất cử nhất động giám thị ngươi. Này giống như ngươi ban đầu cảm thấy các ngươi tình cảm là một khối ngọc thạch hoàn mỹ, lại tình cờ không may phát hiện ngọc thạch kỳ thật cũng vẫn có tì vết.
Tôi thân thiết mà hiểu rõ hắn yêu tôi, cũng không ai có thể so với tôi càng hiểu hắn có bao nhiêu để ý tôi, thậm chí tôi lý giải hành động này của hắn là bởi vì tôi ban đầu đối hắn cự tuyệt cùng lãnh đạm, làm hắn cảm giác an toàn quá mức loãng.
Tôi chỉ là không thể tiếp thu, thậm chí còn có chút thất vọng.
Tôi che lại mắt, đem máy tính nhẹ nhàng đóng lại, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình thường một chút, đừng bị phẫn nộ thiêu đỏ mắt.
Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn là không có thành công, tôi thậm chí không biết nên như thế nào đối mặt với Thường Thiếu Minh. Hiện tại tôi đại khái sẽ xông lên đánh hắn một quyền, hơn nữa nói không lựa lời sẽ nói ra rất nhiều lời thương tổn hắn, vì thế tôi chật vật mà chạy trối chết.
Tôi biết Thường Thiếu Minh nhạy bén, khẳng định có thể nhìn ra tôi lật xem máy tính hắn, này đại khái xem như đáp trả lại sự tín nhiệm của tôi đối với hắn. Hắn hung hăng đâm tôi một đao, tôi cũng đâm trả lại hắn một đao.
Tôi cũng không muốn trốn tránh, nhưng tôi cần bình tĩnh, ít nhất không phải cùng hắn làm một trận, không, đây là tôi đơn phương ẩu đả giải quyết vấn đề. Nếu không giải quyết xong chuyện này, đời này đều sẽ ngạnh ở trong lòng tôi cùng hắn.
Tôi miễn cưỡng xả ra một tràng cười.
Sau khi trở lại trường học, tôi vẫn luôn không có nhận được điện thoại hay là tin nhắn của Thường Thiếu Minh, quan hệ giữa hai chúng tôi tựa hồ lâm vào băng điểm.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi mới thấy Thường Thiếu Minh gửi tới một tin nhắn.
Hắn nói: "Trọng Lâu, cậu còn nguyện ý thấy tôi không?"
Ngữ khí hèn mọn mà sợ hãi, tựa hồ khẩn cầu một chút ánh sáng cuối cùng.
Tôi vẫn là nhịn không được trào phúng mà trả lời hắn: "Cho dù tôi nói tôi không muốn thấy anh, anh cũng không phải vẫn đều có thể nhìn thấy tôi hay sao?" Khi định ấn gửi đi tin nhắn, tôi nhìn nhìn thời gian gửi tới tin nhắn của hắn, rạng sáng bốn giờ.
Tôi thở dài, chung quy cũng không có gửi đi tin nhắn kia, lui ra khỏi chăn, lặng lẽ vứt điện thoại sang một bên.
#Wattpad: Mặc Dương @kkkyang2
.Hoàn Chương 07.
Tôi giúp hắn rửa sạch một phen, cũng tự rửa sạch cho mình một chút, sau đó ôm hắn cùng nhau ngã vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi là bị đói đến tỉnh. Thường Thiếu Minh vẫn còn an tĩnh mà ngủ ở trong lòng ngực của tôi. Tôi nhẹ nhàng rút ra cánh tay tê mỏi, thế nhưng một chút cũng không có kinh động tính cảnh giác cực cao ngày thường của hắn, xác thật là hắn quả thực đã mệt đến tàn nhẫn.
Tôi không có mang quần áo tới nhà hắn. Cũng may Thường Thiếu Minh cùng tôi dáng người xấp xỉ, cho nên tôi tùy tay cầm quần áo của hắn mặc vào, chỉ là quần lót... Hắn để ở chỗ nào?
Tôi không muốn chính mình khắp nơi tìm kiếm tủ quần áo. Hơi nhướng mày nhìn hắn, không đành lòng đánh thức hắn đang ngủ say, vì vậy đành phải vây quanh khăn tắm nửa thân dưới, trực tiếp trống rỗng đi ra ngoài.
Trước kia đều là Thường Thiếu Minh nấu cơm, tuy rằng tôi cũng sẽ xào mấy món đồ ăn đơn giản, chỉ là không khéo tay bằng hắn, bất quá nấu mì sợi cũng không thành vấn đề. Tôi cầm chút đồ ăn, rửa sạch rồi nấu chung với mì, đang định đi vào phòng kêu hắn xuống ăn sáng, thì liền thấy hắn vội vàng từ phòng ngủ chạy ra, toàn thân chỉ mặc áo khoác cùng một cái quần lót, tư thế hơi có chút biệt nữu.
Hắn nguyên bản còn có chút hoảng loạn, sau khi thấy tôi tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đôi mắt sáng lên đi về phía tôi.
"Trọng Lâu, thì ra là cậu ở trong này..." Hắn ba ba nhìn chằm chằm nồi mì sợi, cứ như là chó con bị bỏ đói nhiều ngày, vừa khát vọng vừa chờ mong, cái đuôi đều đang liều mạng mà phe phẩy. Tôi buồn cười tiến lên hôn hôn chóp mũi hắn, nói: "Đừng quá chờ mong, tay nghề của tôi có thể so không bằng anh đâu. Đi mặc tốt quần áo, rửa mặt một chút, nga, tùy tiện giúp tôi tìm cái quần, tôi phía dưới chính là cái gì cũng chưa mặc."
Thường Thiếu Minh lúc này mới kinh ngạc chú ý tới tôi đang quấn khăn tắm, hậu tri hậu giác mà nhớ tới chính hắn bộ dáng hiện tại cũng không tốt để đi nơi nào, vội vàng ứng thanh "Được". Trước khi đi hai mắt còn không quên nhìn mì sợi, sau đó giống như ngốc bạch ngọt vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngủ.
Tôi đè lại khóe miệng run rẩy, sụp đổ hoàn toàn vẻ ngoài cứng rắn nghiêm nghị ban đầu của mình.
Nhưng mà Thường Thiếu Minh suy cho cùng cũng không phải là ngốc bạch ngọt. Tôi cùng với hắn tình chàng ý thiếp, trên giường dưới giường qua hơn một tháng thần tiên nhật tử, tôi mới đột nhiên phát hiện —— người ngốc bạch ngọt chân chính thật ra phải là tôi mới đúng.
Có thể nói là sau khi cùng Mạc Hàn Huy gặp mặt, hết thảy bùng nổ dường như bắt đầu từ đó. Tôi bởi vậy mà một lần nữa lại dính phải một chút về lời đồn tai tiếng "bạn trai cũ" của Đào Giang bên này mới chia tay Đào Giang không lâu, bên kia lại cùng Thường Thiếu Minh lên giường. Đời trước trạm kiểm soát lớn nhất đã đột phá, sinh hoạt bổn ứng hạnh phúc mỹ mãn. Sau đó, tôi lại phát hiện một ít việc về đời trước cho đến khi chết già cũng chưa phát hiện ra sự tình ẩn sâu bên trong.
Thường Thiếu Minh lần đầu tiên cùng tôi làm tình, đã từng nói một câu như vậy: "Tôi có thể so với Đào Giang làm được càng tốt hơn". Tôi khi đó tuy trầm mê với dục vọng, cũng chưa từng dễ dàng bỏ qua chi tiết nhỏ như thế. Tôi biết hắn vẫn có khúc mắc về mối quan hệ của Đào Giang và tôi, xong việc cũng cùng hắn giải thích ngọn nguồn, tinh tế bảo đảm chính mình cùng Đào Giang không hề có nửa điểm quan hệ. Hắn lúc ấy bên miệng nhẹ nhàng sung sướng cong khóe môi khiến tôi vui mừng.
Tôi chỉ là nghĩ hắn vẫn luôn đem lời đồn kia để ở trong lòng nên mới nói ra nói vậy. Thẳng đến khi tình cờ thấy những hình ảnh trong máy tính của hắn, tôi mới dường như hiểu được rõ ngọn nguồn sự việc. Cho nên chẳng qua chính là vì một phần lớn nguyên nhân, mà một trong những nguyên nhân đó chính là ngày đó ở trường học tôi cùng với Đào Giang lôi kéo.
Tôi tự nhiên là không có nghĩ tới chính mình sẽ đi xem máy tính hắn. Tôi chỉ là nghĩ cho hắn một kinh hỉ, trước tiên trộm tới nhà hắn. Khoảnh khắc tôi mở ra cửa phòng ngủ, hắn vẫn đang chuyên tâm nhìn máy tính, nghe được thanh âm mở cửa cơ hồ chính là kinh hoảng thất thố mà đem máy tính gập xuống một cái, quay đầu nhìn về phía tôi, cũng thực mau trấn định xuống dưới, trong mắt phát ra kinh hỉ, bước nhanh chào đón, kêu: "Trọng Lâu."
Hắn ôm lấy tôi, hôn hôn khóe miệng tôi, tôi cười nói: "Thấy tôi liền kích động như vậy?"
Hắn lại gặm tôi một chút, "Ừ" một tiếng.
Tôi ở nơi hắn nhìn không thấy, ánh mắt lại lạnh xuống. Trên máy tính kia đều là hình ảnh, nếu là người khác, cách xa như vậy tôi khẳng định thấy không rõ, nhưng kia rõ ràng đều là ảnh chụp tôi, hơn nữa hẳn là chính là ảnh chụp tôi ngày hôm qua. Tôi cũng không biết chính mình khi nào còn bị chụp nhiều bức ảnh đến như vậy.
Thường Thiếu Minh kinh hỉ là giả, hắn trong mắt rõ ràng chỉ có kinh; hắn kích động mà hôn tôi cũng là giả, hắn chỉ là sợ tôi nhìn ra hắn hoảng loạn.
Tôi ở khoảng thời gian trước khi tới đây đều là kinh hỉ, nhưng ở thời điểm lúc này, tựa hồ lại chỉ có kinh hách.
"Thiếu Minh, anh trước tắm rửa một chút, tôi muốn anh." Tôi hồi cắn một chút bờ môi của hắn, vừa lòng mà thấy mặt hắn đỏ hồng. Tôi làm bộ cái gì cũng không biết, chính là một bộ dáng t*ng trùng thượng não đem hắn lừa gạt tới phòng tắm, "Tôi ở bên ngoài chờ anh."
Nghe thấy tiếng nước "rào rào" vang lên, tôi không chút do dự mà đi tới phòng ngủ của hắn, mở ra máy tính hắn, tìm ra bí mật mà cả hai đời của tôi đều không có phát hiện ra.
Mật mã tôi chỉ thử một lần, là sinh nhật tôi. Vẫn là nên nói Thường Thiếu Minh là ngốc vẫn hoàn ngốc? Tôi thật sự dở khóc dở cười.
Bất quá thực mau tôi liền cười không nổi, trên máy tính hình ảnh rõ ràng chính là một ngày hành trình ngày hôm qua của tôi, cùng mấy đồng học nói chuyện qua, đi làm chút chuyện gì, đều rõ ràng rành mạch.
Tôi cảm thấy trong lòng có đồ vật từng chút từng chút rạch nát trái tim tôi, trát đến tôi máu tươi đầm đìa. Còn có một ít đồ vật nháy mắt bật lửa nổ mạnh, làm đầu ngón tay tôi đều run rẩy một chút.
Người trước kêu tín nhiệm, người sau kêu phẫn nộ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Lại nhìn một chút, không có nội dung hôm trước, nhưng có một ít ảnh chụp không tồi, đại khái hắn luôn là xem xong liền xóa, chỉ giữ lại mấy tấm hắn cho rằng đẹp. Từ mấy ảnh chụp kia cho thấy tôi bị giám thị sinh hoạt đã giằng co một năm rưỡi.
Giám thị.
Tôi con mẹ nó bị người mỗi ngày nhìn chằm chằm một năm rưỡi, cùng người chân chính là ngốc bạch ngọt quả thật vô cùng giống nhau, sở hữu nhất cử nhất động đều ở trong mắt hắn. Hắn nếu là có một chút tín nhiệm tôi, cũng sẽ không cùng tôi sau khi xác định quan hệ còn làm như vậy! Hắn phảng phất chính là quyển dưỡng ——
Tôi cứng lại, quyển dưỡng... Hắn giống như là quyển dưỡng một con sủng vật. Cho dù hắn có dung túng bao nhiêu thì cũng chỉ là sủng vật, cho dù hắn thật sự yêu thì cũng chỉ là sủng vật, cho dù tự cho chỉ là sủng vật thì hai người trung chiếm cứ quyền chủ động, lại không biết chính mình hết thảy đều ở trong lòng bàn tay một người khác.
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc. Nói thật, cảm giác này một chút cũng không chịu nổi.
Ngươi cho rằng hắn một lòng ái ngươi, tín nhiệm ngươi, kỳ thật một chút cũng không tin ngươi, hắn phái người theo dõi ngươi, chụp ngươi nhất cử nhất động giám thị ngươi. Này giống như ngươi ban đầu cảm thấy các ngươi tình cảm là một khối ngọc thạch hoàn mỹ, lại tình cờ không may phát hiện ngọc thạch kỳ thật cũng vẫn có tì vết.
Tôi thân thiết mà hiểu rõ hắn yêu tôi, cũng không ai có thể so với tôi càng hiểu hắn có bao nhiêu để ý tôi, thậm chí tôi lý giải hành động này của hắn là bởi vì tôi ban đầu đối hắn cự tuyệt cùng lãnh đạm, làm hắn cảm giác an toàn quá mức loãng.
Tôi chỉ là không thể tiếp thu, thậm chí còn có chút thất vọng.
Tôi che lại mắt, đem máy tính nhẹ nhàng đóng lại, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình thường một chút, đừng bị phẫn nộ thiêu đỏ mắt.
Nhưng mà cuối cùng tôi vẫn là không có thành công, tôi thậm chí không biết nên như thế nào đối mặt với Thường Thiếu Minh. Hiện tại tôi đại khái sẽ xông lên đánh hắn một quyền, hơn nữa nói không lựa lời sẽ nói ra rất nhiều lời thương tổn hắn, vì thế tôi chật vật mà chạy trối chết.
Tôi biết Thường Thiếu Minh nhạy bén, khẳng định có thể nhìn ra tôi lật xem máy tính hắn, này đại khái xem như đáp trả lại sự tín nhiệm của tôi đối với hắn. Hắn hung hăng đâm tôi một đao, tôi cũng đâm trả lại hắn một đao.
Tôi cũng không muốn trốn tránh, nhưng tôi cần bình tĩnh, ít nhất không phải cùng hắn làm một trận, không, đây là tôi đơn phương ẩu đả giải quyết vấn đề. Nếu không giải quyết xong chuyện này, đời này đều sẽ ngạnh ở trong lòng tôi cùng hắn.
Tôi miễn cưỡng xả ra một tràng cười.
Sau khi trở lại trường học, tôi vẫn luôn không có nhận được điện thoại hay là tin nhắn của Thường Thiếu Minh, quan hệ giữa hai chúng tôi tựa hồ lâm vào băng điểm.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi mới thấy Thường Thiếu Minh gửi tới một tin nhắn.
Hắn nói: "Trọng Lâu, cậu còn nguyện ý thấy tôi không?"
Ngữ khí hèn mọn mà sợ hãi, tựa hồ khẩn cầu một chút ánh sáng cuối cùng.
Tôi vẫn là nhịn không được trào phúng mà trả lời hắn: "Cho dù tôi nói tôi không muốn thấy anh, anh cũng không phải vẫn đều có thể nhìn thấy tôi hay sao?" Khi định ấn gửi đi tin nhắn, tôi nhìn nhìn thời gian gửi tới tin nhắn của hắn, rạng sáng bốn giờ.
Tôi thở dài, chung quy cũng không có gửi đi tin nhắn kia, lui ra khỏi chăn, lặng lẽ vứt điện thoại sang một bên.
#Wattpad: Mặc Dương @kkkyang2
.Hoàn Chương 07.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.