Chương 1113: Càn quấy.
Ngốc Tiểu Ngư
05/09/2015
- Ta tin tưởng thực lực của mình và Tử Huyên, chỉ thế thôi.
Thần Dạ ánh mắt đảo qua thản nhiên nói:
- Tốt rồi đồ của ta cũng lấy ra rồi, Liễu công tử ngươi sẽ nói tùy tiện đấy chứ?
- Dùng thân phận của bổn công tử há lại nói tùy tiện?
- Vậy phiền người lấy ra đây, tránh cho chúng ta hoài nghi mới tốt.
Liễu Hàn Song hừ nói:
- Ngươi còn không tư cách kiến thức tuyệt học của Liễu chi nhất tộc ta.
- Liễu chi nhất tộc quả thật rất giỏi.
Thần Dạ kéo dài thanh âm nói:
- Tuy rằng ta không tư cách, nhưng trước mắt ta là ngươi duy nhất có tư cách cạnh tranh với ngươi, nếu ngươi không lấy ra được vậy thì có nghĩa là họa quyển sẽ thuộc về ta.
- Ai nói cho ngươi là bổn công tử không lấy ra được?
- Vậy ngươi lấy ra đi, lén lút muốn làm gì thế?
Liễu Hàn Song tức giận nói:
- Vật trân quý như thế, bổn công tử chỉ cần giao cho Thiên lão là tốt rồi, dựa vào gì phải cho ngươi thấy chứ?
- Không cho ta xem thì sao ta biết được là có phải ngươi muốn âm thầm gây áp lực gì cho Thiên tiền bối không chứ?
Thần Dạ ra vẻ vô tội nói
- Giở trò
Liễu Hàn Song cười nhạo nói:
- Mới rồi đạt được Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên tựa hồ là ngươi làm ra trò mờ ám gì đó mới đúng.
Thần Dạ nhẹ gật đầu cười nói:
- Đúng vậy a, vừa rồi có chút mờ ám, nhưng không có cách nào, ai bảo chủ nhân Yên Sơn lão nhân đồng ý cũng đồng ý chứ? Ngươi gọi cái rắm ah, có bản lĩnh thì ngươi khiến chủ nhân của họa quyển này cũng đồng ý ngươi làm vậy đi, thế gì ta cũng không biết nói gì cả.
- Nhã nhặn chút đi!
Tử Huyên liếc mắt, tên này ngày càng hư rồi, bất quá mình thích hắn không phải vì chút xấu xa đó sao, vừa nghĩ đến đây khuôn mặt nàng đã đỏ bừng.
Mọi người lại hoàn toàn bó tay với những lời này của Thần Dạ, chủ nhân của họa quyển này vào ngàn năm trước dã vẫn lạc rồi, sao có thể đồng ý đây.
Hiện giờ chủ nhân của họa quyển chính là Thiên chi nhất tộc, nhưng Thiên Mạc Hành hiển nhiên sẽ không để cho Liễu Hàn Song làm như vậy, giữa Tứ đại siêu cấp thế lực trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với nhau.
- Ngươi...
- Ta cái gì mà ta chứ!
Thần Dạ cười hắc hắc nói:
- Liễu công tử, Đại Thiên Tạo Hóa Công theo lời ngươi sẽ không phải là ấn chế mà không phải nguyên bản đấy chứ?
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều có chút trêu tức nhìn về phía. Liễu Hàn Song
Thân là hậu bối trực hệ của Liễu chi nhất tộc, Liễu Hàn Song có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng cái gọi là vốn liếng này khiến hắn hoặc là nói lớp trẻ của Tứ đại siêu cấp thế lực rất là cao ngạo, quả thật khiến người cực kỳ không thích.
Hiện giờ có một người không chút kiêng nể gì đối đãi với Liễu Hàn Song như vậy, mọi người tự nhiên là cam tâm tình nguyện muốn thấy Liễu Hàn Song không dễ chiu gì rồi.
Nói thật ấn chế và nguyên bản cũng không khác nhau quá lớn, chỉ có một điểm là võ học nguyên bản sẽ có ấn ký của chủ nhân sáng tạo ra võ học này, tựu như Hàn ri sắc nguyệt tiễn và bát hoang ** trảm Thần Dạ từng đạt được vậy, lúc tu luyện sẽ dễ dàng hơn một chút, mà sau khi trải qua khảo nghiệm thì tu luyện cũng sẽ khắc sâu hơn một chút.
Những thứ khác đều là vậy, cái gọi là dễ dàng và khắc sâu chỉ cần hạ chút ít công phu là có thể làm được, cũng không có quan hệ gì cả, chỉ là như vậy thì sẽ có thêm chút thành ý thôi.
- Hỗn trướng, Liễu chi nhất tộc ngươi có thể tùy tiện chỉ điểm sao?
Liễu Hàn Song giận dữ, xem ra là bị Thần Dạ nói trúng rồi
- Hắc hắc tâm không chính rõ ràng lý còn hùng hồn như thế, thế giới này quả nhiên là nắm đấm lớn chính là đạo lý a!
Thần Dạ thở dài
Liễu Hàn Song vào lúc này tựa hồ đã minh bạch gì đó, cười nhạt nói:
- Ngươi nói không sai, thế giới lấy võ vi tôn, ngươi không bằng ta thì phải thành thật một chút, nếu không. . . .
- Tốt ta hiểu.
Thần Dạ rất chân thành nhẹ gật đầu, chợt hướng Thiên Mạc Hành trên bệ đá nói:
- Thiên tiền bối, nếu những vật này của ta so ra vẫn kém Liễu công tử thì ta có thể thêm nữa, những thiên tài địa bảo này ta vẫn còn!
- Chẳng lẽ chỉ ngươi có, bổn công tử không có sao?
Liễu Hàn Song biết rõ mình dùng võ học ấn chế trao đổi quả thật không đủ thành ý, hơn nữa nói thật đồ vật mà Thần Dạ xuất ra quá nhiều, hắn cũng không chắc có thể đổi được họa quyển nữa.
Bởi vậy hắn lập tức đứng dậy nói:
- Thiên lão, ta lại thêm hai chuôi thần binh, ba khối Tử Tinh Ngọc Thạch 50 cân mà chỉ Liễu chi nhất tộc ta có. . . .
Quả nhiên Liễu chi nhất tộc vô cùng tài đại khí thô ah
Tử Tinh Ngọc Thạch kia Thần Dạ cũng đã được nghe nói qua, chính là một loại tài liệu đặc thù để rèn thần binh thậm chí là Hồn Nguyên chi bảo, cực kỳ thưa thớt, Liễu Hàn Song có thể xuất ra 50 cân đã rất có thành ý rồi.
Đương nhiên tài liệu cần thiết để rèn Hồn Nguyên chi bảo quả thật quá nhiều quá trân quý, hơn nữa cũng không phải người bình thường có thể rèn được, nếu không cũng đã không hình dung Hồn Nguyên chi bảo thành vật do Thiên Địa tự sinh rồi.
- Thế nào tiểu tử, ngươi còn có thể xuất ra gì nữa?
Liễu Hàn Song nắm chắc thắng lợi, vẻ mặt giễu cợt nhìn Thần Dạ
Thần Dạ khoát tay áo nói:
- Ta thật sự không cầm ra được vật gì nữa, cho dù có thì so ra vẫn kém Tử Tinh Ngọc Thạch, bởi vậy ta buông tha.
- Buông tha, tiểu tử ngươi có tư cách tranh đoạt với bổn công tử sao, ở trong mắt bổn công tử ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến thôi.
Liễu Hàn Song lạnh lùng cười cười, trong ánh mắt có một tia thoải mái, rốt cục cũng đè được tên này rồi.
- Đúng vậy a, ta chỉ là một con sâu cái kiến thôi, bất quá con sâu cái kiến như ta lại khiến Liễu công tử ngươi phải bỏ ra nhiều hơn hai chuôi thần binh và 50 cân Tử Tinh Ngọc Thạch, cái này cũng không tệ rồi!
Thần Dạ cười ha ha nói
- Ngươi. . . .
Liễu Hàn Song thiếu chút nữa đã hộc máu.
Người ở chỗ này đều cười ha ha, tiểu tử này chính là đến quấy rối, căn bản không muốn đạt được họa quyển kia, cả đám người trên bữa tiệc khách quý trong lòng đều rõ ràng, thầm may mắn trước kia không đắc tội với người trẻ tuổi này, nếu không dùng cách hắn đối đầu với Liễu chi nhất tộc thì những người khác đương nhiên càng thêm không để trong lòng rồi.
Lúc đó đám người mình đấu giá thứ gì hắn đều thò chân vào thì thật không dễ chịu chút nào.
- Thiên lão, có thể trao đổi bức họa quyển này rồi chứ?
Liễu Hàn Song bình tĩnh nói ra, bất luận kẻ nào vô duyên vô cớ bị chơi một vố trong lòng đương nhiên đều không được dễ chịu, nếu ánh mắt có thể giết người thì tin tưởng Thần Dạ đã bị chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Tự nhiên có thể
Thiên Mạc Hành cũng cười ha ha một tiếng.
Sau khi trao đổi tốt, Thiên Mạc Hành lại nói:
- Đấu giá hội lần này kết thúc mỹ mãn, cảm tạ chư vị quang lâm, hiện giờ đã chuẩn bị xong yến hội, thỉnh mọi người cùng tham gia.
Mọi người hiện giờ, nhất là Liễu Hàn Song nào còn tâm tình tham gia yến hội gì, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Thần Dạ dẫn đầu rời đi.
Thần Dạ ánh mắt đảo qua thản nhiên nói:
- Tốt rồi đồ của ta cũng lấy ra rồi, Liễu công tử ngươi sẽ nói tùy tiện đấy chứ?
- Dùng thân phận của bổn công tử há lại nói tùy tiện?
- Vậy phiền người lấy ra đây, tránh cho chúng ta hoài nghi mới tốt.
Liễu Hàn Song hừ nói:
- Ngươi còn không tư cách kiến thức tuyệt học của Liễu chi nhất tộc ta.
- Liễu chi nhất tộc quả thật rất giỏi.
Thần Dạ kéo dài thanh âm nói:
- Tuy rằng ta không tư cách, nhưng trước mắt ta là ngươi duy nhất có tư cách cạnh tranh với ngươi, nếu ngươi không lấy ra được vậy thì có nghĩa là họa quyển sẽ thuộc về ta.
- Ai nói cho ngươi là bổn công tử không lấy ra được?
- Vậy ngươi lấy ra đi, lén lút muốn làm gì thế?
Liễu Hàn Song tức giận nói:
- Vật trân quý như thế, bổn công tử chỉ cần giao cho Thiên lão là tốt rồi, dựa vào gì phải cho ngươi thấy chứ?
- Không cho ta xem thì sao ta biết được là có phải ngươi muốn âm thầm gây áp lực gì cho Thiên tiền bối không chứ?
Thần Dạ ra vẻ vô tội nói
- Giở trò
Liễu Hàn Song cười nhạo nói:
- Mới rồi đạt được Tâm Liên Dưỡng Hồn Tiên tựa hồ là ngươi làm ra trò mờ ám gì đó mới đúng.
Thần Dạ nhẹ gật đầu cười nói:
- Đúng vậy a, vừa rồi có chút mờ ám, nhưng không có cách nào, ai bảo chủ nhân Yên Sơn lão nhân đồng ý cũng đồng ý chứ? Ngươi gọi cái rắm ah, có bản lĩnh thì ngươi khiến chủ nhân của họa quyển này cũng đồng ý ngươi làm vậy đi, thế gì ta cũng không biết nói gì cả.
- Nhã nhặn chút đi!
Tử Huyên liếc mắt, tên này ngày càng hư rồi, bất quá mình thích hắn không phải vì chút xấu xa đó sao, vừa nghĩ đến đây khuôn mặt nàng đã đỏ bừng.
Mọi người lại hoàn toàn bó tay với những lời này của Thần Dạ, chủ nhân của họa quyển này vào ngàn năm trước dã vẫn lạc rồi, sao có thể đồng ý đây.
Hiện giờ chủ nhân của họa quyển chính là Thiên chi nhất tộc, nhưng Thiên Mạc Hành hiển nhiên sẽ không để cho Liễu Hàn Song làm như vậy, giữa Tứ đại siêu cấp thế lực trước giờ vẫn luôn cạnh tranh với nhau.
- Ngươi...
- Ta cái gì mà ta chứ!
Thần Dạ cười hắc hắc nói:
- Liễu công tử, Đại Thiên Tạo Hóa Công theo lời ngươi sẽ không phải là ấn chế mà không phải nguyên bản đấy chứ?
Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều có chút trêu tức nhìn về phía. Liễu Hàn Song
Thân là hậu bối trực hệ của Liễu chi nhất tộc, Liễu Hàn Song có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng cái gọi là vốn liếng này khiến hắn hoặc là nói lớp trẻ của Tứ đại siêu cấp thế lực rất là cao ngạo, quả thật khiến người cực kỳ không thích.
Hiện giờ có một người không chút kiêng nể gì đối đãi với Liễu Hàn Song như vậy, mọi người tự nhiên là cam tâm tình nguyện muốn thấy Liễu Hàn Song không dễ chiu gì rồi.
Nói thật ấn chế và nguyên bản cũng không khác nhau quá lớn, chỉ có một điểm là võ học nguyên bản sẽ có ấn ký của chủ nhân sáng tạo ra võ học này, tựu như Hàn ri sắc nguyệt tiễn và bát hoang ** trảm Thần Dạ từng đạt được vậy, lúc tu luyện sẽ dễ dàng hơn một chút, mà sau khi trải qua khảo nghiệm thì tu luyện cũng sẽ khắc sâu hơn một chút.
Những thứ khác đều là vậy, cái gọi là dễ dàng và khắc sâu chỉ cần hạ chút ít công phu là có thể làm được, cũng không có quan hệ gì cả, chỉ là như vậy thì sẽ có thêm chút thành ý thôi.
- Hỗn trướng, Liễu chi nhất tộc ngươi có thể tùy tiện chỉ điểm sao?
Liễu Hàn Song giận dữ, xem ra là bị Thần Dạ nói trúng rồi
- Hắc hắc tâm không chính rõ ràng lý còn hùng hồn như thế, thế giới này quả nhiên là nắm đấm lớn chính là đạo lý a!
Thần Dạ thở dài
Liễu Hàn Song vào lúc này tựa hồ đã minh bạch gì đó, cười nhạt nói:
- Ngươi nói không sai, thế giới lấy võ vi tôn, ngươi không bằng ta thì phải thành thật một chút, nếu không. . . .
- Tốt ta hiểu.
Thần Dạ rất chân thành nhẹ gật đầu, chợt hướng Thiên Mạc Hành trên bệ đá nói:
- Thiên tiền bối, nếu những vật này của ta so ra vẫn kém Liễu công tử thì ta có thể thêm nữa, những thiên tài địa bảo này ta vẫn còn!
- Chẳng lẽ chỉ ngươi có, bổn công tử không có sao?
Liễu Hàn Song biết rõ mình dùng võ học ấn chế trao đổi quả thật không đủ thành ý, hơn nữa nói thật đồ vật mà Thần Dạ xuất ra quá nhiều, hắn cũng không chắc có thể đổi được họa quyển nữa.
Bởi vậy hắn lập tức đứng dậy nói:
- Thiên lão, ta lại thêm hai chuôi thần binh, ba khối Tử Tinh Ngọc Thạch 50 cân mà chỉ Liễu chi nhất tộc ta có. . . .
Quả nhiên Liễu chi nhất tộc vô cùng tài đại khí thô ah
Tử Tinh Ngọc Thạch kia Thần Dạ cũng đã được nghe nói qua, chính là một loại tài liệu đặc thù để rèn thần binh thậm chí là Hồn Nguyên chi bảo, cực kỳ thưa thớt, Liễu Hàn Song có thể xuất ra 50 cân đã rất có thành ý rồi.
Đương nhiên tài liệu cần thiết để rèn Hồn Nguyên chi bảo quả thật quá nhiều quá trân quý, hơn nữa cũng không phải người bình thường có thể rèn được, nếu không cũng đã không hình dung Hồn Nguyên chi bảo thành vật do Thiên Địa tự sinh rồi.
- Thế nào tiểu tử, ngươi còn có thể xuất ra gì nữa?
Liễu Hàn Song nắm chắc thắng lợi, vẻ mặt giễu cợt nhìn Thần Dạ
Thần Dạ khoát tay áo nói:
- Ta thật sự không cầm ra được vật gì nữa, cho dù có thì so ra vẫn kém Tử Tinh Ngọc Thạch, bởi vậy ta buông tha.
- Buông tha, tiểu tử ngươi có tư cách tranh đoạt với bổn công tử sao, ở trong mắt bổn công tử ngươi chẳng qua chỉ là một con sâu cái kiến thôi.
Liễu Hàn Song lạnh lùng cười cười, trong ánh mắt có một tia thoải mái, rốt cục cũng đè được tên này rồi.
- Đúng vậy a, ta chỉ là một con sâu cái kiến thôi, bất quá con sâu cái kiến như ta lại khiến Liễu công tử ngươi phải bỏ ra nhiều hơn hai chuôi thần binh và 50 cân Tử Tinh Ngọc Thạch, cái này cũng không tệ rồi!
Thần Dạ cười ha ha nói
- Ngươi. . . .
Liễu Hàn Song thiếu chút nữa đã hộc máu.
Người ở chỗ này đều cười ha ha, tiểu tử này chính là đến quấy rối, căn bản không muốn đạt được họa quyển kia, cả đám người trên bữa tiệc khách quý trong lòng đều rõ ràng, thầm may mắn trước kia không đắc tội với người trẻ tuổi này, nếu không dùng cách hắn đối đầu với Liễu chi nhất tộc thì những người khác đương nhiên càng thêm không để trong lòng rồi.
Lúc đó đám người mình đấu giá thứ gì hắn đều thò chân vào thì thật không dễ chịu chút nào.
- Thiên lão, có thể trao đổi bức họa quyển này rồi chứ?
Liễu Hàn Song bình tĩnh nói ra, bất luận kẻ nào vô duyên vô cớ bị chơi một vố trong lòng đương nhiên đều không được dễ chịu, nếu ánh mắt có thể giết người thì tin tưởng Thần Dạ đã bị chết không biết bao nhiêu lần rồi.
- Tự nhiên có thể
Thiên Mạc Hành cũng cười ha ha một tiếng.
Sau khi trao đổi tốt, Thiên Mạc Hành lại nói:
- Đấu giá hội lần này kết thúc mỹ mãn, cảm tạ chư vị quang lâm, hiện giờ đã chuẩn bị xong yến hội, thỉnh mọi người cùng tham gia.
Mọi người hiện giờ, nhất là Liễu Hàn Song nào còn tâm tình tham gia yến hội gì, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Thần Dạ dẫn đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.