Chương 454: Cánh cửa cung điện.
Ngốc Tiểu Ngư
07/04/2015
Nhưng giờ phút này trong
không gian điện Cổ Đế lại tràn ngập một luồng uy áp mãnh liệt khác, mà
cảm giác này chính là đến từ trong hài cốt của Hắc Long.
Phía đông cung điện có hài cốt hơn trăm trượng của Hắc Long, nhi cây cầu bắt qua thiên điện, kéo dài khắp trong không gian, phảng phất như là cho dù thời gian có trôi qua cũng sẽ bị mất đi uy phong Chân Long, mà lại càng thêm nồng nặc.
Ánh mắt của Thần Dạ đọng lại rồi khẽ ngưng tụ, có lẽ ở nơi này có thể nói chính là một nơi tương đối an toàn, bởi vì chiến ý của Cự Hổ đã biến mất nên hài cốt của Hắc Long cũng không cần phải… ẩn nhẫn nữa.
Long Uy lan tràn, nhanh chóng bao phủ tất cả mảnh thiên địa này, dưới sự cảm giác của sức lực linh hồn, lấy hài cốt của Hắc Long làm trung tâm, trong phương viên mười dặm đều bị che phủ.
Bất qua thời điểm Long Uy này tới gần cung điện lại như có một tầng bình chướng vô hình ngăn cách, làm cho Long Uy bá đạo này có làm thế nào cũng không thể vượt qua, chỉ có thể bất đắc dĩ dừng bước ở bên ngoài cung điện mà thôi.
Cảm ứng được những thứ này, Thần Dạ lại càng thêm hiểu rõ sự thần bí cùng cường đại của cung điện, ít nhất bây giờ hắn không có cách nào kháng cự sự lan tràn của Long Uy, dù cho trong cơ thể của hắn có sức lực của Hắc Long.
Mà không biết có phải bởi vì bị Long Uy kích thích hay không, mà sâu trong cung điện lại xuất hiện một đạo hào quang nhàn nhạt, chậm rãi xoay tròn ở trên địa bàn của nó…
Mặc dù Hắc Long cường đại nhưng Thần Dạ dám cam đoan nó không thể lay chuyển được điện Cổ Đế, huống chi đây chỉ là Long Uy ở trong hài cốt của Hắc Long lan tràn ra mà thôi, vậy nên càng không thể nào khiến cung điện này phát sinh bất kỳ khác thường nào.
Nhưng một đạo hào quang xuất hiện, sao lại trùng hợp như thế chứ?
Thần Dạ khẽ run rẩy, có lẽ lần này hắn thật sự có thể đạt được nguyện vọng bấy lâu nay trong lòng.
Vừa nghĩ tới đây, Thần Dạ liền không nghĩ ngợi thêm mữa mà tung người nhảy lên, thân ảnh giống như mũi tên rời cung bắn mạnh tới phía trước.
Sau khi lên tới cảnh giới Thượng Huyền, tốc độ của Thần Dạ đã mau hơn so với dĩ vãng không chỉ là một bấc, lúc này hắn thi triển toàn lực lại giống như một đạo U Linh thổi qua trong hư không, chỉ chốc lát sau, khoảng cách vốn cách cung điện không xa đã cứng rắn bị kéo gần lại một chút.
- Lần này không thể sắp thành mà lại bại được!
Nhìn thấy một màn này Thần Dạ cắn chặt hàm răng một chút, trong ánh mắt xẹt qua khát vọng cực độ.
Hắn tìm được Thiên Đao và điện Cổ Đế đã được ba năm, nhất là Thiên Đao do một tay hắn giúp nó trọng sinh trở về, nên đối với hai người này Thần Dạ có một phần tình cảm rất khó có thể diễn tả thành lời.
Song sau nhiều lần tiến vào điện Cổ Đế, chỉ có một ít lần mượn nhờ sức lực của Long nguyên, Thần Dạ mới có thể nhích tới gần điện Cổ Đế và chạm vào cửa điện.
Nhưng cũng bởi vì bị tiêu hao qua nhiều nên Thần Dạ cũng không ở trong đây quá lâu để có thể cảm nhận hoàn toàn sự thần kỳ của điện Cổ Đế.
Mặc dù Thần Dạ biết rất rõ, bởi vì linh hồn của điện Cổ Đế vẫn còn đang ngủ say, vô luận có thể nào điện Cổ Đế cũng không thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong như ban đầu, mà Thần Dạ cũng không thể trợ giúp điện Cổ Đế, giúp hắn làm nhiều chuyện khác.
Nhưng có một chuyện điện Cổ Đế lại có thể giúp hắn chiếu cố, tựa như trong điện có một gốc cây, là một kỳ vật có sức lực sinh mặt, có thể bù đắp những tiêu cực xuất hiện ở trên thân thể do ảnh hưởng qua nhiều ngày tháng….
Đây là thứ mà Thần Dạ bức bách muốn lấy được!
- Hưu!
Thân như ảo ảnh, dùng một tốc độ như mũi tên tiến tới, với sự giúp đỡ của thực lực Thượng Huyền, nhất là thân thể này đã được sức lực Hắc Long cải tạo, vô luận là lực lượng hay là sức bật cũng hơn hẳn so với bình thường.
Với đủ mọi nhân tốt, không chỉ giúp tốc độ của Thần Dạ nhanh hơn rất nhiều, mà tính bền bỉ cũng được kéo dài rất nhiều, lúc này có mấy phần giống như liều mạng. Cung điện phía trước mặc dù không phải là thoáng cái đã đến gần mấy thước, nhưng cũng từng bước từng bước lớn hơn ở trong tầm mắt của Thần Dạ…
- Cuối cùng đã tới rồi!
Điên cuồng chạy lướt qua trong một canh giờ, rốt cục cung điện khổng lồ một phương kia đã đứng ở trước mặt của Thần Dạ, chỉ cần hắn vươn hai tay ra là có thể dễ dàng chạm vào cánh cửa cung điện kia.
- Hô!
Nặng nề thở gấp ra một hơi, Thần Dạ cực kỳ suy yếu, chậm rãi nâng hai tay của hắn lên, sau đó đặt lên trên cánh cửa cung điện, lập tức có một luồng dao động đã từng cảm nhận được nhanh chóng thông qua lòng bàn tay của hắn mà vọt vào thân thể.
- Vù vù!
Trong không gian bỗng nhiên hiện lên chấn động rất nhỏ, mà thân thể của Thần Dạ cũng chợt chấn động trong chốc lát, cảm xúc bất khả tư nghị trong nháy mắt hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
Cánh cửa cung điện, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn chạm vào, nhưng có lẽ đây lại là lần đầu tiên hắn chạm vào bằng sức lực của bản thân, Thần Dạ cảm ứng rất rõ ràng cơn dao dộng này, sau khi nước vọt khắp người của hắn, cảm giác suy yếu liên biến mất vô tung vô ảnh chỉ trong nháy mắt.
Hiện tại trạng thái của hắn cơ hồ còn tốt hơn so với thời kỳ hắn toàn thịnh gấp trăm ngàn lần.
Sâu trong hai mắt của Thần Dạ hiện lên khát vọng cùng niềm tưởng rất mạnh, đây chỉ là tiếp xúc đến cánh cửa cung điện mà thôi, nếu như có thể tiến vào cung điện này, có thể phát sinh những chuyện bất khả tư nghị hay không?
Mang theo loại khát vọng này, trong lúc trạng thái đang tốt, tinh thần của Thần Dạ chợt khẽ động, nhanh chóng quyết định, hai tia sáng đen nhánh dữ dội tuôn ra bao trùm ở trên hai cánh tay của hắn, phía trước song chưởng của hắn liền có Long Thủ dữ tợn đang gầm thét!
- Ngâm!
Kèm theo tiếng long ngâm vang dội kia, khi song chưởng đặt vào trên cánh cửa cung điện, toàn bộ sức lực từ lúc sinh ra của Thần Dạ như thủy triều trào ra ngoài.
- Bồng bồng!
Trên cánh cửa cung điện nhất thởi vang lên thanh âm nổ mạnh, từng đoàn từng đoàn năng lượng chấn động, tựa như sóng gợn điên cuồng lan ra, thế nhưng cánh cửa cung điện vẫn không hề nhúc nhích.
Ngược lại Thần Dạ lại bị sức lực phản chấn khống lồ khiến phải lùi lại mấy bước.
Trước đó trong lòng Thần Dạ đã sớm có chuẩn bị, biết cánh cửa của cung điện cũng không dễ dàng được mở ra như vậy, nhưng cũng không ngờ rằng, không chỉ là đẩy không ngờ mà vừa rồi lúc bị đẩy lui, hắn rõ ràng còn cảm ứng được sức lực phản chấn mạnh hơn gấp đôi so với sức lực do hắn thi triển ra.
Giao chiến với bất cứ địch nhân nào, bất kể là đối thủ mạnh yếu thế nào thì lúc giao chiến cũng sẽ sinh ra sức lực phản chấn, nhưng bất đồng chính là, nếu như đối thủ rất yếu thì sức lực phản chấn căn bản sẽ không ảnh hưởng tới bản thân.
Còn nếu đối thủ quá mạnh mẽ, thì sức lực phản chấn lại có thể cũng đủ đẩ thương bản thân, thậm chí còn có thể chết ngay lập tức!
Đây chính là lẽ thường!
Phía đông cung điện có hài cốt hơn trăm trượng của Hắc Long, nhi cây cầu bắt qua thiên điện, kéo dài khắp trong không gian, phảng phất như là cho dù thời gian có trôi qua cũng sẽ bị mất đi uy phong Chân Long, mà lại càng thêm nồng nặc.
Ánh mắt của Thần Dạ đọng lại rồi khẽ ngưng tụ, có lẽ ở nơi này có thể nói chính là một nơi tương đối an toàn, bởi vì chiến ý của Cự Hổ đã biến mất nên hài cốt của Hắc Long cũng không cần phải… ẩn nhẫn nữa.
Long Uy lan tràn, nhanh chóng bao phủ tất cả mảnh thiên địa này, dưới sự cảm giác của sức lực linh hồn, lấy hài cốt của Hắc Long làm trung tâm, trong phương viên mười dặm đều bị che phủ.
Bất qua thời điểm Long Uy này tới gần cung điện lại như có một tầng bình chướng vô hình ngăn cách, làm cho Long Uy bá đạo này có làm thế nào cũng không thể vượt qua, chỉ có thể bất đắc dĩ dừng bước ở bên ngoài cung điện mà thôi.
Cảm ứng được những thứ này, Thần Dạ lại càng thêm hiểu rõ sự thần bí cùng cường đại của cung điện, ít nhất bây giờ hắn không có cách nào kháng cự sự lan tràn của Long Uy, dù cho trong cơ thể của hắn có sức lực của Hắc Long.
Mà không biết có phải bởi vì bị Long Uy kích thích hay không, mà sâu trong cung điện lại xuất hiện một đạo hào quang nhàn nhạt, chậm rãi xoay tròn ở trên địa bàn của nó…
Mặc dù Hắc Long cường đại nhưng Thần Dạ dám cam đoan nó không thể lay chuyển được điện Cổ Đế, huống chi đây chỉ là Long Uy ở trong hài cốt của Hắc Long lan tràn ra mà thôi, vậy nên càng không thể nào khiến cung điện này phát sinh bất kỳ khác thường nào.
Nhưng một đạo hào quang xuất hiện, sao lại trùng hợp như thế chứ?
Thần Dạ khẽ run rẩy, có lẽ lần này hắn thật sự có thể đạt được nguyện vọng bấy lâu nay trong lòng.
Vừa nghĩ tới đây, Thần Dạ liền không nghĩ ngợi thêm mữa mà tung người nhảy lên, thân ảnh giống như mũi tên rời cung bắn mạnh tới phía trước.
Sau khi lên tới cảnh giới Thượng Huyền, tốc độ của Thần Dạ đã mau hơn so với dĩ vãng không chỉ là một bấc, lúc này hắn thi triển toàn lực lại giống như một đạo U Linh thổi qua trong hư không, chỉ chốc lát sau, khoảng cách vốn cách cung điện không xa đã cứng rắn bị kéo gần lại một chút.
- Lần này không thể sắp thành mà lại bại được!
Nhìn thấy một màn này Thần Dạ cắn chặt hàm răng một chút, trong ánh mắt xẹt qua khát vọng cực độ.
Hắn tìm được Thiên Đao và điện Cổ Đế đã được ba năm, nhất là Thiên Đao do một tay hắn giúp nó trọng sinh trở về, nên đối với hai người này Thần Dạ có một phần tình cảm rất khó có thể diễn tả thành lời.
Song sau nhiều lần tiến vào điện Cổ Đế, chỉ có một ít lần mượn nhờ sức lực của Long nguyên, Thần Dạ mới có thể nhích tới gần điện Cổ Đế và chạm vào cửa điện.
Nhưng cũng bởi vì bị tiêu hao qua nhiều nên Thần Dạ cũng không ở trong đây quá lâu để có thể cảm nhận hoàn toàn sự thần kỳ của điện Cổ Đế.
Mặc dù Thần Dạ biết rất rõ, bởi vì linh hồn của điện Cổ Đế vẫn còn đang ngủ say, vô luận có thể nào điện Cổ Đế cũng không thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong như ban đầu, mà Thần Dạ cũng không thể trợ giúp điện Cổ Đế, giúp hắn làm nhiều chuyện khác.
Nhưng có một chuyện điện Cổ Đế lại có thể giúp hắn chiếu cố, tựa như trong điện có một gốc cây, là một kỳ vật có sức lực sinh mặt, có thể bù đắp những tiêu cực xuất hiện ở trên thân thể do ảnh hưởng qua nhiều ngày tháng….
Đây là thứ mà Thần Dạ bức bách muốn lấy được!
- Hưu!
Thân như ảo ảnh, dùng một tốc độ như mũi tên tiến tới, với sự giúp đỡ của thực lực Thượng Huyền, nhất là thân thể này đã được sức lực Hắc Long cải tạo, vô luận là lực lượng hay là sức bật cũng hơn hẳn so với bình thường.
Với đủ mọi nhân tốt, không chỉ giúp tốc độ của Thần Dạ nhanh hơn rất nhiều, mà tính bền bỉ cũng được kéo dài rất nhiều, lúc này có mấy phần giống như liều mạng. Cung điện phía trước mặc dù không phải là thoáng cái đã đến gần mấy thước, nhưng cũng từng bước từng bước lớn hơn ở trong tầm mắt của Thần Dạ…
- Cuối cùng đã tới rồi!
Điên cuồng chạy lướt qua trong một canh giờ, rốt cục cung điện khổng lồ một phương kia đã đứng ở trước mặt của Thần Dạ, chỉ cần hắn vươn hai tay ra là có thể dễ dàng chạm vào cánh cửa cung điện kia.
- Hô!
Nặng nề thở gấp ra một hơi, Thần Dạ cực kỳ suy yếu, chậm rãi nâng hai tay của hắn lên, sau đó đặt lên trên cánh cửa cung điện, lập tức có một luồng dao động đã từng cảm nhận được nhanh chóng thông qua lòng bàn tay của hắn mà vọt vào thân thể.
- Vù vù!
Trong không gian bỗng nhiên hiện lên chấn động rất nhỏ, mà thân thể của Thần Dạ cũng chợt chấn động trong chốc lát, cảm xúc bất khả tư nghị trong nháy mắt hiện lên trên khuôn mặt của hắn.
Cánh cửa cung điện, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn chạm vào, nhưng có lẽ đây lại là lần đầu tiên hắn chạm vào bằng sức lực của bản thân, Thần Dạ cảm ứng rất rõ ràng cơn dao dộng này, sau khi nước vọt khắp người của hắn, cảm giác suy yếu liên biến mất vô tung vô ảnh chỉ trong nháy mắt.
Hiện tại trạng thái của hắn cơ hồ còn tốt hơn so với thời kỳ hắn toàn thịnh gấp trăm ngàn lần.
Sâu trong hai mắt của Thần Dạ hiện lên khát vọng cùng niềm tưởng rất mạnh, đây chỉ là tiếp xúc đến cánh cửa cung điện mà thôi, nếu như có thể tiến vào cung điện này, có thể phát sinh những chuyện bất khả tư nghị hay không?
Mang theo loại khát vọng này, trong lúc trạng thái đang tốt, tinh thần của Thần Dạ chợt khẽ động, nhanh chóng quyết định, hai tia sáng đen nhánh dữ dội tuôn ra bao trùm ở trên hai cánh tay của hắn, phía trước song chưởng của hắn liền có Long Thủ dữ tợn đang gầm thét!
- Ngâm!
Kèm theo tiếng long ngâm vang dội kia, khi song chưởng đặt vào trên cánh cửa cung điện, toàn bộ sức lực từ lúc sinh ra của Thần Dạ như thủy triều trào ra ngoài.
- Bồng bồng!
Trên cánh cửa cung điện nhất thởi vang lên thanh âm nổ mạnh, từng đoàn từng đoàn năng lượng chấn động, tựa như sóng gợn điên cuồng lan ra, thế nhưng cánh cửa cung điện vẫn không hề nhúc nhích.
Ngược lại Thần Dạ lại bị sức lực phản chấn khống lồ khiến phải lùi lại mấy bước.
Trước đó trong lòng Thần Dạ đã sớm có chuẩn bị, biết cánh cửa của cung điện cũng không dễ dàng được mở ra như vậy, nhưng cũng không ngờ rằng, không chỉ là đẩy không ngờ mà vừa rồi lúc bị đẩy lui, hắn rõ ràng còn cảm ứng được sức lực phản chấn mạnh hơn gấp đôi so với sức lực do hắn thi triển ra.
Giao chiến với bất cứ địch nhân nào, bất kể là đối thủ mạnh yếu thế nào thì lúc giao chiến cũng sẽ sinh ra sức lực phản chấn, nhưng bất đồng chính là, nếu như đối thủ rất yếu thì sức lực phản chấn căn bản sẽ không ảnh hưởng tới bản thân.
Còn nếu đối thủ quá mạnh mẽ, thì sức lực phản chấn lại có thể cũng đủ đẩ thương bản thân, thậm chí còn có thể chết ngay lập tức!
Đây chính là lẽ thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.