Chương 778: Chuyện cũ Bắc Vọng.
Ngốc Tiểu Ngư
12/05/2015
Thiên Nhàn nói tiếp:
- Tà Đế Điện vẫn chưa đạt được thắng lợi cuối cùng, bởi vì chủ nhân Tà Đế Điện đã mất tích trong cuộc đại chiến kia!
- Mất tích!
Mọi người kinh hãi, không dám tưởng tượng.
- Phải, mất tích, tin tức này do Thanh Đế tiền bối tự mình truyền về, mà sau nhiều năm cũng không thấy hắn xuất hiện, vì vậy mọi người đều tin, cho nên tuy Tà Đế Điện còn tồn tại, lại phải ẩn lánh nhân gian!
Nhìn mọi người, Thiên Nhàn nói:
- Mà nay truyền nhân của Cổ Đế cùng Thanh Đế tiền bối xuất hiện, tin tưởng không qua bao lâu truyền nhân của Huyền Đế cùng Bạch Đế tiền bối cũng sẽ hiện thân, đối với bốn vị này, cùng Long tộc, Tà Đế Điện đương nhiên muốn nhanh chóng truy giết!
Nói tới đây, Thiên Nhàn nhìn Thần Dạ, như nhắc nhở hắn lần này người ép buộc hắn cũng không phải mình.
Sau một lát Thiên Nhàn nói tiếp:
- Truyền nhân bốn vị đại đế đều đã xuất hiện, trong mấy năm này Tà Đế Điện cũng bắt đầu thường xuyên hoạt động, nếu nói bên trong không có liên hệ, lão phu tuyệt không tin tưởng!
- Cho nên ở tương lai, dù các ngươi có muốn trốn tránh chỉ sợ cũng không tránh được!
Thần Dạ cười cười:
- Tiền bối, kỳ thật cho dù ngươi không nhắc nhở ta, nếu đối thủ không phải Tà Đế Điện, có lẽ chưa chắc làm ngươi vừa lòng, hiện tại lại giống như thuộc bổn phận của ta!
- Thuộc bổn phận? Thần Dạ, ngươi cũng là truyền nhân của đại đế!
Diệp Thước chợt hỏi.
- Bằng không các ngươi cho rằng, ta đã bị phế căn cơ, sao có thể đột nhiên liền khôi phục thiên phú, hơn nữa có thể đuổi theo các ngươi!
Thần Dạ nở nụ cười, đưa mắt nhìn Thiên Nhàn.
Thiên Nhàn không khỏi cười khổ lắc đầu:
- Đã biết ngươi không chịu thiệt thòi, ngươi yên tâm, lão phu đáp ứng ngươi, chuyện thuộc bổn phận lão phu sẽ làm tốt, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đem toàn bộ phiền phức bắt lão phu thu dọn, những phiền toái kia là đối tượng tôi luyện cho ngươi!
- Tốt lắm, các tiểu tử, hiện tại có thể an tâm đi chữa thương đi!
Thần Dạ gật đầu cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi:
- Tiền bối, được xưng đại đế, như thế nào mới được gọi là Đế?
Nhìn mọi người, Thiên Nhàn cười đáp:
- Chờ sau khi các ngươi đạt tới thiên huyền đỉnh, tự nhiên sẽ hiểu được như thế nào là Đế!
- Như vậy tiền bối, năm đó thiên địa đại chiến, chủ nhân Tà Đế Điện danh hào là gì?
Thần Dạ hỏi lại.
- Tà Đế!
- Thần Dạ.
- Đi gặp Linh nhi rồi sao?
- Dạ.
Tử Huyên thấp giọng nói:
- Linh nhi ngủ rất say sưa. Đã có Thiên Nhàn tiền bối chiếu cố, hắn còn nói sau này sẽ bồi bên người Linh nhi, thẳng tới khi nào Linh nhi có thể độc bá một phương, huynh không cần lo lắng.
- Thần Dạ, trời sắp sáng.
- Ta biết.
Thần Dạ chậm rãi xoay người ôm Tử Huyên vào lòng, im lặng một lát nói:
- Tử Huyên, kiếp này còn có giấc mộng gì không?
Tử Huyên ôn nhu nói:
- Linh nhi bình an trưởng thành, lập gia đình, sinh con. Huynh bình an, cứu a di trở về, đánh bại Tà Đế Điện, sau đó trải qua cuộc sống mà huynh mong đợi…
- Như vậy muội biết không, trong cuộc sống của ta nếu không có muội, sẽ không đầy đủ, mà cả đời này ta cũng sẽ không hạnh phúc.
Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non.
Tử Huyên vội đáp:
- Muội ở đây, vĩnh viễn đều ở đây, đều cùng huynh.
- Tử Huyên, muội biết không, ta từng có một giấc mộng, thật chân thật, như từng trải qua hết thảy. Ta không được Cổ Đế truyền thừa, căn cơ bị phế không khôi phục, nhân sinh cực kỳ bi thảm, vô lực thay đổi chính mình, càng vô lực thay đổi vận mệnh gia tộc. Chính bởi vì như vậy ta không cho phép bất kỳ người thân nào rời đi ta.
- Sẽ không. Muội sẽ không rời khỏi huynh, cuộc đời này của huynh nhất định có muội tồn tại.
- Ta biết, ta biết. Muội về nghỉ ngơi trước, xong việc nơi này nên rời khỏi Đại Hoa hoàng triều.
Nhìn Tử Huyên rời đi, ánh mắt Thần Dạ băng giá, lạnh lùng nói:
- Thiên Đao, đi ra!
Thiên Nhất Môn đã hoàn toàn biến mất, cả Thiên Nhất sơn mạch cũng hoàn toàn thay đổi, nhưng hình thái càng thêm dốc đứng cùng khúc khuỷu.
- Tử Huyên, chúng ta có thể nói vài câu không?
Phong Tam Nương từ bóng tối đi ra, mang theo ngữ khí hàm xúc nói.
- Được.
Tử Huyên tựa hồ biết Phong Tam Nương sẽ đến tìm mình, thần sắc không chút kinh ngạc, thản nhiên đáp ứng.
- Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh.
Phong Tam Nương xoay người rời đi.
Thân là chủ nhân Thiên Đao, chỉ cần dùng tâm niệm hắn lập tức xuất hiện, nhưng lần này mặc cho Thần Dạ gọi hắn thế nào, hắn cũng im lặng, như một nhi đồng đã làm sai chuyện.
Thần Dạ nhăn mày, gầm lên:
- Thiên Đao, đi ra!
Bạch quang lóe lên, Thiên Đao bất đắc dĩ chậm rãi xuất hiện trước người hắn.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thần Dạ không khỏi buồn cười:
- Ta cũng không nghĩ trách ngươi chuyện gì, ngươi sợ cái gì chứ!
Đao Linh vội nói:
- Ta chỉ sợ chủ nhân muốn hỏi ta chuyện xảy ra ở Bắc Vọng Sơn năm đó.
- Bắc Vọng Sơn!
- Hiện tại ta không hỏi nhiều, ngươi lại nghĩ phương pháp gì từ chối ta. Kỳ thật ngươi luôn biết rõ năm đó ở Bắc Vọng Sơn người bắt đi mẫu thân của ta là ai, đúng không?
- Chủ nhân, thật xin lỗi.
Đao Linh nhẹ giọng nói.
Thần Dạ không khỏi hít sâu một hơi dài, nói:
- Ta không trách ngươi giấu diếm ta lâu như vậy. Nhưng Đao Linh, ta tưởng niệm nhiều năm như thế, đều giấu trong lòng. Mẫu thân đã rời đi quá lâu, ta sợ một ngày nào gặp lại, không còn nhớ rõ dung nhan của mẹ ta. Thậm chí ở trong lòng mẫu thân, ta vĩnh viễn ở thời điểm mẹ ta rời đi.
- Cho nên Đao Linh, đem những gì ngươi biết đều nói cho ta biết đi. Cho dù ta biết nhưng với thực lực của ta hiện tại vẫn không thể làm gì, nhưng ta muốn biết mẫu thân ta đang ở địa phương nào.
- Chủ nhân.
Đao Linh như hít sâu một hơi, lập tức nói:
- Kỳ thật chủ nhân không đoán sai, năm đó ở Bắc Vọng sơn, người bắt đi mẫu thân ngươi là Tà Đế Điện.
- Quả nhiên!
- Đao Linh, ngươi có biết vì sao bọn hắn muốn bắt đi mẫu thân của ta không?
Sau một lúc Thần Dạ lại hỏi.
Im lặng một lát, Đao Linh nói:
- Chuyện cụ thể thì ta thật không rõ lắm. Dù sao lúc ấy ta bị thương rất nặng, nếu không phải trong lòng chủ nhân tràn ngập oán khí thì ta không cách nào thanh tỉnh lại được.
- Chờ sau khi ta tỉnh lại, ta chỉ biết đó là người của Tà Đế Điện. Nếu không phải lúc đó ta không cách nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Mà ta chỉ nghe được bọn hắn hỏi mẫu thân ngươi về tin tức đồ vật nào đó.
- Là gì vậy?
Thần Dạ vội hỏi.
Trong tay mẫu thân lại có đồ vật gì mà Tà Đế Điện muốn biết? Nếu như vậy mẫu thân có vướng mắc sâu xa với bọn hắn.
- Ta không biết.
Đao Linh nói:
- Bởi vì không lâu sau bọn hắn mang đi mẫu thân của ngươi. Chủ nhân, ngươi cắn nuốt Tà Thứu, chẳng lẽ không lấy được chút tin tức hữu dụng nào hay sao?
- Tà Đế Điện tựa hồ đang mưu đồ đại sự. Rốt cục là gì thì với tư cách của Tà Thứu còn chưa biết được. Ngoài ra Tà Thứu có lộ ra một tin tức, nói mẫu thân của ta còn bị giam cầm.
Đối với Thần Dạ mà nói điều này mà là trọng yếu nhất.
- Tà Đế Điện vẫn chưa đạt được thắng lợi cuối cùng, bởi vì chủ nhân Tà Đế Điện đã mất tích trong cuộc đại chiến kia!
- Mất tích!
Mọi người kinh hãi, không dám tưởng tượng.
- Phải, mất tích, tin tức này do Thanh Đế tiền bối tự mình truyền về, mà sau nhiều năm cũng không thấy hắn xuất hiện, vì vậy mọi người đều tin, cho nên tuy Tà Đế Điện còn tồn tại, lại phải ẩn lánh nhân gian!
Nhìn mọi người, Thiên Nhàn nói:
- Mà nay truyền nhân của Cổ Đế cùng Thanh Đế tiền bối xuất hiện, tin tưởng không qua bao lâu truyền nhân của Huyền Đế cùng Bạch Đế tiền bối cũng sẽ hiện thân, đối với bốn vị này, cùng Long tộc, Tà Đế Điện đương nhiên muốn nhanh chóng truy giết!
Nói tới đây, Thiên Nhàn nhìn Thần Dạ, như nhắc nhở hắn lần này người ép buộc hắn cũng không phải mình.
Sau một lát Thiên Nhàn nói tiếp:
- Truyền nhân bốn vị đại đế đều đã xuất hiện, trong mấy năm này Tà Đế Điện cũng bắt đầu thường xuyên hoạt động, nếu nói bên trong không có liên hệ, lão phu tuyệt không tin tưởng!
- Cho nên ở tương lai, dù các ngươi có muốn trốn tránh chỉ sợ cũng không tránh được!
Thần Dạ cười cười:
- Tiền bối, kỳ thật cho dù ngươi không nhắc nhở ta, nếu đối thủ không phải Tà Đế Điện, có lẽ chưa chắc làm ngươi vừa lòng, hiện tại lại giống như thuộc bổn phận của ta!
- Thuộc bổn phận? Thần Dạ, ngươi cũng là truyền nhân của đại đế!
Diệp Thước chợt hỏi.
- Bằng không các ngươi cho rằng, ta đã bị phế căn cơ, sao có thể đột nhiên liền khôi phục thiên phú, hơn nữa có thể đuổi theo các ngươi!
Thần Dạ nở nụ cười, đưa mắt nhìn Thiên Nhàn.
Thiên Nhàn không khỏi cười khổ lắc đầu:
- Đã biết ngươi không chịu thiệt thòi, ngươi yên tâm, lão phu đáp ứng ngươi, chuyện thuộc bổn phận lão phu sẽ làm tốt, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ đem toàn bộ phiền phức bắt lão phu thu dọn, những phiền toái kia là đối tượng tôi luyện cho ngươi!
- Tốt lắm, các tiểu tử, hiện tại có thể an tâm đi chữa thương đi!
Thần Dạ gật đầu cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi:
- Tiền bối, được xưng đại đế, như thế nào mới được gọi là Đế?
Nhìn mọi người, Thiên Nhàn cười đáp:
- Chờ sau khi các ngươi đạt tới thiên huyền đỉnh, tự nhiên sẽ hiểu được như thế nào là Đế!
- Như vậy tiền bối, năm đó thiên địa đại chiến, chủ nhân Tà Đế Điện danh hào là gì?
Thần Dạ hỏi lại.
- Tà Đế!
- Thần Dạ.
- Đi gặp Linh nhi rồi sao?
- Dạ.
Tử Huyên thấp giọng nói:
- Linh nhi ngủ rất say sưa. Đã có Thiên Nhàn tiền bối chiếu cố, hắn còn nói sau này sẽ bồi bên người Linh nhi, thẳng tới khi nào Linh nhi có thể độc bá một phương, huynh không cần lo lắng.
- Thần Dạ, trời sắp sáng.
- Ta biết.
Thần Dạ chậm rãi xoay người ôm Tử Huyên vào lòng, im lặng một lát nói:
- Tử Huyên, kiếp này còn có giấc mộng gì không?
Tử Huyên ôn nhu nói:
- Linh nhi bình an trưởng thành, lập gia đình, sinh con. Huynh bình an, cứu a di trở về, đánh bại Tà Đế Điện, sau đó trải qua cuộc sống mà huynh mong đợi…
- Như vậy muội biết không, trong cuộc sống của ta nếu không có muội, sẽ không đầy đủ, mà cả đời này ta cũng sẽ không hạnh phúc.
Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non.
Tử Huyên vội đáp:
- Muội ở đây, vĩnh viễn đều ở đây, đều cùng huynh.
- Tử Huyên, muội biết không, ta từng có một giấc mộng, thật chân thật, như từng trải qua hết thảy. Ta không được Cổ Đế truyền thừa, căn cơ bị phế không khôi phục, nhân sinh cực kỳ bi thảm, vô lực thay đổi chính mình, càng vô lực thay đổi vận mệnh gia tộc. Chính bởi vì như vậy ta không cho phép bất kỳ người thân nào rời đi ta.
- Sẽ không. Muội sẽ không rời khỏi huynh, cuộc đời này của huynh nhất định có muội tồn tại.
- Ta biết, ta biết. Muội về nghỉ ngơi trước, xong việc nơi này nên rời khỏi Đại Hoa hoàng triều.
Nhìn Tử Huyên rời đi, ánh mắt Thần Dạ băng giá, lạnh lùng nói:
- Thiên Đao, đi ra!
Thiên Nhất Môn đã hoàn toàn biến mất, cả Thiên Nhất sơn mạch cũng hoàn toàn thay đổi, nhưng hình thái càng thêm dốc đứng cùng khúc khuỷu.
- Tử Huyên, chúng ta có thể nói vài câu không?
Phong Tam Nương từ bóng tối đi ra, mang theo ngữ khí hàm xúc nói.
- Được.
Tử Huyên tựa hồ biết Phong Tam Nương sẽ đến tìm mình, thần sắc không chút kinh ngạc, thản nhiên đáp ứng.
- Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh.
Phong Tam Nương xoay người rời đi.
Thân là chủ nhân Thiên Đao, chỉ cần dùng tâm niệm hắn lập tức xuất hiện, nhưng lần này mặc cho Thần Dạ gọi hắn thế nào, hắn cũng im lặng, như một nhi đồng đã làm sai chuyện.
Thần Dạ nhăn mày, gầm lên:
- Thiên Đao, đi ra!
Bạch quang lóe lên, Thiên Đao bất đắc dĩ chậm rãi xuất hiện trước người hắn.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thần Dạ không khỏi buồn cười:
- Ta cũng không nghĩ trách ngươi chuyện gì, ngươi sợ cái gì chứ!
Đao Linh vội nói:
- Ta chỉ sợ chủ nhân muốn hỏi ta chuyện xảy ra ở Bắc Vọng Sơn năm đó.
- Bắc Vọng Sơn!
- Hiện tại ta không hỏi nhiều, ngươi lại nghĩ phương pháp gì từ chối ta. Kỳ thật ngươi luôn biết rõ năm đó ở Bắc Vọng Sơn người bắt đi mẫu thân của ta là ai, đúng không?
- Chủ nhân, thật xin lỗi.
Đao Linh nhẹ giọng nói.
Thần Dạ không khỏi hít sâu một hơi dài, nói:
- Ta không trách ngươi giấu diếm ta lâu như vậy. Nhưng Đao Linh, ta tưởng niệm nhiều năm như thế, đều giấu trong lòng. Mẫu thân đã rời đi quá lâu, ta sợ một ngày nào gặp lại, không còn nhớ rõ dung nhan của mẹ ta. Thậm chí ở trong lòng mẫu thân, ta vĩnh viễn ở thời điểm mẹ ta rời đi.
- Cho nên Đao Linh, đem những gì ngươi biết đều nói cho ta biết đi. Cho dù ta biết nhưng với thực lực của ta hiện tại vẫn không thể làm gì, nhưng ta muốn biết mẫu thân ta đang ở địa phương nào.
- Chủ nhân.
Đao Linh như hít sâu một hơi, lập tức nói:
- Kỳ thật chủ nhân không đoán sai, năm đó ở Bắc Vọng sơn, người bắt đi mẫu thân ngươi là Tà Đế Điện.
- Quả nhiên!
- Đao Linh, ngươi có biết vì sao bọn hắn muốn bắt đi mẫu thân của ta không?
Sau một lúc Thần Dạ lại hỏi.
Im lặng một lát, Đao Linh nói:
- Chuyện cụ thể thì ta thật không rõ lắm. Dù sao lúc ấy ta bị thương rất nặng, nếu không phải trong lòng chủ nhân tràn ngập oán khí thì ta không cách nào thanh tỉnh lại được.
- Chờ sau khi ta tỉnh lại, ta chỉ biết đó là người của Tà Đế Điện. Nếu không phải lúc đó ta không cách nào, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Mà ta chỉ nghe được bọn hắn hỏi mẫu thân ngươi về tin tức đồ vật nào đó.
- Là gì vậy?
Thần Dạ vội hỏi.
Trong tay mẫu thân lại có đồ vật gì mà Tà Đế Điện muốn biết? Nếu như vậy mẫu thân có vướng mắc sâu xa với bọn hắn.
- Ta không biết.
Đao Linh nói:
- Bởi vì không lâu sau bọn hắn mang đi mẫu thân của ngươi. Chủ nhân, ngươi cắn nuốt Tà Thứu, chẳng lẽ không lấy được chút tin tức hữu dụng nào hay sao?
- Tà Đế Điện tựa hồ đang mưu đồ đại sự. Rốt cục là gì thì với tư cách của Tà Thứu còn chưa biết được. Ngoài ra Tà Thứu có lộ ra một tin tức, nói mẫu thân của ta còn bị giam cầm.
Đối với Thần Dạ mà nói điều này mà là trọng yếu nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.