Chương 1319: Đáng sợ. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
27/09/2015
Nếu như không phải vậy, Băng Linh Hổ Giao cần gì phải trụ lại tại chỗ này hơn ngàn năm? Nó cũng không phải ăn no cơm không có chuyện để làm nên muốn chết.
- Hổ Giao tiền bối, phải làm như thế nào, mới có thể ngăn cản được loại thẩm thấu này ?
Thần Dạ trầm giọng hỏi, khí tức sinh mệnh là thứ tốt, nhưng lại là vật không thể hưởng thụ . Ít nhất là không thể vẫn để cho nó tiếp tục phát triển như vậy .
Hắn cũng thử qua, khiến cho Huyền Khí cùng Linh Hồn Chi Lực bản thân đi kháng cự, thậm chí phát huy lực lượng của thân thể đến mức tận cùng, nhưng cũng không thể ngăn cản nổi loại thẩm thấu này. Phảng phất trong thiên địa này không có bất cứ đồ vật gì có thể ngăn cản khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
- Kỳ thật nói ra lại cũng rất đơn giản.
Băng Linh Hổ Giao đáp:
- Đó chính là, chỉ cần ngươi không muốn để cho bọn chúng thẩm thấu, như vậy, bọn chúng liền không thẩm thấu vào nổi .
Nghe vậy, gương mặt Thần Dạ run lên. Một hồi lâu sau, hắn mới như suy nghĩ ra điều gì nên gật đầu.
Đích xác, phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần ngươi không muốn để cho bọn chúng thẩm thấu, vậy khí tức sinh mệnh kia liền vô phương thẩm thấu vào được. Thế nhưng nghe thì có vẻ đơn giản, bắt đầu liền cực kì khó khăn .
Đó cũng không phải một cái gọi là phương pháp. Bởi vì bất cứ phương pháp nào đều phải cần có thủ đoạn để hoàn thành, mới có thể gọi là phương pháp.
Băng Linh Hổ Giao hiện tại nói thế, kỳ thật, chính là nhắc tới nghị lực của người ta!
Ngươi muốn có nghị lực lớn, dựa vào nghị lực lớn của bản thân , trong lòng không có tạp niệm. Chỉ có không muốn, rồi dùng nghị lực tối cao để ngăn cản khí tức sinh mệnh thẩm thấu, ngoại trừ cái đó ra thì không còn phương pháp thứ hai .
Nếu muốn làm được điểm này. . . .
- Minh chủ, công tử, Trạc Ly lão đệ, các ngươi trước tiên có thể thử nhìn xem. Nếu như không làm được như thế thì liền từ bỏ. Thừa dịp khí tức sinh mệnh thẩm thấu còn chưa đạt đến cực hạn để sớm rời khỏi nơi này, rồi lại từ từ nghĩ biện pháp.
Nói tới đây, Băng Linh Hổ Giao tựa hồ cất tiếng cười gượng. Trong mắt nó cũng là toát ra ánh mắt cực kỳ sợ hãi .
Nhiều năm như vậy , mặc dù nó từ chưa từng ra khỏi vùng núi này. Thế nhưng trong thời gian này, nó đã tiếp cận đỉnh núi vô số lần . Mỗi một lần tiếp cận, đều là hội lọt vào khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
Điều này cũng đúng là Băng Linh Hổ Giao cố ý. Từ sau khi đã biết đỉnh núi có vật thần kỳ , nếu muốn thu được thì cũng nhất định phải vượt qua được từng trạm kiểm soát , nó liền đã sớm bắt đầu chuẩn bị .
Tất cả chuẩn bị, may mà Băng Linh Hổ Giao làm thành công . Chỉ có điều là, ngay lúc đó cái loại khăng khăng này, mặc dù là đã qua một đoạn thời gian rất dài, thế nhưng hiện tại nhớ ra thì cũng vẫn khiến cho nó phải sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Cái loại kiên trì này, gần như là đi mấy chuyến vào Địa Ngục , quả thực cảm giác không còn là con người.
- Hổ Giao tiền bối, vẫn còn có bao nhiêu ngày thì Thiên Địa Huyền Hoàng Quả sẽ đích thực chín?
Thần Dạ hỏi, cũng không để ý tới mặt khác.
- Áng chừng năm ngày!
Băng Linh Hổ Giao đáp.
- Năm ngày sao?
Trong mắt của Thần Dạ lóe lên một tia sáng, hắn hỏi:
- Hổ Giao tiền bối, liền phiền toái tiền bối hộ pháp cho chúng ta. Thời gian năm ngày cũng đủ để cho ta thích ứng với những khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
Tình trạng thân thể của Tử Huyên nên kéo dài hơn một ngày liền sẽ xuất hiện rất nhiều điều biến hóa chưa biết. Mà một chút biến hóa này đối với Tử Huyên mà nói, tuyệt đối không có bất cứ lợi ích gì .
Cho nên, nếu như sau năm ngày chính là lúc Thiên Địa Huyền Hoàng Quả đích thực sẽ chín thì Thần Dạ cũng nhờ có thời gian năm ngày này, để xem như trở thành là một gian đoạn rèn luyện cuối cùng trước khi thu hoạch Thiên Địa Huyền Hoàng Quả .
Nói xong, Thần Dạ cũng không mở miệng, cũng không để cho Tử Huyên có thời gian nói những lời khác. Tức thì hắn ngồi xếp bằng , tâm thần chìm vào suy tư để bắt đầu đi thể nghiệm quá trình những khí tức sinh mệnh thẩm thấu này .
Nhìn thấy Thần Dạ kiên quyết như vậy , Tử Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau nói:
- Hổ Giao tiền bối, người là mãnh thú, Trạc Ly tiền bối chính là thần thú. Giữa hai người các ngươi nhất định có những điểm chung. Với lấy thực lực bây giờ của tiền bối , nhất định có thể mang lại rất nhiều trợ giúp cho Trạc Ly tiền bối . Trước khi ta thu được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả , xin mời tiền bối chỉ giáo nhiều hơn một phen.
Ý tứ trong lời nói là cái gì thì Trạc Ly đương nhiên hiểu rõ . Hắn cũng muốn bản thân đi thấu hiểu một phen, xem đến tột cùng khí tức sinh mệnh thẩm thấu rốt cuộc đáng sợ đến loại tình trạng nào. Cơ may như thế, xưa nay sẽ không gặp quá nhiều.
Thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng, nếu như làm như vậy thì có phần sẽ mang lại cho Thần Dạ và Tử Huyên lo lắng không cần thiết.
Loại kiên trì đó trong lúc hiện nay mà nói, cũng là không cần. Bởi vậy, Trạc Ly cũng không miễn cưỡng muốn làm những chuyện gì khác, tức thì hắn gật đầu đáp:
- Vậy thì minh chủ và công tử bảo trọng chính mình thật tốt , ngàn vạn lần không nên xúc động. Ta và Hổ Giao huynh đệ, chờ các ngươi ở bên ngoài.
- Hổ Giao huynh đệ, chúng ta đi!
Hai bóng người tức thì lướt ra khỏi đỉnh núi.
Tử Huyên lần thứ hai nhìn Thần Dạ, rồi cũng đi đến bên cạnh hắn, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng xuống. Một lát sau, nàng cũng nhắm mắt chìm vào trong suy tư .
Trên đỉnh Tuyết Sơn , gió lạnh thổi thấu xương, bão tuyết đầy trời, từng đợt dao động như sóng gợn khiến cho không trung nơi này dường như bị phá thành mảnh nhỏ, thê thảm không nỡ nhìn.
Dưới bão tuyết , trong gió lạnh , có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trên lớp lớp băng.
Thời gian lặng yên trôi qua, xung quanh hai người đã chồng chất một lớp tuyết thật dầy , vây kín xung quanh bọn họ , phảng phất như là một chiếc cũi vậy .
Thời gian năm ngày rất ngắn. Bởi vậy, Trạc Ly và Băng Linh Hổ Giao chờ đợi ở bên dưới cũng không cảm giác phải đợi quá lâu. Thời gian năm ngày chỉ nhoáng cái đã sắp sửa trôi qua .
- Trạc Ly huynh đệ.
- Cái gì.
Nhìn Băng Linh Hổ Giao vẫn không thể hóa thành hình người , Trạc Ly không khỏi cười một tiếng, mà nói:
- Ngươi là đang lo lắng cho công tử và minh chủ, e rằng vô phương chỉ trong thời gian năm ngày liền kịp thích ứng với khí tức sinh mệnh thẩm thấu vào.
Băng Linh Hổ Giao gật đầu, cũng không hề phủ nhận chút nào. Nghĩ đến trước đây, để thích ứng, vì ngăn cản mà thời gian nó bỏ ra làm sao chỉ vẻn vẹn có năm ngày.
Mức độ gian nan này thì Băng Linh Hổ Giao hiểu rõ nhất. Nếu như không phải vì muốn có được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả thần kỳ kia thì nó dám cam đoan, chính mình tuyệt đối sẽ không tiếp tục kiên trì nổi . Thật sự là loại rèn luyện này rất khiến cho nó cảm giác thấy đáng sợ và đau đớn .
- Hổ Giao tiền bối, phải làm như thế nào, mới có thể ngăn cản được loại thẩm thấu này ?
Thần Dạ trầm giọng hỏi, khí tức sinh mệnh là thứ tốt, nhưng lại là vật không thể hưởng thụ . Ít nhất là không thể vẫn để cho nó tiếp tục phát triển như vậy .
Hắn cũng thử qua, khiến cho Huyền Khí cùng Linh Hồn Chi Lực bản thân đi kháng cự, thậm chí phát huy lực lượng của thân thể đến mức tận cùng, nhưng cũng không thể ngăn cản nổi loại thẩm thấu này. Phảng phất trong thiên địa này không có bất cứ đồ vật gì có thể ngăn cản khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
- Kỳ thật nói ra lại cũng rất đơn giản.
Băng Linh Hổ Giao đáp:
- Đó chính là, chỉ cần ngươi không muốn để cho bọn chúng thẩm thấu, như vậy, bọn chúng liền không thẩm thấu vào nổi .
Nghe vậy, gương mặt Thần Dạ run lên. Một hồi lâu sau, hắn mới như suy nghĩ ra điều gì nên gật đầu.
Đích xác, phương pháp này rất đơn giản, chỉ cần ngươi không muốn để cho bọn chúng thẩm thấu, vậy khí tức sinh mệnh kia liền vô phương thẩm thấu vào được. Thế nhưng nghe thì có vẻ đơn giản, bắt đầu liền cực kì khó khăn .
Đó cũng không phải một cái gọi là phương pháp. Bởi vì bất cứ phương pháp nào đều phải cần có thủ đoạn để hoàn thành, mới có thể gọi là phương pháp.
Băng Linh Hổ Giao hiện tại nói thế, kỳ thật, chính là nhắc tới nghị lực của người ta!
Ngươi muốn có nghị lực lớn, dựa vào nghị lực lớn của bản thân , trong lòng không có tạp niệm. Chỉ có không muốn, rồi dùng nghị lực tối cao để ngăn cản khí tức sinh mệnh thẩm thấu, ngoại trừ cái đó ra thì không còn phương pháp thứ hai .
Nếu muốn làm được điểm này. . . .
- Minh chủ, công tử, Trạc Ly lão đệ, các ngươi trước tiên có thể thử nhìn xem. Nếu như không làm được như thế thì liền từ bỏ. Thừa dịp khí tức sinh mệnh thẩm thấu còn chưa đạt đến cực hạn để sớm rời khỏi nơi này, rồi lại từ từ nghĩ biện pháp.
Nói tới đây, Băng Linh Hổ Giao tựa hồ cất tiếng cười gượng. Trong mắt nó cũng là toát ra ánh mắt cực kỳ sợ hãi .
Nhiều năm như vậy , mặc dù nó từ chưa từng ra khỏi vùng núi này. Thế nhưng trong thời gian này, nó đã tiếp cận đỉnh núi vô số lần . Mỗi một lần tiếp cận, đều là hội lọt vào khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
Điều này cũng đúng là Băng Linh Hổ Giao cố ý. Từ sau khi đã biết đỉnh núi có vật thần kỳ , nếu muốn thu được thì cũng nhất định phải vượt qua được từng trạm kiểm soát , nó liền đã sớm bắt đầu chuẩn bị .
Tất cả chuẩn bị, may mà Băng Linh Hổ Giao làm thành công . Chỉ có điều là, ngay lúc đó cái loại khăng khăng này, mặc dù là đã qua một đoạn thời gian rất dài, thế nhưng hiện tại nhớ ra thì cũng vẫn khiến cho nó phải sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Cái loại kiên trì này, gần như là đi mấy chuyến vào Địa Ngục , quả thực cảm giác không còn là con người.
- Hổ Giao tiền bối, vẫn còn có bao nhiêu ngày thì Thiên Địa Huyền Hoàng Quả sẽ đích thực chín?
Thần Dạ hỏi, cũng không để ý tới mặt khác.
- Áng chừng năm ngày!
Băng Linh Hổ Giao đáp.
- Năm ngày sao?
Trong mắt của Thần Dạ lóe lên một tia sáng, hắn hỏi:
- Hổ Giao tiền bối, liền phiền toái tiền bối hộ pháp cho chúng ta. Thời gian năm ngày cũng đủ để cho ta thích ứng với những khí tức sinh mệnh thẩm thấu.
Tình trạng thân thể của Tử Huyên nên kéo dài hơn một ngày liền sẽ xuất hiện rất nhiều điều biến hóa chưa biết. Mà một chút biến hóa này đối với Tử Huyên mà nói, tuyệt đối không có bất cứ lợi ích gì .
Cho nên, nếu như sau năm ngày chính là lúc Thiên Địa Huyền Hoàng Quả đích thực sẽ chín thì Thần Dạ cũng nhờ có thời gian năm ngày này, để xem như trở thành là một gian đoạn rèn luyện cuối cùng trước khi thu hoạch Thiên Địa Huyền Hoàng Quả .
Nói xong, Thần Dạ cũng không mở miệng, cũng không để cho Tử Huyên có thời gian nói những lời khác. Tức thì hắn ngồi xếp bằng , tâm thần chìm vào suy tư để bắt đầu đi thể nghiệm quá trình những khí tức sinh mệnh thẩm thấu này .
Nhìn thấy Thần Dạ kiên quyết như vậy , Tử Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, một lát sau nói:
- Hổ Giao tiền bối, người là mãnh thú, Trạc Ly tiền bối chính là thần thú. Giữa hai người các ngươi nhất định có những điểm chung. Với lấy thực lực bây giờ của tiền bối , nhất định có thể mang lại rất nhiều trợ giúp cho Trạc Ly tiền bối . Trước khi ta thu được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả , xin mời tiền bối chỉ giáo nhiều hơn một phen.
Ý tứ trong lời nói là cái gì thì Trạc Ly đương nhiên hiểu rõ . Hắn cũng muốn bản thân đi thấu hiểu một phen, xem đến tột cùng khí tức sinh mệnh thẩm thấu rốt cuộc đáng sợ đến loại tình trạng nào. Cơ may như thế, xưa nay sẽ không gặp quá nhiều.
Thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng, nếu như làm như vậy thì có phần sẽ mang lại cho Thần Dạ và Tử Huyên lo lắng không cần thiết.
Loại kiên trì đó trong lúc hiện nay mà nói, cũng là không cần. Bởi vậy, Trạc Ly cũng không miễn cưỡng muốn làm những chuyện gì khác, tức thì hắn gật đầu đáp:
- Vậy thì minh chủ và công tử bảo trọng chính mình thật tốt , ngàn vạn lần không nên xúc động. Ta và Hổ Giao huynh đệ, chờ các ngươi ở bên ngoài.
- Hổ Giao huynh đệ, chúng ta đi!
Hai bóng người tức thì lướt ra khỏi đỉnh núi.
Tử Huyên lần thứ hai nhìn Thần Dạ, rồi cũng đi đến bên cạnh hắn, sau đó chậm rãi ngồi xếp bằng xuống. Một lát sau, nàng cũng nhắm mắt chìm vào trong suy tư .
Trên đỉnh Tuyết Sơn , gió lạnh thổi thấu xương, bão tuyết đầy trời, từng đợt dao động như sóng gợn khiến cho không trung nơi này dường như bị phá thành mảnh nhỏ, thê thảm không nỡ nhìn.
Dưới bão tuyết , trong gió lạnh , có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trên lớp lớp băng.
Thời gian lặng yên trôi qua, xung quanh hai người đã chồng chất một lớp tuyết thật dầy , vây kín xung quanh bọn họ , phảng phất như là một chiếc cũi vậy .
Thời gian năm ngày rất ngắn. Bởi vậy, Trạc Ly và Băng Linh Hổ Giao chờ đợi ở bên dưới cũng không cảm giác phải đợi quá lâu. Thời gian năm ngày chỉ nhoáng cái đã sắp sửa trôi qua .
- Trạc Ly huynh đệ.
- Cái gì.
Nhìn Băng Linh Hổ Giao vẫn không thể hóa thành hình người , Trạc Ly không khỏi cười một tiếng, mà nói:
- Ngươi là đang lo lắng cho công tử và minh chủ, e rằng vô phương chỉ trong thời gian năm ngày liền kịp thích ứng với khí tức sinh mệnh thẩm thấu vào.
Băng Linh Hổ Giao gật đầu, cũng không hề phủ nhận chút nào. Nghĩ đến trước đây, để thích ứng, vì ngăn cản mà thời gian nó bỏ ra làm sao chỉ vẻn vẹn có năm ngày.
Mức độ gian nan này thì Băng Linh Hổ Giao hiểu rõ nhất. Nếu như không phải vì muốn có được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả thần kỳ kia thì nó dám cam đoan, chính mình tuyệt đối sẽ không tiếp tục kiên trì nổi . Thật sự là loại rèn luyện này rất khiến cho nó cảm giác thấy đáng sợ và đau đớn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.