Chương 869: Dung nhập linh hồn. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
20/06/2015
Thấy một màn này Lý Thừa Huân cười to, Thiên Kiếm kiếm linh lưu lại tiếp tục trấn áp bản mệnh thần kiếm, cả người lão lướt đi, thẳng đến bên cạnh người Niệm Thần mà đi.
Thần Dạ trên mặt đất cũng là đồng thời mà động, nhưng vừa lúc đó hắn cũng đột nhiên nhìn thấy, Niệm Thần cơ hồ ở trong trạng thái trọng thương kia, ở lúc cuồng phong thổi động lên cái khăn che mặt màu đen kia, để cho Thần Dạ thấy rõ ràng phía sau khăn che mặt, khóe miệng trắng nõn kia hiện lên độ cong giảo hoạt...
Thần Dạ có hơi kinh sợ.Niệm Thần hiện nay thể hiện ra ý định giảo hoạt. Rất hiển nhiên, nàng cũng là không muốn tiếp tục dây dưa kéo dài thời gian cùng Lý Thừa Huân.Nàng càng muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đi khắc chế, thậm chí trấn áp Thiên Kiếm Kiếm Linh,
Bổn mạng Thần Kiếm bị phong ấn, chỉ là điều Niệm Thần cố ý làm ra. Chính là khiến cho Lý Thừa Huân bị lừa, từ đó tạo cho bổn mạng Thần Kiếm thời cơ tốt nhất.
Nhưng những điều này đều không phải nguyên nhân chủ yếu nhất làm Thần Dạ kinh ngạc. Cung cách hành động của Thần Dạ hắn vốn từ đầu cũng không thiếu những lần mạo hiểm như vậy.Vô Thượng Kiếm Thể trong vạn người không có một ai, không biết bao nhiêu năm lại đây mà cũng không từng có người đạt tới nổi. Nếu muốn có được nó thì nhất định phải có chỗ trả giá. Mà đôi khi, cái giá phải trả sẽ càng cực kỳ lớn.
Về điểm này,hắn đau lòng cho Niệm Thần, không muốn để cho Niệm Thần mạo hiểm. Thế nhưng hắn cũng biết rõ ràng, đích đích xác xác làm như vậy thì mới có được khả năng hiệu quả lớn nhất.
Cái khăn che mặt hơi bị hất lên, làn môi xinh xắn thoáng vụt qua trong mắt làm cho Thần Dạ, cơ hồ là bị sét đánh trúng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy dung mạo đích thực của Niệm Thần.Nhưng tại sao, làn môi này,cái miệng này lại khiến cho hắn như đã từng thấy qua, hơn nữa còn có cảm giác cực kì quen thuộc.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!..
Liền vào lúc bóng dáng Lý Thừa Huân rời xa, trong giây lát lão nhìn thoáng về hướng Niệm Thần thì thấy trong mắt của mọi người,nàng vẫn không nhúc nhích. Phảng phất bị chốt vào trong bổn mạng Thần Kiếm tím ngắt kia làm nó đột nhiên bộc phát ra kiếm quang vạn trượng....
Kiếm quang chiếu sáng lóng lánh thiên địa, đồng thời bao phủ cả hư không thì cũng đều bao bọc nốt cả vầng sáng màu xám kia vào trong đó. Kiếm ý vô cùng vô tận giờ phút này mặc sức tung hoành trong đó. Nó khiến cho Thiên Kiếm Kiếm Linh cũng bị kiếm ý liên miên không dứt, giống như thủy triều trói buộc gắt gao vào bên trong,
Thiên Kiếm Kiếm Linh lóe ra ánh sáng xam xám,nay bị kiếm ý bao bọc nên chỉ một thoáng thì ánh sáng của nó liền ảm đạm đi một chút. Hơn nữa, kiếm ý phảng phất như dòng nước liên miên không ngớt đang dốc hết khả năng để tăng tốc độ thẩm thấu vào Thiên Kiếm Kiếm Linh....
- Nguy to rồi.
Lý Thừa Huân đột nhiên quay đầu nhìn lại,trên gương mặt già nua không khỏi hiện ra một vẻ kinh hãi. Lão không chút nghĩ ngợi liền lướt nhanh về phía sau.
Lão nhanh, phản ứng của Niệm Thần còn nhanh hơn. Cầu vồng đỏ rực phô thiên cái địa như một quả núi lớn nặng nề đè ép xuống về hướng Lý Thừa Huân.
Dưới Thiên La Lăng,mặc dù không có lực hút làm cho người ta khó có thể ngăn như Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, càng không có lực phong ấn của Cổ Đế Điện. Thế nhưng uy lực của Thiên La Lăng thì cũng vẫn không phải Lý Thừa Huân có khả năng coi thường.
- Tiện nhân, ngươi muốn liều mạng, lão phu liền đấu cùng ngươi. Nay đã mất đi Thần Kiếm bổn mạng, để xem ngươi là đối thủ của lão phu như thế nào.
Một vẻ hung ác vô cùng vô tận hiện lên trên gương mặt Lý Thừa Huân.Thần Kiếm bổn mạng đang muốn trấn áp Thiên Kiếm Kiếm Linh. Thế nhưng đồng dạng, Thiên Kiếm Kiếm Linh cũng có thể đủ sức dung hợp Thần Kiếm bổn mạng, liền xem ai có thể kiên trì được lâu hơn.
Trong cả quá trình này,nếu như lão có khả năng sớm giết chết Niệm Thần trước. Như vậy, thắng lợi trận này đồng dạng là thuộc về Lý Thừa Huân lão. Không có chủ nhân, bổn mạng Thần Kiếm liền như là một người mất đi hồn phách, sẽ không còn thập phần đáng sợ,
Nhìn cầu vồng đỏ rực nặng nề đè xuống trong không trung,ánh mắt của Lý Thừa Huân phát lạnh. Rồi sau đó lão đánh ra một chưởng, Huyền Khí dưới chưởng này lập tức cuồn cuộn, giống như những cơn sóng liên miên không dứt,khiến cho âm thanh không khí nổ mạnh vang vọng không ngừng.
Trong tiếng nổ, cầu vồng đỏ rực bầu trời bị lão cứ như thế đánh xơ xác. Thân thể Lý Thừa Huân không dừng lại chút nào, bước chân vững vàng đạp trên hư không mà bắn mạnh đi về hướng Niệm Thần.
- U Minh Tê Long Trảo.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!,
Không trung nổ vang dội, dưới năm ngón tay của Lý Thừa Huân,cả không gian này phảng phất như bị xé rách. Năng lượng Huyền Khí ngập trời hình thành một bàn tay thật lớn hơi nhuốm màu đen nhánh ở giữa không trung.Nó hung hăng quét về hướng Niệm Thần.
Ánh mắt của Niệm Thần chưa từng có bất cứ biến đổi nào, cho đến khi cự trảo đen nhánh tới sát gần người thì trường kiếm trong tay nàng mới nhẹ nhàng chém một cái trước người.
- Xoẹt.
Một đạo vết rách không gian to chừng hơn trăm trượng lập tức hiện ra, không gian quay cuồng, giống như nồi nước sôi sùng sục liền trực tiếp bao bọc cự trảo đen nhánh kia vào,
- Bồng bồng.
Tức thì những trận âm thanh nổ mạnh vang lên, từ trong không trung quay cuồng nó bùng nổ bắn tung ra. Chỉ sau một cái chớp mắt,vết rách không gian cùng cự trảo đen nhánh đều tức thì chôn vùi.
Nhìn thì lực lượng ngang nhau như thế, nhưng nét tái nhợt trên gương mặt Niệm Thần càng đậm hơn vài phần. Dù sao nàng chỉ là cảnh giới Lực Huyền Bát Trọng, so cùng cấp Địa Huyền Ngũ Trọng của Lý Thừa Huân thì chênh lệch có hơi lớn. Trước đây nàng có thể chiếm cứ thượng phong là dựa vào uy lực của bổn mạng Thần Kiếm.
- Tôn huynh, ngăn cản Lý Thừa Huân, như vậy có đúng là có thể đủ giúp cho Thần cô nương không.
Mắt nhìn đại chiến, Thần Dạ lên tiếng hỏi.
Im lặng chỉ chốc lát, Tôn Vĩ đáp:
- Về lí luận là có khả năng. Có điều, vẻn vẹn là lý luận mà thôi.
- Thiên Kiếm Kiếm Linh bị Lý Thừa Huân khống chế. Về một mức độ nào đó mà nói, giữa Kiếm Linh và Lý Thừa Huân còn có một loại liên lạc khác. Thần cô nương cũng là như vậy. Cho nên, bổn mạng Thần Kiếm nếu muốn trấn áp thành công Thiên Kiếm Kiếm Linh, thì ngoại trừ bản thân Thiên Kiếm Kiếm Linh ra, mối liên lạc giữa Lý Thừa Huân cùng Kiếm Linh kia,Thần cô nương nhất định phải tự tay chặt đứt.
- Nếu không, cũng vẫn không thể thành công.
Tôn Vĩ trầm giọng nói.
- Chúng ta đây, chỉ có thể nhìn thôi.
Thần Dạ không khỏi có hơi sốt ruột, loại cảm giác phải chờ đợi thật không dễ chịu.
Nói về thực lực bản thân, Niệm Thần sẽ phải dốc hết các thủ đoạn thì cũng lại chưa chắc có khả năng ngăn cản thế công của Lý Thừa Huân.
- Tất cả chỉ có thể nhìn vận may của Thần cô nương.Nhưng xin Thần công tử yên tâm, coi như không thể thành công, Thần cô nương cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tánh mạng.
Tôn Vĩ cũng chỉ có thể nói như vậy. Tiến hóa đến Vô Thượng Kiếm Thể, coi như là hắn thì cho tới nay cũng chỉ là nghĩ tới ở trong mộng, mà không có chứng kiến qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.