Chương 847: Dương mưu. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
08/06/2015
Nhưng Thần Dạ có chút ngoài ý muốn là Liễu Hàn Nguyệt mag theo mấy vị cao thủ Phong Diệp Cốc cũng ở
trong nhóm người chạy tới này.
Xem ra, Liễu Hàn Nguyệt hẳn là dự định triệt để dựa vào cây đại thụ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu này. Mà hắn cũng nhất định cho rằng, đội hình bọn họ như thế, tuyệt đối có thể đem nhóm người của mình đều làm thịt tại chỗ này.
Thần Dạ cười lành lạnh, so với Vân Đông Lưu, vị Hàn công tử Liễu Hàn Nguyệt này, tâm trí mưu kế các loại, cũng mạnh hơn rất nhiều. Hành sự tùy theo hoàn cảnh, tận dụng mọi thử, người sau đều là hạ bút thành văn, thi triển lô hỏa thuần thanh.
Chỉ tiếc, quyết định ngày hôm nay sẽ khiến cho bọn hắn tất cả đều vô công mà trở về!
Không đợi cả đám người đến trước mắt, Thần Dã đã thả người ở giữa không trung, cười vang nói:
- Tôn Hộ Pháp, Hoàng lão gia tử, chư vị, các ngươi không nên quá khách khí, đích thân đến đưa tiễn, thực sự rất ngượng ngùng a!
Ngoại trừ Tôn Đào và Diêu Đồng ra, tất cả những người khác, đều là thấy tận mắt người thanh niên này đến hôm nay, đối với bọn họ mà nói vẫn xa lạ như trước, có thủ đoạn cùng một thân thực lực ra sao.
Nói hắn là một hậu bối trẻ tuổi tại Bắc vực, đủ để dạnh liệt hàng đầu, tin tưởng không có người phản đối. Nhưng mà, lần này trong đám người tới, đại thể đều là lớp cao thủ tiền bối thành danh đã lâu.
Người thanh niên xa lạ này không chỉ không hề sợ hãi chút nào, ngược lại đứng ở nơi đó nói chuyện, trong thanh âm tràn ngập vẻ khiêu khích. Thảo nào trẻ tuổi như thế, liền có thực lực cùng thủ đoạn khiến vô số người thế hệ trước có chút kiêng kỵ.
Gặp mạnh bất loạn, không hoảng hốt, không sợ hãi, không lo lắng. Người như vậy, mới có tư cách, tiến quân vào con đường vô thượng đỉnh phong.
Khi đám người Tôn Đào đi tới trước mặt Thần Dạ, lại là có thêm từng đạo thân ảnh từ ngoài cánh rừng xunh quanh chạy nhanh mà tới, đem mảnh đất trống nho nhỏ đều là vây quanh mà vào.
Mặc dù Tôn Đào cũng biết, Thần Dạ cực kỳ ưu tú, nhưng tâm tư của hắn vẫn chưa đặt ở trên người của kẻ sau. Đến cùng, ánh mắt nhanh chóng quét về phía Tần Tân Nguyệt và Niệm Thần.
Nhìn thấy Tần Tân Nguyệt vẫn là một vẻ trạng thái thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, lại thấy Niệm Thần còn đang ở vào trạng thái tu luyện, Tôn Đào không khỏi cười phá lên.
- Lão thiên, cuối cùng vẫn là quan tâm Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta. Lão nhân gia hắn cũng biết, là Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu để lại đồ vật gì đó, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ mang đi được.
- Tôn Hộ Pháp, không nhìn đệ tử Kiếm Tông, càng muốn đối với nàng có hành động không tốt, lẽ nào Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu các ngươi thực sự muốn cùng Kiếm Tông đối địch?
Nhìn người đối diện, Thần Dạ thản nhiên nói.
- Người thanh niên, ngươi cũng là người của Kiếm Tông.
Sắc mặt Tôn Đào hơi thay đổi một chút, gọi người biết, đối với Kiếm Tông mặc dù hắn đã chuẩn bị sẽ hạ thủ đối với Niệm Thần, trong lòng vẫn là có chút kiêng kỵ.
Mà nay Liễu Hàn Nguyệt đã là tâm phúc trước mắt của Tôn Đào, hắn đi tới trước mặt người sau, thấp giọng nói rằng:
- Hộ pháp đại nhân, ta có thể khẳng định, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người của Kiếm Tông. Bất quá, hắn cùng với nữ tử kia quan hệ phi thường tốt.
Tôn Đào âm thầm gật đầu, bất chợt lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, lấy tu vi của ngươi, vốn có thể có tiền đồ vô cùng xán lạn, ngươi chọn lầm bằng hữu, như vậy, đừng trách bản tọa…
- Tôn Hộ Pháp, chờ một chút!
Thần Dạ bỗng nhiên hô lớn:
- Hộ pháp đại nhân, ngài nghĩ, thiên phú của ta, thế nào?
Liễu Hàn Nguyệt vội hỏi:
- Hộ pháp đại nhân, tiểu tử này đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi nữ tử kia tu luyện kết thúc.
Nghe vậy, Thần Dạ cười lạnh giễu cợt nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngài cũng là cao thủ của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, phóng nhãn toàn bộ Bắc vực, đều là người có địa vị. Lẽ nào cứ không tự tin như vậy sao? Hơn nữa, ta đây cũng là có ý tốt với Tôn Hộ Pháp, miễn cho ngài phải hối hận.
- Hối hận?
Tôn Đào hơi chút nhíu mày một cái, bất chợt nói rằng:
- Tiểu tử, có chuyện nói thẳng, chớ có che che giấu giấu.
- Được, ta đây liền nói thẳng!
Thần Dạ nói:
- Tôn Hộ Pháp, thiên phú tu luyện của ta, ở đây rất nhiều người đã chính mắt thấy được. Điều này không phải ta cuồng vọng, chỉ cần cho ta thời gian, tương lai ta nhất định uy chấn thiên hạ. Hạng người như Liễu Hàn Nguyệt, đến lúc đó, múc nước rửa chân cho ta cũng sẽ không có tư cách.
- Tiểu tử, ngươi cuồng vọng!
Liễu Hàn Nguyệt cùng với mấy người cao thủ của Phong Diệp Cốc phẫn nộ quát.
Thần Dạ không để ý đưa tay cười nói:
- Đối với lời nói vừa rồi của ta, Tôn Hộ Pháp nói vậy sẽ không ủng hộ, đúng không? Nếu ta là xuất sắc như vậy, xin hỏi Tôn Hộ Pháp, trong lòng của ngươi, sẽ không có một chút ý tứ động tâm nào?
Con ngươi của Tôn Đào nhất thời lóe lên một cái, Liền Hàn Nguyêt nóng nảy, liền vội vàng nói:
- Hộ pháp đại nhân, tiểu tử này rất giảo hoạt, hắn và nữ tử kia quan hệ vô cùng tốt. Sao có thể đầu nhập Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu?
- Có hay không, phải nhìn xem thành ý và lợi ích!
Thần Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ cần có đủ lợi ích, không có chuyện gì là không thể. Đám người Hoàng Thiên Lôi, cũng không bỏ được hạ thủ đối với người thân của mình sao?
- Tiểu tử, ngươi làm càn!
Đám người Hoàng Thiên Lôi nhất tề phẫn nộ quát lên.
Chuyện này, ngày hôm nay xem như là trợ giúp Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, mượn lực ảnh hưởng của thế lực cường đại này, cũng vô pháp ngăn chặn miệng lưỡi người khác. Từ nay về sau danh tiếng vô tình vô nghĩa, Hoàng gia hắn, mãi mãi không thể thoát khỏi được.
Mà vì vậy, từ nay về sau Hoàng gia chỉ có một con đường duy nhất để đi, dù cho có Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu làm chỗ dựa, cũng đều không thể thoát khỏi cục diện này. Mà Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sao lại đối với một gia tộc vô tình vô nghĩa, sản sinh hảo cảm mãnh liệt và có đủ tín nhiệm cho được?
- Sự tình thả năm đuổi sáu ta đều đã làm rồi, càn rỡ thì coi là cái thá gì?
Thần Dạ nhìn về phía Tôn Đào, nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngài cảm thấy, đề nghị của ta thế nào?
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, Tôn Đào trầm giọng nói:
- Ngươi phải như thế nào để khiến bản tọa tin tưởng, lời của ngươi là thật lòng thật dạ?
Thần Dạ lắc đầu, nói:
- Tôn Hộ Pháp, có một chút chuyện, ngài phải biết rằng, nếu nói thật lòng thật dạ, đều cần phải có thực lực cường đại cùng với bối cảnh mới có thể làm được. mà hiện tại ta cần là đầy đủ lợi ích. Ta tin tưởng, chỉ cần Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cho ta đầy đủ lợi ích, như vậy, ta chính là thật lòng thật dạ.
Hai mắt Tôn Đào nhất thời lạnh lẽo dày đặc nói:
- Dựa theo ý tứ của ngươi, ngày sau Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta không cho ngươi được trọng hậu, ngươi liền sẽ làm ra chuyện phản bội?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Thần Dạ cười nói:
- Lấy thủ đoạn của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu các ngươi, ta nếu gia nhập tông môn rồi, các ngươi sẽ có biện pháp khiến ta vĩnh viễn trung tâm đi sao? Nếu như không có, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu chẳng lẽ không phải quá uổng hư danh sao?
Xem ra, Liễu Hàn Nguyệt hẳn là dự định triệt để dựa vào cây đại thụ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu này. Mà hắn cũng nhất định cho rằng, đội hình bọn họ như thế, tuyệt đối có thể đem nhóm người của mình đều làm thịt tại chỗ này.
Thần Dạ cười lành lạnh, so với Vân Đông Lưu, vị Hàn công tử Liễu Hàn Nguyệt này, tâm trí mưu kế các loại, cũng mạnh hơn rất nhiều. Hành sự tùy theo hoàn cảnh, tận dụng mọi thử, người sau đều là hạ bút thành văn, thi triển lô hỏa thuần thanh.
Chỉ tiếc, quyết định ngày hôm nay sẽ khiến cho bọn hắn tất cả đều vô công mà trở về!
Không đợi cả đám người đến trước mắt, Thần Dã đã thả người ở giữa không trung, cười vang nói:
- Tôn Hộ Pháp, Hoàng lão gia tử, chư vị, các ngươi không nên quá khách khí, đích thân đến đưa tiễn, thực sự rất ngượng ngùng a!
Ngoại trừ Tôn Đào và Diêu Đồng ra, tất cả những người khác, đều là thấy tận mắt người thanh niên này đến hôm nay, đối với bọn họ mà nói vẫn xa lạ như trước, có thủ đoạn cùng một thân thực lực ra sao.
Nói hắn là một hậu bối trẻ tuổi tại Bắc vực, đủ để dạnh liệt hàng đầu, tin tưởng không có người phản đối. Nhưng mà, lần này trong đám người tới, đại thể đều là lớp cao thủ tiền bối thành danh đã lâu.
Người thanh niên xa lạ này không chỉ không hề sợ hãi chút nào, ngược lại đứng ở nơi đó nói chuyện, trong thanh âm tràn ngập vẻ khiêu khích. Thảo nào trẻ tuổi như thế, liền có thực lực cùng thủ đoạn khiến vô số người thế hệ trước có chút kiêng kỵ.
Gặp mạnh bất loạn, không hoảng hốt, không sợ hãi, không lo lắng. Người như vậy, mới có tư cách, tiến quân vào con đường vô thượng đỉnh phong.
Khi đám người Tôn Đào đi tới trước mặt Thần Dạ, lại là có thêm từng đạo thân ảnh từ ngoài cánh rừng xunh quanh chạy nhanh mà tới, đem mảnh đất trống nho nhỏ đều là vây quanh mà vào.
Mặc dù Tôn Đào cũng biết, Thần Dạ cực kỳ ưu tú, nhưng tâm tư của hắn vẫn chưa đặt ở trên người của kẻ sau. Đến cùng, ánh mắt nhanh chóng quét về phía Tần Tân Nguyệt và Niệm Thần.
Nhìn thấy Tần Tân Nguyệt vẫn là một vẻ trạng thái thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, lại thấy Niệm Thần còn đang ở vào trạng thái tu luyện, Tôn Đào không khỏi cười phá lên.
- Lão thiên, cuối cùng vẫn là quan tâm Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta. Lão nhân gia hắn cũng biết, là Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu để lại đồ vật gì đó, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ mang đi được.
- Tôn Hộ Pháp, không nhìn đệ tử Kiếm Tông, càng muốn đối với nàng có hành động không tốt, lẽ nào Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu các ngươi thực sự muốn cùng Kiếm Tông đối địch?
Nhìn người đối diện, Thần Dạ thản nhiên nói.
- Người thanh niên, ngươi cũng là người của Kiếm Tông.
Sắc mặt Tôn Đào hơi thay đổi một chút, gọi người biết, đối với Kiếm Tông mặc dù hắn đã chuẩn bị sẽ hạ thủ đối với Niệm Thần, trong lòng vẫn là có chút kiêng kỵ.
Mà nay Liễu Hàn Nguyệt đã là tâm phúc trước mắt của Tôn Đào, hắn đi tới trước mặt người sau, thấp giọng nói rằng:
- Hộ pháp đại nhân, ta có thể khẳng định, tiểu tử này tuyệt đối không phải là người của Kiếm Tông. Bất quá, hắn cùng với nữ tử kia quan hệ phi thường tốt.
Tôn Đào âm thầm gật đầu, bất chợt lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, lấy tu vi của ngươi, vốn có thể có tiền đồ vô cùng xán lạn, ngươi chọn lầm bằng hữu, như vậy, đừng trách bản tọa…
- Tôn Hộ Pháp, chờ một chút!
Thần Dạ bỗng nhiên hô lớn:
- Hộ pháp đại nhân, ngài nghĩ, thiên phú của ta, thế nào?
Liễu Hàn Nguyệt vội hỏi:
- Hộ pháp đại nhân, tiểu tử này đang muốn kéo dài thời gian, chờ đợi nữ tử kia tu luyện kết thúc.
Nghe vậy, Thần Dạ cười lạnh giễu cợt nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngài cũng là cao thủ của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, phóng nhãn toàn bộ Bắc vực, đều là người có địa vị. Lẽ nào cứ không tự tin như vậy sao? Hơn nữa, ta đây cũng là có ý tốt với Tôn Hộ Pháp, miễn cho ngài phải hối hận.
- Hối hận?
Tôn Đào hơi chút nhíu mày một cái, bất chợt nói rằng:
- Tiểu tử, có chuyện nói thẳng, chớ có che che giấu giấu.
- Được, ta đây liền nói thẳng!
Thần Dạ nói:
- Tôn Hộ Pháp, thiên phú tu luyện của ta, ở đây rất nhiều người đã chính mắt thấy được. Điều này không phải ta cuồng vọng, chỉ cần cho ta thời gian, tương lai ta nhất định uy chấn thiên hạ. Hạng người như Liễu Hàn Nguyệt, đến lúc đó, múc nước rửa chân cho ta cũng sẽ không có tư cách.
- Tiểu tử, ngươi cuồng vọng!
Liễu Hàn Nguyệt cùng với mấy người cao thủ của Phong Diệp Cốc phẫn nộ quát.
Thần Dạ không để ý đưa tay cười nói:
- Đối với lời nói vừa rồi của ta, Tôn Hộ Pháp nói vậy sẽ không ủng hộ, đúng không? Nếu ta là xuất sắc như vậy, xin hỏi Tôn Hộ Pháp, trong lòng của ngươi, sẽ không có một chút ý tứ động tâm nào?
Con ngươi của Tôn Đào nhất thời lóe lên một cái, Liền Hàn Nguyêt nóng nảy, liền vội vàng nói:
- Hộ pháp đại nhân, tiểu tử này rất giảo hoạt, hắn và nữ tử kia quan hệ vô cùng tốt. Sao có thể đầu nhập Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu?
- Có hay không, phải nhìn xem thành ý và lợi ích!
Thần Dạ thản nhiên nói:
- Chỉ cần có đủ lợi ích, không có chuyện gì là không thể. Đám người Hoàng Thiên Lôi, cũng không bỏ được hạ thủ đối với người thân của mình sao?
- Tiểu tử, ngươi làm càn!
Đám người Hoàng Thiên Lôi nhất tề phẫn nộ quát lên.
Chuyện này, ngày hôm nay xem như là trợ giúp Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu, mượn lực ảnh hưởng của thế lực cường đại này, cũng vô pháp ngăn chặn miệng lưỡi người khác. Từ nay về sau danh tiếng vô tình vô nghĩa, Hoàng gia hắn, mãi mãi không thể thoát khỏi được.
Mà vì vậy, từ nay về sau Hoàng gia chỉ có một con đường duy nhất để đi, dù cho có Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu làm chỗ dựa, cũng đều không thể thoát khỏi cục diện này. Mà Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu sao lại đối với một gia tộc vô tình vô nghĩa, sản sinh hảo cảm mãnh liệt và có đủ tín nhiệm cho được?
- Sự tình thả năm đuổi sáu ta đều đã làm rồi, càn rỡ thì coi là cái thá gì?
Thần Dạ nhìn về phía Tôn Đào, nói:
- Tôn Hộ Pháp, ngài cảm thấy, đề nghị của ta thế nào?
Trầm mặc chỉ trong chốc lát, Tôn Đào trầm giọng nói:
- Ngươi phải như thế nào để khiến bản tọa tin tưởng, lời của ngươi là thật lòng thật dạ?
Thần Dạ lắc đầu, nói:
- Tôn Hộ Pháp, có một chút chuyện, ngài phải biết rằng, nếu nói thật lòng thật dạ, đều cần phải có thực lực cường đại cùng với bối cảnh mới có thể làm được. mà hiện tại ta cần là đầy đủ lợi ích. Ta tin tưởng, chỉ cần Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cho ta đầy đủ lợi ích, như vậy, ta chính là thật lòng thật dạ.
Hai mắt Tôn Đào nhất thời lạnh lẽo dày đặc nói:
- Dựa theo ý tứ của ngươi, ngày sau Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu ta không cho ngươi được trọng hậu, ngươi liền sẽ làm ra chuyện phản bội?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Thần Dạ cười nói:
- Lấy thủ đoạn của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu các ngươi, ta nếu gia nhập tông môn rồi, các ngươi sẽ có biện pháp khiến ta vĩnh viễn trung tâm đi sao? Nếu như không có, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu chẳng lẽ không phải quá uổng hư danh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.