Chương 1262: Hành trình mới.
Ngốc Tiểu Ngư
23/09/2015
Là chỗ Phong Tam Nương sao?
Thần Dạ vội vàng hỏi nói.
Tử Huyên nhẹ gật đầu, liên quan đến Phong Tam Nương, không thể giấu diếm Thần Dạ được.
- Chúng ta lập tức đuổi qua.
Thần Dạ vung tay lên, hai người Liễu Hàn Song liền từ trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp rơi ra, rồi sau đó ôm quyền nói với mọi người:
- Mọi người trước hết quay lại Dạ Minh, ta và Tử Huyên đuổi qua xem, Trạc Ly tiền bối, ngươi đi cùng chúng ta đi.
Mọi người nghe vậy bất giác sững sờ, mức độ nguy hiểm của chỗ mà Phong Tam Nương dừng chân, Trường Tôn Nhiên các nàng đều đã tự mình lĩnh giáo qua, Trạc Ly hôm nay mặc dù cũng là cao thủ Thánh Huyền, nhưng mang theo hắn quả thật có chút kỳ quái.
Thần Dạ không giải thích quá nhiều, liếc nhìn mọi người, nhất là nhìn thật sâu tam nữ Huyền Lăng, chợt mang theo Tử Huyên và Trạc Ly nhanh chóng bay vút tới chỗ Phong Tam Nương.
Nhìn qua ba đạo thân ảnh đi xa, ba vị nữ tử, mặc dù thường ngày cực kỳ kiên cường, nhưng giờ khắc này nước mắt cũng nhịn không được lăn dài, cái nhìn kia, bao hàm lấy quá nhiều ý tứ, có tưởng niệm, có thật có lỗi, nhưng càng nhiều hơn nữa lại là thực xin lỗi.
Ba chữ thực xin lỗi, đã nói hết tất cả lời mà Thần Dạ muốn nói với các nàng.
Đối với tam nữ, nhất là đối với Huyền Lăng vf Trường Tôn Nhiên, vào lúc này, Thần Dạ thật sự một ý tứ cũng không muốn cho, càng thêm là không dám cho.
Tử Huyên hiện giờ tình huống như thế, hôm nay lại biết thêm nhiều chuyện, ngay cả bản thân Thần Dạ cũng không thể bảo đảm, hắn và Tử Huyên còn có thể rõ ràng được không, dưới tình hình như thế, hắn sao dám cho Huyền Lăng các nàng hứa hẹn chứ/
Cũng đúng lúc, mượn cơ hội này để các nàng đè phần tình cảm này xuống, không nên làm phiền hà các nàng.
Nhưng mặc dù là Thần Dạ ở chỗ này, cũng sẽ không biết, nước mắt mà tam nữ chảy xuống không phải thương tâm vì thái độ của Thần Dạ, mà là. . . . Đối với Thần Dạ, Huyền Lăng và Trường Tôn Nhiên cực kỳ hiểu rõ.
Thần Dạ là người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ trong lòng hắn, vị trí của Huyền Lăng tam nữ cũng không phải là người mà hắn yêu nhất, nhưng mà, hắn cũng sẽ không nói ra, hoặc biểu đạt ra ý cự tuyệt, ít nhất, sẽ không biểu đạt ra rõ ràng như vậy.
Các nàng biết rõ, đối với cảm tình, Thần Dạ trước đến giờ cũng không phải là người quyết đoán.
Nhưng hiện giờ, hắn quyết đoán như thế đã khiến Huyền Lăng tam nữ hiểu rõ, tình huống của Tử Huyên nhất định rất không tốt.
Những năm này, biến hóa của Tử Huyên các nàng đều chú ý, ngoài bản thân Tử Huyên ra thì các nàng chính là người rõ ràng nhất, người khác không mang theo, hết lần này tới lần khác mang theo Trạc Ly, tuy rằng còn không rõ ràng lắm đến cùng có ý gì, nhưng thông minh như Huyền Lăng tam nữ, sẽ đoán được, nhất định có quan hệ đến Tử Huyên.
Người trẻ tuổi thần bí kia, sao có thể kêu bọn họ đi chỉ để tùy ý trò chuyện được chứ.
- Huyền Lăng công chúa, quay lại Dạ Minh thôi.
- Các ngươi về trước đi, ta ở chỗ này xem thật kỹ xem.
Huyền Lăng nhẹ giọng nói, nước mắt trong mắt đều đã tiêu tan, nhưng phần cảm xúc cô đơn kia vẫn còn.
- Ta ở cùng U Nhi và Huyền Lăng, các ngươi đều quay về đi.
Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nắm tay Huyền Lăng, cùng là người Đại Hoa Hoàng Triều, không ai rõ ràng nỗi khó chịu trong lòng Huyền Lăng giờ phút này hơn Trường Tôn Nhiên.
Về mặt cảm tình, nàng và hần Dạ là thanh mai trúc mã, cho dù cách biệt mấy năm, nhưng bản thân Huyền Lăng hiểu rõ, kỳ thật, cũng không khiến tình cảm giữa hai người phai nhạt đi.
Chỉ là thế sự khó liệu, ai cũng không nghĩ đến, giữa Thần Dạ và hoàng thất cuối cùng lại thế như nước lửa, vì Thần gia, Thần Dạ tránh cũng không thể tránh, mà thân là công chúa hoàng thất, may mà còn có phen cơ khổ kia, bằng không thì bản thân Huyền Lăng cũng tránh cũng không thể tránh.
Nhưng mặc dù Huyền Lăng tránh được, nhưng theo hoàng thất chính thức tuyên chiến với Thần gia, giữa hai người liền có một đạo rãnh trời vô hình ngăn cách.
Đến hiện giờ, tuy nói đạo rãnh trờ kia đã không thể ngăn cách hai người nữa nhưng ở bên người Thần Dạ đã sớm có một vị nữ tử vào sinh ra tử cùng hắn.
Lúc tình cảm đau khổ kiên trì cả đời không chỗ nào dựa vào, tâm tình Huyền Lăng đau nhức thế nào có thể nghĩ được.
- Tiểu sư muội, đừng nhìn.
U Nhi nhẹ giọng an ủi, nàng tuy rằng cũng rất thích Thần Dạ, nhưng bản thân nàng rõ, phần nhân tình này, cuối cùng sẽ như nước chảy lá rụng vậy, không cách nào dừng lại được.
- Đại sư tỷ, ta thật hối hận, năm đó, ta không nên rời khỏi hắn.
Không có người ngoài ở đây, Huyền Lăng rốt cuộc không áp chế nổi thống khổ trong lòng nữa, nước mắt chảy ra như nước vỡ đê.
- Nha đầu ngốc, cái này không liên quan đến ngươi, thân phận sau khi sinh của ngươi và Thần Dạ liền đã chú định vô duyên rồi.
Những lời này rất khiến người đau đớn, nhưng U Nhi chỉ có thể nói như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể khiếb Huyền Lăng thoát khỏi thương tâm, nhưng mà tình cảm mấy chục năm, một câu sao có thể khái quát hết được.
- Huyền Lăng.
Trường Tôn Nhiên ngóng về nơi xa xăm, hướng ba người Thần Dạ rời đi, nói khẽ:
- Mặc kệ trong lòng chúng ta đau cỡ nào, chúng ta cũng phải vui vẻ, bởi vì, chúng ta cũng không mất đi Thần Dạ, biết không?
- Cũng không mất đi nàng.
Huyền Lăng lê hoa đái vũ, nói thêm một câu khó hiểu, U Nhi cũng có chỗ mờ mịt nhìn Trường Tôn Nhiên.
Chỉ chốc lát, Trường Tôn Nhiên nặng nề nói:
- Chúng ta cũng biết tình huống của Tử Huyên, tuy rằng nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng Tử Huyên nàng, thật sự đã. . . .
- Trường Tôn cô nương.
U Nhi nhíu chặt mày, lập tức lạnh giọng quát, lời này, mặc dù không có ngoại nhân, cũng không thể nói ra, người nhà hiểu là một việc, nói ra lại là việc khác.
Trong ba năm này, mọi người một mực vẫn hết sức lảng tránh Tử Huyên, chính là sợ sau khi nhìn thấy nàng sẽ nhịn không được đau lòng, nàng trả giá quá lớn, lớn đến nổi mặc dù là Huyền Lăng tam nữ cũng phải động dung.
Chính vi thế, trong một đám người trẻ tuổi ưu tú, Tử Huyên mới có thể trở thành đệ nhất nhân không thể tranh luận, những người này kính trọng, chính là những gì Tử Huyên phải trải qua.
Trường Tôn Nhiên cười khổ một tiếng, tiếp tục nói:
- Ba năm thời gian, Tử Huyên tóc bạc mặt hồng, mỗi ngày sống không bằng chết, nếu như có một ngày. . . . Chúng ta tất nhiên sẽ mất đi Thần Dạ...
U Nhi và Huyền Lăng kinh hãi, qua giây lát liền hiểu rõ ý của Trường Tôn Nhiên, hai người yêu nhau, sao có thể thừa nhận đối phương vĩnh viễn biến mất chứ.
- Xem ra, chúng ta có việc ới cần hoàn thành rồi, như vậy cũng tốt, đã có mục tiêu, cũng tránh khỏi ta quá mức nhàm chán, mà bất kể như thế nào. . . .
Huyền Lăng bàn tay trắng nõn nhẹ nắm, liền là có thêm tiếng kiếm ngân thanh thúy lặng yên vang vọng trong phía chân trời, vẻ lăng lệ ác liệt kia trực tiếp cắt hư không thành hai nửa.
Sau khi đến cảnh giới Thánh Huyền, Tiên Thiên Vô Thượng Kiếm Thể, Huyền Lăng phát ra càng thêm tùy tâm sở dục.
Thần Dạ vội vàng hỏi nói.
Tử Huyên nhẹ gật đầu, liên quan đến Phong Tam Nương, không thể giấu diếm Thần Dạ được.
- Chúng ta lập tức đuổi qua.
Thần Dạ vung tay lên, hai người Liễu Hàn Song liền từ trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp rơi ra, rồi sau đó ôm quyền nói với mọi người:
- Mọi người trước hết quay lại Dạ Minh, ta và Tử Huyên đuổi qua xem, Trạc Ly tiền bối, ngươi đi cùng chúng ta đi.
Mọi người nghe vậy bất giác sững sờ, mức độ nguy hiểm của chỗ mà Phong Tam Nương dừng chân, Trường Tôn Nhiên các nàng đều đã tự mình lĩnh giáo qua, Trạc Ly hôm nay mặc dù cũng là cao thủ Thánh Huyền, nhưng mang theo hắn quả thật có chút kỳ quái.
Thần Dạ không giải thích quá nhiều, liếc nhìn mọi người, nhất là nhìn thật sâu tam nữ Huyền Lăng, chợt mang theo Tử Huyên và Trạc Ly nhanh chóng bay vút tới chỗ Phong Tam Nương.
Nhìn qua ba đạo thân ảnh đi xa, ba vị nữ tử, mặc dù thường ngày cực kỳ kiên cường, nhưng giờ khắc này nước mắt cũng nhịn không được lăn dài, cái nhìn kia, bao hàm lấy quá nhiều ý tứ, có tưởng niệm, có thật có lỗi, nhưng càng nhiều hơn nữa lại là thực xin lỗi.
Ba chữ thực xin lỗi, đã nói hết tất cả lời mà Thần Dạ muốn nói với các nàng.
Đối với tam nữ, nhất là đối với Huyền Lăng vf Trường Tôn Nhiên, vào lúc này, Thần Dạ thật sự một ý tứ cũng không muốn cho, càng thêm là không dám cho.
Tử Huyên hiện giờ tình huống như thế, hôm nay lại biết thêm nhiều chuyện, ngay cả bản thân Thần Dạ cũng không thể bảo đảm, hắn và Tử Huyên còn có thể rõ ràng được không, dưới tình hình như thế, hắn sao dám cho Huyền Lăng các nàng hứa hẹn chứ/
Cũng đúng lúc, mượn cơ hội này để các nàng đè phần tình cảm này xuống, không nên làm phiền hà các nàng.
Nhưng mặc dù là Thần Dạ ở chỗ này, cũng sẽ không biết, nước mắt mà tam nữ chảy xuống không phải thương tâm vì thái độ của Thần Dạ, mà là. . . . Đối với Thần Dạ, Huyền Lăng và Trường Tôn Nhiên cực kỳ hiểu rõ.
Thần Dạ là người trọng tình trọng nghĩa, có lẽ trong lòng hắn, vị trí của Huyền Lăng tam nữ cũng không phải là người mà hắn yêu nhất, nhưng mà, hắn cũng sẽ không nói ra, hoặc biểu đạt ra ý cự tuyệt, ít nhất, sẽ không biểu đạt ra rõ ràng như vậy.
Các nàng biết rõ, đối với cảm tình, Thần Dạ trước đến giờ cũng không phải là người quyết đoán.
Nhưng hiện giờ, hắn quyết đoán như thế đã khiến Huyền Lăng tam nữ hiểu rõ, tình huống của Tử Huyên nhất định rất không tốt.
Những năm này, biến hóa của Tử Huyên các nàng đều chú ý, ngoài bản thân Tử Huyên ra thì các nàng chính là người rõ ràng nhất, người khác không mang theo, hết lần này tới lần khác mang theo Trạc Ly, tuy rằng còn không rõ ràng lắm đến cùng có ý gì, nhưng thông minh như Huyền Lăng tam nữ, sẽ đoán được, nhất định có quan hệ đến Tử Huyên.
Người trẻ tuổi thần bí kia, sao có thể kêu bọn họ đi chỉ để tùy ý trò chuyện được chứ.
- Huyền Lăng công chúa, quay lại Dạ Minh thôi.
- Các ngươi về trước đi, ta ở chỗ này xem thật kỹ xem.
Huyền Lăng nhẹ giọng nói, nước mắt trong mắt đều đã tiêu tan, nhưng phần cảm xúc cô đơn kia vẫn còn.
- Ta ở cùng U Nhi và Huyền Lăng, các ngươi đều quay về đi.
Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nắm tay Huyền Lăng, cùng là người Đại Hoa Hoàng Triều, không ai rõ ràng nỗi khó chịu trong lòng Huyền Lăng giờ phút này hơn Trường Tôn Nhiên.
Về mặt cảm tình, nàng và hần Dạ là thanh mai trúc mã, cho dù cách biệt mấy năm, nhưng bản thân Huyền Lăng hiểu rõ, kỳ thật, cũng không khiến tình cảm giữa hai người phai nhạt đi.
Chỉ là thế sự khó liệu, ai cũng không nghĩ đến, giữa Thần Dạ và hoàng thất cuối cùng lại thế như nước lửa, vì Thần gia, Thần Dạ tránh cũng không thể tránh, mà thân là công chúa hoàng thất, may mà còn có phen cơ khổ kia, bằng không thì bản thân Huyền Lăng cũng tránh cũng không thể tránh.
Nhưng mặc dù Huyền Lăng tránh được, nhưng theo hoàng thất chính thức tuyên chiến với Thần gia, giữa hai người liền có một đạo rãnh trời vô hình ngăn cách.
Đến hiện giờ, tuy nói đạo rãnh trờ kia đã không thể ngăn cách hai người nữa nhưng ở bên người Thần Dạ đã sớm có một vị nữ tử vào sinh ra tử cùng hắn.
Lúc tình cảm đau khổ kiên trì cả đời không chỗ nào dựa vào, tâm tình Huyền Lăng đau nhức thế nào có thể nghĩ được.
- Tiểu sư muội, đừng nhìn.
U Nhi nhẹ giọng an ủi, nàng tuy rằng cũng rất thích Thần Dạ, nhưng bản thân nàng rõ, phần nhân tình này, cuối cùng sẽ như nước chảy lá rụng vậy, không cách nào dừng lại được.
- Đại sư tỷ, ta thật hối hận, năm đó, ta không nên rời khỏi hắn.
Không có người ngoài ở đây, Huyền Lăng rốt cuộc không áp chế nổi thống khổ trong lòng nữa, nước mắt chảy ra như nước vỡ đê.
- Nha đầu ngốc, cái này không liên quan đến ngươi, thân phận sau khi sinh của ngươi và Thần Dạ liền đã chú định vô duyên rồi.
Những lời này rất khiến người đau đớn, nhưng U Nhi chỉ có thể nói như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể khiếb Huyền Lăng thoát khỏi thương tâm, nhưng mà tình cảm mấy chục năm, một câu sao có thể khái quát hết được.
- Huyền Lăng.
Trường Tôn Nhiên ngóng về nơi xa xăm, hướng ba người Thần Dạ rời đi, nói khẽ:
- Mặc kệ trong lòng chúng ta đau cỡ nào, chúng ta cũng phải vui vẻ, bởi vì, chúng ta cũng không mất đi Thần Dạ, biết không?
- Cũng không mất đi nàng.
Huyền Lăng lê hoa đái vũ, nói thêm một câu khó hiểu, U Nhi cũng có chỗ mờ mịt nhìn Trường Tôn Nhiên.
Chỉ chốc lát, Trường Tôn Nhiên nặng nề nói:
- Chúng ta cũng biết tình huống của Tử Huyên, tuy rằng nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng Tử Huyên nàng, thật sự đã. . . .
- Trường Tôn cô nương.
U Nhi nhíu chặt mày, lập tức lạnh giọng quát, lời này, mặc dù không có ngoại nhân, cũng không thể nói ra, người nhà hiểu là một việc, nói ra lại là việc khác.
Trong ba năm này, mọi người một mực vẫn hết sức lảng tránh Tử Huyên, chính là sợ sau khi nhìn thấy nàng sẽ nhịn không được đau lòng, nàng trả giá quá lớn, lớn đến nổi mặc dù là Huyền Lăng tam nữ cũng phải động dung.
Chính vi thế, trong một đám người trẻ tuổi ưu tú, Tử Huyên mới có thể trở thành đệ nhất nhân không thể tranh luận, những người này kính trọng, chính là những gì Tử Huyên phải trải qua.
Trường Tôn Nhiên cười khổ một tiếng, tiếp tục nói:
- Ba năm thời gian, Tử Huyên tóc bạc mặt hồng, mỗi ngày sống không bằng chết, nếu như có một ngày. . . . Chúng ta tất nhiên sẽ mất đi Thần Dạ...
U Nhi và Huyền Lăng kinh hãi, qua giây lát liền hiểu rõ ý của Trường Tôn Nhiên, hai người yêu nhau, sao có thể thừa nhận đối phương vĩnh viễn biến mất chứ.
- Xem ra, chúng ta có việc ới cần hoàn thành rồi, như vậy cũng tốt, đã có mục tiêu, cũng tránh khỏi ta quá mức nhàm chán, mà bất kể như thế nào. . . .
Huyền Lăng bàn tay trắng nõn nhẹ nắm, liền là có thêm tiếng kiếm ngân thanh thúy lặng yên vang vọng trong phía chân trời, vẻ lăng lệ ác liệt kia trực tiếp cắt hư không thành hai nửa.
Sau khi đến cảnh giới Thánh Huyền, Tiên Thiên Vô Thượng Kiếm Thể, Huyền Lăng phát ra càng thêm tùy tâm sở dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.