Chương 924: Hóa Hình, lại độ lôi kiếp. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
03/07/2015
Nương theo quá trình này không ngừng lặp lại, cơ thể Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên cũng dần tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, năng lượng do đám tiền bối Tàn Dương Môn lưu lại lúc này tất cả đều biến thành huyền khí tinh thuần nhất bị bọn hắn hấp thu
Hai người được năng lượng khổng lồ kia không ngừng cọ rửa nên tu vị cũng bắt đầu trùng kích lên cấp độ cao hơn, mà loại tốc độ này cũng không phải quá chậm
Ngoài ra trong vòng tuần hoàn kia càng xuất hiện một biến hóa kỳ dị khác.
Thế gian không tồn tại hai thứ giống nhau như đúc, thực tế dù là song bào thai cũng có chỗ bất đồng, khí tức cả hai càng không giống nhau.
Nhưng mà trong loại tuần hoàn này, khí tức hai người vào lúc này vậy mà đạt đến trùng khớp kinh người, mặc dù là người cực kỳ quen biết nhưng nếu không cẩn thận xem xét gì không cách nào phát giác ra được.
Khi khí tức hai người đạt tới gần như nhất trí thì tốc độ tuần hoàn của đạo năng lượng kia lại đột nhiên nhanh hơn, cùng lúc đó tốc độ luyện hóa của mảnh vỡ hồn phách trong ý thức không gian cũng càng thêm nhanh hơn.
Sau khi tất cả năng lượng đều bị dung luyện thì ý thức không gian cũng triệt để bình tĩnh xuống, đạo hào quang đen kịt kia cũng không tán đi ngược lại bao phủ càng thêm chặt chẽ, giống như một cái kén tằm vậy.
Tất cả mảnh vỡ hồn phách trong đó dùng một phương thức kỳ dị bắt đầu chậm chạp chỉnh hợp lấy, thời gian cứ vậy dần trôi qua. . . .
Ý thức không gian tĩnh lặng đã không còn sinh cơ. . . . Chỉ có màn hào quang đen kịt kia bắt đầu khởi động lấy vài phần khí tức quỷ dị, nếu như Thần Dạ hoàn toàn thanh tỉnh thì lúc này đã có thể cảm ứng được, khí tức kia là thuộc về chấn động Luân Hồi.
Cổ tuần hoàn hoàn mỹ không ngừng tái diễn trong cơ thể hai người vẫn còn tiếp tục, thật sự là năng lượng mà đám tiền bối Tàn Dương Môn lưu lại quá mức khổng lồ, khiến cho lúc khí tức bọn hắn đạt tới nhất trí kinh người, tốc độ tuần hoàn nhanh hơn rất nhiều nhưng cũng phải cần một thời gian không ngăn mới hoàn toàn tiêu hóa được những năng lượng kia.
Răng rắc.
Không biết đã qua bao lâu, trong yên tĩnh đột nhiên truyền ra một đạo tiếng vang rất nhỏ, ánh mắt chuyển qua, chỉ thấy chỗ như kén tằm kia đã xuất hiện một khe hở.
Theo đạo khe hở này xuất hiện, ngày càng nhiều các vết rạn lan khắp kén tằm, đến sau cùng thì toàn bộ kén tằm hào quang bắn ra bốn phía, tất cả đều vỡ vụn.
Hào quang đen kịt lần nữa ngưng tụ trên không trung, chợt hóa thành chùm tia sáng, lướt đi ý thức không gian, rời khỏi thân thể Thần Dạ về lại trong thân Quỷ Thi
Cùng lúc đó, linh hồn lực lượng thuộc về Trường Tôn Nhiên cũng rất nhanh theo hào quang đen kịt về tới trong thân thể nàng, tất cả thoạt nhìn như đã khôi phục lại bình thường vậy.
Đúng lúc này, trong ý thức không gian một lần nữa ngưng tụ ra hồn phách Thần Dạ, phảng phất như có được cảm giác tân sinh, mà hôn phách tân sinh này dưới một đạo quang mang bao phủ có thể thấy được rõ ràng trong hồn phách kia như có một đạo thân ảnh mơ hồ đang ngồi xếp bằng lấy vậy.. . . .
Thân ảnh kia lại có vìa phần tương tự với Thần Dạ.
Oanh.
Nương theo hồn phách tân sinh xuất hiện, tuần hoàn hoàn mỹ của Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên cũng bị gián đoạn lại.
Tuy rằng năng lượng hấp thu càng nhiều, đối với tu vị của bọn họ tự nhiên có chỗ tốt càng lớn, nhưng mọi thứ đều có một hạn độ, hăng quá hoá dở, nếu đã vượt qua cực hạn mà thân thể có thể tiếp nhận còn tiếp tục hấp thu thì ngược lại sẽ có chuyện xấu.
Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên cho dù đang ngủ say nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể cũng giúp bọn hắn cắt đứt vòng tuần hoàn này.
Vì vậy, năng lượng còn thừa lại không bị luyện hóa hấp thu liền tự động dọc theo một đầu quỹ tích, về tới nơi chúng vừa bắt đầu, cũng chính là trong ý thức không gian.
Tuần hoàn đứt rời, Trường Tôn Nhiên liền tỉnh lại
- Thần Dạ.
Trường Tôn Nhiên hiện giờ toàn thân tựa hồ bởi vì tu vị tăng vọt nên tản mát ra một cổ mị lực nữ nhân nhàn nhạt, nhìn thấy Thần Dạ, mặc dù đang ngủ say nhưng cũng không có bất luận không khỏe nào, hơn nữa sinh cơ dạt dào, một thân tu vị còn tăng tiến, lúc này nàng mới trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt tinh xảo lộ ra một vòng nụ cười hạnh phúc.
Quá trình trước kia thế nào Trường Tôn Nhiên cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết rõ, lúc này nàng rốt cục thành công rồi, hơn nữa về sau giữa hai người sẽ càng thêm thân mật.
Nhìn qua gương mặt cho dù đang ngủ say nhưng vẫn tràn ngập kiên nghị, đồng thời trong mi tâm còn có đau đớn thường nhân không cách nào phát giác, Trường Tôn Nhiên thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn ôn nhu nói:
- Hảo hảo ngủ đi, sau khi tỉnh lại, ngày mai sẽ càng thêm sáng lạn, ta cũng sẽ cùng ngươi vượt qua những ngày tháng sau này.
Nhẹ nhàng rút tay Thần Dạ ra, sau khi mặc quần áo xong Trường Tôn Nhiên thử dùng khí lực một chút, muốn trở lại xe lăn, nhưng vậy mà không cần mượn nhờ bất cứ ngoại vật gì nàng đã tự đứng dậy được.
Tuy rằng lộ ra có vài phần bất ổn, nhưng quả thật là đứng dậy.
- Ta có thể đứng lên, có thể đứng lên rồi.
Nước mắt vui vẻ không kìm được chảy khỏi mắt Trường Tôn Nhiên, nàng đi từ từ lấy, thời gian dần qua, bộ pháp càng lúc càng thêm vững vàng. . . .
- Thần Dạ, ngươi biết không, ta rốt cục có thể đứng lên rồi.
Trường Tôn Nhiên quay người lại, cảm giác hạnh phúc càng thêm đầm đặc, nàng dần ngồi xổm xuống, nhìn người trước người nàng vừa khóc vừa cười nói:
- Sau khi gặp ngươi, tuy rằng ta nhiều lần bị nhục, nhưng vận khí của ta dường như cũng tốt hơn, cho nên về sau, ta muốn vĩnh viễn đi theo ngươi, khiến phần vận may này mãi mãi kéo dài tiếp.
Lầm bầm lầu bầu nói xong, thần sắc Trường Tôn Nhiên có chút cứng lại, liền không nói thêm gì nữa, lập tức ngồi xếp bằng xuống, tu vị tăng vọt cũng cần tĩnh tâm tu luyện một phen, như vậy mới có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió được
Mới vừa vào tu luyện, tâm thần Trường Tôn Nhiên đã nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát:
- Thiên Lâm Địa Huyễn Hương đâu rồi!
Hiện giờ nàng mới phát hiện ra, không những thiên lâm địa huyễn hương trong cơ thể mình không thấy nữa mà ngay cả đóa trong cơ thể Thần Dạ cũng không thấy đâu, bất quá, cũng không phải là biến mất mà là tương dung với bản thân. . . .
- Cái này có tính là giữa ta và hắn có một loại phương thức dung hợp khác không đây?
Trường Tôn Nhiên điềm mật, ngọt ngào cười, tâm thần thu liễm, toàn tâm tiến vào tu luyện.
Lúc năng lượng mà hai người còn không hoàn toàn hấp thu tiến lại vào trong ý thức không gian, chúng hiện giờ, đã không còn tiếp tục công kích hồn phách Thần Dạ nữa, bất quá vẫn tuôn nhanh về phía hồn phách.
Mà hồn phách cũng không cự tuyệt, hào quang thiểm lược, bao lấy tất cả những năng lượng kia vào trong, sau đó, vậy mà bắt đầu hấp thu lấy. . . .
Nếu như Thần Dạ thanh tỉnh thì tất nhiên sẽ chấn động, cái này đến cùng là cái gì, hồn phách, chẳng lẽ cũng cần những năng lượng này sao, nhưng sao hắn chưa từng nghe qua.
Hai người được năng lượng khổng lồ kia không ngừng cọ rửa nên tu vị cũng bắt đầu trùng kích lên cấp độ cao hơn, mà loại tốc độ này cũng không phải quá chậm
Ngoài ra trong vòng tuần hoàn kia càng xuất hiện một biến hóa kỳ dị khác.
Thế gian không tồn tại hai thứ giống nhau như đúc, thực tế dù là song bào thai cũng có chỗ bất đồng, khí tức cả hai càng không giống nhau.
Nhưng mà trong loại tuần hoàn này, khí tức hai người vào lúc này vậy mà đạt đến trùng khớp kinh người, mặc dù là người cực kỳ quen biết nhưng nếu không cẩn thận xem xét gì không cách nào phát giác ra được.
Khi khí tức hai người đạt tới gần như nhất trí thì tốc độ tuần hoàn của đạo năng lượng kia lại đột nhiên nhanh hơn, cùng lúc đó tốc độ luyện hóa của mảnh vỡ hồn phách trong ý thức không gian cũng càng thêm nhanh hơn.
Sau khi tất cả năng lượng đều bị dung luyện thì ý thức không gian cũng triệt để bình tĩnh xuống, đạo hào quang đen kịt kia cũng không tán đi ngược lại bao phủ càng thêm chặt chẽ, giống như một cái kén tằm vậy.
Tất cả mảnh vỡ hồn phách trong đó dùng một phương thức kỳ dị bắt đầu chậm chạp chỉnh hợp lấy, thời gian cứ vậy dần trôi qua. . . .
Ý thức không gian tĩnh lặng đã không còn sinh cơ. . . . Chỉ có màn hào quang đen kịt kia bắt đầu khởi động lấy vài phần khí tức quỷ dị, nếu như Thần Dạ hoàn toàn thanh tỉnh thì lúc này đã có thể cảm ứng được, khí tức kia là thuộc về chấn động Luân Hồi.
Cổ tuần hoàn hoàn mỹ không ngừng tái diễn trong cơ thể hai người vẫn còn tiếp tục, thật sự là năng lượng mà đám tiền bối Tàn Dương Môn lưu lại quá mức khổng lồ, khiến cho lúc khí tức bọn hắn đạt tới nhất trí kinh người, tốc độ tuần hoàn nhanh hơn rất nhiều nhưng cũng phải cần một thời gian không ngăn mới hoàn toàn tiêu hóa được những năng lượng kia.
Răng rắc.
Không biết đã qua bao lâu, trong yên tĩnh đột nhiên truyền ra một đạo tiếng vang rất nhỏ, ánh mắt chuyển qua, chỉ thấy chỗ như kén tằm kia đã xuất hiện một khe hở.
Theo đạo khe hở này xuất hiện, ngày càng nhiều các vết rạn lan khắp kén tằm, đến sau cùng thì toàn bộ kén tằm hào quang bắn ra bốn phía, tất cả đều vỡ vụn.
Hào quang đen kịt lần nữa ngưng tụ trên không trung, chợt hóa thành chùm tia sáng, lướt đi ý thức không gian, rời khỏi thân thể Thần Dạ về lại trong thân Quỷ Thi
Cùng lúc đó, linh hồn lực lượng thuộc về Trường Tôn Nhiên cũng rất nhanh theo hào quang đen kịt về tới trong thân thể nàng, tất cả thoạt nhìn như đã khôi phục lại bình thường vậy.
Đúng lúc này, trong ý thức không gian một lần nữa ngưng tụ ra hồn phách Thần Dạ, phảng phất như có được cảm giác tân sinh, mà hôn phách tân sinh này dưới một đạo quang mang bao phủ có thể thấy được rõ ràng trong hồn phách kia như có một đạo thân ảnh mơ hồ đang ngồi xếp bằng lấy vậy.. . . .
Thân ảnh kia lại có vìa phần tương tự với Thần Dạ.
Oanh.
Nương theo hồn phách tân sinh xuất hiện, tuần hoàn hoàn mỹ của Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên cũng bị gián đoạn lại.
Tuy rằng năng lượng hấp thu càng nhiều, đối với tu vị của bọn họ tự nhiên có chỗ tốt càng lớn, nhưng mọi thứ đều có một hạn độ, hăng quá hoá dở, nếu đã vượt qua cực hạn mà thân thể có thể tiếp nhận còn tiếp tục hấp thu thì ngược lại sẽ có chuyện xấu.
Thần Dạ và Trường Tôn Nhiên cho dù đang ngủ say nhưng phản ứng tự nhiên của thân thể cũng giúp bọn hắn cắt đứt vòng tuần hoàn này.
Vì vậy, năng lượng còn thừa lại không bị luyện hóa hấp thu liền tự động dọc theo một đầu quỹ tích, về tới nơi chúng vừa bắt đầu, cũng chính là trong ý thức không gian.
Tuần hoàn đứt rời, Trường Tôn Nhiên liền tỉnh lại
- Thần Dạ.
Trường Tôn Nhiên hiện giờ toàn thân tựa hồ bởi vì tu vị tăng vọt nên tản mát ra một cổ mị lực nữ nhân nhàn nhạt, nhìn thấy Thần Dạ, mặc dù đang ngủ say nhưng cũng không có bất luận không khỏe nào, hơn nữa sinh cơ dạt dào, một thân tu vị còn tăng tiến, lúc này nàng mới trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra, trên gương mặt tinh xảo lộ ra một vòng nụ cười hạnh phúc.
Quá trình trước kia thế nào Trường Tôn Nhiên cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ biết rõ, lúc này nàng rốt cục thành công rồi, hơn nữa về sau giữa hai người sẽ càng thêm thân mật.
Nhìn qua gương mặt cho dù đang ngủ say nhưng vẫn tràn ngập kiên nghị, đồng thời trong mi tâm còn có đau đớn thường nhân không cách nào phát giác, Trường Tôn Nhiên thương tiếc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn ôn nhu nói:
- Hảo hảo ngủ đi, sau khi tỉnh lại, ngày mai sẽ càng thêm sáng lạn, ta cũng sẽ cùng ngươi vượt qua những ngày tháng sau này.
Nhẹ nhàng rút tay Thần Dạ ra, sau khi mặc quần áo xong Trường Tôn Nhiên thử dùng khí lực một chút, muốn trở lại xe lăn, nhưng vậy mà không cần mượn nhờ bất cứ ngoại vật gì nàng đã tự đứng dậy được.
Tuy rằng lộ ra có vài phần bất ổn, nhưng quả thật là đứng dậy.
- Ta có thể đứng lên, có thể đứng lên rồi.
Nước mắt vui vẻ không kìm được chảy khỏi mắt Trường Tôn Nhiên, nàng đi từ từ lấy, thời gian dần qua, bộ pháp càng lúc càng thêm vững vàng. . . .
- Thần Dạ, ngươi biết không, ta rốt cục có thể đứng lên rồi.
Trường Tôn Nhiên quay người lại, cảm giác hạnh phúc càng thêm đầm đặc, nàng dần ngồi xổm xuống, nhìn người trước người nàng vừa khóc vừa cười nói:
- Sau khi gặp ngươi, tuy rằng ta nhiều lần bị nhục, nhưng vận khí của ta dường như cũng tốt hơn, cho nên về sau, ta muốn vĩnh viễn đi theo ngươi, khiến phần vận may này mãi mãi kéo dài tiếp.
Lầm bầm lầu bầu nói xong, thần sắc Trường Tôn Nhiên có chút cứng lại, liền không nói thêm gì nữa, lập tức ngồi xếp bằng xuống, tu vị tăng vọt cũng cần tĩnh tâm tu luyện một phen, như vậy mới có thể sử dụng thuận buồm xuôi gió được
Mới vừa vào tu luyện, tâm thần Trường Tôn Nhiên đã nhẹ nhàng run rẩy thoáng một phát:
- Thiên Lâm Địa Huyễn Hương đâu rồi!
Hiện giờ nàng mới phát hiện ra, không những thiên lâm địa huyễn hương trong cơ thể mình không thấy nữa mà ngay cả đóa trong cơ thể Thần Dạ cũng không thấy đâu, bất quá, cũng không phải là biến mất mà là tương dung với bản thân. . . .
- Cái này có tính là giữa ta và hắn có một loại phương thức dung hợp khác không đây?
Trường Tôn Nhiên điềm mật, ngọt ngào cười, tâm thần thu liễm, toàn tâm tiến vào tu luyện.
Lúc năng lượng mà hai người còn không hoàn toàn hấp thu tiến lại vào trong ý thức không gian, chúng hiện giờ, đã không còn tiếp tục công kích hồn phách Thần Dạ nữa, bất quá vẫn tuôn nhanh về phía hồn phách.
Mà hồn phách cũng không cự tuyệt, hào quang thiểm lược, bao lấy tất cả những năng lượng kia vào trong, sau đó, vậy mà bắt đầu hấp thu lấy. . . .
Nếu như Thần Dạ thanh tỉnh thì tất nhiên sẽ chấn động, cái này đến cùng là cái gì, hồn phách, chẳng lẽ cũng cần những năng lượng này sao, nhưng sao hắn chưa từng nghe qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.