Chương 901: Huyền Dương Ngọc. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
02/07/2015
- Không cần, không cần, có thể lập tức bắt đầu.
Thần Dạ cười đạm mạc, ngược lại đi tới trước mặt Phương Đông Lưu và Nguyễn Tiêm Hủy nói:
- Phương môn chủ, tiền bối nếu như các ngươi nguyện ý mở ra Nhất Tuyến Thiên mà nói, liền lập tức bắt đầu đi thôi!
Phương Đông Lưu nhìn Toàn Triệu Tiên một cái, hắn lập tức nói rằng:
- Môn chủ đại nhân, Trưởng Tôn Nhiên là đệ tử ưu tú nhất của Tà Dương Môn ta, cũng là hị vọng nhất nhất của Tà Dương Môn ta sắp tới. Chúng ta không thể thấy chết không cứu được.
Nghe nói như thế, Nguyễn Tiêm Hủy có chút hiếu kỳ nhìn Thần Dạ, đánh bại Toàn Triệu Tiên có thể là một nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân chủ yếu nhất.
Đối với sư đệ này, Nguyễn Tiêm Hủy đó là cực kỳ rõ rang. Ở trong Tà Dương Môn không có ai ngoài Môn chủ đại nhân ra, cũng chỉ có một ít lão hộ pháp mới có đủ tư cách để hắn có điều tôn trọng. Những người khác bao gồm cả chính mình ở bên trong cũng đừng mơ tưởng để hắn vui lòng phục tùng.
Không nghĩ dến Thần Dạ cư nhiên làm được điểm này. Người thanh niên kia thủ đoạn đúng là phi phàm như thế sao! Thảo nào lại bị cao thủ thần bí khó lường kia nhớ thương đấy.
- Nếu sư đệ ngươi không có phản đối, chúng ta đây liền bắt đầu đi thôi!
Khi lời nói vừa dứt, Phương Đông Lưu chuyển hướng Thần Dạ, nghiêm nét mặt nói:
- Người thanh niên, Nhất Tuyến Thiên lại mở ra lần nữa, nguy hiểm ở bên trong sẽ là hơn gấp bội lúc trước. Nhiên nhi hiện tại mất đi Băng Tâm Tố Nữ Công nhất định là không thể kiên trì quá lâu. Do đó ngươi phải ở trong thời gian ngắn nhất, tìm được nàng. Bằng không nàng hẳn phải chết, ngươi cũng không đi ra được.
Thần Dạ gật đầu, Nguyễn Tiêm Hủy đã cùng hắn nói qua lời này.
- Bên trong Nhất Tuyến Thiên vô cùng rộng lớn, địa hình thập phần phức tạp. Ngươi mặc dù có khí tức Băng Tâm Tố Nữ Công của Nhiên nhi lại cũng rất khó đem nàng tìm ra được!
Nói đến đây, Phương Đông Lưu trầm mặc một hồi lâu, sau đó xuất ra một phiến ngọc bội lục sắc, đưa cho Thần Dạ sau đó nói rằng:
- Đây là Huyền Dương Ngọc do Tà Dương Môn ta đặc biệt chế để ra vào Nhất Tuyến Thiên. Ngươi mang theo nó có thể giới hạn lớn nhất giúp ngươi ở trong đó hành tẩu, cũng có thể cho ngươi đủ chỉ dẫn phương vị của Nhiên nhi.
- Ngươi tìm được Nhiên nhi, sau đó đem Huyền Dương Ngọc giao cho nàng, nàng sẽ biết phải làm như thế nào. Các ngươi mới có thể có đủ an toàn rời khỏi Nhất Tuyến Thiên.
Phương Đông Lưu hai tay ôm quyền nghiêm mặt nói:
- Người thanh niên lúc này đây đa tạ ngươi!
- Nếu như không phải vì ta, sẽ không có sự tình như vậy phát sinh. Đo dó tất thảy đều là chuyện ta phải làm. Phương môn chủ không cần khách khí!
Tiếp nhận Huyền Dương Ngọc, Thần Dạ không có quá nhiều đánh giá, sau khi thu vào rồi chợt nói rằng:
- Việc này không nên chậm trể, Phương môn chủ xin mời dẫn đường đi sao!
Cử động này của Thần Dạ tựa hồ rất để Phương Đông Lưu hài lòng, hắn mạnh mẽ vỗ vỗ vai của Thần Dạ, lập tức hướng về phía đỉnh núi, mạnh mẽ bắn đi. Ở phía sau hắn, Nguyễn Tiêm Hủy và Toàn Triệu Tiên theo sát đến.
- Thần tiểu thiếu gia phải đáp ứng ta nhất định phải đem tiểu thư còn sống mang về đây. Lão phu biết lời này lại có chút ép buộc, nhưng đây là hi vọng rõ rang nhất đối với lão phu.
Kiền lão kéo Thần Dạ, trong ánh mắt già lão có tha thiết vô tận…
Thần Dạ nặng nề gật đầu nói:
- Kiền lão yên tâm, vô luận như thế nào, ta đều sẽ mang theo Trưởng Tôn cô nương trở lại trước mặt ngươi!
Nói xong, hướng về phía ba người Phương Đông Lưu phía xa mau chóng lươt đến.
Liền vào lúc này, lòng ban tay của hắn khẽ phất một cái, Huyền Dương Ngọc mới rồi bị bắt được, không ai phát giác hiện tại ở trong bàn tay.
Đó là một viên ngọc bội tinh xảo hầu như không có nửa điểm tỳ vết nào. Thoạt nhìn một cách đơn thuần, mặt ngoài cũng không có quá nhiều chỗ kỳ lạ.. Chỉ là ngọc này tuy rằng tản mát ra quang mang là lục sắc nhưng àm ở vị trí trung tâm của viên ngọc lại lóe ra một tia kim hoàng sắc tựa như ánh dương quang chói chang.
Khi linh hồn lực của Thần Dạ thoáng tới gần Huyền Dương Ngọc liền cảm ứng được có một cổ trở lực từ bên trên mặt của nó truyền đến!
Trở lực cũng không phải rất cường đại. Nếu như Thần Dạ cưỡng ép muốn đi vào, cũng là có thể làm được điểm này. Nhưng là do trong cơ thể hắn có khí tức của Băng Tâm Tố Nữ Công
Mà dưới tình hình lúc này, Thần Dạ hiển nhiên không có quá nhiều thời gian để xem xét khối Huyền Dương Ngọc này đến tột cùng là có bao nhiêu huyền diêu. Tin tưởng Phương Đông Lưu không hề có ác ý gì khác.
Ngay cả có chuyện, Thần Dạ cũng chỉ có thể chờ đến khi cứu được Trưởng Tôn Nhiên mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Hắn cũng không tin một khối Huyền Dương Ngọc nho nhỏ còn có thể đủ đem bước chân tiến tới của hắn ngăn cản lại.
Nếu thật sự có cổ quái, trực tiếp ném vào bên trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp còn sợ luyện hóa không được nó sao?
Tiền phương đỉnh núi xa xa đang nhìn…
Tuyệt phong, vách núi vạn trượng, sâu không thấy đáy, khi vân vụ vờn quanh đem cả tuyệt phong đều bao phủ vào bên trong. Thân ở bên trong đó, phảng phất như là ở chỗ sâu trong hư không, phương viên ấy tất cả đều hư vô mờ mịt.
Hạ xuống bên cạnh ba người Phương Đông Lưu, Thần Dạ lấy mắt thường đã không thể nhìn thấy ba người tồn tại. Mà ngay cả lực lương cảm ứng của kinh hồn, ở chỗ này đều tựa như bị phong ấn vậy. Chỉ có thể cảm ứng được phạm vi mấy thước xung quanh thân.
- Tiểu huynh đệ!
Đối với Thần Dạ xưng hô đều là thay đổi, thanh âm của Phương Đông Lưu truyền đến cũng tràn ngập một cổ ngạc nhiên, hắn nói rằng:
- Nhất Tuyến Thiên, kỳ thực cũng không phải là có thể tùy ý mà mở ra, mỗi một lần sau khi mở ra, ba người chúng ta đều cần nửa năm tĩnh tu mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ…
Mi tâm Thần Dạ hơi nhíu một cái, nghe được như thế, lại vẫn là vận khí của bản thân không tệ sao?
Cần nửa năm mới có thể khôi phục, ngày hôm nay đơn giản đánh bại Toàn Triệu Tiên, tiến tới bức bách hắn vì bản thân mà mở ra Nhất Tuyến Thiên, ngược lại thực sự là đúng lúc.
Phương Đông Lưu nói:
- Hiện nay kỳ hạn nửa năm chưa qua, ba người chúng ta chỉ có thể miễn cưởng mở lại Nhất Tuyến Thiên. Bất quá, bởi vì dày đặc như vậy, từ đó về sau, biến hóa bên trong Nhất Tuyến Thiên, người của chúng ta lại cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể đem nó lại mở ra lần nữa. Do đó tiểu huynh đệ cơ hội hiếm có được, ngươi nghìn vạn lần chớ có cô phụ nỗi khổ tâm của ba người chúng ta.
- Còn có, Nhất Tuyến Thiên là nơi đệ tử Tà Dương Môn ta lịch lãm, ngươi là ngoại nhân đầu tiên tiến nhập, tin tưởng ở bên trong đó, ngươi sẽ thu được cũng đủ chỗ tốt!
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Phương môn chủ yên tâm, cho dù một tia cơ hội đều không có, ta cũng muốn đem Trưởng Tôn cô nương cứu ra!
Thần Dạ cười đạm mạc, ngược lại đi tới trước mặt Phương Đông Lưu và Nguyễn Tiêm Hủy nói:
- Phương môn chủ, tiền bối nếu như các ngươi nguyện ý mở ra Nhất Tuyến Thiên mà nói, liền lập tức bắt đầu đi thôi!
Phương Đông Lưu nhìn Toàn Triệu Tiên một cái, hắn lập tức nói rằng:
- Môn chủ đại nhân, Trưởng Tôn Nhiên là đệ tử ưu tú nhất của Tà Dương Môn ta, cũng là hị vọng nhất nhất của Tà Dương Môn ta sắp tới. Chúng ta không thể thấy chết không cứu được.
Nghe nói như thế, Nguyễn Tiêm Hủy có chút hiếu kỳ nhìn Thần Dạ, đánh bại Toàn Triệu Tiên có thể là một nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân chủ yếu nhất.
Đối với sư đệ này, Nguyễn Tiêm Hủy đó là cực kỳ rõ rang. Ở trong Tà Dương Môn không có ai ngoài Môn chủ đại nhân ra, cũng chỉ có một ít lão hộ pháp mới có đủ tư cách để hắn có điều tôn trọng. Những người khác bao gồm cả chính mình ở bên trong cũng đừng mơ tưởng để hắn vui lòng phục tùng.
Không nghĩ dến Thần Dạ cư nhiên làm được điểm này. Người thanh niên kia thủ đoạn đúng là phi phàm như thế sao! Thảo nào lại bị cao thủ thần bí khó lường kia nhớ thương đấy.
- Nếu sư đệ ngươi không có phản đối, chúng ta đây liền bắt đầu đi thôi!
Khi lời nói vừa dứt, Phương Đông Lưu chuyển hướng Thần Dạ, nghiêm nét mặt nói:
- Người thanh niên, Nhất Tuyến Thiên lại mở ra lần nữa, nguy hiểm ở bên trong sẽ là hơn gấp bội lúc trước. Nhiên nhi hiện tại mất đi Băng Tâm Tố Nữ Công nhất định là không thể kiên trì quá lâu. Do đó ngươi phải ở trong thời gian ngắn nhất, tìm được nàng. Bằng không nàng hẳn phải chết, ngươi cũng không đi ra được.
Thần Dạ gật đầu, Nguyễn Tiêm Hủy đã cùng hắn nói qua lời này.
- Bên trong Nhất Tuyến Thiên vô cùng rộng lớn, địa hình thập phần phức tạp. Ngươi mặc dù có khí tức Băng Tâm Tố Nữ Công của Nhiên nhi lại cũng rất khó đem nàng tìm ra được!
Nói đến đây, Phương Đông Lưu trầm mặc một hồi lâu, sau đó xuất ra một phiến ngọc bội lục sắc, đưa cho Thần Dạ sau đó nói rằng:
- Đây là Huyền Dương Ngọc do Tà Dương Môn ta đặc biệt chế để ra vào Nhất Tuyến Thiên. Ngươi mang theo nó có thể giới hạn lớn nhất giúp ngươi ở trong đó hành tẩu, cũng có thể cho ngươi đủ chỉ dẫn phương vị của Nhiên nhi.
- Ngươi tìm được Nhiên nhi, sau đó đem Huyền Dương Ngọc giao cho nàng, nàng sẽ biết phải làm như thế nào. Các ngươi mới có thể có đủ an toàn rời khỏi Nhất Tuyến Thiên.
Phương Đông Lưu hai tay ôm quyền nghiêm mặt nói:
- Người thanh niên lúc này đây đa tạ ngươi!
- Nếu như không phải vì ta, sẽ không có sự tình như vậy phát sinh. Đo dó tất thảy đều là chuyện ta phải làm. Phương môn chủ không cần khách khí!
Tiếp nhận Huyền Dương Ngọc, Thần Dạ không có quá nhiều đánh giá, sau khi thu vào rồi chợt nói rằng:
- Việc này không nên chậm trể, Phương môn chủ xin mời dẫn đường đi sao!
Cử động này của Thần Dạ tựa hồ rất để Phương Đông Lưu hài lòng, hắn mạnh mẽ vỗ vỗ vai của Thần Dạ, lập tức hướng về phía đỉnh núi, mạnh mẽ bắn đi. Ở phía sau hắn, Nguyễn Tiêm Hủy và Toàn Triệu Tiên theo sát đến.
- Thần tiểu thiếu gia phải đáp ứng ta nhất định phải đem tiểu thư còn sống mang về đây. Lão phu biết lời này lại có chút ép buộc, nhưng đây là hi vọng rõ rang nhất đối với lão phu.
Kiền lão kéo Thần Dạ, trong ánh mắt già lão có tha thiết vô tận…
Thần Dạ nặng nề gật đầu nói:
- Kiền lão yên tâm, vô luận như thế nào, ta đều sẽ mang theo Trưởng Tôn cô nương trở lại trước mặt ngươi!
Nói xong, hướng về phía ba người Phương Đông Lưu phía xa mau chóng lươt đến.
Liền vào lúc này, lòng ban tay của hắn khẽ phất một cái, Huyền Dương Ngọc mới rồi bị bắt được, không ai phát giác hiện tại ở trong bàn tay.
Đó là một viên ngọc bội tinh xảo hầu như không có nửa điểm tỳ vết nào. Thoạt nhìn một cách đơn thuần, mặt ngoài cũng không có quá nhiều chỗ kỳ lạ.. Chỉ là ngọc này tuy rằng tản mát ra quang mang là lục sắc nhưng àm ở vị trí trung tâm của viên ngọc lại lóe ra một tia kim hoàng sắc tựa như ánh dương quang chói chang.
Khi linh hồn lực của Thần Dạ thoáng tới gần Huyền Dương Ngọc liền cảm ứng được có một cổ trở lực từ bên trên mặt của nó truyền đến!
Trở lực cũng không phải rất cường đại. Nếu như Thần Dạ cưỡng ép muốn đi vào, cũng là có thể làm được điểm này. Nhưng là do trong cơ thể hắn có khí tức của Băng Tâm Tố Nữ Công
Mà dưới tình hình lúc này, Thần Dạ hiển nhiên không có quá nhiều thời gian để xem xét khối Huyền Dương Ngọc này đến tột cùng là có bao nhiêu huyền diêu. Tin tưởng Phương Đông Lưu không hề có ác ý gì khác.
Ngay cả có chuyện, Thần Dạ cũng chỉ có thể chờ đến khi cứu được Trưởng Tôn Nhiên mới là nhiệm vụ quan trọng nhất. Hắn cũng không tin một khối Huyền Dương Ngọc nho nhỏ còn có thể đủ đem bước chân tiến tới của hắn ngăn cản lại.
Nếu thật sự có cổ quái, trực tiếp ném vào bên trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp còn sợ luyện hóa không được nó sao?
Tiền phương đỉnh núi xa xa đang nhìn…
Tuyệt phong, vách núi vạn trượng, sâu không thấy đáy, khi vân vụ vờn quanh đem cả tuyệt phong đều bao phủ vào bên trong. Thân ở bên trong đó, phảng phất như là ở chỗ sâu trong hư không, phương viên ấy tất cả đều hư vô mờ mịt.
Hạ xuống bên cạnh ba người Phương Đông Lưu, Thần Dạ lấy mắt thường đã không thể nhìn thấy ba người tồn tại. Mà ngay cả lực lương cảm ứng của kinh hồn, ở chỗ này đều tựa như bị phong ấn vậy. Chỉ có thể cảm ứng được phạm vi mấy thước xung quanh thân.
- Tiểu huynh đệ!
Đối với Thần Dạ xưng hô đều là thay đổi, thanh âm của Phương Đông Lưu truyền đến cũng tràn ngập một cổ ngạc nhiên, hắn nói rằng:
- Nhất Tuyến Thiên, kỳ thực cũng không phải là có thể tùy ý mà mở ra, mỗi một lần sau khi mở ra, ba người chúng ta đều cần nửa năm tĩnh tu mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ…
Mi tâm Thần Dạ hơi nhíu một cái, nghe được như thế, lại vẫn là vận khí của bản thân không tệ sao?
Cần nửa năm mới có thể khôi phục, ngày hôm nay đơn giản đánh bại Toàn Triệu Tiên, tiến tới bức bách hắn vì bản thân mà mở ra Nhất Tuyến Thiên, ngược lại thực sự là đúng lúc.
Phương Đông Lưu nói:
- Hiện nay kỳ hạn nửa năm chưa qua, ba người chúng ta chỉ có thể miễn cưởng mở lại Nhất Tuyến Thiên. Bất quá, bởi vì dày đặc như vậy, từ đó về sau, biến hóa bên trong Nhất Tuyến Thiên, người của chúng ta lại cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể đem nó lại mở ra lần nữa. Do đó tiểu huynh đệ cơ hội hiếm có được, ngươi nghìn vạn lần chớ có cô phụ nỗi khổ tâm của ba người chúng ta.
- Còn có, Nhất Tuyến Thiên là nơi đệ tử Tà Dương Môn ta lịch lãm, ngươi là ngoại nhân đầu tiên tiến nhập, tin tưởng ở bên trong đó, ngươi sẽ thu được cũng đủ chỗ tốt!
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Phương môn chủ yên tâm, cho dù một tia cơ hội đều không có, ta cũng muốn đem Trưởng Tôn cô nương cứu ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.